Nghe câu nói đó trong nháy mắt, Dương Vi chợt mất hết sức lực.
Kỳ thật có hận hay không, cùng nói là hận anh, chi bằng nói là hận chính mình.
Hận chính mình do dự không quyết đoán và khó quên, hận chính mình mẫn cảm bén nhọn không đủ dứt khoát.
Cô không phải người mang thù không nhớ ơn, sẽ không bởi vì Tống Triết nói mình sai, liền thật sự cảm thấy tất cả sai lầm đều ở trên người anh. Anh đã cho cô thống khổ, nhưng cũng cho cô niềm vui, anh luôn sử dụng lời nói độc ác đối với cô, nhưng cũng vì che chở cô mà bị người ta đánh đến máu tươi đầm đìa.
Tống Triết cảm giác được Dương Vi dần dần bình tĩnh lại, anh lẳng lặng ôm cô, đột nhiên anh cảm thấy, cô gái trong ngực gầy yếu đến mức không chịu nổi một kích, so với người phụ nữ mọi lúc đều duy trì sự ưu nhã trong trí nhớ của anh, và người phụ nữ tích tụ sức mạnh này hoàn toàn bất đồng.
Lần đầu tiên cuộc đời, cô cảm thấy, trước mặt mình là một người đàn ông, mà không phải thiếu niên.
Hai người trầm mặc một lúc, Dương Vi ngừng nức nở, rất lâu sau, cô khàn khàn nói: “Buông tôi ra.”
Lúc này Tống Triết mới buông cô ra, cô cảm thấy mình đứng lên có chút chật vật, đứng dậy đi vào phòng tắm, Tống Triết đứng ở cửa, nghe thấy trong phòng tắm truyền ra thanh âm xả nước, anh đứng trước cửa nói: “Anh đi nấu cơm, em muốn ăn gì?”
“Tùy tiện.”
Dương Vi ở bên trong mở miệng cho có lệ, Tống Triết đáp ứng, sau đó đi đến phòng bếp. anh sửa soạn lại đồ ăn, làm 3 món ăn một món canh, lúc này rốt cuộc Dương Vi cũng từ phòng tắm đi ra, cô trang điểm, che lấp bộ dáng lúc vừa rồi.
Tống Triết tiếp đón cô ngồi xuống ăn cơm, sau khi Dương Vi ngồi xuống, hai người không nói một lời chỉ ăn đồ ăn, một lát sau, Dương Vi mở miệng trước nói: “Tôi đã xem cuộc phỏng vấn của anh.”
“Ừ.”
Tống Triết cúi đầu, không dám nhìn cô. Dương Vi ăn đồ ăn, bình tĩnh nói: “Mới vừa rồi tôi nói những lời đó với anh đều là lời nói khi tức giận, không phải sự thật, anh đừng để trong lòng.”
Động tác gắp đồ ăn của Tống Triết dừng một chút, do dự một lát, chung quy vẫn nói: “Chính thời điểm không lý trí nói ra, có lẽ mới là lời nói thật lòng.”
Dương Vi không đáp lại anh, anh giơ tay gắp đồ ăn cho cô, tiếp tục mở miệng: “Qúa khứ anh đã làm quá nhiều chuyện xấu với em, em có một vạn lý do để hận anh.”
“Kỳ thật cũng không phải,” Dương Vi giương mắt nhìn về phía anh, “Về việc có nên hận anh hay không, vấn đề này tôi đã suy nghĩ vô số lần, nhưng đích xác tôi cảm thấy, tôi không nên hận anh.”
“Mặc dù anh nói chuyện không dễ nghe, nhưng tất cả tôi đều biết, năm đó tôi tới gần anh, kỳ thật là bởi vì, lúc đó đối với tôi mà nói, cũng không để ý nhiều như vậy. Có lẽ ngẫu nhiên anh sẽ làm tổn thương tôi, nhưng đối với cuộc đời tôi mà nói, ý nghĩa chính diện còn rộng lớn hơn mặt trái.”
Dương Vi hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Là anh cho tôi dũng khí, giúp tôi có thể đối mặt với tất cả trong mọi hoàn cảnh. Là anh nói với tôi rằng tôi ưu tú,anh không thèm để ý điểm số của tôi, anh chỉ để ý bản nhân Dương Vi, khiến tôi cảm thấy chính mình ở trong thế giới này có một nơi cư trú. Là anh trong lúc người khác bắt nạt tôi, nói những lời không hay về tôi đã động tay chân, khiến tôi có cảm giác rất an toàn, khiến tôi cảm thấy những người khác không thể tùy tiện bắt nạt tôi……”
“Anh đối xử tốt với tôi quá nhiều, tôi căn bản nói không hết. Thời điểm niên thiếu tôi ở bên cạnh anh, thật sự rất vui vẻ.”
