Dương Vi livestream xong là 10 giờ, cô bắt đầu bôi mỹ phẩm dưỡng da.
Mỹ phẩm dưỡng da đối với phụ nữ mà nói, đó chính là một loại tín hiệu chiến tranh, có lẽ nó không được sử dụng nhiều, nhưng nó nhắc nhở người phụ nữ rằng, bạn đang sống trong sự tinh tế.
Sau thời gian gần hai tháng ly hôn, Dương Vi bắt đầu tìm lại cách sống riêng sau sự phóng túng hoàn toàn không biết ngày đêm lúc ban đầu. Không phải hoàn toàn cáo biệt với mọi chuyện trong quá khứ, có một số đồ vật khiến cô vui vẻ, cô sẽ lưu lại —— ví dụ như chăm sóc da, trang điểm, chọn lựa quần áo xinh đẹp, giảm béo.
Một số thứ làm cô không vui vẻ, cô liền từ bỏ —— ví dụ như hoàn toàn rời xa tất cả các loại đồ ít nhiều đường ít dầu mỡ, kỳ thật ngẫu nhiên phóng túng một chút, cũng không có gì.
Cô tìm được một loại vi diệu cân bằng, khiến cô vui sướng sinh hoạt khỏe mạnh.
Thời điểm cô vỗ mặt, anh Văn đột nhiên nhắn tin trên WeChat dò hỏi “Hoa là chồng trước cô tặng?”
Dương Vi ngẩn người, sau đó nhanh chóng nói “Không phải, đó là một kế hoạch tạo truyện cười.”
Cô chỉ muốn chia sẻ về một bó hoa thú vị, không muốn để ai cười nhạo ai. Chu Văn ngẫm lại, và hiểu rằng đây là sự chăm sóc của Dương Vi đối với chồng trước.
Kỳ thật cô và Tống Triết, thời điểm anh ở sân bay đã nhận ra. Trước kia anh chưa từng gặp Dương Vi, nhưng anh và Tống Triết đã từng gặp mặt, có lẽ Tống Triết không nhớ anh, còn anh lại nhớ rất rõ ràng.
Khi đó anh chưa nổi tiếng lắm, Tống gia đầu tư vào một bộ phim, trong đó có một nhân vật, người đại diện của anh hy vọng anh bắt được vai này, vì thế dẫn anh đi gặp Tống Triết.
Năm đó cả hai người đều chưa thành đạt, anh ta mặc lên người bộ âu phục trông hình thể đặc biệt nhỏ, đứng trong đám người, thần sắc lười biếng mang theo chút không kiên nhẫn. Anh bị người đại diện đẩy lên, cung kính giơ chén rượu nói “Tống thiếu gia, tôi kính anh một ly.”
Tống Triết quay đầu, trên dưới liếc mắt đánh giá anh một cái, tùy ý nâng ly nước nói “Tôi không uống rượu.”
Sau đó anh ta hơi nâng ly lên, nhấp một ngụm, buông ly và xoay người rời đi.
Chu Văn có chút xấu hổ.
Khi đó tuổi còn nhỏ, Chu Văn có hơi khó chịu. Thời điểm gặp mặt tại sân bay, ánh mắt đầu tiên anh đã nhận ra Tống Triết, sau đó ý thức được, nếu chồng trước của Dương Vi chính là Tống Triết……
Đó thật sự là người có tính tình quá xấu rồi.
Anh nghĩ như vậy, nhịn không được thở dài, quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ.
Nam thành và phương bắc không giống nhau, cũng không phải bộ dáng ngăn nắp, những ngọn đồi xanh cùng các tòa cao ốc đan xen với nhau, nhìn qua cũng có một loại phong tình khác.
Anh đột nhiên cảm thấy Dương Vi có chút đáng thương, cũng thấy đáng thương cho chính mình. Ước chừng những người vừa sinh ra đã ngậm muỗng vàng, đều có tính tình như vậy.
“Ngày mai nhớ chú ý,” anh dặn dò nói, “Cuộc thi ngày mai, đừng để bất cứ chuyện gì quấy rầy tâm tình.”
Đối với những người như bọn họ mà nói, nỗ lực bò lên trên, có cuộc sống và trái tim của chính mình, mới là con đường chạy thoát tốt nhất.
Dương Vi nhìn anh Văn dặn dò, nhanh chóng nói “Yên tâm,hãy nhớ xem TV.”
Sáng sớm ngày hôm sau, trước khi đi chơi nói chữ bọn họ tới địa điểm thi đấu, muốn chuẩn bị một ít video để phát sóng tuyên truyền trước.
