Thời điểm Tống Triết lái xe một đường chạy như điên tới sân bay. Dương Vi đang đứng giao lưu rất tâm đắc cùng đám người fans của Chu Văn.
Ở đây rất nhiều người đối với Dương Vi mà nói gọi là tiểu muội muội, cũng có mấy người lớn tuổi hơn Dương Vi.
Dương Vi đang trò chuyện cùng mấy người lớn tuổi hơn.
“Cô thích anh ấy bao lâu rồi?”
“Mười ba năm?”
“Tôi cũng vậy, anh ấy mới xuất đạo được mười ba năm, lúc đó anh ấy hát bài 《 nguyện toàn thế giới thích em 》, dễ nghe kinh khủng.”
Đây là bài hát giúp Chu Văn thành danh, ở đây có rất nhiều người có thể hát bài này, Dương Vi hát hai câu, liền có fans phản ứng “Tôi cũng rất thích bài này!”
“Tôi cũng vậy! Tôi cũng vậy!”
Tiếp theo Dương Vi đột nhiên nghe được một giọng nữ lảnh lót bắt đầu cất lên, sau đó rất nhiều fans cùng xướng lên theo giai điệu này, một đám người đứng ở hai bên cửa đón khách, gõ nhịp hát ca, Dương Vi vừa livestream, vừa cảm thụ bầu không khí sung sướng của tuổi trẻ.
Qua gần hơn bốn mươi phút, phía trước truyền đến một tiếng thét chói tai, Dương Vi còn chưa kịp đề phòng đã bị đẩy về phía trước.
Đám đông đột nhiên kích động lên, Dương Vi nghe được tiếng thét chói tai phía trước gọi “Văn Văn!! em yêu anh Văn Văn!!”
“Chồng ơi! Chồng ơi liếc mắt nhìn em một cái!!”
Dương Vi đang cố gắng chen vào nhưng vẫn bị nhóm người này chèn ép, một mặt đẩy một mặt không quên gian nan livestream “Thật đúng là đời này khoảng cách gần nhất……”
“Mẹ kiếp không có cách nào hô hấp, tuy nhiên Văn Văn ở phía trước! Tôi không thể thua!!”
“Văn Văn a a a!!”
Dương Vi đi theo hét lên “Văn Văn, nhìn tôi! nhìn bên này!”
Thanh âm của cô bị che dấu trong một mảng tiếng thét chói tai, từ xa cô đã nhìn thấy một người đàn ông mặc áo thun từ sân bay đi ra ngoài
Anh mang theo kính râm cùng khẩu trang, bên người là người đại diện và bảo vệ vây xung quanh, dáng người anh cao gầy, khí độ phi phàm, chẳng cần trang bị võ trang hạng nặng, vẫn có thể khiến người ta liếc mắt một cái nhìn ra đây là Chu Văn.
Khí chất dịu dàng và mạnh mẽ của Chu Văn, khẩu trang cùng kính râm cũng không có cách nào che dấu, Dương Vi nhìn anh đạp lên thảm tiếp khách tại sân bay, phảng phất như đang dẫm lên thảm đỏ đi về phía cô.
Người nọ là giấc mơ mười ba năm của cô, cô cũng từng ngồi trước màn hình máy tính nhìn nhan sắc của anh mà nhịp tim đập nhanh một cách bất thường, thời điểm thấy anh đối xử tốt với nữ chính cô cũng sẽ cảm nhận được tình yêu ngọt ngào, giờ phút này cô nhìn anh bước từ xa đi tới, cô đột nhiên cảm thấy tất cả đều an tĩnh.
Mà Chu Văn cũng rất kỳ quái, anh không sốt ruột rời đi, anh vừa đi vừa chào hỏi mọi người, ánh mắt đảo qua mỗi một khuôn mặt, gần gũi lại dịu dàng.
“Đi đón máy bay đều được loại này đãi ngộ này sao?!” cả người Dương Vi đều cảm động, cô nói với fans trong livestream của mình rằng, “Ông trời ơi quá dịu dàng, tôi sẽ chết chìm trong sự dịu dàng này mất thôi.”
