Tưởng tượng đến cảnh mình khóc lóc thảm thiết kia, trong nháy mắt, Dương Vi liền cảm thấy ——
Cô không cho phép mình làm chuyện này.
Cô chuẩn bị cả đêm,sáng sớm ngày hôm sau tới địa điểm tổ chức thi đấu. 《 chơi nói chữ 》 tổng cộng chia làm ba giai đoạn, giai đoạn thứ nhất là 5 kỳ, mỗi vòng một kỳ, mỗi kỳ 10 người. Dương Vi ở số 5, vừa vặn chính là nhóm người đầu tiên lên sân khấu, cũng là cặp cuối cùng lên sân khấu ngày hôm đó.
Từ sớm bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị hoá trang, hậu trường loạn thành một đoàn, đột nhiên lại nghe được tiếng ầm ĩ, Dương Vi ngẩng đầu lên, thấy một bóng người bị một đám người vây quanh, tiến vào phòng hóa trang chuyên môn.
Thấy Dương Vi giương mắt xem, Hướng Duy bên cạnh nhanh chóng nói “Đừng lo lắng về bọn họ, đó là giám khảo lần này. Lần này bọn họ vì muốn tăng ratings, ngoại trừ hai giám khảo chuyên nghiệp, còn mời thêm một minh tinh có chuyên môn đảm đương vị trí giám khảo.”
“Được.”
Dương Vi gật đầu, nói còn chưa dứt lời, đã thấy Lãnh Mân bước nhanh tới, sắc mặt cô ấy không được tốt, Dương Vi có chút kỳ quái nói “Chị Lãnh Mân, làm sao vậy?”
Lãnh Mân mím môi không nói chuyện, Dương Vi lập tức ý thức được lời này khó mà nói, cô vẫy tay, Lãnh Mân cúi đầu, ở bên tai cô nhỏ giọng nói “Sau lưng Tịch Dung có công ty quản lý, trước đó đã sử dụng chút quy tắc, dùng tiền mua phiếu bình chọn của người xem, hôm nay đại bộ phận quần chúng đều là người của Tịch Dung.”
Dương Vi không nói chuyện, dường như Lãnh Mân có chút tự trách “Tôi nên nghĩ cách cho người hỏi thăm rõ ràng……”
“Chị Mân,” Dương Vi vỗ lên mu bàn tay cô ấy, bình thản nói, “Không cần rối rắm, cô ta không có khả năng mua tất cả các phiếu bầu, hơn nữa còn có phiếu của giám khảo, chúng ta an tâm chuẩn bị là đủ rồi.”
Lãnh Mân mím môi, rõ ràng không thể chấp nhận sai lầm của chính mình, Dương Vi thở dài “Chị Mân, chị đã rất lợi hại, nhưng cuộc sống luôn có những chuyện ngoài ý muốn.”
Có thể trực tiếp nắm được tin tức bên trong, đó là do công ty quản lý đối phương có người nằm trong ban tổ chức, làm gì có ai đi chỗ nào cũng có thể nắm được tin tức nội bộ?
Dương Vi nghĩ thoáng.
Nhưng mà Lãnh Mân vẫn luôn rối rắm, Dương Vi thấy trạng thái cô ấy không tốt, cho cô ấy đi nghỉ ngơi một chút, để lại Hướng Duy theo cô, nhìn cái miệng nhỏ của cô đang uống nước ấm trong bình, Lãnh Mân có chút kỳ quái nói “Cô không lo lắng?”
“Em sợ cái gì?”
Dương Vi mỉm cười, cô suy nghĩ một chút rồi nói “Thời điểm học trung học có một năm thi đấu tiếng Anh, trường học muốn chọn ra hai người, lúc ấy con gái hiệu trưởng cũng dự thi, trong lòng em đặc biệt sợ hãi. Sau đó liền có người nói với em, sợ cái gì? Trong hai người có một người là con gái hiệu trưởng, vậy còn một vị trí, nếu em không được chọn, đó là bởi vì em không phải người làm tốt nhất.”
“Hiện tại không giống nhau sao?” Dương Vi bình tĩnh nói, “Nhiều người nhìn như vậy, còn có phiếu bầu của giám khảo, nếu em bị thua, đó chính là kỹ năng không bằng người.”
“Cô đối với chính mình yêu cầu quá cao, đây là không công bằng.” Hướng Duy tức giận nói, “ Cô không tức giận, nhưng tôi tức giận thay cô!”
“Vậy anh cứ tức giận đi.” Dương Vi cười nói, “Nhưng tôi không thể tức giận.”
Cô không làm mấy chuyện không có ý nghĩa.
Hướng Duy chửi nhỏ hai câu, đột nhiên nhớ tới “Tuy nhiên, ai là người nói những lời tà môn ma đạo này với cô?”
Dương Vi ngẩn người, cô mím môi, không nói gì.
Cô đột nhiên phát hiện, tuy rằng rời đi, nhưng trong sinh mệnh của cô, khắp nơi đều có dấu ấn của người kia.
Cô có chút bất đắc dĩ mỉm cười, nhân viên công tác của chương trình gọi tên, là tiết mục bắt đầu rồi.
