Kỳ thật lần đầu tiên cô nhìn thấy Tống Triết, cũng là một ngày mưa.
Lúc ấy cha mẹ cô vừa mới ngoài ý muốn bỏ mình, tiếp theo liền có người nói với cô, nói Tống phu nhân Triệu Dương Lan ở Nam thành trước kia là học sinh của mẹ cô, từng được mẹ cô chăm sóc, hiện tại muốn nhận nuôi cô, hỏi cô có nguyện ý hay không.
Kỳ thật, cô cũng không có sự lựa chọn, vô luận là chú bác hay cô dì, đều sợ cô quấn lấy nhà bọn họ, hiện tại có một người nguyện ý nhận nuôi cô, vậy không thể tốt hơn. Vì thế cha mẹ vừa mới hạ táng, cô đã được Triệu Dương Lan đưa về Tống gia.
Nhà cô ở gần thành phố Nam thành, phải mất hơn 3 tiếng lái xe. Nhưng người Tống gia làm việc nhanh nhẹn, sáng sớm đã có người tới tìm, buổi chiều liền đến Tống gia. Vì thế thời điểm đến Tống gia, cô vẫn đang mặc trên người bộ đồng phục chất lượng kém từ trường học, trên vai đeo cặp sách, dưới chân là đôi giày vải đầy bùn đất, nhìn qua có vẻ nghèo túng lại co quắp.
Thời điểm cô bước vào cửa, Triệu Dương Lan cùng chồng của bà là Tống Ngạn Thanh đang an vị trên sô pha, trên mặt Tống Ngạn Thanh nhìn không ra vui buồn, Triệu Dương Lan vô cùng cao hứng đi tới, không hề khúc mắc mà cầm tay cô, dịu dàng nói: “Cháu chính là Tiểu Vi đi? Đều đã lớn như vậy, lúc cháu ba tuổi dì đã gặp cháu một lần, cháu có nhớ không?”
Cô khẩn trương đến mức không dám nói lời nào, cô nhớ tới móng tay của mình hình như còn chưa được cắt sạch sẽ, nhìn qua còn có một chút bùn. Cô đứng trong phòng khách còn lớn hơn cả căn nhà của cô, giống như một con thỏ chuyển sang nơi ở mới, thân mình cô cứng đờ, động cũng không dám động.
Triệu Dương Lan phát hiện cô không tự nhiên, vỗ tay cô nói: “Không có việc gì, cháu đừng sợ, về sau cứ coi như đây là nhà cháu, coi dì như mẹ cháu, nha?”
Dương Vi gật gật đầu, Triệu Dương Lan giúp cô sửa sang quần áo, thời điểm đang định nói chuyện, giọng nói của một thiếu niên từ trên lầu truyền tới, thanh âm như tiếng ngọc rơi vào trong nước, dễ nghe tới mức chạm tới tâm người nghe, anh nói: “Ồ, là cô ấy sao?”
Dương Vi ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy một thiếu niên đanng đứng bên cạnh cầu thang, mỉm cười đánh giá cô.
Anh mặc chiếc áo lông màu trắng gạo, mang mắt kính gọng mạ vàng, mái tóc rũ xuống bên tai, ánh mắt rực rỡ lung linh.
Cách ăn mặc như vậy trước kia Dương Vi rất ít khi nhìn thấy, bởi vì ở quê cô, loại quần áo có màu sắc này rất dễ bẩn.
Tuy nhiên, cô cực kỳ thích mặc quần áo sáng màu, vì thế ánh mắt cô dừng ở trên người thiếu niên kia, có chút không dời đi được. Thiếu niên nhìn cô cười, nụ cười kia không thể nói là mang theo thiện ý, nhưng thiếu niên này rất đẹp, giống như bước ra từ bức tranh, làm người ta không tự giác liền bỏ qua nụ cười mang mấy phần trào phúng kia. Anh liếc mắt đánh giá từ trên xuống dưới Dương Vi một lần, sau đó cười nhạt ra tiếng, khịt mũi nói hai chữ: “Thật bẩn.”