Thời điểm Dương Vi đang cảm động, Tống Triết cũng vọt tới sân bay, anh một mặt xem Dương Vi livestream, một mặt đi nhanh vào bên trong. Vừa đến đại sảnh đón người, liền nghe được tiếng thét chói tai muốn xốc cả nóc nhà lên, anh điên cuồng chạy tới cái phương hướng kia.
Mà lúc này, cuối cùng Chu Văn cũng tìm được tấm biển nền trắng chữ đỏ kia, ở trong đám người rất nổi bật, khiến người ta rất khó có thể bỏ qua.
Người con gái cầm tấm biển đứng ở hàng thứ hai, điểm mũi chân hướng về phía anh thét chói tai, giống như mấy thiếu nữ tuổi teen, hô to “Văn Văn, chúng em vĩnh viễn yêu anh!”
“Văn Văn, cưới em!!”
Chu Văn dừng bước chân, ánh mắt dừng trên người Dương Vi, nhịn không được “Phụt” cười ra tiếng, ngay tức khắc, hiện trường loạn thành một mảnh, rất nhiều người tiến về phía Chu Văn, Dương Vi chỉ một bước không đuổi kịp, đã bị vùi dập bên trong đám người, dường như sắp ngã xuống.
“Chờ một chút!”
Cô sợ hãi kêu ra tiếng, Chu Văn vừa thấy tình huống không đúng, nhanh chóng đi về phía Dương Vi, nhưng mà cũng chính lúc này, có người đột nhiên tách đám người ra, một tay đỡ người sắp ngã xuống kia kéo vào trong ngực, dùng tay tạo cho cô một khoảng không gian, nổi giận rống ra tiếng “Các người đang làm cái gì?! Có trật tự hay không?!”
Lúc này vệ sĩ của Chu Văn cũng nhanh chóng xông tới, kiểm soát hiện trường. Xung quanh an tĩnh lại, Dương Vi đứng vững thân mình, nhanh chóng tắt livestream, ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện Tống Triết đang ôm cô trong ngực, hung tợn nhìn mọi người xung quanh “Đều sắp dẫm chết người không biết sao?! Đầu óc mấy người có bệnh à? Truy tinh cứ truy tinh,nhưng truy tinh thì không xếp hàng à? Sân bay không ai quản các người? cô, đúng, chính là cô, cô mấy tuổi tuổi? Vị thành niên, ở nhà đọc sách cho tốt chạy đến sân bay truy tinhcái gì?!”
“Tôi được nghỉ!” Cô gái nhỏ kia bất mãn mở miệng, Tống Triết khó thở, anh còn muốn nói thêm vài nữa câu, lại nghe thấy một cái thanh âm ôn hòa ở bên cạnh nói “Cô không sao chứ?”
Tống Triết quay đầu lại, thấy Chu Văn đã đứng bên cạnh anh, anh ta tháo kính râm xuống, một đôi mắt dịu dàng nhìn Dương Vi.
Anh ta mở miệng, xung quanh ngay tức khắc liền hét lên, Tống Triết nhíu mày, anh muốn kéo Dương Vi rời khỏi cái nơi ồn ào làm anh đau cả đầu địa này.
Nhưng động tác của anh còn chưa được thực hiện, anh phát hiện đối phương vừa nói xong,Dương Vi nhanh chóng đứng dậy, đẩy tay anh ra, kéo dài khoảng cách với anh, cúi đầu, đỏ mặt nói “Không…… Không có việc gì.”
Cô nói chuyện có chút lắp, mặt cũng đỏ, dường như thanh âm khi nói chuyện đều mềm đi mấy độ, giống cô gái nhỏ đang nhìn thấy người mình thích.
Trong nháy mắt một cơn tức giận bất chợt trỗi dậy, Tống Triết siết chặt nắm tay, anh không dám biểu hiện ra ngoài, anh sợ Dương Vi nhìn ra phần tâm tư này sẽ chê cười anh, rốt cuộc anh mới bị Dương Vi đánh một cái tát, anh thật sự không có mặt mũi để Dương Vi cảm thấy anh có bao nhiêu quan tâm cô.