9h Dương Vi đến địa điểm thi đấu, thời điểm tới cổng phát hiện đã có rất nhiều người, có một số người tới tham gia, có người đi cùng, rõ ràng họ đã ký hợp đồng với công ty, có mấy người đứng một mình, cúi đầu chơi di động.
Sau khi Dương Vi đi qua, không ít người nhìn về phía cô, làm tiết mục nói chuyện theo chủ đề, giá trị nhan sắc của Dương Vi có chút quá cao.
Cô mới vừa đi vào tìm vị trí đứng, liền nghe thấy một nam sinh bên cạnh nhỏ giọng nói “Xinh đẹp như vậy, không phải là dựa vào gương mặt để tiến vào chứ?”
Dương Vi nâng mí mắt, liền thấy nam sinh kia lập tức đem đầu chuyển qua. Tất cả mọi người thật cẩn thận ngó lại đây, Dương Vi làm bộ cái gì cũng không biết, cúi đầu chơi di động.
Xung quanh có mấy người khe khẽ nói nhỏ, dường như là nhận ra cô.
Chỉ là người tới nơi này, có danh tiếng không ít, cho nên mọi người chỉ tò mò bàn luận một chút, cũng không có phản ứng quá lớn.
Không bao lâu sau, văn phòng của ban tổ chức mở cửa, một người đàn ông đeo thẻ công tác đi ra, tiếp đón mọi người vào phòng họp, mọi người tìm ghế ngồi xuống, một cô gái nhỏ xinh tóc ngắn hấp tấp tiến vào, nói với mọi người “Chào mọi người, tôi tự giới thiệu một chút, lần này tôi là đạo diễn tiết mục, tên Bùi Lệ Lệ. Hôm nay mọi người tới đây một mặt để quay mấy video cung cấp cho việc tuyên truyền, mặt khác là tới ký tên vào danh sách tham gia. Luật thi đấu trong ngày mai chắc hẳn mọi người đều đã biết, đó là thi đấu PK 1v1, hai người một tổ, mỗi người sẽ có thời gian 1 phút 30 giây, để tiến hành diễn thuyết theo đề tài, tổng số phiếu bình chọn được tính từ người xem trong hiện trường đến số phiếu của 3 vị giảm khảo.”
Trước đó mọi người đều đã nhận được thông tin về luật thi đấu rồi, vì thế tất cả mọi người gật đầu, Bùi Lệ Lệ cho người mang một cái hộp lại đây, nói với mọi người “Mỗi người bốc một mẩu giấy trong hộp, sau đó nhìn con số phía trên tờ giấy rồi sang bên phía nhân viên công tác đăng ký một chút.”
Nói xong, Bùi Lệ Lệ dành thời gian cho mọi người bốc thăm, trong tay Dương Vi là con số 5.
Bùi Lệ Lệ bắt đầu gọi số, mỗi một con số đều sẽ có hai vị tuyển thủ, hai vị này chính là đối thủ của nhau, Dương Vi thấy từng người đi đăng ký và lưu lại tên, thời điểm đến lượt cô, một cô gái khác cũng đi tới.
Cô gái đó có diện mạo rất thanh thuần, so với Dương Vi thì thấp hơn mấy centimet, vừa nhìn liền có loại cảm giác như mối tình đầu ngọt ngào, hình như vẫn còn là sinh viên. Dương Vi hướng cô ấy gật đầu, sau đó báo tên của mình. Đồng thời đối phương cũng báo tên của mình “Tôi là Tịch Dung.”
Nghe được tên cô ấy, Dương Vi mơ hồ nghe thấy trong đám người có người nói“Thật sự là cô ấy ……”
Cô có chút tò mò Tịch Dung là ai, nhưng đây không phải là chuyện cô cần lo lắng, Lãnh Mân cùng Hướng Duy sẽ giúp cô giải quyết. Vì thế cô mỉm cười với đối phương, sau đó trở về vị trí của mình.
Lúc này tin nhắn của Lãnh Mân cũng đã tới, trực tiếp hỏi “Đối thủ là ai?”
“Số 5, Tịch Dung.”
“Đã biết.”
Nghe được những lời này, nội tâm Dương Vi bình tĩnh trở lại, Lãnh Mân làm việc cô tuyệt đối yên tâm. Cô xếp hàng chờ ghi hình phần tự giới thiệu cùng khẩu hiệu, sau đó xuống bãi đỗ xe.
Lãnh Mân và Hướng Duy ở trong xe chờ cô, sợ đi cùng cô lên thì quá gây chú ý, khi cô vừa tiến vào trong xe, Lãnh Mân liền xác nhận lại với cô “Cô là số 5, đối thủ là Tịch Dung?”
“Đúng vậy.”
Lãnh Mân gật đầu “Hiểu rồi, có chút phiền toái.”