Vài vị tuyển thủ chia làm hai tổ AB, chia vào 2 phòng khác nhau, Dương Vi ở tổ B, sau khi cô đi vào, thấy 3 nam 1 nữ, lúc này cô mới chú ý đến, trong cuộc thi này tỷ lệ nữ giới trúng tuyển tương đối thấp.
Cô mới vừa đi vào, một người đàn ông trông khá đẹp trai nói một câu “Ồ, lại tới một người thảm hại.”
Dương Vi ngẩn người, trong lòng 2 người đàn ông bên cạnh hiểu rõ không khỏi nở nụ cười.
Cô gái bên cạnh chán ghét nhìn này ba người này, cúi đầu ngồi không nói chuyện.
Dương Vi nhìn lướt qua bảng tên của người vừa mới nói chuyện kia, tên Dương Cesar. Nếu anh ta không nói lời nào, nhìn qua có vẻ là người rất bình tĩnh ưu nhã,nhưng một khi mở miệng, cả người đều có vẻ cực kỳ khắc nghiệt.
Loại khắc nghiệt này không giống Tống Triết, sự khắc nghiệt của Tống Triết, thường phát ra từ nội tâm đang quan sát của anh, anh không hiểu logic của bạn, anh cũng không muốn biến bạn trở thành mục tiêu, anh chỉ đơn thuần không hiểu bạn cho nên mới nói ra lời khiến bạn bị tổn thương.
Nhưng sự khắc nghiệt này không giống Dương Cesar, một khi anh ta mở miệng nói chuyện, thì chắc chắn lời nói mang theo mục đích đả kích, vì thế khiến cho cả người anh ta có vẻ thập phần không phóng khoáng.
Ba người đàn ông bọn họ ngồi một bên nói chuyện, Dương Vi ngồi bên cạnh vị nữ tuyển thủ duy nhất kia, cô ấy cúi đầu chơi trò chơi, tóc chia làm hai bên hất lên cao, tuổi nhìn cũng không lớn, nhìn qua cảm giác có vài phần rất giống trạch nữ, còn rất đáng yêu.
Dương Vi chào hỏi cô ấy, cô ấy cũng gật đầu, không nhiều lời. Dương Vi nhìn thoáng qua bảng tên của cô ấy “Giang Manh”.
Không lâu sau, nhân viên công tác đi vào, nói với bọn họ “Chờ một lát các bạn ở chỗ này, thời điểm mỗi tuyển thủ thi đấu các bạn đều phải thể hiện ít phản ứng, tốt nhất là vui vẻ một chút, có cameras ở bên này,” nhân viên công tác vừa chỉ vừa nói, “Sẽ luôn theo dõi các bạn, không cần phát sinh hành vi không thích hợp, mọi người hiểu chưa?”
“Hiểu rồi.” Mọi người gật đầu, nhân viên công tác lại dặn dò thêm vài câu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng âm nhạc cùng tiếng MC giới thiệu, đầu tiên là nghe thấy MC nói lời mở đầu, tiếp theo bắt đầu giới thiệu thành phần giám khảo.
Bọn họ ở trong phòng không nhìn thấy bên ngoài, cũng chỉ nghe thấy MC giới thiệu “Kế tiếp tôi xin giới thiệu ba vị giám khảo của chúng ta, đầu tiên chúng ta xin chào đón thiên vương talk show Châu Á Thẩm Minh Trạch Thẩm tiên sinh!”
Bên ngoài xuất hiện tiếng vỗ tay cùng tiếng bùng nổ của âm nhạc.
“Người dẫn chương trình nổi tiếng Trần Tú Cầm Trần nữ sĩ!”
Lại là một trận vỗ tay cùng hoan hô, sau đó MC dừng một chút, sau đó đột nhiên nâng cao âm lượng nói “Cùng với, khách mời đặc biệt lần này, mới vừa nhận được giải ảnh đế của giải thưởng Hoa Vàng ——”
MC còn chưa nói xong, bên ngoài liền phát ra tiếng thét chói tai, rất nhiều người theo tiếng của MC cùng gọi tên —— “Chu Văn!!”
Nghe được lời này, tất cả mọi người trong khu vực chuẩn bị đều sửng sốt, sau đó vài vị nữ tuyển thủ thét chói tai ra tiếng.
Dương Vi kinh ngạc một lúc, vui vẻ tới mức hoan hô lên “A a a a a!!”
Nam tuyển thủ bên cạnh nhíu mày, trên mặt Dương Cesar mang theo mỉm cười, trong mắt tất cả đều là sự khinh thường đám người não tàn.
Kế tiếp MC giơ tay nói “Hiện tại xin chào đón tuyển thủ dự thi của chúng ta!”
MC vừa dứt lời, Dương Vi liền cảm giác trên mặt đất chấn động, bọn họ giống như đang ngồi trong một cái thang máy, được nâng lên cao trên sân khấu, sau đó ngừng lại. Trước mặt bọn họ chính cửa kính, Dương Vi và năm vị tuyển thủ đang ngồi trong phòng kính, nhìn mọi người thi đấu trên sân khấu.
