Già Thiên

Chương 1502: Thấy Cơ Tử Nguyệt Từ Xa




Chiến xa đồng thau ù ù từ đó đi xa. tiếp tục đi các nơi tuyên đọc pháp chỉ của Thần, yêu cầu cũng tru diệt kẻ xâm lấn từ Vực ngoại.
- Phiền toái lớn rồi! Hơn phân nửa lại sắp có người gặp nạn! May mà chúng ta ở đây nghe được, bằng không có thể sẽ trở tay không kịp!
Bàng Bác nói, từ trước tới nay mới thấy trong lời nói hắn có điều kiêng kị.
- Nơi này có một hồi may mắn lòn, chúng ta đoạt hay là không đoạt?
Long Mã không thèm để ý gì khác, chỉ nhìn chằm chằm hố nước lóng lánh trong tuyệt địa.
Nơi đây là chiến trường của Chư Thần ngày xưa. sinh ra ở niên đại thần thoại, mỗi cách vạn năm sẽ sinh ra một ít Thần Ma dịch, đây là vật đoạt thiên địa tạo hóa. ngay cả thống trị giả trong Thần vực đều để ý, dùng để kéo dài sinh mệnh.
- Còn chưa tới ngày thành thục, tuy nhiên xem ra rất khó tranh đoạt tới tay, nơi này có bố trí rất nhiều cao thủ, hơi có vô ý sẽ kinh động tới Thần vực, nếu gặp phải kẻ thống trị kia đối phó với chúng ta thì phiền toái lớn!
Cửu Vĩ Ngạc Long nói.
Gió núi thổi qua, trong cấm địa lá cây bay loạn, núi rừng lay động, những ngọn núi nứt nẻ kia như rồng uốn mình như rắn trườn tới, chỉ có cỗ quan tài đá thật lớn nầm ngang ở nơi đó không nhúc nhích.
Bỉ ngạn đang vào thu, thời tiết lạnh hơn so với tưởng tượng của mọi người, từng cơn giá lạnh theo gió thổi quét khắp vùng.
Chưa quá một ngày, pháp chỉ của Thần đã truyền khắp Bỉ Ngạn, cường giả các tộc đều xuất hiện tìm kiếm Ma đầu Vực ngoại, triển khai một hồi đại huyết sát kinh thiên.
Một trận chiến này. đám người Địa Thi, Đại Ma Thần. Thôn Thiên Thú. Tang Cổ, Thần tộc Sân Lam, Thực Kim Thú... quật khởi ở Bỉ ngạn, danh chấn thiên hạ. như sao chổi tòa sáng ngang trời.
Cũng có ba vị lang quân Kim Xà tộc cứng chọi cứng với Thần tử của Thần vực, cũng là nguyên nhân gây nên sóng to gió lớn.
Cả Sinh mệnh cổ tinh này đẫm máu, thỉnh thoảng phát sinh đại chiến kịch liệt. Dân bản xứ có một loại pháp môn đặc biệt có thể phân biệt nhau, mọi người dân của Bỉ ngạn đều có một loại ký hiệu đặc biệt.
Bởi vì, các tộc đều triều bái Thần vực, thờ phụng Chư Thần, ở trên người bọn họ sẽ có một loại lạc ấn của Thần, một khi vận công sẽ phát ra một loại thánh huy sáng lạn.
- Tín ngưỡng lực! Kẻ thống trị của Thần vực đang thu thập niệm lực tinh thuần, chẳng lẽ còn thật muốn trường sinh hay sao? Trên lịch sử từng có mấy vị cường giả làm như vậy, đều là đại nhân vật cũng không được!
Bất Tử Thiên Hoàng, A Di Đà Phật đều là cao thủ trong đạo này, người trước được vạn tộc cúng bái, người sau lập giáo, tín đồ rải khắp thiên hạ, là thâu tóm niệm lực tinh thuần rộng lớn như biển này.
- Nhất định phải tìm hiểu rõ thống trị giả của Thần vực rốt cuộc là một tồn tại như thế nào!
