Nghe thấy hai chữ ly hôn, sắc mặt Tống Triết liền thay đổi.
Ở đây ngoại trừ Hàn Tiểu Quỳ cùng Thẩm Phàm, tất cả đều như vừa nghe được thông tin gì đó muốn bỏ mạng, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Dương Vi rũ đôi mắt xuống, nhấp ngụm trà, Tống Triết không nói chuyện, rất lâu sau, anh cười rộ lên, tỏ thái độ hiểu rõ nói: “ Tôi hiểu rồi, cô muốn nói chuyện Võ Luân sao.”
Lời này khiến cho thần sắc những người khác ở đây hòa hoãn hơn một ít, Tống Triết vẫy tay, nói với những người khác: “Mấy người đi xuống trước đi.”
Mọi người thức thời rời đi, Hàn Tiểu Quỳ cùng Thẩm Phàm nhìn thoáng qua Dương Vi, Dương Vi gật đầu, bọn họ mới xoay người rời đi.
Thấy mọi người đi rồi, Tống Triết dựa lưng lên ghế, trên mặt mang theo chút thú vị nói: “Tôi cho rằng cô sẽ không tức giận.”
“Tôi không có.”
“Vậy cô mang mấy thứ này tới để uy hiếp tôi?”
Tống Triết giơ cằm lên, thần sắc lại không có nửa phần sợ hãi, giống như đem mấy văn kiện này hoàn toàn trở thành một trò khôi hài, Dương Vi không nói chuyện, cô để cho Tống Triết tiếp tục biểu diễn.
Tống Triết nhìn cô, không thèm để ý nói: “Được rồi, ý của cô tôi hiểu, tôi bảo đảm về sau bên ngoài sẽ không truyền ra tin tức gì nữa.”
Dương Vi không nói chuyện, Tống Triết hơi hơi hé miệng, anh vốn muốn giải thích thêm một câu, nhưng lời nói đến bên miệng rồi lại bị nghẹn lại.
Không còn gì để nói.
Anh nghĩ.
Mối quan hệ giữa hai người bọn họ, từ khi nào đến lượt cô khoa tay múa chân với chuyện của anh? Thứ mà cô muốn bất quá chỉ là vị trí Tống phu nhân, anh cho, vậy là đủ rồi.Hôm nay cô tới náo loạn, cũng chỉ vì cảm thấy mất mặt mũi mà thôi.
Anh cười rất ôn hòa: “Lúc trước bận quá, không có thời gian dành cho cô, hiện tại đã có thời gian. Như vậy đi, tôi bảo bọn họ đặt vé, chúng ta ra nước ngoài du lịch được không? Cô muốn đi đâu? Tôi sẽ đi cùng cô.”
Dương Vi vẫn bất động, Tống Triết có chút không kiên nhẫn, nhưng trên mặt anh vẫn duy trì mỉm cười như cũ, không chút để ý nói: “Không vui sao? Như vậy đi, cuối tuần có một hội đấu giá, tôi dẫn cô đi……”
“Chúng ta đã ở riêng gần hai năm.” Dương Vi đột nhiên mở miệng, Tống Triết nhíu mày, lúc này anh đã thật sự mất kiên nhẫn.
Anh luôn bao dung với phụ nữ, cũng nguyện ý dỗ dành, nhưng dỗ dành cũng có giới hạn của nó, anh không thích phụ nữ cậy sủng mà kiêu, đặc biệt người này lại là vợ của anh.
Anh nhíu mày nhìn cô, người phụ nữ đối diện bình tĩnh mở miệng: “Hai năm trước tôi đã thuê nhà ở bên ngoài, cũng ký hợp đồng thuê nhà, đây sẽ trở thành bằng chứng chúng ta đã ly thân, kỳ thật anh không cần kéo dài, nếu tôi gửi đơn lên tòa, chúng ta nhất định có thể ly hôn. Hiện tại với bản thỏa thuận ly hôn này, đối với anh sẽ tốt hơn một chút, anh vẫn nên nghiêm túc nói chuyện với tôi thì tốt hơn.”
Nghe được những lời này, Tống Triết nhịn không được bật cười.