Dương Vi nuốt nước miếng, Dương Cesar bên cạnh nhịn không được mở miệng nói “Cao như vậy sao, làm thế này những người sợ độ cao làm sao mà sống được?”
Bên ngoài đầu tiên người MC cho 1 tràng vỗ tay, sau đó cuộc thi chính thức bắt đầu, mỗi tổ hai người, cùng đề mục, sau khi biểu diễn xong, ban giám khảo sẽ nhận xét.
Người lên sân khấu đầu tiên chính một nữ tuyển thủ, đề mục của cô ấy là “Sinh mệnh quý ở chỗ vĩnh viễn không buông tay”.
Dương Vi uống miếng nước, chờ vị nữ tuyển thủ này mở miệng, sau đó cô nghe được cô ấy mở đầu như vậy “Tôi sinh ra ở một ngôi làng miền núi xa xôi nghèo khó ……”
Vị tuyển thủ này có thời gian 5 phút, để miêu tả vận mệnh bi thảm của chính mình, dưới sân khấu nghe được lại một phen nước mũi, nước mắt.
Mà bốn người bên cạnh Dương Vi đều thể hiện biểu tình “Tôi biết ngay mà”.
Một lát sau một người đàn ông bên cạnh Dương Cesar đi xuống.
Anh ta bắt đầu chia sẻ về cuộc sống của mình “Trước kia tôi là một người mập mạp, tập thể hình……”
Kỳ thật người này có chuẩn bị một ít hành lý, Dương Vi nghe ra được, nhưng anh ta có chút khẩn trương, lại nói quá nghiêm túc, mà người xem vẫn đang đắm chìm trong bầu không khí bi thương lúc ban đầu của vị nữ tuyển kia, đối với người đàn ông chuẩn bị tiết mục hài kịch lại càng không mẫn cảm.
Chờ đến khi bình chọn, người đàn ông này ít hơn nữ tuyển thủ kia 62 phiếu. Hai vị giảm khảo cuối cùng lựa chọn anh ta, một vị giám khảo là 30 phiếu, anh ta vẫn bị loại bởi 2(*)phiếu.
(*) trong bản convert là 32 nhưng mình trừ thì thấy 2 hợp lý hơn
Kết quả này khiến Giang Manh khe khẽ thở dài, Dương Vi có chút kỳ quái nói “Cô thở dài cái gì?”
Giang manh không nói chuyện, cô ấy lắc đầu.
Mà Dương Cesar lại trực tiếp lên tiếng “Vẫn là thảm hại dùng tốt hơn.”
Kế tiếp tới Dương Cesar cùng PK đối diện. Đối diện người là một người đàn ông đánh Allegro, đề mục của bọn họ là 《 Nỗi khổ của đàn ông 》.
Dương Vi nhìn đến thấy cái đề mục này cảm thấy có chút buồn cười, sau đó cô liền thấy người đàn ông đánh Allegro dùng hình thức tố khổ, sau đó Dương Cesar, châm chọc chê bai hình thức tố khổ của anh ta.
Không thể không nói, Dương Cesar mắng người rất có thiên phú, logic của anh ta rất rõ ràng, mắng đến leng keng có lực, anh ta đem người đàn ông tố khổ kia chia làm ba bộ phận, thời điểm thiếu niên cha mẹ trưởng bối mang lại, sau này khi trưởng thành xã hội mang lại,cuối cùng là gia đình mang lại. Trong đó phụ nữ là đối tượng trọng điểm để anh ta châm chọc, mỗi lần châm chọc phụ nữ là anh ta lại sử dụng những đoạn trích trên internet.
“Thời điểm kết hôn, cô ấy nói với bạn, nam nữ bất bình đẳng, em muốn sinh con, phải làm việc nhà, chăm sóc cha mẹ chồng, cho nên em gả cho anh, anh có xe có nhà hãy nuôi em cả đời, được rồi, chúng ta liền phấn đấu nửa đời cưới cô ấy về. Chờ cưới về rồi, cô ấy lại nói với anh ——”
“Anh cưới tôi về để làm bảo mẫu sao?! Đều đã thế kỷ 21 rồi, nam nữ bình đẳng anh dựa vào cái gì mà không làm việc nhà?!”
Dương Cesar làm ra biểu tình kinh ngạc nói “Đàn ông chúng tôi rốt cuộc đã làm sai cái gì? Mà lại gặp phải mấy kẻ lừa đảo này?”
Lời này nói ra,đàn ông toàn hội trường đều bị chọc cười. Mà biểu tình của phái nữ lại thập phần hỗn loạn.
Dương Cesar tiếp tục nói ra một vài quan điểm đáng ngạc nhiên.
Ví dụ như —— “Em cho rằng tôi vì cái gì mà cưới em, vì sinh con? Không, tôi là vì tình yêu. Nhưng đàn ông không xứng có được tình yêu.”
“Giới tính là loại tài nguyên giá rẻ nhất, nhưng vì sao một vài người phụ nữ lại cho rằng loại tài nguyên này thập phần sang quý. Dựa vào xã hội cũ, dựa vào luật hôn nhân mới của Trung Quốc?”
