Giả Quý Tộc

Chương 26:




Tống Triết im lặng không nói.
Kỳ thật Giang Hoài An nói không sai, nếu anh không chịu buông tay, vậy có những thay đổi cần phải thực hiện.
Anh đã thử chờ đợi giống như đà điểu chôn chân trong hạt cát.
Từ một khắc Dương Vi bắt đầu ly hôn kia, anh vẫn luôn lừa mình dối người nói với chính mình, anh chỉ cần chờ đợi, anh chỉ cần làm bộ như mọi chuyện không hề phát sinh, chỉ cần không ngừng nói với mình Dương Vi sẽ trở về, như vậy liền có thể. Nhưng sự thật một lần lại một lần nói cho anh, không có.
Anh ngạo mạn nói với cô cho phép cô trở về, nhận được chính là biểu tình trào phúng của cô.
Anh tức muốn hộc máu nói muốn cô trở về, nhận được chính là cô nói cho anh, cô đã không còn thích anh nữa.
Anh mềm lòng, muốn dùng đồ vật dụ dỗ cô trở về, cô liền cho anh một đòn trí mạng —— cô đã từng thích anh.
Anh đã dùng hết những thứ Tống Triết có trong quá khứ để nghĩ biện pháp. Dùng tiền tài trao đổi, dùng phẫn nộ uy hiếp, nhưng đối mặt với người phụ nữ không thèm để ý này, dường như tất cả đều vô dụng.
Cô thật sự đã rời khỏi sinh mệnh của anh, càng làm cho anh cảm thấy sợ hãi chính là, từ khi cô bắt đầu cuộc sống mới, thế giới của cô quá rực rỡ nhiều màu sắc, thời điểm anh nghiêm túc nghĩ lại, lần đầu liền sinh ra vài phần khiếp đảm cùng tự ti như vậy —— anh sợ rằng mình không tốt như người khác.
So với anh Văn trên mạng vì cô mà tiêu tiền như nước, lời nói nhỏ nhẹ ôn hòa; so với Chu Văn, người cô thích mười ba năm anh tuấn soái khí.
Thậm chí, cho dù xuất hiện bất cứ một người đàn ông mới nào, anh đều sợ hãi mình không bằng người ta. Bởi vì đối phương không có tiền án, mà đây là vết thương trí mạng của anh.
Anh chậm rãi bình tĩnh lại, kỳ thật anh cũng không phải một người không có đầu óc,sau khi bình tĩnh lại, anh nhanh chóng xác nhận, Giang Hoài An nói không sai.
Hoặc là buông tay, hoặc là phải làm ra chút gì đó để giữ lại.
Đến lý do vì sao giữ lại, đều không quan trọng, cứ giữ người lại trước, mới là chuyện quan trọng nhất.
“Tôi đã biết.” Tống Triết mở miệng, thanh âm bình tĩnh nói, “Giang ca, cảm ơn cậu.”
“A Triết……” Giang Hoài An do dự một lát, mới mở miệng nói, “Muốn được đối xử thật lòng cậu cũng phải thật lòng.”
“Ừ, tôi hiểu.” Tống Triết lên tiếng, “Cậu yên tâm, tôi sẽ suy nghĩ thật tốt, Giang ca, muộn quá rồi, Cậu ngủ đi.”
Nói xong, Tống Triết treo điện thoại.Anh đứng dậy, lái xe trở về nhà mình.
Anh cảm giác có một loại thanh tỉnh chưa từng có đang hùng dũng đi lên.
Trước kia trong nội tâm anh luôn có một nơi anh không dám chạm đến, nhưng hôm nay nó đã bị người xé rách, anh cũng không còn gì cố kỵ. Anh bắt đầu nghiêm túc suy xét lại nội tâm mình, những chuyện hỗn loạn khác anh không nghĩ quản, anh chỉ xác định một việc ——
Anh muốn giữ Dương Vi lại.
Anh vào phòng, đi phòng sách, mở máy tính.
Anh không có kinh nghiệm theo đuổi phụ nữ, nhiều năm như vậy, đều là phụ nữ đối với anh tre già măng mọc, kinh nghiệm duy nhất của anh với phụ nữ chính là —— để Cao Lâm mua quà tặng.
Nhưng nó không giống theo đuổi, anh cũng hơi xấu hổ khi phải đi hỏi người khác, suy nghĩ, anh liền gõ lên thanh tìm kiếm:
“Làm thế nào để theo đuổi vợ trước.”
Giao diện nhảy ra kết quả thứ nhất——
Cố vấn tâm lý XX hoan nghênh bạn.
