Đây đúng là những năm tháng đau khổ, tràn ngập máu tươi. Mặc dù Nhân tộc sớm đã có chuẩn bị nhưng tổn thất cũng không nhỏ.
Vài đoạn tinh không cổ lộ đứt đoạn, hai viên Sinh Mệnh cổ Tinh bị đập nát, tuy rằng đã di chuyển rất nhiều sinh linh từ trước những cũng vẫn có thể gọi là thây cốt thành núi.
Ai cũng chưa từng đoán được là một trận chiến này lại giằng co tới mười tám năm nhưng chưa kết thúc. Vài vùng tinh vực rung động rất lớn.
Nhân tộc, Thánh linh tộc, Quang minh tộc trong mười mấy năm chiến đấu này đều bị lôi vào, dù muốn thoát ra cũng không được. Những chủ tộc mạnh mẽ ở những tinh vực khác cùng tới rồi.
Bảy ma giếng đều mở ra, giống như mở ra cửa địa ngục. Đây là một trận tai kiếp lớn khiến sinh linh đồ thán.
Có người phỏng đoán là Thánh linh thời đại thần thoại này chỉ còn kém một bước là có thể chứng đạo, suýt hóa thành Cổ Hoàng, đáng tiếc cuối cùng lại bị Đạo Tôn trấn sát, dưỡng thành bảy hầm thần quỷ.
Mười mấy năm chinh phạt, giếng cổ lần lượt bị phá tan. Các bộ tộc tổn thất thảm trọng, ngay cả Đại Thánh cũng mất mạng vài người.
Có giếng cổ không nhiều nguy hiểm nhưng có giếng cổ lại tràn ngập sát khí, vượt qua sự tưởng tượng của mọi người. Trong đó giếng cổ mai táng đầu lâu của Thánh linh kia là yêu tà nhất.
Đại quân các tộc giết tới, ước chừng tể sống mười vạn sinh linh, máu tràn ma thổ, thây cốt chất thành núi mới khiến phong ấn nơi này hở ra một khe mà thôi.
Cuối cùng các tộc dùng hết mọi biện pháp, rốt cục mở được giếng cổ này ra. Mà giếng cổ vừa được mở ra liền xuất hiện dị tượng kinh thế.
Cát bay đá chạy, âm phong rít gào giận dữ, huyết nguyệt ngang trời, thi thể Thần Ma rơi xuống từ bầu trời, chấn động mặt đất ầm ầm.
Loại tình huống này diễn ra suốt mười năm, không ai có thể tới gần. Một vị Đại Thánh dị vực tùy tiện xâm nhập vào vùng cấm liền thét to thê thảm suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng chỉ còn lại xương trắng, huyết nhục và nguyên thần bị gặm sạch.
Mười năm sau, đầu lâu của Thánh linh xuất thế, cả viên cổ tinh nổ tung. Nó khí nuốt tinh hà, khiến các tộc phải trả giá khó có thể tưởng tượng được.
Máu chảy thành sông, nhuốm đỏ vũ trụ. Nếu không có việc đầu lâu này bị Đạo Tôn trấn áp trong thời gian dài, sắp sửa mục nát thì khó có thể tưởng tượng sẽ tạo thành tai nạn.
Bảy ma giếng này cái nào cũng đều rất quỷ dị, sát khí nặng vô cùng, trở thành nơi mai táng cường giả.
Cái giếng cuối cùng mai táng nửa thân thể của sinh linh, bên trong giấu một bộ thạch kinh, lại dẫn phát huyết kiếp ngập trời. Các tộc tàn sát lẫn nhau, ngay cả Tà Thần cũng đều trở mặt.
Để có được bộ kinh văn này, các tộc đánh tới nghiêng trời lệch đất. Nhân tộc cũng tham gia vào, ra tay vào thời khắc mấu chốt, đáng tiếc là thất bại trong gang tấc, một vị hộ đạo giả suýt ngã xuống.
Mà các đại tộc tham dự vào đó cũng tổn thất quá lớn, hai Đại Thánh liên tiếp bị đánh chết, thi thể và máu tươi bắn tung, đục thủng cả tinh vực.
Luyện Thần Hồ, Thạch Lệnh, các loại cổ binh Cực Đạo và tổ khí gần với Đế binh va chạm kịch liệt, khiến vũ trụ nứt nẻ, có chủ tộc hoàn toàn diệt vong.
