Lời này khiến Dương Vi sửng sốt, cô nhìn Tống Triết trước mặt trong mắt mang theo ủy khuất, sau một lúc lâu, cô nhịn không được nhẹ nhàng cười.
Nụ cười của cô khiến Tống Triết có chút ngốc, những tức giận đó đột nhiên đi xuống, anh xoay đầu, có chút lúng túng nói: “Em cười cái gì?”
“Tôi suy nghĩ, thời điểm dì còn sống, thường xuyên nói với tôi, người duy nhất dì không bỏ xuống được chính là anh. Dì sợ anh không học được cách ở chung với người khác, về sau sẽ không có người nào ở bên cạnh anh một cách lâu dài.”
“Không phải còn có em sao?”
Tống Triết mở miệng, nhưng nói xong, anh lại có vài phần hối hận, sợ ngay lúc này Dương Vi lại nói lời phủ định, những lời đó anh không muốn nghe nữa.
Cũng may Dương Vi không làm như vậy, cô chỉ giải thích nói: “Khi đó dì rời đi nhanh, chỉ không yên lòng về anh. Kỳ thật dì và tôi đều cho rằng, cả đời này anh sẽ không thay đổi được, nhưng hiện tại nhìn thấy anh biết cách làm thế nào để đối xử tốt với một người, tôi thật vui mừng.”
Tống Triết trầm mặc xuống, anh không nghĩ lại nói chuyện về đề tài này, Dương Vi cũng cảm nhận được ý tứ của anh, lần đầu tiên cô có hứng thú thảo luận với anh về tương lai: “A Triết, anh có nghĩ sau này mình sẽ làm gì sao?”
“Không nghĩ tới.” anh trả lời 1 cách cứng ngắc.
Nhưng mà anh nói dối, kỳ thật anh nghĩ tới. Chỉ là tất cả mọi thứ trong tương lai đều có Dương Vi, suy nghĩ lúc này của anh, đại khái là không thích hợp để nói.
Dương Vi nuốt nước miếng, để giọng nói khôi phục lại chút ít, cô mới nói tiếp: “Tôi nghĩ tới, tôi nghĩ mình sẽ thắng chương trình chơi nói chữ, sau đó tôi sẽ tiếp tục nỗ lực, tôi muốn tạo ra một phòng làm việc chuyên làm nội dung video, bồi dưỡng ra một đám người giống tôi, tương lai có một ngày, tôi muốn đến Kim Phương Quán biểu diễn.”
Kim Phương Quán là nơi biểu diễn lớn nhất ở Nam thành, nơi tiếp nhận các ca sĩ Trung Quốc hàng đầu Châu Á, từ nhiều năm trước tới nay, nó vẫn luôn tồn tại thánh địa trong giới âm nhạc Trung Quốc, mỗi một ca sĩ hạng nhất đều cần phải có một buổi biểu diễn tại Kim Phương Quán, nếu không theo một ý nghĩa nào đó chính là thượng bất nhập lưu (*). Vì thế Kim Phương Quán không chỉ là nơi để biểu diễn, theo ý nghĩa nào đó thì nó còn là nơi đánh dấu thân phận.
(*)thượng bất nhập lưu: không đẳng cấp, không hợp thời
Mà những người được biểu diễn ở Kim Phương Quán, có thể đếm được trên đầu ngón tay, và họ đều là những nghệ sĩ biểu diễn hàng đầu Châu Á.
Tống Triết biết ý cô, lần này anh không phủ định, chỉ yên lặng lắng nghe.
Dương Vi nói cho anh về kế hoạch của chính mình, kế hoạch này rất tốt, rất nhiệt huyết, khuyết điểm duy nhất chính là, không có anh.
Tống Triết không xác định có phải cô đang ám chỉ anh hay không, anh cũng chỉ có thể làm bộ cái gì cũng không hiểu, lẳng lặng nghe cô miêu tả về tương lai mà cô lên kế hoạch.