Đến khi lấy phiếu bình chọn, gần như đàn ông toàn hội trường đều bỏ phiếu cho Dương Cesar, hơn nữa còn có thêm một bộ phận phiếu bầu của nữ giới,vì thế Dương Cesar dẫn đầu với ưu thế tuyệt đối.
Dương Vi suy nghĩ về phong cách diễn thuyết của Dương Cesar, quan điểm rõ ràng, cộng thêm năng lực thi đấu rất mạnh mẽ, kỳ thật thực đáng sợ.
Những người tiếp theo lục tục lên sân khấu, phong cách phía sau tương đối phổ biến, gần như mở đầu đều là
“Hai mươi năm trước, cha mẹ tôi ly hôn……”
“Một tháng trước, tôi mắc phải u xx ……”
“Lúc tôi còn rất nhỏ, cha tôi qua đời……”
Trước khi tới lượt Giang Manh, Dương Vi tổng kết một chút, Trên sân khấu đã có khối u lành tính, tuổi nhỏ tang cha, cha mẹ ly dị chịu đủ đánh chửi……
Bọn họ đều trải qua cuộc đời đầy mưa gió, bọn họ đều thập phần thê thảm, nhưng trong lòng bọn họ vĩnh viễn mang một giấc mơ.
Dương Vi nghe được có chút không dám nhìn thẳng, thẳng đến khi Giang Manh lên sân khấu.
Sau khi Giang Manh đi lên, rốt cuộc cô ấy đã mở miệng, nhưng mà lúc này Dương Vi mới biết được vì sao vừa rồi từ nãy tới giờ cô ấy không nói gì ——
Cô ấy nói lắp.
Tiết mục của cô ấy là nói lắp gây cười.
Trong khoảnh khắc đầu tiên cô ấy mở miệng Dương Cesar đã cười rộ lên “Cái thảm hại này tương đối chân thật.”
Dương Vi liếc mắt nhìn Dương Cesar một cái, không nhiều lời, sau đó cô nghe thấy Giang Manh bắt đầu nói chuyện. Câu nói của cô ấy rất ngắn, rất ít, nhưng Dương Vi lại nhịn không được mà nở nụ cười.
Nếu Giang Manh không nói lắp, cô ấy nhất định là người biểu diễn các tiết mục hài kịch cực kỳ ưu tú. Nhưng cho dù cô ấy nói lắp, cô ấy vẫn rất thông minh khi lựa chọn dùng nói lắp để gây ra những hiểu lầm đáng cười.
Trong hội trường lục tục cười rộ lên, cuối cùng khi lấy phiếu bình chọn, Giang Manh với số phiếu chênh lệch mỏng manh đã dành chiến thắng.
Thời điểm cô ấy quay trở lại, Dương Vi đi lên, cầm tay cô ấy, nghiêm túc nói “Cô lam rất tốt.”
Giang manh ngẩn người, sau đó cô ấy đỏ mặt, gật đầu không nói gì.
Tiếp theo chính là Tịch Dung thi đấu.
Dương Vi nhìn Tịch Dung, sau khi cô ta hóa trang xong, cuối cùng cũng tiếp cận vài phần với ảnh chụp, nhưng vẫn không xinh đẹp bằng ảnh chụp, đầu tiên cô ta cúi mình chào mọi người, sau đó bắt đầu tự thuật chuyện xưa của cô ta.
Suy nghĩ logic của cô ta và Dương Cesar là giống nhau, thiếu niên khổ, làm một người phụ nữ trong xã hội khổ, làm một người vợ cũng khổ.
Cô ta sử dụng chính những thứ mình trải qua, để kể ra các loại bất công.
Khi cô ta còn nhỏ cha mẹ ly dị, mẹ cô ta gặp rất nhiều tổn thương, khiến cô ta lúc ấy mới chỉ là thiếu nữ cũng phải chịu thương tổn.
Ở trong công việc,học tập cô ta bị kỳ thị, ở xã hội bị kỳ thị, trong hôn nhân thì bất công……
Tới kỳ kinh nguyệt có bao nhiêu đau đớn, mang thai có bao nhiêu đau đớn, các loại bệnh phụ khoa của phụ nữ……
Sức cuốn hút của cô ta rất mạnh, một bộ phận phụ nữ trong hội trường nghe cô ta nói mà nước mắt lưng tròng.
Cảm thấy đây đúng là một lựa chọn tốt nhất để thi đấu, tất cả sự thảm hại đau khổ mà phụ nữ có thể gặp phải, đều bị Tịch Dung nhận hết lên người cô ta.
Chờ Tịch Dung nói xong, toàn hội trường tiếng vỗ tay vang lên như sấm, chỉ có ba vị giám khảo, sắc mặt bình tĩnh gần như chết lặng.
Khi Dương Vi lên thi, dường như giám khảo Thẩm Minh Trạch bắt đầu ngáp. Toàn bộ khí tràng của Dương Vi bắt đầu khai hỏa, dùng tư thái của một loại nữ vương, đạp giày cao gót, đi lên sân khấu chữ T, sau đó trong ánh mắt chờ mong của mọi người —— bang một tiếng ngã xuống.