Mười tám năm trôi qua, bảy ma giếng lần lượt được mở ra. Mà đại chiến kéo dài liên tục tới hôm nay. Bổ Thiên Thuật ở nơi này không có ai biết rõ.
Đương nhiên các tộc tuy tổn thất thảm trọng nhưng thu hoạch cũng rất lớn, bất kể là Thánh linh, Quang minh tộc hay Nhân tộc đều có được tiên dịch.
Đạo Tôn phong ấn Thánh linh tại thời đại thần thoại dù sao cũng sản sinh ra được một ít bảo dịch vô thượng, phát hiện ra ở bốn miệng giếng. Đối với các tộc thì đây đúng là thứ vô giá.
Nhiều năm trôi qua như vậy, tinh không cổ lộ tan nát vẫn chưa được xây dựng lại. Con đường này của Nhân tộc bị chặt đứt, chinh chiến không ngừng, mưa máu bay lả tả. Cổ lộ thê lương vô cùng.
Mười tám năm, Diệp Phàm chiến đấu đẫm máu, đại chiến qua các chủng tộc, một đường giết tới.
Hắn không rời khỏi vùng tinh vực này mà bằng huyết chiến tàn khốc rèn luyện chính mình, xuyên qua núi thây sông máu, đi qua vô tận thi cốt mà súc tích đạo cơ.
Hắn thăng cấp tại Thánh nhân cảnh quá nhanh, trải qua ngàn vạn loại đạo pháp tấn cộng, quyết đấu với các loại cổ thuật, từng bước từng bước khiến đạo tâm kiên định, tiêu trừ hậu họa.
Những năm gần đây hắn cũng không vội vă đột phá mà dụng tâm đi xây dựng cơ sở Tiên đạo của mình. Text được lấy tại https://trumtruyen.vn
Mặc dù chỉ là một cây cỏ nhưng trải qua mười tám năm tắm trong mưa máu, nếu không chết thì cũng có thể trưởng thành cứng cỏi. Chỉ đợi thời cơ tới, nó sẽ đột ngột mọc lên từ mặt đất, hóa thành cổ thụ che trời.
Huống chi Diệp Phàm trải qua đủ loại rèn luyện sinh tử, giống như một thanh thiên kiếm tuyệt thế, rực rỡ chói mắt, sắc bén vô cùng, ẩn bên trong vỏ kiếm.
Những năm gần đây, Diệp Phàm đã đột phá cửa ải một lần. Đó là chuyện mười năm trước, khi hắn cảm thấy đã súc tích đủ cơ sở Tiên đạo mới thử tiến thêm một bước.
Mười năm trước hắn ngồi xếp bằng trên một giếng ma bị các tộc đánh vỡ, thổ nạp tử khí vô tận, sau đó ăn tiên dịch của Đạo Tôn lưu lại, tiến hành va chạm sinh tử.
Một năm đó hắn thành công đạt tới Thánh nhân tầng bảy, có thể nói là tăng tiến vùn vụt. Từ đó về sau trải qua sát phạt mưa máu, tám năm trôi qua, khảo nghiệm sinh tử để củng cố tầng cảnh giới này.
Tiên dịch Đạo Tôn lưu lại chỉ có thể dùng một lần, đối với bất luận kẻ nào mà nói thì một giọt là đủ, dùng lại sẽ mất hiệu lực.
Mỗi giọt đều lớn cỡ ngón tay, thần quang tỏa ra bốn phía, khiến người ta thoát thai hoán cốt. Đây là tiên dịch do giếng ma nuôi dưỡng thành, số lượng rất có hạn.
Ngày này các tộc đều chiếm được một ít, dùng các loại bí bảo kinh thư trao đổi nhưng không ai bán ra một giọt.
Diệp Phàm có mười mấy giọt, tương lai tất có tác dụng lớn. Có thể cho cố nhân hoặc các đệ tử khi tu luyện tới cửa ải ăn để tăng vọt lên vài tầng.
Mười tám năm nay Long Mã và Cửu Vĩ Ngạc Long có được lợi ích rất lớn, bất kể là Thánh nhân chết trận hay tinh hoa thần dịch do Diệp Phàm luyện công xong tán đi cũng đều bị bọn họ nuốt hết.
Hai con hung thú này đã lột xác vài lần, thực lực tăng vọt. Tất cả đều tạo cơ sở cho bọn họ không ngừng chiết xuất long huyết.