Diệp Phàm lẩm bẩm tự nói.
Bọn họ ẩn tránh ở bên ngoài vùng tuyệt địa, tĩnh lặng chờ xem quá trình Thần Ma dịch sinh ra, đúng thật là có chút không thể tưởng tượng. Những dãy núi kia hình như có sinh mệnh, giống như những con Địa long uốn mình, hôm nay ngoài da nứt nẻ tràn ra bảo dịch.
Nhung bọn họ cũng nghe được từ những người thủ hộ ở ngoài này hiểu rõ, quá trình này cũng còn xa không đủ, cần một thời gian lắng đọng lại. Đến lúc đó Thần Ma dịch mới tính chân chính thành thục.
Bọn họ cũng không biết quá trình này có thể cần vài năm, thậm chí mười mấy năm, đến lúc đó Thần sẽ tự mình tới đây uống vào, những người này chỉ là phụ trách trông chừng.
Diệp Phàm bọn họ cũng không biết thời gian xác thực, nên ở ngoài vùng núi tĩnh tu, ngồi xếp bằng trên ngọn núi ngày ngày nhìn ra xa, nhưng thủy chung vẫn chưa thấy những Thần Ma dịch kia thành tựu.
Trong hố quả thật có không ít nước sáng lấp lánh, đáng tiếc nghe những người đó nói chuyện, còn phải tiếp tục kiên trì, bọn họ có lẽ không chờ đợi thêm được.
Ở bên ngoài đang long trời lở đất. các Đại Thánh cũng chí tôn trẻ tuổi tới từ Vực ngoại, đâu có người nào là tầm thường, tuy rằng phần lớn ẩn tránh, nhưng thỉnh thoảng sẽ đại náo lên một hồi.
Đây là từng con gió lốc thổi quét khắp cả cổ tinh.
Nhưng mà phát sinh một sự kiện làm cho rất nhiều chí tôn trẻ tuổi sợ hãi, khiến các Đại Thánh run sợ: Một ngày nọ một đạo thần quang bay ra từ Thần vực khủng bố ngập trời, chém một vị Đại Thánh của dị vực hình thần câu diệt.
Những người trông thấy đều không thấy rõ đó là loại lợi khí gì. Có người nói là Thần hóa thân đi ra trảm yêu trừ ma, phải trấn sát thập phương, làm sạch sẽ thể giới Bỉ Ngạn.
Cũng có người nói, đó là một kiện binh khí Chuẩn đế, giết ngang hết thảy đối thủ, dù địch nhân là một vị Đại Thánh cũng không được, chỉ có thể ngã xuống.
Còn có người nói đó là Đại đế binh chân chính sống lại sau đó vượt qua mấy chục vạn dặm giết chết Đại Thánh của dị vực, như rồng cuốn hổ chụp linh hoạt sắc bén mà cường thế.
Một ngày này, đám người thủ hộ ở bên ngoài tuyệt địa cả kinh kêu lên, tất cả đều quá sợ hãi, chỉ vào chỗ sâu trong vùng cấm nói không ra lời.
Chỉ thấy Thần Ma dịch trong những hố nước kia toàn bộ chảy vào chỗ sâu trong dãy núi, mặc dù là trên sườn núi, mặc dù có dày núi ngăn cản cũng có thể chảy qua.
- Trong vùng cấm có sinh linh đang hút đi những Thần dịch này, ở ngay hướng của quan tài chín lớp thời đại thần thoại kia!
Những người này hô to, nhưng lại không có cách nào ngăn cản.
Không người nào dám xâm nhập, đương thời nghe nói chỉ có Thần mới có thể đi vào. nhưng từ sau khi cỗ quan tài đá thật lớn từ trên trời rơi xuống. kẻ thống trị Thần vực cũng không còn bước chân vào đây.