Rốt cuộc anh cũng hết nhẫn nại, ngả người vào lưng ghế, cởi cúc áo sơ mi, cười lạnh nói: “Dương Vi, có phải cô cảm thấy tôi sẽ không dám ly hôn với cô hay không?”
“Tôi có thể hiểu nỗi băn khoăn của cô.”
Dương Vi lập tức mở miệng: “Hiện tại anh có thể khống chế tập đoàn Tống thị, chủ yếu là bởi vì anh chiếm ưu thế tuyệt đối về cổ phần, nhưng một khi anh ly hôn, sau khi tài sản được phân chia, anh sẽ nhanh chóng mất đi quyền khống chế tập đoàn. Cho nên trong bản thỏa thuận ly hôn này tôi viết rất rõ ràng, cổ phần, bao gồm 5% mẹ anh cho tôi, một phân tôi cũng sẽ không động đến.”
Tống Triết nghe lời cô nói, chậm rãi bình tĩnh trở lại. Rốt cuộc anh cũng ý thức được, người đối diện không phải bỗng dưng tâm huyết dâng trào. Anh nghe thấy cô ở đối diện bình tĩnh phân tích nói: “Tôi chuẩn bị hai phần hợp đồng, một phần là tôi sẽ đi người không rời khỏi nhà, ngoại trừ tài sản trước hôn nhân, tất cả những thứ khác đều thuộc quyền sở hữu của anh, với điều kiện là hiện tại anh phải ký vào bản thỏa thuận ly hôn này, buổi chiều chúng ta sẽ đi xử lý thủ tục ly hôn.”
“Một phần khác đâu?” gương mặt Tống Triết mang nét trào phúng, Dương Vi lẳng lặng nhìn anh.
Có vẻ như anh đang tức giận.
Khuôn mặt anh thanh tú, mắt đào hoa mang theo vài phần hơi nước, ngay cả thời điểm tức giận, cũng làm người ta cảm thấy phá lệ xinh đẹp. Chỉ là trên mặt anh đường cong góc cạnh rõ ràng, khiến cho nét tinh xảo trên gương mặt bị ép xuống một chút, tơ vàng vùng hốc mắt, cũng chỉ dư lại sự tuấn mỹ nho nhã, ôn nhuận như ngọc.
Dương Vi đem ánh mắt dời đi một chút, tiếp tục nói: “Một phần hợp đồng khác anh có thể chậm rãi suy xét, nếu anh không đồng ý thỏa thuận ly hôn, tôi sẽ dựa theo những điều kiện trên bản hợp đồng mà nộp đơn ra tòa. Trong bản thỏa thuận này tôi sẽ lấy 60% tài sản của anh, bao gồm tiền mặt, cổ phần, bất động sản. Bởi vì anh phạm phải sai lầm khi xuất quỹ, cho nên toà án sẽ nghiêng về phía tôi một độ nhất định. Mà 5% cổ phần mẹ anh để lại cho tôi, khách quan mà nói thì nó thuộc tài sản trước hôn nhân của tôi, tôi không tặng nó cho anh, điều này đồng nghĩa với việc trên thực tế cổ phần của tôi đang thao túng anh.”
Tống Triết nghe những lời này, trong mắt tất cả đều là lạnh lẽo, mà trên mặt anh vẫn luôn treo một nụ cười, ôn hòa nho nhã, mang theo vài phần quý khí mà người bình thường khó có được.
Ánh mắt anh quá lạnh lùng, dường như người phụ nữ đối diện đã không phải vợ anh, mà là kẻ thù của anh trên thương trường.