“Thẳng đến khi tôi trở thành vợ của anh,” Dương Vi cười khổ, “Tôi học được cách ghen ghét.”
Bởi vì ghen ghét mới bắt đầu có oán hận, nhưng rõ ràng đối phương đã sớm hiểu rằng, đoạn hôn nhân này chỉ bởi vì thích hợp mà ra đời.
Nói hận, lại không có gì để hận.
Chính mình cũng sai lầm, làm sao có thể hoàn toàn trách người khác? Lấy bánh bao thịt để đánh chó, còn trông cậy vào bánh bao thịt có thể trở về, nếu không trở lại thì lại mắng chó đạo đức bại hoại, có đạo lý như vậy sao?
Tống Triết lẳng lặng nghe Dương Vi nói, những lời này so với mắng anh còn cho anh cảm thấy khó chịu hơn. Thật ra anh tình nguyện Dương Vi có thể giống như Võ Luân tự coi mình là trung tâm, hoành hành ngang ngược. Nhưng người này luôn thích đứng ở góc độ của người khác, tự mình phê phán tự nhìn nhận lại chính mình.
Dương Vi nhìn Tống Triết cúi đầu không nói, cũng không hề nhiều lời, hai người yên lặng ăn xong cơm, thời điểm Tống Triết rửa chén, Dương Vi ngồi trên sô pha xem TV. Trong khi cô nghe thanh âm leng keng leng keng trong phòng bếp, Chu Văn đã nhắn tin cho cô.
“Bên này về cơ bản tôi đã chuẩn bị tốt, khi nào visa của cô xuống thì nói cho tôi.”
Dương Vi nhìn tin nhắn trong di động, nghe tiếng vang trong phòng bếp, trong một cái chớp mắt, đáy lòng chán ghét cùng sợ hãi đối với Tống Triết, những cảm xúc tiêu cực, thế nhưng tiêu tan rất nhiều.
Tưởng tượng đến việc phải rời đi, thì rất nhiều hành vi của người này, đều có thể chịu đựng.
Cô nhìn tin nhắn trên di động, nhắn trở về một chữ “Tốt”, sau đó nhanh chóng xóa bỏ tin nhắn.
Tống Triết rửa bát xong ra ngoài, thấy Dương Vi mặc áo ngủ ngồi trên sô pha, xem một bộ phim điện ảnh cười không ngừng. Tống Triết lau khô nước trên tay, cởi tạp dề, ngồi vào bên người cô. Thấy cô không cự tuyệt, Tống Triết thở phào một hơi, anh lấy khoai tây chiên trên bàn, rót Coca, cùng cô xem phim điện ảnh.
“Đây là đang nói về cái gì?”
Anh tùy ý dò hỏi, Dương Vi ăn khoai tây chiên, không chút để ý trả lời: “Phim thần tượng, nói về một một nữ sinh không tốt thích học trưởng của mình, sau đó vì anh ta mà trở nên cực kỳ tốt.”
Đối với quá khứ của Tống Triết mà nói, đây câu chuyện tình yêu trí tuệ thấp. Trước kia anh luôn khinh bỉ, nhưng lúc này đây anh lại tò mò dò hỏi cô: “Hiện tại diễn đến đoạn nào rồi?”
Dương Vi có chút kinh ngạc nhìn anh một cái, nhưng vẫn trả lời anh: “Hiện tại mới là lần thứ hai gặp mặt, phía trước……”
Cô miêu tả đơn giản cảnh tượng lúc trước của bộ phim, mà theo tình tiết được đẩy mạnh, điểm cười càng ngày càng nhiều, Dương Vi cười đến mức không dừng được, không khí giữa hai người hòa hoãn xuống, tất cả đều chú ý lên bộ phim, cũng không còn sự xấu hổ lúc ban đầu.
Thấy Tống Triết xem phim không lên tiếng, Dương Vi liền đẩy anh: “Tại sao anh không cười? Anh xem rồi sao?”
Tống Triết cau mày, Dương Vi quay đầu nhìn anh, nhanh chóng nói: “Anh đừng căng mặt mũi, anh cảm thấy buồn cười thì chúng ta cùng cười.”