Yêu Hoàng không lưu lại kinh thư trên cổ lộ nhưng chỉ một bộ cổ thuật này cũng đã nghịch thiên rồi. Đó là nguyên nhân và động lực khiến hai hung thú này không ngừng tăng thực lực.
Vô số người chết trong đại chiến tinh không, tất nhiên cùng không thiếu Cổ Thánh, trở thành thức ăn của bọn họ, dùng để luyện long huyết, quả thực là một con đường tắt.
Cộng thêm Diệp Phàm cho chúng mỗi người một giọt tiên dịch Thánh linh, thực lực của chúng tăng như bão táp, lúc này bằng với Diệp Phàm, đều đặt cảnh giới Thánh nhân tầng bảy.
Gần đây chúng nuốt quá nhiều máu huyết mới có thể đột phá. Chuyện này nếu truyền ra nhất định sẽ khiến người ta trố mắt nhìn trân trối.
Chỉ có đi lên tinh không cổ lộ, gặp đại chiến như vậy, lại nắm giữ cổ thuật nghịch thiên uẩn dưỡng long huyết mới có thể có tốc độ thăng cấp thế này.
Bằng không nếu ở trong một tinh vực. tránh trên một viên cổ tinh thì làm sao có thể cắn nuốt được nhiều thi thể hài cốt Thánh nhân chết trận như vậy được.
Hai người này chiếm được rất nhiều thánh huyết, bản thân cũng dính không ít mệnh!
- Mặc dù biết làm vậy tổn thương tới thiên đạo, tương lai không có kết cục tốt nhưng cũng không thể nghĩ nghiều như vậy. Bao nhiêu thi thể Cổ Thánh rơi xuống trước mặt, tất nhiên phải dùng để tăng thực lực rồi.
Hai con hung thú này xua đuổi ý nghĩ trong đầu, dù trong lòng cảm thấy bất an, tương lai có thể gặp tai vạ nhưng trước mắt cùng phải điên cuồng tăng cường cảnh giới.
Mười tám năm, Diệp Phàm trở thành công địch của ngoại tộc bởi hắn giết tu sĩ quá nhiều, phía sau xuất hiện một tầng thần hoàn ầm huyết.
Đây là kết quả của việc hắn tắm trong thánh huyết các tộc, chỉ cần xuất hiện là không cần họ báo danh, nhìn thần hoàn đỏ sẫm kia cùng biết là hắn.
Hơn nữa bộ tộc Thánh linh phát ra nguyền rủa hoàng kim, khiến trong thần hoàn của hắn có thêm một tầng kim quan rực rỡ, bất kể là đi tới đâu cũng bị tiêu trừ.
Mười tám năm, từ thạch lang, Ô Cổ, Mạc Phổ, Diệp Phàm còn đánh chết một con vượn đá cường đại, dùng tay không xé tan xác, thu đi một bình thần huyết Thánh linh.
Chuyện này ảnh hưởng rất lớn. Một vị Thánh linh vô thượng ở sâu trong tinh không phát ra nguyền rủa, muốn diệt trừ hắn. Đáng tiếc là trên người Diệp Phàm có đỉnh đồng xanh cản trở hết, lại khiến thần hoàn phía sau hắn có dính kim quang.
Tinh vực to lớn như vậy có thể có mấy Thánh linh. Diệp Phàm giết bốn người, gần như đã khiến thạch nhân ở tinh vực này diệt tộc, thật sự chọc giận thánh tộc này.
Đồng thời hắn cũng tạo thành sung động, khiến nhân tài mới xuất hiện ở các tộc không ngừng truy tìm hắn, muốn đánh gục hắn, trở thành thần thoại.
Cùng chính bởi vậy nên nhiều năm qua như vậy Diệp Phàm đại chiến không ngừng, vẫn chém giết vô số địch nhân trong gió tanh mưa máu.
Đáng tiếc chính là cường giả các tộc muốn thành danh mà tới gần như đều mất mạng cả, khiến Diệp Phàm càng đánh càng mạnh, tạo nên uy danh của hắn.
Nếu không phải các nhân vật cấp Đại Thánh đều đang tranh đoạt Cổ Kinh thần thoại thì sợ đã có người giết hắn rồi.