Giọng nói của cô đau, nói rất chậm, anh cũng yên lặng lắng nghe, tươi cười trên mặt cô là sự thật, nghe xong, chính anh cũng vui vẻ lên. Hai người ra khỏi thang máy, cô nói với anh hẹn gặp lại, sau đó từng người đường ai nấy đi, Tống Triết đi vài bước, rốt cuộc vẫn nhịn không được, anh đột nhiên quay đầu lại, gọi Dương Vi.
Dương Vi dừng bước chân, thấy người đứng ở hành lang, Tống Triết hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Anh cảm thấy suy nghĩ của em rất tốt, anh rất ủng hộ, về sau khi em đi Kim Phương Quán diễn xuất, anh sẽ mua vé gần em nhất. Kỳ thật anh rất thích xem em biểu diễn, anh cảm thấy em biểu diễn rất khá.”
“Anh không biết có phải em đang ám chỉ anh cái gì hay không, nhưng mà cho dù là làm bạn bè, anh cũng sẽ vẫn luôn ở bên cạnh em.”
Anh nói lời này quá chân thành, cũng quá động lòng người, nó giống như một viên đá, ném vào trong hồ bùm một tiếng, bắn bọt nước, nổi lên những gợn sóng.
Vì thế cô nhịn không được nói cho anh.
“Tôi không ám chỉ anh cái gì,” cô nói, “Tôi chỉ đơn thuần cùng anh chia sẻ về tương lai của tôi. Cảm ơn anh đã ủng hộ,” cô cười khẽ, “Tôi cũng biết, tôi rất tốt. Tôi sẽ cố gắng.”
Nghe được những lời này, ngay lập tức Tống Triết cao hứng lên, anh có chút ngu đần cười rộ lên, gật đầu nói: “Ừ, em cố lên.”
Dương Vi xua tay tạm biệt anh, mở cửa đi vào. Tới phòng tắm rồi, cô dùng tay té nước lên mặt, cô lẳng lặng nhìn người trong gương, cảm giác mình có chút không thanh tỉnh.
Hai ngày sau hàng ngày cô đến công ty huấn luyện, mỗi ngày Tống Triết đều sẽ đến phòng huấn luyện chờ cô, cô không nói lời nào, cũng không cự tuyệt.
Tống Triết cảm giác được thái độ của cô đã mềm hoá, điều này khiến cho anh mặt mày hớn hở, thần thái sáng láng. Cao Lâm phát hiện rõ ràng cảm xúc của Tống Triết có sự biến hóa, bản thân cũng nhịn không được vui vẻ cùng.
Mắt thấy tới gần thời gian diễn ra trận chung kết, Tống Triết làm cho người nhìn chằm chằm tình huống, quả nhiên, trước ngày thi đấu một tuần, Lãnh Mân và Hướng Duy mang sắc mặt khó coi tới văn phòng Tống Triết. Tống Triết thấy hai người, liền biết Dương Vi bên kia xảy ra vấn đề, anh buông công việc khác trong tay xuống, bình tĩnh nói: “Hai người nói đi.”
“Chương trình này là Star Media làm, Dương Cesar là người mới mà bọn họ muốn thúc đẩy.” Lãnh Mân bình tĩnh mở miệng, nhưng rõ ràng cô đang khắc chế tức giận, “Lúc trước vẫn luôn không có tin tức, bọn họ dấu rất sâu, ngày hôm qua bọn họ đẩy bài hát mới của Dương Cesar lên, tôi mới phát hiện ra.”
Tống Triết gật đầu, loại thi đấu này có chút nội tình cũng là chuyện bình thường. Dương Cesar có ngoại hình và tư duy đều rất tốt, tuy rằng có chút bừa bãi, nhưng anh ta lại là người nội bộ, anh giương mắt nhìn về phía Lãnh Mân: “Cho nên hai người có phương án ứng đối chưa?”
Lãnh Mân mím môi, Hướng Duy nhìn Lãnh Mân không nói lời nào, không khỏi nóng nảy, anh ta xông lên phía trước, sốt ruột nói: “Ngài trở thành nhà tài trợ nha.”
