Tống Triết đi rồi, Dương Vi gần như cả đêm không ngủ.
Dù sao đó cũng là người để lại nhiều dấu ấn như vậy trong sinh mệnh của mình, lấy tư thái không kịp phòng ngừa đột nhiên xé rách tấm màn che giữa hai người, cho dù có ngay lập tức khép lại, nhưng chắc chỉ có thánh nhân mới có thể giữ vững tâm thế.
Dương Vi không phải thánh nhân, cô bị thương sẽ khổ sở, chỉ là cô có thói quen đối mặt với mọi thứ bằng một tư thế bình tĩnh, biến hành động liếm miệng vết thương trở thành hành động lén lút, ở trong bóng tối một mình nhẹ nhàng liếm láp.
Cô thức trắng cả đêm, buổi sáng ngày hôm sau cô xin nghỉ cùng Hướng Duy, Hướng Duy cũng sợ Tống Triết coi trọng Dương Vi, nhanh chóng chấp thuận cho kỳ nghỉ của Dương Vi.
Dương Vi ngồi một mình ở trong phòng, đã phát đã ngốc rồi, rốt cuộc mới nhận được tin nhắn đầu tiên vào sáng sớm.
“Hôm nay vẫn 8h livestream?”
Dương Vi đảo mắt qua, thấy là anh Văn. Tin nhắn của anhVăn cứu vớt cô khỏi trạng thái cảm xúc mất mát, cô thở ra một hơi, trả lời tin nhắn nói: “Hôm nay không livestream.”
“Hử?”
“Đêm qua,” Dương Vi mím môi, cuối cùng vẫn nói ra, “Chồng trước tới tìm tôi.”
Cô cảm thấy rất kỳ quái, kỳ thật cô hoàn toàn không quen biết anh Văn này, giữa cô và anh Văn thậm chí có thể nói là không có bất cứ quan hệ gì, nhưng có lẽ là do hoàn toàn không quen biết, cho nên thời điểm trò chuyện, mới có một loại cảm giác an toàn không giải thích được.
Chuyện của Tống Triết, cô không có khả năng nói cùng người bên ngoài, nếu đã tách ra, cô không muốn có bất cứ gợn sóng nào khuếch tán ra ngoài. Nhưng người kia đè ở trong lòng cô, cô lại không có chỗ nào để phát tiết, vì thế cô chỉ có thể chậm rãi trò chuyện cùng anh Văn về chuyện ngày hôm qua.
Anh Văn lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng lại trả lời cô một tiếng.
“Cho nên,” anh Văn rốt cuộc hỏi cô, “Anh ta quấy nhiễu công việc của cô sao?”
“Không biết,” Dương Vi có chút bất đắc dĩ, “Với tính tình kia của anh ấy, thật sự cũng không đến mức làm chuyện gì quá xấu, nhưng tìm một chút phiền toái cho tôi thật ra là có khả năng.”
Nhớ tới cái này, Dương Vi cũng có chút buồn rầu: “Tôi có thể sẽ bị khai trừ khỏi nền tảng livestream chắc sẽ phải tìm một công việc khác.”
“Nếu không làm diễn viên.” Anh Văn mở miệng nói, “Tôi có một người bạn, làm quản lý ở công ty.”
Nhìn thấy những lời này, Dương Vi nhịn không được cười rộ lên. Bản thân anh Văn vẫn là một diễn viên nhỏ ăn cơm hộp, trong lòng cô thoải mái rất nhiều, trả lời nói: “Anh cứ tự chăm sóc thật tốt cho bản thân mình đi, tôi có con đường của riêng mình.”
Thật sự không được, cô sẽ xuất ngoại học tập, và bắt đầu lại một lần nữa, lấy thân phận một người học trò tìm kiếm một công việc thật tốt.
Cô tùy tiện nghĩ, anh Văn chậm rãi nói: “Nếu gặp khó khăn có thể nói với tôi.”
“Biết rồi.” Dương Vi đọc những lời này, cong môi, cô đột nhiên cảm giác trên người mình xuất hiện một sức mạnh vô tận, mặc dù cô cũng không nghĩ sẽ yêu cầu anh Văn trợ giúp cái gì, nhưng khi người này nói nguyện ý giúp cô, nguyện ý làm bạn với cô, đó chính là một loại ấm áp không thể giải thích được, khiến người ta đột nhiên có dũng khí đối mặt với tương lai.
“Hôm nay hãy đi chơi thật vui vẻ.” Chu Văn nhìn hai chữ ‘ biết rồi ’ trên di động tựa hồ mang theo vài phần nghịch ngợm, anh ôn hòa nói, “Tự cho mình một kỳ nghỉ.”
“Cũng không biết nên chơi cái gì ” Dương Vi có chút buồn rầu, “Tôi cảm giác hình như gần đây tôi đã chơi rất nhiều rồi, anh nói tự cho mình một kỳ nghỉ, tôi cũng không biết nên chơi cái gì mới tốt.”