“Hử?”
Dương Vi có chút nghi hoặc “Làm sao vậy?”
“Ai nha, Cô gặp Tịch Dung,” Hướng Duy quay đầu, “Lớn lên thế nào? Xinh đẹp?”
Dương Vi nghiêm túc hồi tưởng lại, gật đầu “Cũng không tệ lắm.”
Xinh đẹp có một chút, nhưng so sánh với người trong giới giải trí vẫn có một chút chênh lệch.
Lãnh Mân từ trong máy tính mở ra một tấm ảnh chụp, chỉ vào ảnh chụp nói “So với cái này thì sao?”
Dương Vi ngẩn người, trên ảnh chụp là một cô gái mặc đồng phục học sinh, thắt bím tóc, đứng dưới gốc cây hoa anh đào, ôm sách, gương mặt mang ý theo cười. Nét tươi cười kia thực ngọt ngào, thực dịu dàng, làm người ta nhớ tới cô gái ấm áp trong mối tình đầu.
Rõ ràng cô gái này so với Tịch Dung thì xinh đẹp hơn rất nhiều, nhưng từ ngũ quan vẫn có thể nhìn ra đó là Tịch Dung, chỉ là tổng cảm thấy có vài phần không giống, nó khiến giá trị nhan sắc của Tịch Dung tăng lên quá nhiều.
“Tịch Dung là một người nổi tiếng trên internet, bắt đầu nổi tiếng từ trang web Gía Đậu, cô ta là sinh viên trường đại học X, bởi vì đã từng ở Gía Đậu viết bình luận cho tám trăm quyển sách trong suốt một năm, cô ta gây được nhiều sự chú ý, sau đó cô ta lại lục tục truyền ra rất nhiều ảnh chụp, thu hút một đám fan trung thành. Sau này xuất bản hai tập văn xuôi, một quyển tên 《 tại đây hồng trần phiêu linh 》, một quyển khác là 《 tại đây thành thị quá ồn ào náo động》, trở thành nhân vật đại biểu cho thế hệ sinh viên mới.”
Dương Vi nghe vậy thì có chút ngốc, gật đầu, chân thành nói “Thật lợi hại.”
“Đương nhiên, đều là đoàn đội.” Lãnh Mân cúi đầu bổ sung một câu, Dương Vi phát ra một tiếng "Sao?”
“Bình luận trong 800 quyển sách đều có người viết thay, sách cũng do người viết thay, trừ bỏ ảnh chụp là thật những thứ khác đều là giả.”
“Cô ta như vậy cũng dám tới dự thi?”
Dương Vi có chút không hiểu được “Không sợ lộ tẩy sao?”
“Chuyện phía sau bản thảo này, ai sợ lộ tẩy?” Lãnh Mân ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó nói, “Mặc kệ chuyện cô ta như thế nào, cô không có chứng cứ cũng không thể nói bậy. Hiện tại tôi chỉ lo lắng một chuyện, fan trung thành của cô ta rất nhiều, tôi sợ đến lúc tổng hợp bình chọn cô không thể vượt qua cô ta.”
“Đừng sợ,” Dương Vi tùy tiện nói, “Em tin tưởng, trên đời này đều có công đạo!”
Lãnh Mân cười nhạo ra tiếng, nói “Được được, cô cứ chuẩn bị tốt đề tài, lần này hai người diễn thuyết đối đầu?”
“Ừ.”
“Tôi đã cho người nghiên cứu phong cách viết thông thường của cô ta, đều đi theo con đường câu chuyện tình cảm bi thương, hiệu quả kéo phiếu bình chọn tại hiện trường của loại này rất tốt, tôi đang nghĩ cô có muốn đổi phong cách hay không?”
“Đổi phong cách?”
“Đúng vậy, chính là không cần đi theo phong cách hài hước nữa, cũng dùng phong cách lụy tình. Điều kiện của cô tốt hơn cô ta, dùng phong cách này để hạ gục cô ta không thành vấn đề.”
Dương Vi không nói chuyện, suy nghĩ, cô nói với Lãnh Mân “Chị đem bản thảo trước đó cùng các video nói chuyện công khai của cô ta gửi cho em một chút.”
“Cô cứ chuẩn bị thật tốt nội dung,” Lãnh Mân nhíu mày nói, “Cô xem không xong……”
“Không có việc gì, cứ gửi cho em.” Dương Vi bình tĩnh nói, “Đi thôi.”
Lãnh Mân trầm mặc một chút, cuối cùng cô ấy vẫn phân phó cấp dưới tìm kiếm, dùng nửa giờ gửi toàn bộ nội dung liên quan đến Tịch Dung sang cho cô.