Tống Triết: “……”
“Tư thế xem phim của anh không đúng, anh phải giống tôi thả lỏng một chút, đặt chân lên bàn.”
“Bàn…… Đặt chân lên bàn?”
“Đúng vậy, tìm một tư thế thoải mái.Anh sẽ không thể hiểu được sự hay ho của bộ phim này với bộ dáng khẩn trương như vậy!”
Suy nghĩ, Tống Triết quyết định bất cứ giá nào, anh buông xuống loại cảnh giác về một bộ phim tình yêu trí tuệ thấp, thả lỏng lại, học Dương Vi cởi giày, ngồi xếp bằng ngồi trên sô pha, cầm một túi khoai tây chiên, vừa ăn vừa xem.
Bằng cách này, xem phim đã mang lại cho anh một loại trải nghiệm không giống người thường, lần đầu tiên phát hiện kỳ thật loại phim này cũng khá hay, ít nhất sau khi buông xuống đề phòng, tiếng cười và nước mắt ở khắp mọi nơi.
Nửa đoạn sau thời điểm nữ chính tỏ tình, Dương Vi bắt đầu khóc, cô khóc đến mức tình ý chân thành, Tống Triết ở một bên nhìn, chỉ có thể yên lặng rút khăn giấy đưa cho cô.
“Tại sao anh ta lại tuyệt tình như vậy ……”
Tống Triết rút khăn giấy.
Dương Vi khóc đến mức không thở được: “Trừ bỏ đẹp trai và chỉ số thông minh cao còn có cái gì tốt, nữ chính không cần thích anh ta, tôi quá đau lòng ô ô ô.”
Tống Triết tiếp tục rút khăn giấy.
“Tôi không thích nam chính này, tôi muốn đổi nam chính!”
Tống Triết vẫn rút khăn giấy.
“Anh không cần đưa khăn giấy cho tôi!” Dương Vi khóc lóc rống ra tiếng, Tống Triết hoảng sợ, khăn giấy còn cầm ở trong tay, Dương Vi chỉ vào TV, cả giận nói: “Anh mắng anh ta! anh mau mắng anh taa! anh ta cự tuyệt nữ chính anh mắng anh ta đi!!”
Tống Triết trầm mặc xuống dưới, một lát sau, anh gật đầu nói: “Được.”
Sau đó anh bắt đầu mắng, từ việc nam chính chân vòng kiềng đến chỉ số thông minh thấp, bản lĩnh mắng chửi người của Tống Triết Dương Vi đã lĩnh giáo qua, chờ anh mắng đến đoạn sau, cốt truyện bắt đầu xoay ngược lại, không ngờ tất cả đều là hiểu lầm, nam chính bắt đầu liều mạng theo đuổi nữ chính nhưng bị cự tuyệt, Dương Vi khóc lợi hại hơn, lúc này Tống Triết còn đang mắng.
“Nam chính rất thảm ô ô ô……”
“Không có gì thảm, anh ta từng làm hành vi xấu xa như vậy……”
“Ai cho anh mắng anh ấy?!” Dương Vi đột nhiên quay đầu lại, một tiếng gầm lên, rống cho Tống Triết ngốc luôn.
Anh trầm mặc một lát, suy nghĩ, sau đó tiếp tục đưa khăn giấy cho Dương Vi.
Tâm của phu nữ, như kim dưới đáy biển, vẫn nên đưa khăn giấy thôi.
Hai người ăn xong khoai tây chiên, xem xong ba bộ phim điện ảnh, cuối cùng là một bộ phim văn học, ống kính đặc biệt chậm, nhưng Tống Triết lại thích xem loại hình này, anh nhìn nó với sự thích thú, Dương Vi chống mí mắt, cuối cùng thật sự không chống đỡ được, đầu gục trên vai Tống Triết.
Tống Triết ngẩn người, anh quay đầu lại, thấy cô gái gục trên vai mình, cô cách anh rất gần, gần đến mức có thể thấy rõ nàng lỗ chân lông tinh tế, lông mi khẽ run, cảm thụ hô hấp ấm áp mà cô phun trên vai anh.
Ánh đèn trong nhà lờ mờ lại nhu hòa, những ca khúc tiếng Pháp thong thả, gió cuối hè hòa lẫn vào sự ấm áp, Tống Triết lẳng lặng cảm thụ tất cả, trong một cái chớp mắt, như thể thời niên thiếu.
Khi đó bọn họ không có tranh chấp, không có tuyệt vọng, không có khó chịu, hai thiếu niên ở bên nhau, lẳng lặng dựa sát vào nhau.