Toàn hội trường lặng im một giây, có người nghẹn cười, lúc này Dương Vi mới bò dậy, nói với mọi người “Ngại quá, trượt chân.”
Nói xong, cô thoải mái hào phóng cởi giày cao gót, đi chân trần đứng trên sân khấu, trò chuyện cùng mọi người “Vừa rồi tôi vừa mắc sai lầm, quá ngượng ngùng, hôm nay đổi lại nếu là một người đàn ông đi trên sân khấu, tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại vấn đề này, bởi vì bọn họ không cần mang giày cao gót. Mà cho dù bọn họ có ngã đi chăng nữa, cũng sẽ không bị đau bằng tôi, bởi vì mọi người biết đấy, mông phụ nữ tích mỡ tương đối nhiều, cho nên thời điểm tôi ngã xuống, tôi lại càng cảm thụ được đau đớn rõ ràng hơn.”
Một phen luận điệu vớ vẩn này khiến mọi người ồn ào cười to, lúc này Thẩm Minh Trạch mới đem ánh mắt rơi xuống trên người Dương Vi, mà Chu Văn trước sau vẫn duy trì mỉm cười, nhìn chăm chú vào người phụ nữ đang thi đấu trên sân khấu.
Dương Vi thấy mọi người cười, liền biết không khí bị Tịch Dung mang đi, cô đã tìm được trở về.
Từ giấy phút cô bắt đầu té ngã kia, lực chú ý của mọi người đã bị cô kéo về.
“Đề mục của tôi là 《 Nỗi khổ của phụ nữ 》, kỳ thật vừa rồi đề mục này đã bị Tịch tiểu thư nói không sai biệt lắm, Tịch tiểu thư thật sự nói rất tốt, nhưng thời điểm tôi nghe được lại nhịn không được muốn cho Dương Cesar tiên sinh cùng Tịch tiểu thư tỉ thí trên sân khấu. Tôi đoán chừng sẽ biến thành như vậy ——”
Dương Vi che bụng “A, tôi đến kỳ kinh nguyệt đau quá……”
Tiếp theo cô lại đứng sang bên kia, đè lại mông mình, dùng tay che trán, cúi đầu trầm giọng nói “Tuyến tiền liệt của tôi đau quá.”
Mọi người cười ầm lên ra tiếng, Dương Vi quay trở lại đúng vị trí của mình, một tay đỡ eo, một tay vươn ra nỗ lực múa may, cường điệu nói “A! đứa trẻ! Sinh con đau quá!! A a a tôi muốn chết!!”
Sau đó cô lại đứng sang bên kia, làm thành bộ dáng đàn ông, thống khổ nói “Xe! Phòng ở! Sính lễ!! A a a tôi muốn điên rồi!!”
……
Cô cường điệu làm xong mấy hành động đối lập, sau đó dừng lại nói “Nói thật, tôi thật sự rất muốn biết ai có thể thắng.”
“Trên thực tế chúng sinh đều đau khổ, trong thế giới tự nhiên không ai là dễ dàng, nếu một người không có cách nào thừa nhận làm người về cơ bản đều cực khổ, đây là do cô ấy yếu ớt, mà không phải quá khổ. Chúng ta cần phải thừa nhận một cách khách quan chính là, trời sinh phụ nữ đã có những bất lợi nhất định, nhưng tôi cảm thấy trong xã hội hiện đại điều đáng sợ nhất cực khổ nhất của người phụ nữ, không phải điều kiện sinh lý bất bình đẳng mang đến cho chúng ta sự đau khổ, mà là chính chúng ta cảm thấy mình quá khổ.”
“Chúng ta cảm thấy mình quá khổ, cảm thấy bất bình đẳng, bởi vậy hạ thấp yêu cầu đối với chính bản thân mình, yêu cầu nhiều quyền lợi hơn—— mọi người có biết nó có ý nghĩa gì sao? Một khi bạn yêu cầu càng nhiều quyền lợi hơn, cũng chính là cam chịu bạn là kẻ yếu, bạn muốn ít quyền lợi, nhất định bạn sẽ được bồi thường bởi những mặt khác. Bạn muốn sính lễ, bạn yêu cầu đối phương gánh vác kinh tế, vậy sau hôn nhân bạn yêu cầu đối phương cùng bạn bình đẳng gánh vác việc nhà, nuôi nấng con cái, tôn trọng bạn, đó chỉ là mộng tưởng, vậy không có khả năng, bởi vì bạn dùng mấy việc đó để trao đổi sính lễ, cùng với kinh tế của đối phương.”
“Chúng ta cảm thấy mình quá khổ, sẽ thiên về việc cam chịu loại cực khổ này, do đó từ bỏ việc tranh thủ, ví dụ như ở đây nhiều nữ sinh cho rằng hôn nhân là ác mộng? Bởi vì sau hôn nhân bạn phải cam chịu làm việc nhà, cam chịu sinh em bé, cam chịu rất nhiều chuyện, đây đối với phụ nữ mà nói quá khổ quá không công bằng, nhưng ai nói cho bạn đây là việc bạn cần thiết phải làm, bạn nên làm, nghĩa vụ phải làm?”