Tống Triết: “……”
Anh không để ý đến cái quảng cáo này, bắt đầu kéo xuống dưới, lục tục nhìn thấy một số người đăng bài, nhưng so ra thì hỏi nhiều hơn trả lời, câu trả lời nhìn qua cũng không quá đáng tin cậy, có nhiều người còn giúp nhà gái mắng:
“Tra nam, vì sao phải cho loại người như anh quay đầu lại?”
“Buông tay, tất cả mọi người đều vui vẻ, cớ sao phải làm vậy?”
“Chủ top, bạn bị một loại bệnh tật tâm lý, mau chóng chạy chữa.”
……
Tống Triết xem trong chốc lát sau, anh xác nhận mấy thứ này đối với anh không có trợ giúp quá lớn.
Suy nghĩ một lát, anh vẫn click vào cố vấn tâm lý XX kia.
Anh nhanh chóng nạp phí hội viên, sau đó được chuyển sang khung thoại với một ông bác sĩ hói đầu.
“Tôi muốn theo đuổi vợ trước.”
Tống Triết đi thẳng vào vấn đề: “Xin hỏi nên làm cái gì bây giờ?”
“Xin chào, tôi là bác sĩ điều trị của bạn, bạn có thể gọi tôi là bác sĩ Trần. Ngài và phu nhân ly hôn sao?”
Vô nghĩa, không ly hôn sao có thể gọi là vợ trước được?
Tống Triết quyết định không để ý tới ông ta.
Vị bác sĩ Trần đợi trong chốc lát, không thấy anh trả lời, đột nhiên bắt đầu nói đại.
“Anh bạn, kỳ thật suy nghĩ của anh tôi có thể lý giải. Mỗi người đều có những thứ mình muốn nhưng không được, chủ yếu chúng ta muốn học cách buông tay, buông cố chấp, bạn học được sẽ khắc chế được cảm xúc của chính mình……”
“Ông trả lời vấn đề của tôi.”
“?”
“Xem lại dòng đầu tiên.”
“Tôi hiểu, ngay từ đầu ly hôn luôn tương đối gian nan……”
“Trả lời, nếu làm tốt tôi sẽ trả gấp đôi phí tư vấn coi đó là một phần thưởng.”
“Tiên sinh, vợ trước của ngài là người như thế nào?”
Tống Triết đối với hành vi chuyển đổi phong cách đối thoại của bác sĩ Trần này không hề cảm thấy ngoài ý muốn, cũng càng chắc chắn đối phương nhất định là mấy người bịp bợm. Nhưng anh vẫn nhịn không được nói chuyện cùng đối phương.
“Kỳ thật chủ yếu chính là theo đuổi sao, cái này tôi rất có kinh nghiệm, trước kia thời điểm học đại học, tôi chưa từng thất thủ khi theo đuổi nữ sinh.”
Nghe được lời này, Tống Triết bắt đầu có chút sùng bái người này. Anh tôn trọng tất cả những người có kinh nghiệm phong phú và đã thành công.
“Như vậy, anh nên bắt đầu bằng việc tặng hoa.”
“Tặng hoa?”
“Một loại hoa tương đối phù hợp.”
Bác sĩ Trần gửi một tấm ảnh lại đây: “Loại này là tốt nhất.”
Tống Triết nhìn hình ảnh bó hoa làm từ nhân dân tệ, cả người liền có chút ngốc.
Muốn trực tiếp như vậy sao?
Tuy rằng anh có tiền, nhưng dùng phương thức này đi tặng Dương Vi…… ngay cả cổ phần cô cũng không cần đời nào cô ham chút tiền ấy?
“Vợ trước của tôi không phải một người thích tiền.”
“Anh bạn, anh không hiểu, đây không phải tiền, đây là giá trị. Tiền là thước đo giá trị chính xác nhất trên thế giới, cậu tặng cô ấy một bó hoa hết bao nhiêu tiền? Cậu nhìn xem bó này hết bao nhiêu tiền? cậu tặng cô ấy, đương nhiên phải tặng thứ tốt nhất, tốt nhất, tự nhiên là quý nhất! Khẳng định cô ấy sẽ không bởi vì bạn đưa một lần mà rung động, nhưng chhuyện tặng hoa này, quan trọng ở tính kiên trì bền bỉ.”
“Nếu một bó hoa không giải quyết được vấn đề, vậy hai bó, hai bó không đủ, vậy lại thêm, thêm đến khi cô ấy đáp ứng mới thôi!”
Kỳ thật ý tứ của bác sĩ Trần rất đơn giản, đó chính là, không có tiền không giải quyết được vấn đề, giải quyết không được, chỉ có thể bởi vì tiền không đủ nhiều.