Tại loại ánh mắt nhìn chăm chú này, Dương Vi lại không chịu chút ảnh hưởng nào, tiếp tục bình tĩnh nói: “Nói thật, bởi vì tôi có chứng cứ chứng minh chúng ta đã có hai (*) năm sống riêng, cho nên nếu tôi đâm đơn ra tòa tỷ lệ anh thua kiện lên đến 90%. Hơn nữa tôi không chỉ lấy đi tài sản của anh, nếu cần, tôi thậm chí còn nguyện ý đem 5% cổ phần này bán cho Tống Minh, cứ như vậy, Tống Minh sẽ trở thành người giữ cổ phiếu nhiều nhất tập đoàn Tống thị, đối với người vừa mới khống chế tập đoàn Tống thị là anh mà nói, đây không phải một tin tức tốt. Ngoại trừ việc đó ra, tôi còn biết rằng anh cố tình rút ngắn giá cổ phiếu của giải trí Gạo, ý đồ thu mua, nếu hôm nay anh không ký vào bản thỏa thuận này, ngày mai tôi sẽ bắt đầu liên hệ với giải trí Gạo” Dương Vi nói từng chữ rất rõ ràng, cường điệu nói, “Dùng tiền của anh. Bảo đảm khiến 1 tỷ anh đầu tư lúc trước, tất cả đều như ném đá xuống sông.”
“Dương Vi,” rốt cuộc Tống Triết cũng lên tiếng, anh cười nói, “Mẹ tôi nhất định không nghĩ tới, có một ngày người chân chính đâm cho tôi một đao mà tôi lại không hề có lực đánh trả, sẽ là người con dâu tốt mà bà tự tay lựa chọn.”
“Đao ở trong tay anh,” thần sắc Dương Vi lạnh nhạt, phảng phất như bộ dáng sáng sớm mỗi ngày cô đều ngồi trên ban công uống trà, âm sắc trong sáng, “Anh có thể lựa chọn việc không đưa cho tôi. Cùng tôi ly hôn, anh không chỉ không gặp mấy vấn đề này, mà còn có nhiều thêm 5% cổ phần, cớ sao không làm?”
“Tôi rất tò mò,” Tống Triết cười, “Năm đó thời điểm kết hôn, lời hứa hẹn của cô với mẹ tôi là thật lòng sao?”
Nghe được những lời này, Dương Vi hơi sửng sốt.
Chuyện này cô nhớ rõ, một đêm trước ngày kết hôn, Triệu Dương Lan đã gọi cô vào trong phòng, dặn dò cô, hy vọng sau này cô có thể giúp đỡ Tống Triết, cùng anh sống đến già.
Khi đó cô còn trẻ, đối với người đàn ông này, cô nguyện ý trả giá hết thảy cho tình yêu. Vì thế cô nói với Triệu Dương Lan, cô sẽ mãi mãi yêu anh, làm bạn với anh, ủng hộ anh —— mãi mãi.
Thời điểm nói những lời này, đương nhiên là thật lòng, chỉ là đáp án này, cô không muốn nói cho Tống Triết.
Nếu tình cảm đã được đặt xuống, không cần thiết phải lấy nó ra để người giẫm đạp.
Vì thế cô nhẹ giọng nói: “Dì đã đi rồi, anh cũng đã ổn định được Tống gia, những điều đáp ứng dì, tôi đều làm được.”
Tống Triết không nói chuyện, anh lẳng lặng nhìn cô, giơ tay chống cằm, gõ tay vịn nói: “Cho nên, cô mưu tính chuyện này bao lâu rồi? Từ giây phút mẹ tôi đi liền bắt đầu? Hay là từ lúc chúng ta kết hôn cô đã lên sẵn kế hoạch rồi?”
Dương Vi không nói lời nào, cô uống ngụm trà, thần sắc lạnh nhạt.
Cô cảm thấy nội tâm mình phảng phất như được bao phủ bởi tầng pha lê, một chiếc hồ pha lê thật lớn, giữa hồ chính là cô. Cô ở trong hồ lần lượt bị người ấn đầu xuống, liều mạng giãy giụa, thống khổ lại tuyệt vọng.
Chỉ là anh không cảm nhận được.
Cách lớp pha lê dày nặng kia, một chút thanh âm đều không nghe được.
Nó dường như là một cơ chế bảo vệ cực kỳ mạnh mẽ, giúp cô duy trì lý trí và sự bình tĩnh, mà nói với anh: “Truy cứu những thứ này thì có ý nghĩa gì, anh có nửa giờ để xem bản thỏa thuận này, sau đó ra quyết định.”
Tống Triết trầm mặc không nói, thái độ của người phụ nữ đối diện cũng không được tính là hùng hổ doạ người, thậm chí còn cho anh thời gian đọc tài liệu một cách cẩn thận, nhưng chính anh lại rõ ràng, cô đã chặn hết tất cả các đường lui của anh.