……
Ngữ điệu của Dương Vi rất bình tĩnh, cô sử dụng các logic rất rõ ràng để trình bày, thay vì chú ý tới những khó khăn hiện tại của phụ nữ, cô lại càng chú ý nhiều hơn đến thái độ quan điểm nhận thức của phụ nữ về khó khăn.
Cô có năng lực khống chế bầu không khí rất mạnh, thời điểm cô nói truyện cười, mọi người sẽ không tự chủ được mà mỉm cười, thời điểm cô bình tĩnh tự thuật, cũng sẽ không có người nào thất thần.
Cô khiến cho người xem, cô, và sân khấu hợp nhất thành một thể, phảng phất như không phải đang xem biểu diễn, mà cô và mọi người cùng đối thoại.
Tới gần một phút đồng hồ cuối cùng, cô bắt đầu sử một số lượng lớn các trích dẫn, không khí của toàn bộ hiện trường được tô đậm lên.
“Chúng ta không nên luôn nhìn nhận là chúng ta có nhiều nỗi khổ ——”
“Chúng ta không nên oán giận cuộc đời bất công ——”
“Việc chúng ta phải làm, là gánh vác,có trách nhiệm, đạt được sự tán thành của xã hội, địa vị, giá trị kinh tế, nói không với đau khổ, lợi dụng quyền lợi trong tay, thay đổi khó khăn!”
“Phụ nữ khổ sao?!”
“Đây mới là điều quan trọng nhất cũng là yêu cầu duy nhất khi chúng ta thảo luận về nỗi khổ của phụ nữ”
“Cảm ơn. Tôi là tuyển thủ số 10, Dương Vi.”
Thời điểm cô nói hết lời diễn thuyết, tiếng vỗ tay nổ vang lên, ba vị giám khảo cũng nâng tay lên, liên tục vỗ tay.
Tịch Dung trở lại sân khấu, Dương Vi hơi mỉm cười với cô ta, Tịch Dung miễn cưỡng nở một nụ cười, hướng cô gật đầu.
Toàn hội trường bắt đầu bỏ phiếu bình chọn, Dương Vi lẳng lặng chờ, số phiếu nhảy lên, chờ đến khi con số được định ra,số phiếu của Tịch Dung cao hơn cô 5 phiếu.
Tịch Dung nhẹ nhàng thở ra, Dương Vi cười không nói chuyện.
Kết quả này cũng không ngoài dự liệu của cô.
Tới thời gian giám khảo nhận xét cùng bình chọn, Thẩm Minh Trạch mở miệng đầu tiên, anh ta nhìn Dương Vi, qua vài giây, anh ta mới sử dụng tiếng phổ thông không quá chuẩn mở miệng nói “Kỳ thật ngôn ngữ biểu đạt của hai vị đều rất ưu tú, hơn nữa chiêu số hoàn toàn bất đồng. Tuy nhiên xuất phát từ khuynh hướng nghề nghiệp của tôi, tôi sẽ thiên về hướng không ỷ vào trữ tình, mà càng chú ý tới sự quyến rũ của ngôn ngữ và trí tuệ của bản thân tuyển thủ. Tôi biết tôi nói như vậy khả năng có chút thất lễ, nhưng điều tôi muốn nói chính là, hôm nay trong tất cả các tuyển thủ ở đây, Dương tiểu thư khiến tôi có ấn tượng sâu nhất, vì thế tôi lựa chọn, Dương Vi.”
Nói xong, Thẩm Minh Trạch ấn đèn.
Dương Vi cúi người, sắc mặt bất động, ánh mắt dừng ở trên mặt Trần Tú Cầm. Trần Tú Cầm nhìn Tịch Dung, sau đó nói “Hôm nay màn diễn thuyết của Tịch Dung khiến tôi cực kỳ cảm động, tôi thật sự có thể đồng cảm với cô ấy giống như bản thân mình cũng gặp phải những trường hợp như vậy. Tôi không quá đồng ý với quan điểm của Dương Vi, tôi cảm thấy cô ấy chưa từng trải qua mấy chuyện này nên cô ấy hoàn toàn không rõ, chỉ có Tịch Dung mới trải qua quá trình cực khổ như vậy lại không phải người dễ dàng buông tay, mới có thể miêu tả sự thống khổ một cách chuẩn xác. Tôi rất cảm động với dũng khí của Tịch Dung, tuy rằng tôi thừa nhận sự thể hiện trên sân khấu của Dương Vi rất tốt, nhưng một phiếu này, tôi vẫn bình chọn cho Tịch Dung.”
Lúc này đến lượt Chu Văn, một phiếu này của anh sẽ quyết định cuối cùng trong hai người ai sẽ là người chiến thắng, cả hội trường đều trầm mặc, ánh mắt Chu Văn dừng trên người Dương Vi, rốt cuộc Dương Vi có chút khẩn trương.