Hướng Duy lập tức nói: “Tống tổng, Star Media đầu tư, chúng ta cũng có thể đầu tư. Với năng lực của Dương Vi nếu không bị quấy nhiễu khẳng định sẽ là quán quân.”
Tống Triết lên tiếng, anh giương mắt nhìn về phía Lãnh Mân: “Cô cảm thấy thế nào?”
Lãnh Mân suy nghĩ, cô hít sâu một hơi, rốt cuộc nói: “Thực tế mục đích chủ yếu của chương trình này đó là để Vi Vi bộc lộ quan điểm thể hiện năng lực, hiện tại mục đích đã đạt được, chủ yếu chỉ cần giữ được vị trí thứ 3, đối với sự phát triển kế tiếp mà nói sự chênh lệch sẽ không quá lớn. Quán quân đương nhiên là tốt nhất, nhưng chương trình này không phải chúng ta đầu tư, nếu chúng ta muốn sửa đổi quyết định của Star Media, chỉ có thể trở thành kim chủ của bọn họ, trở thành nhà tài trợ chính, nếu chỉ vì đánh bóng tên tuổi của Dương Vi, thì với giá trị này có chút mất nhiều hơn được.”
Tống Triết gật đầu, Hướng Duy có chút sốt ruột, anh ta nhìn thoáng qua Lãnh Mân, thấy Tống Triết vẫn đang suy xét, cắn chặt răng, dứt khoát nói: “Tống tổng, nơi này trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ ràng, nói một câu không nên nói, vì trận thi đấu này Vi Vi đã chuẩn bị rất nhiều, chúng ta không nói cho cho cô ấy vị trí quán quân, thì cũng nên bảo đảm có một sự công bằng trong việc phán đoán kết quả. Mỗi ngày nhìn cô ấy nỗ lực, mà lại thua như vậy,” Hướng Duy nghẹn đỏ mặt, nhỏ giọng nói một câu, “Ngài bỏ được sao?!”
“Hướng Duy!” Lãnh mân mở miệng, cao giọng nói, “Anh nói hươu nói vượn cái gì đó!”
Tống Triết giương mắt nhìn Hướng Duy, Hướng Duy sợ tới mức lui về phía một bước, Tống Triết trầm mặc không nói chuyện, một lát sau, anh mở miệng nói: “Hiện tại giành tài trợ, đại khái mất khoảng bao nhiêu tiền?”
Sắc mặt Lãnh Mân bất động, bình tĩnh nói: “Hiện tại phí tiêu đề tài trợ cho chơi nói chữ là 3 trăm triệu.”
Lời này khiến Hướng Duy nhanh chóng câm miệng, anh nhìn thoáng qua Tống Triết, sắc mặt Tống Triết bất động, như đang ngẫm nghĩ cái gì.
“Cái kia……” Hướng Duy thấp thỏm nói, “Lời tôi mới nói lúc vừa rồi, Tống tổng ngài coi như tôi cái gì cũng chưa nói.”
Tống Triết nhẹ nhàng gõ mặt bàn, chậm rãi nói: “Phí quảng cáo ban đầu trong kế hoạch mở rộng thị trường cho Dương Vi dự kiến là bao nhiêu?”
“Một ngàn vạn.”
Tống Triết gật đầu, anh không nói lời nào, Hướng Duy và Lãnh Mân liền lẳng lặng chờ.
Lãnh Mân làm việc dưới chướng của Tống Triết cũng đã mấy năm, đối với tính tình của ông chủ vẫn là rõ ràng. Tình cảm cá nhân của anh có thể nói là rối tinh rối mù, nhưng trong công việc từ trước tới nay anh chưa bao giờ là người hồ đồ, đối với loại vung tiền như rác vì hồng nhan, kỳ thật cô không có hy vọng lớn. Chỉ là chuyện này rốt cuộc cũng không phải chuyện nhỏ, cô đến nói cho Tống Triết một tiếng, mà giờ khắc này Tống Triết bắt đầu suy xét, đã nằm ngoài dự liệu của cô.
Tống Triết cúi đầu, trong đầu anh đều là bộ dáng Dương Vi luyện tập trong phòng huấn luyện, cùng với cõi lòng đầy kỳ vọng miêu tả cho anh về tương lai.