Vì thế anh liền hung tợn nhìn Chu Văn, Chu Văn hoàn toàn bỏ qua ánh mắt của Tống Triết, thở phào một hơi, dịu dàng nói “Vậy là tốt rồi.”
Nói xong, ánh mắt anh rơi xuống chân trái đang không dễ dàng đặt xuống đất của Dương Vi, anh nhíu mày, đột nhiên ngồi xổm xuống, duỗi tay đỡ cổ chân Dương Vi, đồng thời nói “Có phải trẹo chân rồi hay không ……”
“Chu tiên sinh,” rốt cuộc Tống Triết nhịn không được, duỗi tay chặn tay Chu Văn lại, giọng điệu lạnh lùng nói, “Tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy, chắc hẳn anh còn lịch trình khác, đừng trì hoãn ở chỗ này nữa.”
Nghe được lời này, Chu Văn ngẩng đầu lên, anh ta nhìn Tống Triết, dừng vài giây, sau đó anh ta ôn hòa nói “Xin hỏi ngài là……”
“Không quen biết.”
“Chồng cô ấy.”
Hai người đồng thời mở miệng, Dương Vi quay đầu lại nhìn anh, nhíu mày “Chúng ta đã ly hôn.”
“Vậy cô nói không quen biết tôi?!”
“Mặc kệ thế nào,” Chu Văn đứng dậy, nói với Dương Vi, “Hôm nay là do tôi không có quản lý tốt hiện trường, khiến cô bị thương. Kế tiếp tôi còn có lịch trình khác, tôi bảo trợ lý đưa cô đi bệnh viện……”
“Tôi nói……”
“Tiên sinh,” Chu Văn giương mắt nhìn về phía Tống Triết, bình tĩnh nói, “Anh
là ‘ chồng trước ’ của cô ấy đúng không?”
Tống Triết nghe anh ta đặt trọng âm ở hai chữ “Chồng trước”, cảm giác xấu hổ lại khó chịu, nhưng trước sau anh đều không chịu rời khỏi nơi này, anh đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn Chu Văn nói “Đúng vậy, thế nào?”
“Ý tứ trong từ Chồng trước chính là, cô ấy và anh đã không còn quan hệ. Nếu vị nữ sĩ này không muốn, anh không nên tiếp tục dây dưa.”
“Đúng vậy,” lúc này học sinh trung học vừa bị Tống Triết mắng đứng ra, ghét bỏ nói, “anh là loại đàn ông sau khi chia tay còn lì lợm la liếm mà tôi ghét nhất.”
Có người mở đầu, mọi người ngay lập tức đứng về phía Chu Văn, bắt đầu công khai lên án Tống Triết. Tống Triết đứng bên cạnh Dương Vi, trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh, nội tâm lại là sóng gió mãnh liệt, anh muốn làm cho những người này câm miệng, muốn nói cho bọn họ không phải như vậy. Nhưng một giây trước khi mở miệng, anh lại cảm thấy bất lực, không phải như vậy, vậy là như thế nào?
Chu Văn yên lặng nhìn Tống Triết, thấy sắc mặt Tống Triết biến hóa từng chút một, lời nói của người qua đường luôn luôn quá sắc bén. Bởi vì bọn họ không kiêng nể gì.
Tống Triết nghe bọn họ nói.
Từng câu một, cái gì mà bám riết không bỏ, cái gì mà loại người này là ghê tởm nhất, cái gì mà tính cách cố chấp có thể là biến thái……
Anh rất muốn hét to ra tiếng, rất muốn khiến bọn họ câm miệng.
Bọn họ thì biết cái gì?
Anh sao có thể làm gì Dương Vi?
Anh lì lợm la liếm chỗ nào? Anh vì muốn tốt cho cô ấy! Cho dù cô rời khỏi Tống gia, nhưng ít nhất cô cũng lớn lên ở Tống gia, anh có nghĩa vụ chăm sóc cô!
Anh thở hổn hển, cuối cùng không thể nhịn được nữa, kéo Dương Vi nói “Chúng ta đi.”