Cô không quá để ý kết quả đánh giá của hai người khác, nhưng kết quả của Chu Văn, cô vẫn có một chút ở bên nhau, rốt cuộc mỗi người, đều hy vọng thần tượng của mình có thể thừa nhận chính mình.
Sự căng thẳng trong ánh mắt cô không hề bị ngăn cản, Chu Văn yên tĩnh nhìn, vài giây sau, anh thấp giọng cười, cúi người tiến lên, ưu nhã ấn đèn.
“Dương Vi.”
Toàn hội trường hoan hô ra tiếng, Dương Vi thở phào một hơi. MC đưa microphone cho Dương Vi “Tới, hai vị tuyển thủ gì muốn nói sao?”
“Lời tôi muốn nói khả năng chỉ có cảm ơn,” Dương Vi thở phào, “Cảm thấy thực vui vẻ.”
Rồi sau đó MC đưa microphone cho Tịch Dung “Tới, Tịch Dung thì sao?”
Tịch Dung đỏ mắt tiếp nhận microphone, hít hít cái mũi nói “Tuy rằng tôi đã sớm biết kết quả, nhưng vẫn có chút không cam lòng. Trời cao đúng là không công bằng, kỳ thật nếu ban tổ chức nói rõ ràng, đại khái tôi sẽ không tới.”
Lời này nói ra, sắc mặt những người ở đây người đều không quá đẹp, MC muốn ngắt lời Tịch Dung, kết quả Tịch Dung lại nhanh chóng nói “Có một số người trời sinh đã có ưu thế, điểm này tôi nhận. Chỉ là nếu không công bằng lại không thể nói ra, như vậy thế giới không khỏi làm người ta cảm thấy quá tuyệt vọng.”
Dương Vi không nói chuyện, cô quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Tịch Dung.
Đôi mắt Tịch Dung đong đầy nước mắt, dường như đã chịu ủy khuất rất lớn, Dương Vi cong môi mỉm cười “Tịch tiểu thư cảm thấy có cái gì không công bằng, có thể nói ra.”
Tịch Dung lộ ra một chút thần sắc sợ hãi, giống như lời Dương Vi vừa nói đang đe dọa cô ta, nhìn qua rất đáng thương.
Dương Vi quay đầu đi, không nói nữa.
Chờ MC thông báo kết quả, Dương Vi đi xuống dưới, Hướng Duy và Lãnh Mân cùng đi lên đón cô, mà Tịch Dung được người đại diện của cô ta hộ tống vội vàng rời đi.
Hướng Duy trầm thấp nói “Thứ gì.”
Lãnh Mân nói “Cô ta nói những lời này trên sân khấu, chuyện này sẽ không đơn giản như thế đâu.”
“Giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền,” Dương Vi lạnh nhạt tiếng, “Cô ta làm chuyện trái với lương tâm còn không sợ, chúng ta sợ cái gì?”
Lãnh Mân suy nghĩ, gật đầu nói “Cô nói đúng.”
“Nha, chị Mân,” Dương Vi nhớ tới, “Chị nói chuyện cô ta nhờ người viết thay cùng chuyện công ty cô ta mua phiếu bình chọn, có thể tra ra sao?”
Lãnh Mân ngẩn người, sau đó gật đầu nói “Tôi sẽ nghĩ cách tra.”
“Chuyện mua phiếu người tham dự rất nhiều, khẳng định sẽ có người lọt lưới. Hơn nữa tin tức sẽ không vô duyên vô cớ để lộ, chỉ cần điều tra xem công ty quản lý của cô ta có mối quan hệ gì với người trong ban tổ chức là được. Chuyện viết thay nếu không tìm thấy người, vậy tổng kết tất cả các mâu thuẫn trong các tác phẩm của cô ta tung ra đi.”
Dương Vi uống ngụm miếng “Nhược điểm nhiều như vậy còn muốn gây chuyện,” cô lạnh nhạt nói, “Chúng ta cứ ngồi đây chờ cô ta tìm đường chết.”
Lãnh Mân nghe Dương Vi nói, nở nụ cười “Cô nói đúng.”
Đang nói chuyện, phía sau truyền đến thanh âm của nhân viên công tác, Dương Vi vừa quay đầu lại, thấy Chu Văn đã đi tới.
Cô vội vàng nhường đường, liền nghe thấy Chu Văn lên tiếng “Dương tiểu thư.”
Dương Vi dừng bước chân, tất cả mọi người đều ghé mắt lại đây, chu Văn đi lên phía trước, ôn hòa nói “Dương tiểu thư,” anh mỉm cười, “Chân tốt hơn chưa?”
Dương Vi không nghĩ tới Chu Văn vẫn còn nhớ rõ chuyện ở sân bay, cô kinh ngạc nói “Anh còn nhớ rõ?”
Chu Văn gật đầu “Trí nhớ của tôi không tồi.”
Dương Vi nhanh chóng nói “Ngày đó không có chuyện gì, phiền anh nhớ thương.”
Khi cô nói chuyện, trên mặt trấn định, nhưng nhịp tim vẫn không nhịn được mà đập nhanh.