Trên thực tế anh chưa từng để công việc riêng tư ảnh hưởng đến công ty của mình, nhưng giờ khắc này anh lại có một loại xúc động kịch liệt, anh rất muốn vì Dương Vi mà đốt lửa sân khấu.
Nhưng lý trí kìm chế anh, cuối cùng anh hít sâu một hơi, nói với Lãnh Mân: “Cô xem lại tình huống cụ thể một lần nữa, để tôi nghĩ lại.”
Lãnh Mân gật đầu, cho Lãnh Mân và Hướng Duy trở về.
Đến buổi tối khi anh đi chờ Dương Vi, cả người anh đều có chút thất thần, Dương Vi thấy cả đường anh luôn trầm mặc, biết anh gặp phải chuyện gì đó, suy nghĩ, sau đó cô vẫn mở miệng dò hỏi: “Hôm nay có việc gì sao?”
“Ồ” Tống Triết hoàn hồn, anh nâng tay lên, xoa huyệt Thái Dương, có chút mỏi mệt nói, “Chuyện công ty, có chút bận rộn.”
Dương Vi gật đầu: “Thân thể quan trọng, không cần quá mệt mỏi.”
Một câu trấn an như vậy, khiến Tống Triết có chút cảm động, do dự một lát, rốt cuộc anh vẫn nói: “Dương Vi, anh nói là nếu, nếu trong buổi thi đấu, em có thể được điều động nội bộ để đoạt giải quán quân, thì em lựa chọn điều động nội bộ, hay là lựa chọn cạnh tranh công bằng?”
Nghe được lời này, Dương Vi nhanh chóng phản ứng lại, cô nhìn về phía trước, bình thản nói: “Nếu chỉ muốn một con đường tốt để đi, tôi bỏ vị trí Tống phu nhân làm gì? A Triết, mỗi người đều có một con đường riêng, tôi muốn có được những gì mà tôi nhận một cách công bằng. So với được giải quán quân, quá trình càng quan trọng hơn.”
Tống Triết nhẹ nhàng lên tiếng, Dương Vi sợ anh nghe không rõ, liền nói thẳng: “A Triết, đừng can thiệp vào kết quả thi đấu. Nếu anh tôn trọng tôi, xin hãy tôn trọng con đường mà tôi lựa chọn. Không cần dùng ý nguyện của anh, để can thiệp vào kết quả của tôi.”
“Anh hiểu.” Tống Triết thở dài, “Em yên tâm, anh sẽ không.”
Quá khứ khả năng anh sẽ, nhưng hiện tại từ sớm anh đã không rồi, anh bắt đầu có thể thông cảm với nội tâm của cô, đương nhiên sẽ không làm loại chuyện này.
Anh và Dương Vi từng người trở về phòng, Tống Triết đi đến ban công, gọi điện thoại cho lãnh mân.
“Cô đi hỏi thăm một chút giá trị hợp đồng của Dương Cesar, xem xem nếu tính toán đào anh ta về đây, đại khái mất bao nhiêu tiền. Báo cho tôi một con số.”
Lãnh Mân ngẩn người, cô lập tức hiểu ý tứ Tống Triết. Tên thật của Dương Cesar chưa được biết đến, ký hợp đồng đương nhiên sẽ không quá tốt, truyền thông của Tống thị hiện tại vốn đang thiếu loại hình nam nghệ sĩ như Dương Cesar này, nếu mình đào được Dương Cesar về, Star Media không có khả năng đem vị trí quán quân cho Dương Cesar, hiện tại tuyển thủ có năng lực ngang Dương Vi chính là Dương Cesar, nếu đột nhiên giành người, đối với chương trình đương nhiên có ảnh hưởng rất lớn, nhưng khả năng về tính cạnh tranh công bằng lại lớn hơn, mặc dù Star Media không nâng đỡ người nữa, nhưng ít nhất vẫn giữ được trình độ của chương trình.