“Sự phiền não của cô là thứ mà tất cả mọi người đều muốn.” Chu Văn cười
khẽ lên, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đại khái anh biết cô gái này là người Nam thành, hiện tại anh đang ở phương bắc. Ánh nắng mặt trời ở phương bắc và Nam thành không quá giống nhau, khô mát, Chu Văn lặng lẽ nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, đột nhiên nói: “Tôi có thể xin cô một buổi hẹn không?”
“Sao?” nhịp tim Dương Vi đập rối loạn, cô không nghĩ tới Chu Văn sẽ đột nhiên đưa ra yêu cầu này. Chu Văn biết cô hiểu lầm, nên giải thích cùng cô: “Hôm nay tôi cũng được nghỉ, tôi tính toán đi ra ngoài chơi.”
“Tôi giống như chưa từng đứng đắn hẹn hò với ai cả,” anh cười nói, “Tôi muốn hỏi một chút, hai người chúng ta có thể cùng nhau tống cổ ngày hôm nay đi hay không?”
“Tống cổ như thế nào?” Dương Vi có chút nghi hoặc, “Anh cũng ở Nam thành sao?”
“Không có,” Chu Văn nằm trên sô pha, ánh mặt trời dừng lại trên người anh, ấm áp dào dạt, anh chậm rãi trả lời: “Hôm nay tôi dự định sẽ đi ăn một suất gà hầm dừa, sau đó đi xem một bộ phim điện ảnh, lại đi công viên giải trí, cuối cùng về nhà. Chúng ta có thể ước định thời gian cùng nhau đi ăn một loại đồ ăn, ở cùng một khoảng thời gian mua hai vé xem phim, xem cùng một bộ phim điện ảnh, sau đó cùng đi công viên giải trí, làm những việc giống nhau. Cô có thể livestream cho tôi xem, còn tôi có thể cùng cô nói chuyện phiếm.”
Lời nói của Chu Văn mang theo một sự ấm áp như ánh nắng mặt trời, Dương Vi lẳng lặng nhìn, cô bất chợt phát hiện, yêu cầu của Chu Văn, hình như, thật sự không tồi.
Ở bên cạnh Tống Triết nhiều năm như vậy, cô dường như chưa từng có một buổi hẹn hò chính thức.
Thời niên thiếu không có, sau này hai người tách ra, vừa tốt nghiệp xong liền kết hôn, từ trước đến nay cô không giống những người con gái khác, được hẹn hò cùng một người.
Cô nhìn lời Chu Văn nói, trả lời: “Được.”
Nói xong, cô quay đầu nhìn thoáng qua con lợn đang tắm nắng bên cạnh mình, cô nắm lấy con lợn đầy nắng, dùng bút lông dầu viết trên mặt nó hai chữ “ anh Văn ”, sau đó cô chụp cho nó một tấm ảnh, gửi cho anh Văn nói: “Đây chính là anh, tôi sẽ giữ chỗ cho anh!”
Chu Văn nhìn thấy ảnh chụp liền cười, anh trở lại phòng ngủ, tìm kiếm thật lâu, rốt cuộc tìm ra một con mèo Kitty, viết lên hai chữ “Vi Vi”, sau đó anh cũng gửi cho Dương Vi.
Kèm theo một câu: “Tôi cũng sẽ mang theo cô.”
Dương Vi thiếu chút nữa phun ngụm nước trong miệng ra.
Chu Văn từng nói anh cao 1m83, cô vừa tưởng tượng đến một người đàn ông cao 1m83 mang theo một con mèo Kitty đi rêu rao khắp nơi, liền nhịn không được muốn cười.
“Nhớ chụp ảnh nha.”
Cô dặn dò.
Hai người ước định thời gian cùng nhau ăn cơm, Dương Vi suy nghĩ, tiếp theo cô nghiêm túc trang điểm, sử dụng tông hồng đào là chủ yếu, thay đổi một bộ quần áo màu hồng đào, bế em lợn đi theo, tìm một nhà hàng nổi tiếng ở gần đó, gọi một suất gà hầm dừa, sau khi ngồi xuống, cô gửi tin nhắn cho Chu Văn: “Tôi tới rồi.”
Chu Văn lái xe, nhìn thoáng qua mèo Kitty bên ghế phó lái, trả lời bằng giọng nói: “Tôi còn mười phút nữa mới đến.”
Lần đầu tiên Chu Văn gửi giọng nói cho Dương Vi, thời điểm Dương Vi nhìn thấy còn ngẩn người, đến khi click mở, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cả người đều bàng hoàng!!!
“A a a anh Văn, giọng nói của anh rất dễ nghe nha!”
“Giọng nói của anh rất quen thuộc!! Một loại quen thuộc dễ nghe!!!!!”