Cả người Dương Vi cứng lại, Tống Ngạn Thanh đứng lên, cả giận nói: “Con tới đây cho cha! Nói chuyện kiểu gì vậy?!”
Thiếu niên không thèm để ý, xoay người bỏ đi. Tống Ngạn Thanh cùng Triệu Dương Lan đều có chút xấu hổ, Triệu Dương Lan nhanh chóng nói: “Cái kia, Tiểu Vi, đây là anh Tống Triết, về sau cháu đi học cùng anh ấy.Thực ra tính tình nó rất tốt, chỉ là hôm nay có chút không vui, cháu đừng để ý.”
Dương Vi gật đầu, không nhiều lời.
Đây là cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa cô và Tống Triết.
Thuở niên thiếu Tống Triết chính là tính tình thiếu gia, ngạo mạn đến mức không thèm che dấu nửa phần. Anh khinh thường cô, liền khinh thường đến thoải mái hào phóng, hoàn toàn không bận tâm đến cảm xúc của người khác.
Anh cười cô ăn quán bên đường, châm chọc cô đọc tiểu thuyết ngôn tình, truyện tranh, theo dõi thần tượng, tất cả mọi thứ cô làm lúc hơn mười tuổi, ở trong mắt anh đều trở thành không thể chấp nhận được.
Vì muốn dung nhập vào Tống gia, vì muốn được anh cùng Triệu Dương Lan yêu thích, cô cũng từ bỏ sở thích của chính mình.
Cô vẫn luôn cố gắng học cách như thế nào để trở thành “Người có thể diện”, cô học đàn cello, học tiếng Pháp cùng tiếng Latinh, thành tích luôn đứng thứ nhất, không ăn tất cả những thứ mà trước kia cô từng thích.
Cô tự kỷ luật, khắc chế, giống một cái cây lúc nào cũng căng thẳng, không dám phóng túng chính mình dù chỉ một lát.
Nhưng Tống Triết vẫn không thích cô.
Mỗi ngày bọn họ đều cùng nhau đi học rồi tan học, cùng nhau đọc sách cùng đến lớp học bổ túc, từ trước đến nay anh chưa hề cho cô sắc mặt hoà nhã.
Mà cô cũng kỳ quái, đại khái là nỗ lực để một người thích mình đã trở thành thói quen, sau lại biến thành, Tống Triết chỉ cần đối xử tốt với cô nửa phần, cô đều không bỏ xuống được. Tống Triết thích cái gì, cô liền làm cái đó.
Cô vẫn luôn đi theo bước chân của Triệu Dương Lan cùng Tống Triết, muốn được họ tán dương, và trở thành người quan trọng trong lòng bọn họ.
Thời điểm Tống Ngạn Thanh xảy ra chuyện, Tống Triết mới học cấp 3, Triệu Dương Lan dứt khoát quyết định đưa vị đại công tử này ra nước ngoài tránh né trận phong ba này, Triệu Dương Lan cho cô lựa chọn ở lại hoặc xuất ngoại cùng Tống Triết, cô lựa chọn ở lại, cùng Triệu Dương Lan xử lý sự tình muốn sứt đầu mẻ trán này.
Cô nhớ rất rõ ràng, buổi tối ngày cô quyết định ở lại, Tống Triết đứng trước cửa phòng ngủ của cô, lạnh lùng nhìn cô.
“Không phải cô nói tôi rất quan trọng sao?” Anh hỏi cô, “Không phải nói cô thích tôi sao? Vậy sao cô không xuất ngoại cùng tôi?!”