Anh căn bản không cần đấu tranh,bởi vì những hướng đi mà anh nghĩ đến, đều đã bị cô biến thành đường chết. Cô trải cho anh một con đường đầy hoa, lại cho anh một lựa chọn như địa ngục trần gian, anh làm gì còn lựa chọn nào khác?
Tuy nhiên anh không mở miệng được.
Anh không biết mình do dự như vậy vì cái gì, có thể là bởi vì hiện tại anh mới vừa ngồi ổn định ở Tống gia, ly hôn đối với anh sẽ tạo thành những ảnh hưởng nhất định; có thể là anh rõ ràng biết, Dương Vi là người con dâu mà một tay mẹ anh bồi dưỡng, đời này anh rất khó tìm được một người đáng tin cậy lại thích hợp như Dương Vi ; còn có thể là do bị buộc phải ký vào thỏa thuận ly hôn khiến anh cảm thấy khuất nhục……
Tóm lại, lý do rất phức tạp. Nhưng ngoại trừ những lý do lạnh lùng bên ngoài này, khi anh nhìn người phụ nữ đối diện kia, không thể phủ nhận, trong nháy mắt, trong đầu anh đột nhiên xẹt qua bộ dáng của cô khi còn trẻ.
Lúc đó đôi khi cô sẽ không phối hợp, luôn ăn mặc phá lệ buồn cười, nhút nhát sợ sệt đi theo phía sau anh, dùng đồng phục để che khuất một thân quần áo buồn cười kia, nhỏ giọng nói: “Tống Triết, hôm nay tôi mặc có đẹp hay không?”
Những hình ảnh đó làm anh trầm mặc, anh là một người cực kỳ kiêu ngạo, vị trí Tống phu nhân này, anh cũng không cho rằng ai xứng đáng. Mà Dương Vi, là người duy nhất anh tán thành và chấp nhận.Anh rất khó tưởng tượng, ngoại trừ Dương Vi, còn ai có thể có tư cách ngồi bên cạnh mình.
Vẫn luôn không nhận được câu trả lời từ anh, rất lâu sau, Dương Vi nhẹ nhàng mở miệng: “Tống Triết,” cô cười khẽ, “Kỳ thật từ góc độ lợi ích mà nói, anh không có gì để do dự. Nhưng bộ dáng không tình nguyện của anh lúc này——”
Cô có chút không thể tưởng tượng được nói: “Không phải anh thích tôi đấy chứ?”
Thích?
Lời này làm Tống Triết cười ra tiếng.
Anh nhìn người phụ nữ xa lạ trước mặt, buông tay, cười nói: “Dương Vi, lần đầu tiên tôi phát hiện, cô còn rất hài hước.”
“Có lẽ trong tương lai anh sẽ phát hiện, tôi có thể càng hài hước hơn nữa.”
Câu này Dương Vi nói rất bình thản, phảng phất chỉ như một câu vui đùa, Tống Triết đứng dậy, bình tĩnh nói: “Vậy đi thôi.”
“Ừ?”
“Cô đều đã nói, kỳ thật hai phần thỏa thuận này tôi không có quyền lựa chọn. Tôi tin nhân phẩm của cô, ký tên đi, chúng ta đến Cục Dân Chính.”
Tống Triết xỏ tay trong túi quần, mỉm cười nhìn cô: “Cô sẽ không lâm trận bỏ chạy chứ?”
“Sẽ không.” Dương Vi cười ra tiếng, cô đứng lên, đi đến bên cạnh bàn, hai người cong eo ký tên vào bản thỏa thuận.
Tống Triết ký tên rất nhanh, tựa hồ chỉ cần viết chậm một chút, liền không đặt bút xuống được. Thậm chí anh còn không thấy các điều khoản, nhanh chóng ký tên, sau đó ném bút lên bàn, xoay người đi ra ngoài.