Nhưng mà Tống Triết hoàn toàn không thể lĩnh hội tư tưởng thuần phác của nhân dân lao động,anh nhìn mấy chữ “Kiên trì bền bỉ” thì cực kỳ cảm động, anh cảm thấy trong chuyện tình cảm, khả năng anh thật sự thiếu loại “Kiên trì bền bỉ” này.
Tống Triết gật đầu, trả lời bác sĩ Trần: “Tôi hiểu được, xong việc tôi sẽ tìm ông.”
Nói xong, anh gọi điện thoại cho Cao Lâm: “Cao Lâm, chuẩn bị một bó hoa.”
“Tốt.”
“Dùng tiền làm hoa.”
Cao Lâm: “???”
Nói xong, Tống Triết chia sẻ hình ảnh của bác sĩ Trần cho Cao Lâm, sau đó nói: “Đương nhiên, đóng gói phải đẹp hơn thế này.”
Cao Lâm: “……”
Sau một lúc lâu, Cao Lâm do dự nói: “Tiên sinh, hoa này ngài muốn tặng cho ai?”
“Cậu không cần hỏi nhiều, chuẩn bị cho tôi là được.”
Chuyện theo đuổi Dương Vi, nếu nói tiếp thật sự có chút xấu hổ, anh không nghĩ để quá nhiều người biết.
Nói xong, Tống Triết cúp điện thoại, cả người Cao Lâm đều ngây ngốc, anh ta nhìn bó hoa không chính thống kia, anh ta cảm giác cái này cũng chỉ có đứa con trai mặt than của ông chủ mới có thể nghĩ ra được, rốt cuộc Tống Triết là từ đâu mà tìm được?
Nhưng anh ta không dám hỏi nhiều, sợ hỏi nhiều thêm vài câu Tống Triết sẽ thẹn quá hóa giận, anh ta chỉ có thể đi tìm người, sáng chế bó “Hoa” trị giá hàng vạn này.
Ngày hôm sau Tống Triết đến công ty làm, Cao Lâm đã ở trong xe chờ anh từ trước rồi, Tống Triết vừa tiến vào, liền thấy bó “Hoa tiền” kia, anh suy nghĩ, nói với Cao Lâm: “Chờ một lát thời điểm đi giải trí Gạo, cậu giúp tôi hỏi một chút mấy giờ Dương Vi về.”
Trong lòng Cao Lâm lộp bộp một chút.
“Tiên sinh, bó hoa này không phải ngài……”
“Câm miệng.”
Sắc mặt Tống Triết khó coi tới cực điểm.
Cao Lâm không dám hỏi lại.
Chờ tới giải trí Gạo rồi, Dương Vi đang học chơi đàn Allegro trong phòng huấn luyện.
Tống Triết tới phòng huấn luyện, thấy Dương Vi đang luyện tập Đồng Nhân Đường với nhịp độ nhanh.
Anh đứng ở cửa trong chốc lát, có chút không hiểu nói: “Cô ấy ở chỗ này luyện Allegro làm cái gì?”
“Không phải Dương tiểu thư tham gia chuyên mục《 chơi nói chữ 》 kia sao?” Cao Lâm nhanh chóng giải thích, “Chương trình này lập tức muốn bắt đầu thi đấu chính thức, cả nước chọn ra năm mươi người, Dương tiểu thư là một trong số đó.”
“Ở Nam thành?”
“Ở Nam thành.”
Cao Lâm gật đầu nói: “Nghe nói trong tiết mục của Dương tiểu thư có đánh một đoạn ngắn đàn Allegro, cho nên giờ đang học. Hơn nữa với phong cách hài hước của cô ấy mà nói, nếu có thể học chút thanh nhạc, đối với tương lai cũng có chỗ tốt.”
“Khi nào bắt đầu thi đấu?”
“Ngay ngày mốt.” Cao Lâm có chút lo lắng nói, “Lần này thanh thế bên nhà tổ chức không nhỏ, nói muốn hoàn thành chương trình ngôn ngữ lớn nhất trong nước, vì muốn hấp dẫn sự quan tâm của người xem, còn mời rất nhiều đại minh tinh đến tọa trấn.”
Tống Triết gật đầu, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
“Lúc trước thời điểm bọn họ tới lôi kéo đầu tư, đã có thể nhìn ra dã tâm.”
Cao Lâm nghe được lời này, có chút do dự nói: “Lúc trước công ty chúng ta có quy định không đầu tư để tăng tên tuổi cho nghệ sĩ, ngài xem hiện tại?”