Cô không nói chuyện, thời niên thiếu cô không giỏi nói chuyện, lại càng không am hiểu việc biểu đạt suy nghĩ nội tâm. Cả đời này của Tống Triết, lần đầu tiên anh tức muốn hộc máu như vậy, một chân hung hăng đá lên cửa, lạnh lùng nhìn cô nói: “Dương Vi, cô thích tôi chỗ nào? Mẹ kiếp, cô chính là áy náy, cô chỉ muốn báo đáp phần ân tình kia của mẹ tôi. Cô như vậy mà gọi là thích sao” Anh trào phúng bật cười, siết chặt nắm tay, cắn răng lên tiếng, “Tôi không hiếm lạ.”
Sau khi nói xong, anh đạp cửa rời đi. Đến sáng ngày hôm sau, thậm chí anh còn không cho người đánh thức cô, trực tiếp ra nước ngoài.
Cô cùng Triệu Dương Lan một đường ổn định thế cục Tống gia, có thể vì lý do này, nên Triệu Dương Lan đã xác nhận cô trở thành con dâu. Từ sau mười tám tuổi, Triệu Dương Lan bồi dưỡng cô dựa theo tiêu chuẩn của “Tống phu nhân”. Nếu trước kia chỉ nói với cô rằng “Một người phụ nữ nên ưu tú”, thì sau đó lại biến thành “Tống phu nhân cần phải hoàn mỹ”.
Cô lấy thành tích đứng đầu toàn tỉnh thi đậu vào trường Bắc Đại, sau khi tốt nghiệp cô theo học đại học Bắc Kinh quang hoa, nghiên cứu sinh thì tiến vào học viện Worton. Cô và Tống Triết cùng nhau về nước, sau khi về nước, hai người bọn họ đính hôn, kết hôn. Tống Triết không hề có bất cứ phản kháng gì, vì thế ngày đó khi cô mặc áo cưới kết hôn, thậm chí cô còn nghĩ rằng, có phải
anh cũng có vài phần thích cô hay không.
Nhưng rất nhanh chóng cô liền phát hiện ra chuyện này chỉ là ảo giác, Tống Triết đối xử với cô rất tốt, tuy nhiên loại tốt này khác hoàn toàn với thời niên thiếu. Anh đối tốt với cô, nhưng dường như không hề khác biệt với những người phụ nữ khác.
Anh tặng cô chiếc vòng cổ, cách mấy ngày, cô liền thấy một diễn viên mới đang nổi ở Tống thị truyền thông mang một chiếc giống thế như đúc, không bao lâu sau, liền có phóng viên tung ra tin đồn tình ái giữa hai người.
Lúc ấy bọn họ mới kết hôn chưa đầy một năm, lúc này Triệu Dương Lan bắt đầu sinh bệnh, cô không dám kích thích Triệu Dương Lan, vì thế cầm ảnh chụp đi hỏi anh.
Có lẽ đây là việc tồi tệ nhất mà đời này cô từng làm, Tống Triết mỉm cười sau khi nghe xong lời chất vấn của cô, chống cằm cười hỏi cô: “Tôi và cô ta có ở bên nhau hay không, có liên quan gì với Tống phu nhân sao?”
Dương Vi ngẩn người, nhìn ngũ quan thanh tú của người đàn ông trước mặt, nhìn anh tựa lưng vào ghế ngồi, trong mắt tất cả đều là không hiểu nói: “Những việc nhỏ này mẹ tôi không nói với cô sao? Có một số việc đều là gặp dịp thì chơi, không cần coi là thật. Nếu cô so đo cùng bọn họ, không khỏi mất giá trị bản thân. Dù sao vị trí Tống phu nhân cô đã ngồi lên rồi, so đo nhiều như vậy làm gì?”
Lúc ấy nghe thấy lời anh nói, cả người cô đều cứng đờ, cô cảm giác dường như mình vừa rơi vào trong động băng, lạnh từ tay chân đến lạnh cả người.
Mà anh vẫn không chịu dừng lại, từng chậu nước lạnh dội thằng xuống đầu cô.
Anh nói: “Cô là con dâu mà mẹ tôi lựa chọn, đối với cô tôi cũng không có gì không hài lòng, cô xứng với vị trí này, cũng rất khó có người thay thế được cô. Cho nên cô không cần lo lắng, tôi sẽ không vì mấy chuyện không đứng đắn mà ly hôn với cô.”