Dương Vi mất nguyên một buổi chiều để xem xong hết tất cả, tốc độ cô xem văn bản rất nhanh, đồng thời xem nhanh gấp đôi các video của Tịch Dung, sau đó cô liền phát hiện ra vấn đề, trên thực tế tất cả các buổi nói chuyện hay sách xuất bản của Tịch Dung, đều dựa vào một lối kịch bản nhất định.
Tịch Dung có một thân thế tương đối bi thảm, khi cô ta còn nhỏ cha mẹ ly hôn, cô ta theo mẹ sinh sống, sau này có thêm một người ba dượng, từ nhỏ cô ta đã bị chèn ép, mỗi ngày trôi qua đều nghèo khó gian khổ, nhưng cô ta vẫn tích cực nỗ lực, hăng hái tiến về phía trước, sau lại lấy thành tích 600 điểm đứng đầu thành phố tiến vào đại học X.
Khi còn nhỏ cô ta ăn qua rất nhiều khổ sở, bởi vậy về cơ bản văn chương của cô ta đều có chủ đề + miêu tả sinh hoạt bi thảm của bản thân, sau đó cô ta làm thế nào để giải quyết + tổng kết đại ý.
Sau khi Dương Vi xem xong tất cả, cô có chút ngây ngốc, hiện tại muốn lừa dối người đọc đều đơn giản như vậy sao?
Trong lời văn của cô ta có ít nhất bốn lần xuất hiện mâu thuẫn, một lần cô ta nói trước 15 tuổi cô ta không được ăn KFC, một lần khác lại nói lúc 6 tuổi là lần đầu tiên cô ta ăn KFC, lúc ấy như thế nào ……
Mấy việc mâu thuẫn kiểu như thế nhiều tới mức đếm không xuể.
Tuy nhiên tổng kết xong thói quen về kịch bản của Tịch Dung, trong lòng Dương Vi yên tâm một ít, suốt đêm cô chuẩn bị hai bộ bản thảo.
Thẳng thắn mà nói, với phong cách buồn thương của Tịch Dung, nếu cô ta nói tốt, rất dễ kích thích, đúng vậy xác thực rất dễ dàng nhận được phiếu bầu. Rốt cuộc con người đều sẽ đứng về phía kẻ yếu, trong cùng không gian giữa vui mừng và bi thương, theo bản năng mọi người đều cảm thấy mấy chuyện vui vẻ kia càng khiến người ta tổn thương hơn.
“Tôi có một giấc mơ” có thể đánh bại tuyển thủ cấp cao, không phải không có nguyên nhân, bởi vì con người ai cũng hy vọng mình có thể làm người “Tốt”.
Nhưng Dương Vi cũng không muốn mình dùng thủ đoạn như vậy, cô không phải vì thi đấu mà thắng, mà cô muốn thể hiện chính mình.
Cô diễn thuyết sau Tịch Dung, trong lúc mọi người đang đắm chìm trong bầu không khí bi thương mà Tịch Dung tạo ra, nếu cô kể truyện cười thì khó khăn sẽ lớn hơn nhiều, nói một cách đơn giản, tình huống ngày mai, nếu cô không đi theo con đường trữ tình, đó chính là khó càng thêm khó.
Cho nên cô chỉ có một biện pháp duy nhất, đó chính là, trực tiếp lấy nội dung tương tự Tịch Dung làm đề tài tiến hành thảo luận, một câu chuyện tương tự, nói lên những quan điểm bất đồng cùng hiệu quả.
Điều này yêu cầu cô phải đoán trước được nội dung cô ta định nói là gì, cho nên cô mới chuẩn bị hai bản thảo ——
Nếu Tịch Dung dựa theo nội dung mà cô đoán để diễn thuyết, cô sẽ ngay tại chỗ phản bác lại quan điểm của cô ta.
Còn nếu Tịch Dung không đi theo lối mòn cũ, cô sẽ lấy bản thảo mà mình chuẩn bị để thể hiện.
Cô cúi đầu nhìn đề mục ——
《 Nỗi khổ của phụ nữ 》
Dương Vi trầm mặc mười giây, cô tưởng tượng đến cảnh mình đứng trên sân khấu nhiệt liệt lên án “Mọi người có biết phụ nữ chúng ta có bao nhiêu vất vả sao?! Tôi, một người từ nhỏ tang cha, thiếu niên tang mẹ, được người nhận nuôi như con dâu nuôi từ bé, lại là người phụ nữ bị vứt bỏ, vì theo đuổi mộng tưởng, nên tôi đứng trên sân khấu này, mọi người biết tôi có nỗi khổ sao?!”
Trong nháy mắt, cô run lên, sợ tới mức một câu cũng không dám nói.