Tuy nhiên điều không giống thời niên thiếu chính là, khi đó anh dựa vào Dương Vi, luôn có một tia khẩn trương không rõ ràng, tim chợt đập nhanh hơn, lòng bàn tay ra mồ hôi, nhưng vẫn muốn ra vẻ trấn định, giả như không kiên nhẫn.
Nhưng giờ phút này, cô lẳng lặng dựa vào đầu vai anh, thời điểm anh cúi đầu nhìn cô chăm chú, nội tâm dịu dàng lại viên mãn. Anh mới phát hiện người này có rất nhiều ý nghĩa trong sinh mệnh anh, cô là gia đình anh, là một nửa kia linh hồn của anh, khi anh mất đi người này, cuộc sống không còn hoàn chỉnh.
Anh lẳng lặng nhìn cô chăm chú một lát, ôn hòa mỉm cười, duỗi tay lấy tấm thảm bên cạnh, nhẹ nhàng đắp lên người cô, sau đó quay đầu lại, lẳng lặng xem nốt phần cuối của bộ phim.
Chờ sau khi xem xong, Dương Vi vẫn chưa tỉnh, anh suy nghĩ, chặn ngang cô bế lên, hướng phòng ngủ đi đến.
Dương Vi mơ hồ mở mắt ra, thấy sườn mặt góc cạnh rõ ràng của người đàn ông, anh phát hiện cô mở mắt, mỉm cười nói: “Em ngủ.”
Nghe câu nói đó, Dương Vi cảm thấy có chút buồn ngủ, hai mắt nhắm lại. Tống Triết nhẹ nhàng đặt cô ở trên giường, cởi giày vớ cho cô, đắp chăn lên, sau đó chuẩn bị rời đi. Dương Vi nghe thanh âm mở cửa, đột nhiên gọi anh lại: “Đêm nay còn muốn ngủ dưới đất ngoài cửa?”
Tống Triết đưa lưng về phía cô, trầm mặc một lát, sau lại nói: “Không có việc gì, ngủ như vậy anh rất an tâm.”
Hiện tại sự yên lặng ngắn ngủi này là do anh ép buộc ra, anh làm sao có thể yên tâm?
Dương Vi thở dài, rốt cuộc nói: “Ngủ thì nằm xuống đi, đừng dựa vào cửa.”
Tống Triết ngẩn người, anh quay đầu lại, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Dương Vi bao kín mình ở trong chăn, một lát sau, cô nghe anh dò hỏi: “Anh có thể, mang đồ ngủ dưới sàn phòng em hay không?”
Dương Vi nghe được lời này, có chút dở khóc dở cười, cô che đầu nói: “Anh đây là muốn làm sao? Muốn an tâm hay là chơi trò lưu manh?”
Tống Triết trầm mặc, sau một hồi, rốt cuộc anh cũng thừa nhận: “Đều có.”
“Nhưng anh cảm thấy,” anh lại bổ sung, “Ở bên cạnh em cho dù ngủ dưới đất, với ý nghĩa nghiêm khắc mà nói, cũng không tính là chơi trò lưu manh.”
Dương Vi không nói chuyện, cô che đầu, lẳng lặng cảm thụ nội tâm trong giờ khắc này.
Cô không có cách nào sinh ra ác cảm đối với Tống Triết, thậm chí cô còn suy nghĩ đến việc sắp rời đi, cô sẽ có một sự phóng túng bất chấp tất cả.
Tống Triết thấy cô không nói lời nào, anh đi trở về mép giường, ngồi bên người cô, vạch chăn che trên đầu cô xuống, cười nói: “Đừng để mình bị ngạt chết.”
Dương Vi chôn đầu trong chăn không nói lời nào, Tống Triết lẳng lặng nhìn cô, nói: “Em đã đáp ứng anh, nghe theo nội tâm chính mình. Nếu em cảm thấy không thích hợp, hiện tại anh sẽ đi ra ngoài. Nếu nội tâm em không cảm thấy như vậy, nó chỉ bị lý trí của em ngăn trở, thì hãy đồng ý với anh.”
Nói xong, anh cúi người xuống, dựa vào bên tai cô, nghiêm túc nói: “Coi như anh cầu xin em.”
Không phải em chủ động thỏa hiệp.
Nghe được lời này, Dương Vi quay đầu nhìn anh, thần sắc người đàn ông bình thản, không có nửa phần bức bách. Dường như anh bắt đầu tìm được một loại khoảng cách, đi theo cô, lại cho cô cảm giác an toàn.