Nhưng mà còn chưa dứt lời, anh lại nghe được một tiếng “Chờ một chút.”
Anh quay đầu lại, thấy Chu Văn đang kéo cổ tay Dương Vi,anh đột nhiên kéo tay Dương Vi lại, che Dương Vi ở sau người, hô to một tiếng “Anh làm cái gì!”
“Là anh đang làm cái gì vậy?!” Dương Vi đẩy anh ra, không thể nhịn được nữa, “Chu tiên sinh đang nói chuyện với tôi, anh chen vào làn gì? Anh mau trở về, công ty không có việc gì làm sao? Chú ba anh có khỏe không? Võ Ấp đang bận sao? Không được thì anh đi tìm nhóm các em gái của anh đi.”
Dương Vi chắp tay trước ngực “Cầu xin anh, buông tha cho tôi,” cô trộm liếc mắt nhìn Chu Văn, nhỏ giọng nói, “Tôi đang nói chuyện với thần tượng của tôi đấy.”
Tống Triết nghe lời nói của cô, cảm giác nội tâm lạnh xuống.
Anh như một đứa trẻ nâng niu một ngọn lửa, nhưng lại bị một chén nước lạnh rót xuống dưới.
Anh đột nhiên không rõ mình đang làm cái gì?
Anh nhìn Dương Vi, cảm thấy trái tim đau đến khó chịu, anh đặc biệt muốn hỏi cô một chút, cô có biết mình đang làm cái gì hay không?
Cô thích Chu Văn anh không phải không biết.
Cô gái nào không có minh tinh yêu thích? Trước kia cô che che dấu dấu, anh không phải không biết.
Chỉ là cô chưa bao giờ dám thể hiện, chưa bao giờ dám nói ra, đặc biệt là ở trước mặt anh.
Bởi vì cô biết anh sẽ tức giận, anh không thích trong lòng cô có bất cứ người đàn ông nào, cho dù người đàn ông này không có quan hệ gì với tình yêu.
Cô vẫn luôn nghe anh nói, cô vẫn luôn rất cẩn thận, sẽ không làm bất cứ việc gì khiến anh không vui.
Anh gắt gao nhìn chằm chằm cô, Dương Vi thấy anh không nói, cho rằng anh nghĩ thông suốt rồi. Rốt cuộc thì anh không nên ở chỗ này để chịu ủy khuất, vì thế cô cũng không hề để ý tới anh nữa, quay đầu đi, kích động nói với Chu Văn “Tôi không có việc gì, tự tôi có thể trở về, anh có tiện ký tên cho tôi không?”
“Có thể.” Chu văn cười, anh lấy cuốn sổ ký tên mà Dương Vi đã chuẩn bị từ sớm trong tay cô ra, cúi đầu ký tên cho cô, sau đó nghe thấy Dương Vi nói “Tôi đã thích anh từ lâu, lần trước anh diễn 《 lại yêu tôi một vạn lần 》 thật sự quá tốt, kỹ thuật diễn của anh có sự đột phá rất lớn.”
“Cô cũng cảm thấy như vậy?” Chu Văn vừa nói, vừa ký tên cho cô. Bên cạnh rất nhiều fans đã bắt đầu ồn ào muốn ký tên, người đại diện của Chu Văn sắp xếp cho mọi người xếp hàng chờ, Chu Văn ký tên cho Dương Vi, từ trong tay áo rơi xuống một tấm danh thiếp lên mặt giấy.
Động tác của anh lặng yên không một tiếng động, phảng phất như cái gì cũng chưa làm.
Dương Vi ngẩn người, sau đó cô nghe thấy anh nói “Tôi từng xem qua video cô tham gia chơi nói chữ, cô rất giỏi, trong tương lai có việc có thể tìm tôi.”
“Thật…… Thật vậy chăng?”
“Thật sự.” Chu Văn cười nói, “Tuy nhiên việc cấp bách bây giờ, có phải nên đưa cô tới bệnh viện trước hay không?”
“Không cần!” Dương Vi kích động cự tuyệt, “Tôi không thể gây thêm phiền toái cho anh, chân của tôi chỉ bị thương nhẹ thôi tôi có thể tự đi.”