Dù vậy thì Diệp Phàm cũng đã vài lần gặp nguy hiểm. Tuy nhiên hắn cũng nắm giữ bí quyết chữ Hành, trong thiên hạ có người hắn đánh không lại nhưng lại không có mấy ai đuổi nổi hắn.
Sâu trong vũ trụ hắc ầm, đại chiến vẫn tiếp tục. Bổ Thiên Thuật kia đến cuối cùng nằm ở tay ai cùng không ai rõ.
Nhưng trong lòng các tộc đều có quyết sách, cho rằng dù là ai thì cùng phải công phạt. Quang minh tộc, Thánh linh tộc, Vũ dực tộc, Nguyên ma tộc đều chinh phạt lẫn nhau.
Đương nhiên trận chiến này phát sinh trên cổ lộ của Nhân tộc, Nhân tộc tất nhiên cũng không tốt lắm.
Diệp Phàm đi lại trong vũ trụ lạnh như băng, thỉnh thoảng có thể thấy thi hài trôi nổi, máu tươi đã đọng lại.
Nhiều năm qua như vậy, Long Mã và Cửu Vĩ Ngạc Long nhìn thấy thi thể là đã buồn nôn nhưng vẫn phải nén lại, tiếp tục cắn nuốt. Tất cả đều vì mạnh lên.
Diệp Phàm vượt qua vũ trụ lạnh như băng, đang tìm một vầng thái dương bất hủ. Bởi hắn muốn đột phá. Trải qua nhiều năm rèn luyện như vậy, dưới chân hắn đã có vô số thi thể hài cốt, dùng máu xây dựng lên con đường phía trước. Hắn cảm thấy có thể tiếp tục vượt ải.
Chín năm trước trong một lần đại chiến sinh tử, hắn đã bị rất nhiều cường giả đuổi giết vào một tinh vực âm lãnh, tìm được một Thái Âm thần hạch, có được băng hàn cực hạn.
Đây là tinh túy của Thái Âm luyện thành, là báu vật tuyệt thế để tu luyện Thái Âm tiên kinh.
Mà đối với Diệp Phàm thì nó cũng là một bảo vật tu luyện Luân Hải, có thể tu Thái âm đồ trong Thái cực tiên đồ. Ngày nay muốn phá quan, hắn tất nhiên phải tìm một vầng thần dương để luyện Thái dương tiên đồ.
Diệp Phàm bay nhanh về phía vầng mặt trời hừng hực kia, xua tan băng hàn và hắc ầm, càng tới gần càng nóng cháy, khiến người ta không mở nổi đôi mắt.
Hắn muốn tiến vào trung tâm của thái dương!
- Người nào?
Đột nhiên một thân ảnh lao ra, thực lực cường đại, thánh uy mênh mông.
Diệp Phàm lộ dị sắc. Không ngờ lại là bảy đại thánh giả, không phải Thánh nhân bình thường, mỗi người đều có pháp lực ngập trời, khí tượng bất phàm.
Người đứng giữa toàn thân tỏa ra màu vàng nhạt, đúng là Thánh nhân của Quang minh tộc.
Ở hai bên là ba người, ai nấy đều có dung mạo bất phàm, chủng tộc bất đồng, đứng song song một cỗ, có vẻ quái dị không nói lên lời.
Những người này cùng không phải rất lớn tuổi, hẳn là nhân tài mới xuất hiện của các tộc, đi cùng một chỗ, tuyệt đối không tầm thường.
- Là ngươi, Thiên Hoàng tử Nhân tộc Diệp Phàm, sát tinh đến từ Táng Đế Tinh!
Những người này sau khi nhìn phía sau hắn đều cả kinh, không cần nhìn kỳ cùng thấy ầm huyết thần hoàn của hắn, nguyền rủa hoàng kim rực rỡ kim quang.
- Người đúng là to gan lớn mật, còn dám tiến vào hành cung động phủ của Thương Viêm Đại Thánh.
Một nữ nhân quốc sắc thiên hương nghiến răng nghiến lợi nói, vô cùng lạnh lẽo. Diệp Phàm giết rất nhiều người của bọn họ, khiến nàng vô cùng oán hận.
Diệp Phàm nghe vậy lộ ra nụ cười từ nội tâm. Viên thái dương này không ngờ lại là hành cung động phủ của Thương Viêm, Thánh linh Hỏa tộc đúng là ở chỗ bất phàm, nhất định sẽ trợ giúp hắn đột phá cửa ải thành công.