Đào Dương Cesar về đối với truyền thông Tống thị mà nói là một công đôi việc, nhưng số tiền thay Dương Cesar bồi thường giá trị hợp đồng so với tiền tài trợ ít hơn hay nhiều hơn. Có thể đào lại đây hay không, phải xem ánh mắt của Dương Cesar.
Lãnh Mân không nghĩ tới đầu óc Tống Triết xoay chuyển nhanh như vậy, cô nhanh chóng đáp ứng. Tống Triết cúp điện thoại của Lãnh Mân, suy nghĩ, vẫn có chút không yên tâm, đến ngày hôm sau, Tống Triết trực tiếp mang theo tài liệu đi Mộ Đạt Daily, tự mình đi tìm Mộ Nhu.
Giao tình giữa Tống Triết và Mộ Nhu không nhiều lắm, nhưng cũng có quen biết. Thời gian Mộ Nhu dừng lại Nam thành không nhiều lắm, nhanh chóng phải rời đi, biết Tống Triết lại đây, cô vẫn tự mình tiếp đãi anh.
Tống Triết thấy Mộ Nhu, đem 《 chơi nói chữ 》ra thổi phồng thật tốt một phen, anh nói với Mộ Nhu: “Tôi biết hiện tại quý công ty đang đẩy mạnh một thương hiệu chăm sóc da nhằm vào những người phụ nữ có tri thức, hiện tại bố cục quảng cáo còn chưa có hoàn thành, 《 chơi nói chữ 》từ ratings đến các phương diện khác đều thập phần ăn khớp với nhãn hiệu của quý công ty.”
“Cho nên,” Mộ Nhu gật đầu, cô hiểu ý tứ Tống Triết, “Anh tới đây để chạy nghiệp vụ cho chương trình《 chơi nói chữ 》?”
Nói xong, Mộ Nhu cười rộ lên: “Kỳ thật phương hướng quảng cáo cho một thương hiệu, không phải việc tôi cần quản, Tống tổng lại đây, tôi vốn đang tưởng anh muốn nói tới mấy vấn đề như thu mua công ty linh tinh, chỉ một cái nhãn hiệu, anh cứ trực tiếp đi tìm chủ quản bộ phận tương ứng của công ty chúng tôi để nói chuyện liền tốt rồi.”
Lời nói này có chút vả mặt, trong lòng Tống Triết có chút tức giận, nhưng trong kinh doanh, anh phải khắc chế chính mình, cúi đầu mỉm cười: “Nếu là chuyện công ty, tôi đương nhiên sẽ không hỏi đến loại chuyện này. Nhưng chuyện này, là vấn đề cá nhân của tôi, cho nên tôi cố ý tới tìm Mộ tổng. Tôi biết Mộ tổng suy xét, tuy rằng tất cả mọi phương diện của chương trình《 chơi nói chữ 》đều thích hợp, nhưng phí tiêu đề đích xác quá lớn, cho nên tôi lén lại đây, chính là muốn cùng Mộ tổng làm một giao dịch, ngài tài trợ cho《 chơi nói chữ 》, nhưng yêu cầu phải được cạnh tranh công bằng, toàn bộ số liệu đều phải công khai. Dưới tình huống, nếu Dương Vi đoạt được giải quán quân, cô ấy có thể làm người phát ngôn miễn phí cho sản phẩm của công ty cô trong vòng ba năm; nếu Dương Vi thua, phí tài trợ, tôi ra một nửa.”
Nghe được lời này, Mộ Nhu nhướng mày.
Nếu Dương Vi đạt giải quán quân, cộng thêm tài nguyên của tập đoàn Tống thị cùng tư chất cá nhân của cô ấy, tương lai tiền đồ không thể giới hạn, cho dù là phí người phát ngôn trong ba năm, hay một nửa phí tài trợ, đều không phải số lượng nhỏ.
Cô lẳng lặng nhìn Tống Triết, có hơi chút ngoài ý muốn: “Tống tổng vì nâng đỡ người, chơi cũng thật lớn.”
Tống Triết bưng trà lên nhấp một ngụm, lạnh nhạt nói: “Không bì kịp mộ tổng.”