Nói xong, cô đột nhiên nhớ tới lời Lãnh Mân nói.
Cô không thể quá đặc biệt, bằng không sẽ khiến fans không vui. Vì thế cô chặn lại nói “anh Văn, anh bận rộn nhưng đã dành rất nhiều thời gian trên người tôi!”
“Thật sự không có việc gì?” Chu Văn có chút do dự, Dương Vi liều mạng lắc đầu, “Không có việc gì không có việc gì, tôi rất rắn chắc.”
“A Văn,” người đại diện anh ta, nôn nóng đi tới nói, “Đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng ký tên cho fans rồi còn đi.”
Chu Văn gật đầu, lúc anh bị người đại diện kéo đi, còn nhịn không được nhìn Dương Vi. Giống như có vài phần lưu luyến, lại dường như có rất nhiều lời muốn nói. Dương Vi bị ánh mắt đó làm sửng sốt, rất lâu sau, cô mới hồi phục tinh thần, vừa quay đầu lại, liền thấy Tống Triết đứng bên cạnh cô.
Cô hoảng sợ “Anh còn ở chỗ này làm gì?”
Lời này làm sắc mặt Tống Triết thập phần khó coi, anh cắn răng nói “Chờ cô trở về.”
“Anh chờ tôi làm gì?”
“Cô là nghệ sĩ công ty tôi, hiện tại Lãnh Mân và Hướng Duy đều không ở đây, cô xảy ra chuyện tôi không nên quản sao?”
“Chuyện này đâu có lớn như vậy"
Vẻ mặt Dương Vi không thể hiểu được, cô cầm tấm biển đón người, khập khiễng đi ra ngoài, thở dài “Tống Triết, anh nói xem anh làm ra mấy chuyện này có thấy khó xử không? Anh hiện tại, chỉ là mới vừa tách ra, không quen, chờ về sau anh quen rồi, sẽ phát hiện, có tôi hay không, đều giống nhau.”
“Tôi không quen.”
Tống Triết đột nhiên mở miệng, Dương Vi dừng bước chân, quay đầu lại nhìn anh, liền thấy anh đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn cô, thần sắc bình tĩnh, phảng phất giống như mất hồn, lặp lại “Tôi không quen.”
Dương Vi không tự chủ được đứng thẳng người, bên cạnh người đến người đi, cô nghe anh mở miệng nói một câu một “Tôi không quen không có cô ở bên cạnh.”
“Tôi không quen cô không tốt với tôi.”
“Tôi không quen cô rời khỏi tôi.”
“Tôi không quen cô đối xử với người khác tốt hơn tôi.”
“Tôi không quen cô thích những người khác.”
“Tôi không quen cô cười với những người khác.”
“Tôi không quen cô làm việc,” anh nhìn chằm chằm cô, phảng phất như đang nhìn một tội nhân, trong thanh âm có nghẹn ngào, “Một chút đều không thèm để ý đến tôi.”
“Cô không hề suy xét tôi nghĩ gì, cũng không sợ tôi tức giận, cũng không để bụng khi tôi khổ sở. Cô muốn làm gì liền làm cái đó.”
“Tôi không quen.”
Dương Vi không nói chuyện, cô nhìn Tống Triết như vậy, cứ như vậy trong nháy mắt, cô cảm thấy tâm mình bị người đột nhiên lôi kéo một chút.
Một cơn đau đớn rất nhỏ, khiến cô dường như mềm lòng suy nghĩ đáp lại anh một câu, thực xin lỗi.
Nhưng cô thực xin lỗi anh cái gì đâu?
“Tôi không nợ anh.” Cô mở miệng, thanh âm bình tĩnh, nghiêm túc “Tống Triết, tôi đối xử với anh không tốt, cho nên anh phải làm quen với nó.”
Môi Tống Triết run rẩy, anh hơi hé miệng, nhưng cái gì cũng chưa nói.