Dương Vi ký xong bản thỏa thuận, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô cầm bản thỏa thuận đứng dậy đi ra ngoài, Hàn Tiểu Quỳ có chút khẩn trương nói: “Cái kia, Tống tổng nói anh ấy đi lấy xe, chờ ngài ở cửa, bảo chúng tôi đừng đi theo.”
“Ừ,” Dương Vi xong xuôi công việc, trong lòng thư thái,nét tươi cười hoàn toàn không che dấu được, mỉm cười gật đầu nói, “Cô đừng lo lắng, tôi tự đi được.”
Nói xong, Dương Vi cầm theo bản thỏa thuận xuống tầng. Cô đứng trước cửa cao ốc của tập đoàn Tống thị, Tống Triết lái chiếc xe thể thao ngừng trước mặt cô, lạnh lùng nói: “Lên xe.”
Dương Vi mở cửa xe, phía sau truyền đến tiếng kinh hô của mấy cô gái nhỏ, cô dừng động tác, nghe thấy cô gái kia nói: “Thật sự lên xe của Tống tổng sao?”
“Không phải là niềm vui mới chứ?”
Dương Vi mím môi, cười ngồi vào vị trí.
“Cô cười cái gì?” Tống Triết cười trào phúng nói, “Ly hôn khiến cô vui vẻ như vậy sao?”
“Vừa rồi nghe thấy cô ta nói tôi là niềm vui mới của anh, lúc trước còn nói Võ Luân thấy tôi sẽ tức giận, tôi cảm thấy khá buồn cười.” Dương Vi ôn hòa lên tiếng, trong giọng nói không có nửa phần oán trách.
Tống Triết trầm mặc một lát, dường như không chút để ý mở miệng nói: “Võ Luân là em gái của Võ Ấp, chúng tôi có chút quen biết, cô ấy xuất đạo muốn tìm người lăng xê, tôi chỉ muốn giúp một chút.”
Lời này Tống Triết nói rất nhanh, nói xong anh liền có chút hối hận.
Giải thích với cô ấy chuyện này để làm gì?
Anh vẫn duy trì sắc mặt mỉm cười khi lái xe, nhất thời nói không rõ tâm tình của mình lúc này là gì.
Anh cảm thấy cảm xúc này quá kỳ lạ, anh không dám tùy ý mở miệng, dứt khoát làm bộ cái gì cũng chưa nói, lẳng lặng lái xe..
Mà Dương Vi nghe xong câu này, dường như cũng không hề để ý, dịu dàng nói một câu: “Ồ, thì ra là như vậy.” Sau đó, liền không hề nhiều lời.
Nhưng anh lại có chút bực.
“Bộ dáng cô vân đạm phong khinh như vậy, tôi còn cho rằng cô thật sự không tức giận.” anh cười kích cô.
Dương Vi không thể hiểu được mà nhìn anh một cái, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Cô rất muốn trả lời anh, nếu loại sự tình này có thể làm cô tức giận, thì trong ba năm này cô đã sớm tức chết rồi. Công ty giải trí của Tống thị dưới danh nghĩa là lăng xê nữ diễn viên mới, nhưng có mấy người là không có quan hệ mờ ám với anh?
Tuy nhiên, sắp phải ly hôn, cô cảm thấy vẫn nên hợp tan trong vui vẻ, vì thế chịu đựng không muốn làm anh tức giận.
Cô không nói lời nào, Tống Triết lại cảm thấy mình như đang đấm vào bông mềm, một luồng khí nghẹn ở ngực không phát tiết ra được, nghĩ đến chuyện ly hôn kế tiếp anh liền có chút bực bội, không kiên nhẫn nói: “Hộ khẩu mang theo chưa?”
“Mang theo.” Dương Vi lạnh nhạt nói, “Thủ tục tôi đã chuẩn bị tốt rồi, tôi làm việc anh hẳn nên yên tâm.”
Tống Triết: “……”
Trước kia biết cô làm việc rất tốt, nhưng không nghĩ tới cô có thể làm việc tốt đến trình độ này.
(*): Trong bản convert viết là 3 năm nhưng trên thực tế cuộc hôn nhân của 2 người kéo dài trong 3 năm, nhưng chỉ sống cùng nhau 1 năm, 2 năm ở riêng, nên mình sửa thành 2 năm cho khớp.