Thần sắc Mộ Nhu xẹt qua một tia chua xót, cô thở dài, bình tĩnh nói: “Nếu Tống tổng nói như vậy, tôi cũng không thể keo kiệt, như vậy đi, cái tiêu đề nhà tài trợ này tôi có thể ra, tôi còn có thể để Dương Vi lấy được vị trí quán quân, tôi sẽ toàn lực trợ giúp Tống tổng theo đuổi Dương Vi, Tống tổng yêu cầu trợ giúp, tôi đều sẽ tận lực cung cấp, nhưng tôi chỉ có một yêu cầu,” Mộ Nhu rũ đôi mắt, nhìn ly trà, bình tĩnh nói, “Tống tổng có thể đừng cho Dương Vi gặp mặt Chu Văn hay không?”
Nghe được lời này, Tống Triết chưa nói ra gì, anh nhìn Mộ Nhu, nghiêm túc nới: “Tôi xác định một chút, hiện tại tôi và Mộ tổng, đó là giao dịch riêng tư, việc tư đúng không?”
“Những việc này, chẳng lẽ còn có thể là công việc?”
Mộ Nhu cười khẽ. Tống Triết gật đầu, cả người anh đột nhiên thả lỏng, lười biếng dựa lên ghế, giương mắt nhìn về phía Mộ Nhu, trong mắt mang theo vài phần trào phúng cùng khinh thường.
Tốc độ trở mặt này khiến Mộ Nhu ngẩn người, tiếp theo cô nghe thấy Tống Triết mở miệng mồm mép y như súng máy.
“Bảo tôi quản Dương Vi? Nhưng thật ra cô nên quản Chu Văn đừng quấn lấy cô ấy nữa? Chu Văn như vậy, anh ta không chủ động quấn lấy Dương Vi, Dương Vi còn có thể coi trọng anh ta?”
Mộ Nhu nhíu mày, Tống Triết cười nhạo: “Mối quan hệ giữa anh ta và cô không rõ ràng còn trêu chọc phụ nữ khắp nơi, đồ nhu nhược đó lớn lên vì ăn cơm với phụ nữ, bạn gái hâm mộ một đống đánh rắm ra cả sọt, trừ bỏ khuôn mặt cái gì cũng không có, người đàn ông này ngoại trừ cô, cô cho rằng còn có người hiếm lạ?”
Nói xong, Tống Triết làm bộ đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói tiếp: “Nga, tôi đã quên, nói đến chuyện này, anh ta không nhất định là tốt hơn tôi đâu. Có tôi ở đây, cô cảm thấy Dương Vi mắt mù mới có thể coi trọng anh ta? Tôi cầu xin cô quản anh ta sao?”
Mộ Nhu không nói chuyện, cô nắm chặt cái ly, sự nuôi dưỡng từ bé giúp cô bình tĩnh lại. Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên cười nhìn Tống Triết: “Đã sớm nghe nói mồm mép Tống tổng miếng chó không khạc được ngà voi, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Bị người chọc trúng chuyện thương tâm người ta sẽ đem câu ‘ miệng chó không khạc được ngà voi ’ treo ở bên miệng,” Tống Triết cười tủm tỉm mở miệng, “Tôi dạy cô cách nói văn nhã, cái hay thì không nói, lại đi nói cái dở.”
“Xác thật Chu Văn có xuất thân không bằng anh” Mộ Nhu bị Tống Triết nói tới mức một hơi tuyên bố ra luôn, cô chưa từng bị nghẹn khuất như vậy, rốt cuộc cô có chút nhẫn nại không được, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về Tống Triết phía đối diện, lộ ra tươi cười, “Nhưng ít nhất, Chu Văn của nhà chúng tôi không bị truyền ra tai tiếng, tính cách ôn hòa là con người có hiểu biết, không có ly hôn nha, hàng secondhand?”
Lời này vừa ra, ngay tức khắc sắc mặt Tống Triết thay đổi.