Chỉ một động tác nhỏ bé như vậy, lại khiến Dương Vi chợt đau lòng, cô cảm thấy anh cực kỳ giống một đứa trẻ mãi không chịu lớn lên, anh bị người thế giới này cho những thứ tốt đẹp nhất, không có ai nói với anh làm như thế nào để quý trọng, như thế nào là yêu thương, có một ngày anh bị đẩy cho ngã nát, anh cũng chỉ biết liều mạng nói, tôi không thích, tôi không quen.
Nhưng anh lại không biết làm cách nào để giữ lại, cũng không biết làm cách nào để thu thập những mảnh nhỏ đó, từng mảnh từng mảnh dính lại.
Qủa thật quá đáng buồn.
Dương Vi nghĩ, thật đáng buồn khi cô muốn nói cho anh, muốn nhắc nhở anh.
Chính vì mình như vậy, so với ném kẹo của đứa trẻ, càng thêm thật đáng buồn.
Vì thế cô lựa chọn cái gì cũng chưa nói, cô xoay người, khập khiễng đi ra ngoài.
Cô cũng không biết là vì sao, sau khi bình tĩnh lại, vừa nhấc chân lên liền cảm thấy đau.
Tống Triết gọi cô lại “Cô đừng nhúc nhích.”
Dương Vi quay đầu nhìn anh, Tống Triết đi đến trước mặt cô, kéo cô ngồi xuống bên cạnh, Dương Vi kêu ra tiếng “Này, anh buông tôi ra! Anh làm cái gì!”
Tống Triết không nói lời nào, anh ấn cô ngồi ở đó, đoạt lấy di động trong tay cô, sau đó nói “Ở chỗ này chờ tôi.”
“Này! Tống Triết!”
Anh chạy chậm rời đi, Dương Vi không biết anh muốn làm gì, trong lòng lại phiền muộn. Cô dứt khoát cởi giày, cúi đầu xem chân mình, cô chạm tới chỗ bị sưng, dường như thật sự bị trẹo chân rồi.
Cô đang mặt mày ủ ê, liền phát hiện Tống Triết đẩy xe lăn chạy tới.
Dương Vi ngẩn người, cô nghe thấy Tống Triết nói “Được rồi, ngồi lên đi.”
“Anh lấy ở đâu vậy?”
Dương Vi có chút kỳ quái.
“Thuê của sân bay.”
“Sao anh biết sân bay cho thuê cái này?”
“Đoán.”
Tống Triết giơ tay kéo cô “Được rồi, nhanh ngồi lên đi.”
Dương Vi còn không kịp cự tuyệt, đã bị anh ôm cả người lên xe lăn. Anh giao điện thoại trong tay cho Dương Vi, xoay người đẩy Dương Vi ra bãi đỗ xe.
Anh tự mình lái xe tới đây, tùy tiện dừng xe ở bãi đỗ xe sau đó lên đây.
“Cái xe lăn này làm sao bây giờ?”
Dương Vi cảm thấy anh không phải người sẽ thành thật sẽ quay trở lại để trả xe. Theo bản năng Tống Triết định mở miệng nói “Có tiền thế chấp”, nhưng khi nhìn thấy Dương Vi nhíu mày, anh lại nuốt những lời này xuống.
Anh không phát hiện, đây là lần đầu anh thỏa hiệp, nguyện ý vì một người, đi thay đổi hành vi của mình.
Anh lạnh nhạt nói “Tôi bảo Cao Lâm đưa về.”
“Hử?” Dương Vi có chút kinh ngạc, “Không phải anh định ném luôn sao?”
Anh thật sự tính toán như vậy, nhưng mà nhìn biểu tình của Dương Vi, anh cảm giác thập phần khó chịu, vì thế nhíu mày nói “Cô cứ nghĩ về tôi như vậy?”
“Tống Triết,” Dương Vi nhịn không được cười, “Thực xin lỗi, là tôi hiểu lầm anh, không ngờ anh cũng không phải người không có đạo đức như vậy.”
Tống Triết không dám nói tiếp nữa.
Anh không nói một lời đẩy Dương Vi lên xe, hạ thân mình quý giá đặt xe lăn lên thùng xe phía sau, Dương Vi đánh giá bộ dáng đen mặt củaTống Triết, rốt cuộc Tống Triết có chút nhịn không được “Ánh mắt này của cô là ý gì?”