Anh nói: “Người được chia thành ba bảy loại, trong lòng tôi rõ ràng, cô cũng rõ ràng, cô sợ gì chứ?”
Anh còn nói: “Dương Vi, không phải cô thích tiền cùng danh tiếng sao? Tiền cô có, danh tiếng cô có, quyền cô có, lương tâm cô cũng nên biết đủ.”
Anh vừa nói, vừa đi đến trước mặt cô, vỗ bả vai cô, cười nói: “Cho nên, không cần keo kiệt như vậy, hử?”
Cô không nói chuyện, đôi môi run rẩy, ngẩng đầu nhìn anh.
Nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của cô, mà thấy người trước mặt ngẩn người, anh có chút không hiểu giơ tay chạm lên gương mặt cô, động tác cẩn thận lại dịu dàng, như là đang tán tỉnh nói: “Ồ, tại sao lại khóc? Thương tâm như vậy?”
Nghe thấy lời này, cô không nhịn được, đẩy anh ra, vọt vào WC bắt đầu nôn khan.
Bọn họ chính là từ ngày đó bắt đầu ở riêng.
Cô vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc Triệu Dương Lan, còn anh thì ở bên ngoài “Gặp dịp thì chơi”, kết hôn ba năm, thậm chí người ta còn không biết có một vị Tống phu nhân đang tồn tại, nhưng tai tiếng của Tống Triết thì không hề ngừng nghỉ.
Mới đầu cô còn khổ sở, sau này chậm rãi trở nên bình tĩnh. Mỗi ngày cô đều chờ, chờ Triệu Dương Lan rời đi.
Trước khi Triệu Dương Lan ra đi, cô ở bên cạnh bà, Triệu Dương Lan vỗ tay cô, khàn khàn nói: “Vi Vi, là mẹ sai rồi, người sống cả đời, vẫn phải đối xử thật tốt với bản thân mình.”
Bà nói: “Mẹ không xin con chuyện gì khác, chỉ cần tiểu Triết an ổn, con muốn như thế nào, liền như thế đấy đi.”
Dương Vi ngẩn người, giây phút kia cô mới biết được, cô tự cho là mình che dấu một cách hoàn mỹ suốt ba năm, nhưng không ngờ ở trước mặt Triệu Dương Lan,cô đã sớm bị vạch trần.
Nó giống như xé rách một lớp da bên ngoài, lộ ra mau thịt phía trong, máu tươi đầm đìa.
Một tay cô xử lý tang sự của Triệu Dương Lan, Triệu Dương Lan vừa chết, tất cả các thân thích của Tống gia đều phản công lại đây, hận không thể uống máu ăn thịt Tống Triết, cũng may Tống Triết ổn định được thế cục, giằng co cùng những người này hơn nửa năm, rốt cuộc anh cũng tìm ra nhược điểm của chú hai anh, và đưa ông ta vào tù, cuộc chiến đoạt quyền khôi hài này mới coi như là kết thúc.
Ngày hôm qua tập đoàn Tống thị tuyên bố nghị quyết về việc thay đổi hội đồng quản trị, Tống Triết nhậm chức chủ tịch kiêm giám đốc điều hành, điều này cho thấy anh đã chân chính trở thành người cầm quyền của Tống gia.
Cũng chính vào ngày này, rốt cuộc cô cũng mang bản thỏa thuận ly hôn được chuẩn bị từ ba năm trước tới.
Cô dùng mười ba năm để hiểu rõ ràng, người Tống Triết muốn là thiên nga, mà cô vĩnh viễn không đáp ứng được. Và cuộc sống tại nhà họ Tống, cô mãi mãi không thể quen được.
Khi xe đến lối vào của tòa nhà, mưa cũng hoàn toàn ngừng lại. Luật sư Thẩm Phàm, người đang đứng trước cửa, đi tới, giúp cô mở cửa xe, cung kính nói: “Phu nhân, cẩn thận.”