“Tôi biết!!!” thời điểm Chu Văn xuống xe, anh thấy dường như Dương Vi rốt cuộc cũng phản ứng lại, “Giọng nói của anh rất giống với idol Chu văn của tôi!! Thật sự rất dễ nghe!! Anh nói thêm vài câu đi!! Xin anh đấy!!”
Nói xong, Chu Văn liền nhận được một bao lì xì 88 tệ, cùng một biểu cảm quỳ gối cầu xin.
Chu Văn cười ra tiếng.
Lần đầu tiên anh cảm thấy thanh âm dễ nghe cũng là một loại ưu thế, anh vừa đi vừa gửi giọng nói qua: “Cô là streamer mà lại phát bao lì xì cho tôi, có phải không có lời hay không?”
Lời nói sau khi ra ngoài, chính là chia rẽ thành 10 cái bao lì xì 8.8.
“anh Văn,” Dương Vi vui vẻ mở miệng, “Chờ về sau tôi có tiền, tôi nhất định phải cho anh ra mắt bằng C, quét ngang giới ca sĩ tiếng Hoa!”
Chu Văn nhìn Dương Vi nói, cả người cười đến mức không dừng lại được.
“Tôi tới rồi.”
Anh ngồi xuống, đặt mèo Kitty xuống đối diện, sau đó chụp ảnh gửi cho Dương Vi.
Tiếp theo anh thương lượng với Dương Vi nên gọi món nào, cuối cùng thống nhất sẽ gọi giống nhau đó là gà hầm dừa, khoai tây chiên, cơm niêu……
Sau đó hai người coi như đối phương đang ngồi ở phía đối diện, vừa nói chuyện phiếm, vừa ăn, vừa chia sẻ với đối phương hôm nay ăn có ngon không.
Tiếp theo bọn họ cùng đi xem phim, tranh cãi về việc nên mua khoai tây chiên hay bắp rang, cuối cùng quyết định đều mua. Sau đó một người hai vị trí cùng xem một bộ phim, sau khi ra ngoài họ còn bình luận về bộ phim.
Thời điểm Dương Vi đang hẹn hò cách không gian như vậy, Tống Triết ở phòng bệnh, tình hình đã ổn định.
Sau khi anh tỉnh dậy, là Cao Lâm đứng bên cạnh anh, có chút lo lắng nói: “Tiên sinh, ngài có thấy khỏe hơn không?”
Ánh mắt Tống Triết có chút trống rỗng, sau một hồi, anh hồi phục tinh thần.
Anh chớp chớp mắt, chậm rãi ngồi dậy, bên cạnh, Cao Lâm nhanh chóng tới đỡ anh, nghe anh hỏi: “ Giang ca cùng Võ Ấp đâu?”
“Công ty Giang tiên sinh có việc, Võ tiên sinh thức một đêm vừa đi ngủ rồi.”
Tống Triết gật đầu, anh ngồi dậy, trầm mặc một lát, do dự nói: “Chuyện tôi nằm viện, những người khác có biết không?”
“Chúng tôi đã phong tỏa thông tin,” Cao Lâm lập tức nói, “Trừ bỏ những người tối hôm qua đưa ngài tới đây và tôi, không còn ai biết nữa.”
Tống Triết rũ đôi mắt xuống và nói: “Ồ.”
Một lúc lâu sau, anh nhỏ giọng nói: “Thông báo cho phu nhân chưa?”
Cao Lâm ngẩn người, anh có chút không rõ, vì sao trong một đêm, cách xưng hô của Tống Triết dành cho Dương Vi lại từ Dương tiểu thư biến thành phu nhân rồi. Nhưng Cao Lâm cũng không dám đào sâu chuyện này, anh ta nhỏ giọng nói: “Tôi hiện tại liền thông báo?”
“Không cần.” Tống Triết nhắm mắt lại, anh có chút bực bội nói, “Cứ như vậy. Video ngày hôm qua Hướng Duy gửi cho cậu, mang đến sao?”
Cao Lâm gật đầu, vội vàng nói: “Tôi luôn mang theo người, ngài hiện tại muốn xem?”
“Ừ.”
“Tuy nhiên bác sĩ nói……”
“Hử?”
Tống Triết giương mắt nhìn Cao Lâm liếc mắt một cái, Cao Lâm nuốt nước miếng, vội vàng nói: “Tôi đi lấy cho ngài.”
Nói xong, Cao Lâm nhanh chóng đi ra ngoài tìm máy tính cùng ổ cứng. Tống Triết nằm một mình trong phòng bệnh cao cấp, anh cảm thấy cái phòng bệnh này quá trống rỗng. Tổng cảm thấy……
Thiếu ai đó.
Đáng lẽ người kia nên ở chỗ này, nhưng cô ấy lại không ở đây.
Nhận thức này khiến động tác của anh hơi cứng đờ, một lát sau, anh cười nhạo ra tiếng, cũng không biết là đang cười chính mình, hay là cười người khác.
Tác giả có lời muốn nói: Còn một canh, đặt ở 23h.