Cho dù sự an toàn được thành lập trên tiền đề sẽ rời đi, nó được thành lập nhưng không có tương lai.
Dương Vi lẳng lặng nhìn vào đôi mắt như đá quý như sao trời của anh, sau một hồi, cô cười ra tiếng nói: “Bỏ đi, vậy anh đừng ngủ dưới đất.”
Cô giơ tay chỉ sang phía giường bên cạnh: “Phân chia biên giới, anh không được lại đây.”
“Được.” Tống Triết cười cong mặt mày.
Anh ngồi dậy, nói một câu: “Em ngủ trước đi.”
Sau đó anh ra khỏi cửa, đến phòng mình ôm chăn gối quần áo ngủ và các loại vật phẩm hằng ngày.
Anh vừa đi, trong phòng chỉ còn tiếng tim đập dồn dập của Dương Vi, cô thở hắt ra.
Không bao lâu sau, Tống Triết một lần nữa đẩy cửa trở lại, anh đắp chăn cho chính mình, nằm bên người Dương Vi. Giường Dương Vi rất lớn, khoảng cách giữa bọn họ căn bản không có cách nào cảm nhận được đối phương, Dương Vi đưa lưng về phía anh, rất lâu sau, nghe thấy anh lên tiếng: “Dương Vi, hôm nay anh rất vui.”
Dương Vi không nói chuyện, Tống Triết lẳng lặng nhìn trần nhà, chậm rãi mở miệng: “Anh đột nhiên cảm thấy, kỳ thật nếu đã trải qua những sự tra tấn đó, chúng ta lại ở bên nhau, cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.”
“Nếu như nói cực khổ là để mài giũa thì nghe qua có vẻ tốt, nhưng thật sự cho rằng như vậy đó chính là ngốc, cực khổ chính là cực khổ.” Dương Vi nhắm mắt lại, “Nếu có thể, tôi không muốn trải qua loại khó khăn này.”
“Đúng vậy,” Tống Triết có chút mờ mịt, “Nếu có thể, anh cũng không muốn em phải trải qua những việc đó.”
Anh nghiêng thân mình, nhìn bóng dáng cô.
Anh rất muốn ôm cô, lại sợ một cái ôm sẽ đánh vỡ giờ khắc yên lặng này, anh nhìn chăm chú vào cô, chậm rãi mở miệng: “Nhưng anh hy vọng anh có thể trải qua thời gian đó.”
“Nếu không trải qua, có khả năng anh vĩnh viễn sẽ không biết, anh thích em cỡ nào.”
“Nếu không trải qua, anh cũng có thể vĩnh viễn không biết, anh nên yêu em như thế nào.”
Thời điểm cô rời đi anh mới hiểu rằng anh không thể thiếu cô
Khi cô quyết tuyệt buông tay thì anh biết những thương tổn kia là không thể vãn hồi
Vào lúc tranh chấp đối kháng với cô, nhìn lại quá khứ, suy ngẫm về bản thân, một lần nữa chải vuốt mười mấy năm thời gian quá khứ, sau đó mở rộng cửa lòng.
Để tiếp nhận một người yêu mình sâu sắc, cất chứa phần tình cảm này.
Kiêu ngạo phát ra từ sự tự ti, thương tổn phát ra cùng sự sợ hãi.
Một người không có cách nào bao dung chính mình, tất nhiên sẽ tạo thành sự mất cân bằng với thế giới này. Nhưng không ai có thể mất cân bằng cả đời, nếu thật sự cả đời đều phải đấu tranh với con người thật của mình, đại khái cả đời sẽ không có hạnh phúc chân chính.
Nhưng mà sẽ không có ai thật sự từ nhỏ cái gì cũng biết, hầu hết trong một đời người, đều nghiêng ngả lảo đảo, lần lượt đi nhầm đường, lần lượt ăn khổ, sẽ học được cách chân chính bao dung và tiếp nhận.
Dương Vi không nói lời nào, cô nghe lời nói của anh, mở to mắt trong đêm tối.
“Hiện tại có thể sinh hoạt cùng em, anh cảm thấy rất hạnh phúc.” Thanh âm anh truyền đến, “Loại vui vẻ này mang theo hơi thở của cuộc sống, anh rất thích.”
“Dương Vi,” anh ở phía sau cô, dịu dàng lên tiếng, “Anh thật sự rất thích em.”
“Cả đời này về sau mỗi một ngày, anh đều muốn nói cho em một lần.”
“Anh thật sự, thật sự, rất thích em.”