Dương Vi gật đầu, cầm văn kiện, cất bước đi về phía trước.
Bản nhân cô rất ít khi đích thân tới tập đoàn Tống thị, thời điểm cô bước vào rất nhiều người đều không quen biết cô, chỉ thấy cô sử dụng thang máy chuyên dụng lên tầng cao, thì đều khe khẽ nói nhỏ: “Vị này có phải khách hàng không?”
“Trẻ tuổi như vậy, không giống như khách hàng, hình như là tới tìm Tống tổng.”
“Này, nếu Võ tiểu thư biết thì sao? “
Những lời này vào tai Hàn Tiểu Quỳ, cô ấy giận sôi máu, mặt đỏ cả lên, sau khi tiến vào thang máy vội vàng nói: “Bọn họ…… “
“Tống Triết.”
Dương Vi quyết đoán mở miệng, Hàn Tiểu Quỳ ngẩn người, Dương Vi lạnh nhạt nói: “ Nếu anh ta không làm, bọn họ tự nghĩ ra chắc?”
Hàn Tiểu Quỳ nhất thời á khẩu không trả lời được,rời khỏi thang máy, Dương Vi tiến vào đại sảnh, liền thấy trợ lý của Tống Triết đang chờ cô, cô được đưa vào phòng họp, Tống Triết giống như vừa mới họp xong, anh cúi đầu xem tài liệu, xoa đầu nói: “Có chuyện gì mà cô lại cố ý chạy tới đây?”
Nói xong, anh ngẩng đầu, thấy phía sau Dương Vi là Thẩm Phàm, thì không khỏi sửng sốt.
Trực giác nói với anh rằng có chuyện không tốt, nhịn không được nhíu mày, Dương Vi chậm rãi đi tới một đầu khác của chiếc bàn dài ngồi xuống, ngồi đối diện với anh khá xa.
Thần sắc cô bình tĩnh, bên cạnh trợ lý bưng trà cho cô, sau khi cô ngồi xuống vị trí đó, từ đầu ngón tay đến từng sợi tóc đều tản ra một loại thong dong ưu nhã, cô giương mắt nhìn anh, đôi mắt như hồ nước ngày mùa thu, trong đó mang theo vài phần dịu dàng, tạo cho người đối diện một loại cảm giác khá xa cách, vừa không quá gần gũi, vừa không quá mức lạnh lùng.
“Hôm nay tôi tới đây, chuyện thứ nhất, là cố ý tới nói tiếng chúc mừng với anh ” nói xong cô dịu dàng cười rộ lên, “Sau khi trở thành chủ tịch kiêm CEO, rất nhiều chuyện anh có thể an tâm rồi.”
Nghe được những lời này, Tống Triết dựa vào ghế, anh nhìn chăm chú Dương Vi, nâng mắt kính, nở một nụ cười đề phòng: “Cô muốn nói gì thì cứ nói thẳng không cần cong quẹo.”
“Chuyện thứ hai,” Dương Vi nhấp ngụm trà, nhẹ nhàng nâng cằm lên, Thẩm Phàm đi lên phía trước, đặt hai phần thỏa thuận ly hôn xuống trước mặt Tống Triết, Dương Vi nắm ly nước, giọng nói ôn hòa, tựa hồ như trong thời gian rảnh rỗi bàn bạc bữa sáng muốn ăn gì, cô bình thản nói: “Tôi tới là muốn thương lượng với anh một chút, chuyện ly hôn của chúng ta,” cô nhìn anh, bàn tay đặt trên bàn, thân mình hơi nghiêng về phía trước, giọng điệu thương lượng nói, “Phương án nào tốt hơn?”
Tác giả có lời muốn nói: Những phần ngược nữ chính cực nhỏ, sẽ không vượt quá năm chương.
emmm, lúc này nam chính có chút đáng ghét, nhưng là!!! Phần sau sẽ vả mặt bắt anh ta làm người một lần nữa!!