“Tống Triết,” thanh âm Dương Vi ôn hòa, “Tôi phát hiện, kỳ thật nếu làm bạn bè với anh, cũng khá tốt.”
Nếu không thích anh.
Nếu không đi tham luyến sự dịu dàng của anh, khát vọng mối quan hệ với anh, khẩn cầu trong lòng anh có cô cũng như trong lòng cô có anh.
Nếu không thích, không thèm để ý, vậy khá tốt.
Phát hiện này khiến trong nháy mắt, Dương Vi cảm giác trong lòng có cái gì nhẹ nhàng buông ra, chậm rãi buông.
Cô mỉm cười nhìn chăm chú vào Tống Triết, Tống Triết cảm giác mấy phần không được tự nhiên, lỗ tai hơi hồng.
“Tôi có lúc nào không tốt?”
“Trước kia không tốt.” Dương Vi quay đầu đi, thần sắc lạnh nhạt, cô nhìn từ bãi đỗ xe ra ngoài, trời đất chợt rộng lớn.
—— thời điểm cô thích người này, muốn quá nhiều, nên cảm thấy không tốt.
Nhưng nội tâm Tống Triết không biết như vậy.
Anh chỉ nghe thấy câu không tốt, tức khắc dựng lông con nhím, cười lạnh ra tiếng “Đó là do cô mù.”
Dương Vi cười khẽ, cô hạ cửa sổ xe, gió nhẹ nhàng thổi qua, cô nhìn thế giới bên ngoài, thần sắc dịu dàng.
Tống Triết bị lây nhiễm cảm xúc thả lỏng từ cô, cũng không muốn nhắc lại chuyện không vui vẻ vừa rồi, chỉ nói “Cô hiện tại có vẻ sống khá tốt.”
“Đúng vậy,” Dương Vi ôn hòa nói, “Làm rất nhiều chuyện chưa từng làm, cảm giác nội tâm thả lỏng hơn rất nhiều. Ví dụ như hôm nay, trước kia khẳng định tôi sẽ không dám làm.”
“Trước kia cô sẽ không làm!” Tống Triết không vui nói, “Trước kia cô sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, cho dù thích Chu Văn cô cũng cảm thấy mất mặt. Người khác hỏi cô thích cái gì, cô chắc chắn trả lời là Einstein.”
“Tôi cảm thấy kỳ quái,” ngữ điệu Tống Triết mang theo ý cười, “Vật lý là môn cô kém nhất, cô còn thích Einstein?”
“Tôi rất thích ông ta nha.”
“Thích ông ta vì cái gì?”
“Thích vì chỉ cần nói với người khác rằng tôi thích ông ta, người ta sẽ cảm thấy tôi rất lợi hại.”
Dương Vi nói xong lời này, kỳ thật Tống Triết rất muốn cười, nhưng anh lại sinh ra sự nhẫn nại, chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, cười nhạo nói “Chỉ có chút tiền đồ này.”
“Tống Triết, anh không rõ,” Dương Vi ôm tấm biển, thở dài, “Anh trời sinh không cần làm gì, mọi người vẫn cảm thấy Tống Triết anh lợi hại. Có thể thành tích của anh không tốt, anh vẫn được tự do thích bất cứ thứ gì, dù sao chỉ cần anh vừa đứng lên sân khấu, anh vĩnh viễn rực rỡ nhất, tỏa sáng nhất.”
“Nhưng tôi thì không giống,” Dương Vi nghiêm túc nhìn anh, “Tôi không có khí chất mà anh được bồi dưỡng từ nhỏ, tôi phải dùng thời gian sau này, đuổi theo người khác mười mấy năm. Nhưng trong một chốc không đuổi kịp,tôi chỉ có thể mặc bộ quần áo thật đẹp, khiến mình nhìn qua có vẻ ra hình ra dạng. Ở trong cái vòng này, dường như nó không phù hợp.”
“Einstein là quần áo, thành tích là quần áo, đàn cello là quần áo……”
“Thế tôi là gì?”