Tống Triết trầm mặc một lát, sau đó nói: “Trở về cậu gọi người phụ trách lên, nếu là quy định, có thể đầu tư liền đầu tư, không nên đầu tư, cũng đừng bởi vì tôi mà phá lệ.”
“Tôi hiểu.”
Tuy rằng về mặt tình cảm Tống Triết vẫn còn tính trẻ con, nhưng chuyện chính sự anh chưa bao giờ trì hoãn.
Anh đứng ở cửa lẳng lặng nhìn Dương Vi trong chốc lát, sau đó xoay người trở về văn phòng của mình. Xử lý xong công việc, anh mới nhớ tới hỏi Cao Lâm: “Khi nào Dương Vi về?”
“Hướng Duy nói hình như 6 giờ mỗi ngày Dương tiểu thư sẽ rời đi.”
Tống Triết nhìn thoáng qua kim đồng hồ, do dự một lát, gật đầu, để người thu dọn đồ đạc, đứng dậy xuống lầu.
Anh không cho Cao Lâm cùng những người khác theo anh đi xuống, chỉ đi một mình, tới bãi đậu xe, ngồi chờ trong xe.
Xe Dương Vi đỗ đối diện xe anh, anh cố ý lựa chọn một vị trí gần cô nhất.
Đợi tại chỗ đợi hơn mười phút, anh thấy người lục tục qua lại, rốt cuộc, anh nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.
Tiếng bước chân Dương Vi rất đặc biệt, từ rất lâu trước kia anh có thể nghe ra, nghiêm khắc phân chia tiếng bước chân của mẹ, hay của Dương Vi.
Đột nhiên anh có chút khẩn trương, nuốt nước miếng, cầm hoa bên cạnh lên.
Tất cả đều là tiền hoa nên có chút lòe loẹt, anh lấy áo khoác âu phục che lên, từ xa nhìn thấy Dương Vi đi vào, anh mở cửa, gọi một tiếng: “Dương Vi!”
Dương Vi quay đầu, liền thấy tay Tống Triết giữ âu phục phủ lên một đồ vật gì đó.
Thần sắc anh nhìn qua không khác mấy so với ngày thường, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện trong ánh mắt anh có chút hoảng loạn, còn có vài phần khiếp đảm, hoàn toàn không giống trước kia.
Tống Triết khác thường như vậy làm Dương Vi có chút luống cuống. Cô nhìn chung quanh ——
Trong bãi đỗ xe một người cũng không có.
Cô nghĩ đến hôm trước mình cương quyết cự tuyệt Tống Triết như vậy, dựa theo tính cách cố chấp của Tống Triết, không tìm cô gây phiền toái, cô liền cảm giác có chút hốt hoảng. Nếu bạn không thoát khỏi im lặng, bạn sẽ bị biến thái trong im lặng, im lặng đối với Tống Triết, tuyệt đối không phải một chuyện tốt.
Vì thế mặc dù cô cảm thấy Tống Triết sẽ không làm ra chuyện gì với mình, nhưng trong lòng đột nhiên có chút sợ hãi. Rốt cuộc chuyện đã qua Tống Triết sẽ không làm gì, nhưng sau khi lòng tự trọng cao ngạo của anh bị cô bóp nát và đạp dưới chân thì sao?
Trong nháy mắt não cô hiện lên rất nhiều cảnh các cô gái chia tay sau đó bị xiềng xích và sát hại, cô theo bản năng thò tay vào trong túi xách, cầm bình xịt cay chống cướp.
“Anh ở chỗ này làm gì?”
Cô mở miệng đầy cảnh giác.
Tống Triết gian nan mỉm cười, nhưng nét tươi cười kia ở trong mắt Dương Vi có vài phần dữ tợn.
“Anh có một món quà, muốn tặng em……”
“Không cần, cảm ơn!” Dương Vi nghe được lời kịch giống biến thái như thế, lập tức cự tuyệt nói, “Tôi phải đi, hẹn gặp lại.”
“Từ từ!”
“Đứng lại!”
Thanh âm hai người đồng thời vang lên, đều mang theo khẩn trương.
Hai người đứng cách nhau một lối đường xe chạy, một người tay cầm bó hoa tiền giấu trong âu phục, một người tay đặt lên bình xịt phòng sói trong túi xách, gắt gao nhìn chằm chằm đối phương. Phát huy rất tốt nguyên tắc địch bất động ta cũng bất động, vẫn không nhúc nhích, đứng giằng co ở nơi đó.
Rất lâu sau, rốt cuộc Dương Vi mở miệng trước.
“Anh định nói gì, đứng ở nơi đó nói, một khi anh có ý đồ tới gần tôi, Tống Triết, tôi sẽ không khách khí.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.