Chu Văn mỉm cười “Cô rất có thiên phú, hôm nay nói rất tốt, về sau cố lên.”
“Tôi sẽ!” trong nháy mắt Dương Vi như được tiêm máu gà, vui vẻ nói, “Cảm ơn anh!”
Chu Văn mím môi, phía sau có người lục tục lại đây, anh nhìn thoáng qua, xua tay nói “Hẹn gặp lại.”
Dương Vi nhanh chóng tránh ra, chờ Chu Văn đi rồi, Hướng Duy nhìn Dương Vi, muốn nói lại thôi.
Anh ta đột nhiên có chút lo lắng cho Dương Vi.
Rõ ràng Tống Triết coi trọng cô, nếu Chu Văn dẫn cô chạy mất, Tống Triết thẹn quá hóa giận……
Anh ta ho nhẹ một tiếng, nhịn không được nhắc nhở nói “Cái kia, Vi Vi.”
Dương Vi quay đầu lại, có chút kỳ quái nhìn về phía Hướng Duy, Hướng Duy nhỏ giọng nói “Mấy minh tinh trong giới giải trí, sùng bái một chút thì được, ngàn vạn lần đừng có dành tình cảm thật sự.”
“Anh Hướng anh nói cái gì đâu,” Dương Vi cười ra tiếng, “Tôi thấy một mặt như vậy, sức tưởng tượng của anh cũng quá phong phú. Tuy nhiên ——”
Dương Vi ôm folder trong tay, nhìn theo phương hướng Chu Văn đã đi xa, cảm khái một tiếng “Văn Văn thật đẹp trai.”
“Tống tổng cũng rất tuấn tú!” Hướng Duy nhanh chóng mở miệng.
Dương Vi trầm mặc một lát, cô nghiêm túc suy nghĩ.
Tống Triết, là rất đẹp trai.
Tuy nhiên, người đẹp trai mà nhìn suốt mười mấy năm, cũng…… Cũng chỉ như vậy.
Con người luôn thích những thứ mới mẻ.
Thời điểm Dương Vi và Hướng Duy đang trò chuyện, Tống Triết đã nhận được video thi đấu của Dương Vi mà Lãnh Mân gửi cho anh.
Anh nhìn hình chiếu trên TV, bưng ly rượu vang đỏ, lười biếng nhìn.
Cao Lâm đứng sau lưng anh, nhịn không được cảm khái “Không nghĩ tới phu nhân còn có tài ăn nói tốt như vậy!”
“Cô ấy vẫn luôn khá tốt.”
Trong thanh âm Tống Triết mang theo ý cười, khi nghiêm túc nghe, còn có thể nghe ra vài phần kiêu ngạo.
Anh suy nghĩ, nói với Cao Lâm “Cậu nói cô ấy thi đấu thắng, tôi làm ông chủ có phải nên cho cô ấy chút khen thưởng hay không?”
“Đó là điều cần thiết.”
Cao Lâm đoán ra ý tứ Tống Triết, lập tức nói “Ngài nên tặng phu nhân vài món đồ,để thể hiện sự quan tâm, để phu nhân cảm nhận được sự bồi dưỡng cùng coi trọng của ngài dành cho phu nhân.”
“Cũng không cần khoa trương như vậy chứ,” Tống Triết có chút ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng nói, “Cậu…… cậu đi mua hoa.”
Nhắc tới hoa, Cao Lâm liền có bóng ma, sau khi nghe Tống Triết nói “Bình thường, mua loại trước kia hay mua là được.”
Cao Lâm thở phào một hơi. Tống Triết suy nghĩ, lại nói “Cậu có biết cô ấy thích cái gì hay không?”
Cao Lâm không biết nên nói như thế nào, cậu ta cảm thấy nếu nói biết, Tống Triết sẽ hoài nghi cậu ta có mưu đồ gây rối, nói không biết, lại sợ ông chủ cảm thấy mình không có trình độ làm trợ lý.
Cũng may câu tiếp theo, Tống Triết nói “Thôi, Cậu cũng không biết.”
“Vậy đem hoa đưa qua đi.” anh vẫy tay.
“Được.”
Thời điểm Cao Lâm đi ra, Tống Triết gọi cậu ta lại “Đừng nói là tôi đưa.”
Cao Lâm có chút kỳ quái, Tống Triết mím môi, rốt cuộc nói “Thôi, tùy cậu.”
Chờ Cao Lâm đi rồi, Tống Triết ngồi trên sô pha, xem video của Dương Vi.
Anh cúi đầu nhìn bàn tay mình, vừa rồi trong nháy mắt, anh tự nhiên có chút sợ, sợ Dương Vi lại ném hoa của anh lần nữa, hoặc sử dụng nó như một công cụ để quay video.
Anh mới phát hiện ——
Không ngờ tất cả các thương tổn đều sẽ lưu lại dấu vết.
Anh bắt đầu nhịn không được mà suy nghĩ, còn Dương Vi thì thế nào?
Nhưng ngay từ đầu cái ý niệm này đã bị anh đình chỉ.
Anh không dám tưởng tượng.