Anh rất muốn phản kích câu hàng secondhand này, tuy nhiên mặc kệ anh chứng minh cho Mộ Nhu thấy rằng anh không phải người đã qua sử dụng, hay là tiến hành phản kích rằng mình không phải người đã qua sử dụng, đều sẽ lâm vào một loại hoàn cảnh xấu hổ không thể hiểu được, thế cho nên nhất thời anh không có cách nào phản bác.
Mấy chuyện cãi nhau, đời này rất ít khi anh phải đối diện với tình huống như vậy. Hai người lẳng lặng nhìn nhau, qua hồi lâu, Mộ Nhu thu lại ý chí chiến tranh trước tiên, uống một ngụm trà nói: “Mới vừa rồi anh nói chuyện đó, cứ quyết định như vậy đi. Tôi sẽ bảo bọn họ điều động nội bộ để Dương Vi làm quán quân.”
“Không cần.” Tống Triết quyết đoán lên tiếng, Mộ Nhu có chút nghi hoặc, nghe Tống Triết nói, “Cái cô ấy muốn không phải quán quân, cô ấy chỉ muốn một chiến trường công bằng. Có phải quán quân hay không, do năng lực cô ấy quyết định, mà việc tôi phải làm, đó là quét tước sạch sẽ nhà ở cho cô ấy mời khách.”
Mộ Nhu không nói gì, cô cau mày, giống như đang suy nghĩ cái gì. Tống Triết đứng dậy, bình tĩnh nói: “Mộ tổng không có ý kiến gì, thì chuyện này cứ quyết định như vậy, tôi sẽ cho người gửi bản thỏa thuận tới đây, cuối tuần thi đấu rồi, mọi thứ đều phải làm nhanh chóng.”
Mộ Nhu gật đầu, hai người cứng đờ khách sáo một lát, lúc này mới tách ra.
Một ngàyTống Triết ở Mộ Đạt Daily, cả người xuất phát từ phạm vi công kích của Mộ Nhu, tổng cảm thấy có một hơi nghẹn trong ngực.
Buổi tối thời điểm anh đưa Dương Vi trở về, Dương Vi rõ ràng phát hiện ra cảm xúc của Tống Triết không đúng, cô xử lý tốt công việc của mình xong, ngẩng đầu nhìn sang người bên cạnh dường như đang tức giận, nghi hoặc nói: “Hôm nay ai chọc giận anh?”
Tống Triết không nói chuyện, gương mặt căng cứng, anh không thể nói với Dương Vi rằng, hôm nay mình chửi nhau bị thua.
Nghe cũng quá ngốc đi.
Dương Vi thấy anh không nói lời nào, không khỏi có chút lo lắng: “Là công ty xảy ra chuyện?”
Tập đoàn Tống thị là tâm huyết của Triệu Dương Lan, nếu thật sự xảy ra chuyện, Dương Vi không có khả năng trơ mắt đứng nhìn. Ủ𝓷g hộ chí𝓷h chủ vào 𝓷gay ﹙ 𝙏R𝘶M𝙏R U𝗬EN﹒𝒱𝓷 ﹚
Tống Triết thấy Dương Vi thật sự lo lắng, bất đắc dĩ giải thích: “Không, tranh chấp với người khác một chút.”
Dương Vi hiểu, gật đầu: “Thua.”
“Người nọ nói chuyện quá quá đáng!” Tống Triết lập tức phát hỏa, Dương Vi có chút tò mò, ai có thể khiến Tống Triết tức giận thành như vậy.
“Người khác nói anh cái gì?”
Trong mấy chuyện về miệng lưỡi Tống Triết thuộc dạng người đã từng trải qua qua sóng to gió lớn, nói chuyện với người bình thường hẳn là không đến mức tức giận.
Tống Triết nghẹn nửa ngày, rốt cuộc vẫn mở miệng: “Cô ta nói anh là hàng secondhand!”
Dương Vi: “……”
Tống Triết ngẩng đầu, nhìn Dương Vi, phẫn nộ nói: “Em biết anh không phải!”
Dương Vi: “……”
Cô không muốn trả lời vấn đề này, quá kéo thấp chỉ số thông minh.