Tống Triết đột nhiên mở miệng, Dương Vi ngẩn người.
Cô bất chợt nghe thấy người bên cạnh đặc biệt nghiêm túc hỏi cô “Chuyện thích tôi, cũng là một bộ quần áo để cô sống sót trong cái vòng luẩn quẩn này?”
Dương Vi không nói chuyện, cô thấy anh dừng xe, anh ngồi ở trong xe, hai người trầm mặc rất lâu, anh mới do dự mà, chậm rãi mở miệng.
“Dương Vi, kỳ thật lời này cũng không phải tôi nhận sai……”
“Tôi cũng không có ý khác, không phải tôi cảm thấy tôi không rời được cô……”
“Cô không cần nghĩ nhiều,” Tống Triết vô thức thay đổi động tác, dường như muốn làm giảm bớt sự khẩn trương, “Tôi không uy hiếp cô, cũng không phải quấy rầy cô.”
“Tôi chỉ muốn hỏi một chút cô, cô muốn thế nào,” anh nói cực kỳ gian nan, “Mới có thể trở lại Tống gia?”
Nói xong câu này, dường như anh đã đem những lời khó nói nhất nói hết ra, sau đó liền thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, anh không dám nhìn cô, tùy ý nói “Ví dụ như cô yêu cầu tôi cho cô ít cổ phần, hoặc có điều kiện gì. Có phải cô cảm thấy chức phu nhân giống như nhân tài không được trọng dụng hay không? Nếu không tôi giao giải trí Gạo cho cô, cô thích streamer? Kỳ thật cũng không phải không thể thương lượng……”
“Không phải.”
Dương Vi đột nhiên mở miệng, Tống Triết bị ngắt lời, anh quay đầu nhìn cô, nghe cô mỉm cười nói “Tôi đã làm rất nhiều điều giả tạo, A Triết.”
“Tôi ưu nhã là giả, đồ tôi thích là giả, thậm chí màu sắc tôi thích, ngữ khí tôi nói chuyện, khả năng đều là giả.”
“Ở Tống gia, điều duy nhất mà tôi làm, không có một chút giả dối, không có một chút tạp chất, chỉ có một chuyện.”
Cô nhìn anh, cũng không biết vì sao, đột nhiên có hơi đau mắt.
Kỳ thật lời này từ trước tới nay cô chưa từng nói qua.
Trước nay cô chưa bao giờ đường đường chính chính, đứng trước mặt anh, nói với anh những lời này.
Nhưng giờ khắc này, cô thực sự đã mất đi sự rung động thời niên thiếu, thấp thỏm, thậm chí đã không còn coi chuyện này như bí mật lớn nhất, hay coi đó là chuyện quan trọng nhất cuộc đời mình nữa.
Cô mang theo ý cười, hàm chứa nước mắt, trịnh trọng mở miệng “Tôi đã từng thích anh.”
“Khi ở Tống gia, đây là chuyện thật lòng nhất mà tôi đã làm.”
Tống Triết sững sờ tại chỗ, anh ngơ ngác nhìn Dương Vi.
Bởi vì chuyện này quả thật quá đơn thuần, vì thế khi nó mất đi, những thứ anh có tại thời điểm này, đều không thể vãn hồi.
Tiền tài, danh dự, địa vị, đều không thể biến mọi thứ trong quá khứ thành hiện tại.
Chân thành chỉ có thể dùng chân thành tới đổi, tâm ý trân quý như thế, cũng chỉ có thể dùng tâm ý giống vậy tới đối đãi.
Tôi đã từng thích anh.
—— người đứng dưới ánh trăng nhìn tôi nhướng mày cười, thiếu niên khí phách hăng hái -Tống Triết.
Tôi không biết đây có phải là quyết định sai lầm nhất hay không, nhưng đó thật sự là tất cả sự dịu dàng mà tôi có thể dành cho người khác trong kiếp này.
Khi nó bị ngọn lửa không kiêng nể đốt gần như không còn gì, cũng sẽ cạn kiệt.
Tặng anh suốt đời dịu dàng, không phải là không còn sở cầu.