Diệp Phàm. Bàng Bác trong bóng tối truyền âm. hóa thành từng đợt từng đợt dao động chấn đi hướng vào trong tuyệt địa, đáng tiếc lại không nhận được đáp lại. Các ngọn núi cũng hợp lại. mặt trên có vô số phù văn, có thể làm tan biến tất cả lực lượng từ bên ngoài xâm nhập. Bạn đang đọc truyện tại - https://trumtruyen.vn
- Nơi này thật đúng là một cái đập thiên nhiên lớn, chận lại, loại bỏ hết thảy, phàm là kẻ tiến vào giết không tha!
Diệp Phàm thở dài.
Rốt cuộc có phải Cơ gia huynh muội hay không? Có người đang dẫn động Thần Ma dịch, hiển nhiên là đoạt thức ăn trong miệng hổ, tranh đoạt từ trong tay Thần, tương lai nhất định có phiền toái lớn.
- Các ngươi hộ pháp cho ta, ta muốn xem kết quả thế nào!
Diệp Phàm nói xong, hắn tuyển một chỗ, nhảy lên trên cao, ngồi xếp bằng trong hư không. mở Thiên Mục, từ xa nhìn vào chỗ sương mù sâu nhất trong dãy núi.
"Ầm ầm ầm!"
Khi hai mất Diệp Phàm bắn ra hai luồng kim quang. đột phá cực hạn chân chính tiến vào lĩnh vực vùng cấm, dãy núi vạn khe cùng kêu vang, rất nhiều dãy núi đều lay động lên, như là một tòa lại một tòa thần tượng sống lại bảo tướng trang nghiêm.
Từng cái từng cái ký hiệu cổ xưa xuất hiện trên sườn núi, rồi sau đó nghiền nát hai chùm tia sáng này.
Hai mắt Diệp Phàm đau nhức, hắn hoảng sợ trong lòng: đó là từng loại từng loại đại đạo, quả thực không thể tưởng tượng, tất cả đều có một loại uy nghiêm tối cao.
"Đạo của Chư Thần!"
Hắn lập tức hiểu được, mỗi một ngọn núi đều là nơi mai táng Chư Thần, ở thời đại thần thoại nơi này đã xảy ra đại chiến thê lương nhất, tục truyền Thiên Tôn cổ cũng từng tham dự.
Nhiều đống hài cốt của Thần như vậy xây thành, đó là sự thực đáng sợ tới cỡ nào!
Một cái phù văn đại biếu một Thần Ma, nhiều như vậy cũng một lúc sáng lấp lánh, ai tới đều phải nuốt hận, Diệp Phàm tự nhiên cảm nhận được áp lực to lớn, khó có thể chịu đựng.
Khóe miệng hắn tràn ra một vệt máu màu vàng, chảy xuống vạt áo, làm cho đám Bàng Bác, Long Mã đều vô cùng kinh sợ, vội vàng ngăn cản hắn, không cần miễn cường.
- Diệp tử! Ngươi không sao chứ?
- Cũng không phải đạo của Chư Thần đả thương ta, mà là đại đạo thương trước đây, thật là có chút phiền toái, luôn phải chịu ảnh hưởng!
Diệp Phàm chau mày.
Đạo thương trong cơ thể hắn không nghiêm trọng lắm. cũng không ảnh hưởng hắn quyết đấu với người khác. Nhưng lại luôn xuất hiện thường thường làm cho hẳn phun ra một ngụm máu màu vàng.
Loại thương này không phải vấn đề lớn. nhưng lại luôn xảy ra thật cũng khiến hắn đau đầu. Cứ thế mãi, Thánh thể Nhân tộc không tránh được bệnh thể? Mặc dù không ảnh hưởng tới chiến lực, nhưng thường thường ho ra một ngụm máu vàng, xem ra có vẻ hơi bệnh hoạn.
- Cùng với nói đây là một chỗ tuyệt địa. Không bàng nói là một chỗ bảo tàng. Các ngọn núi cũng tồn tại, đều tự ngưng tụ thành một cái cổ phù, đó là thể hiện đạo của họ. Nếu như đều tìm hiểu thấu đáo, điều đó cũng có nghĩa hiểu rõ được Chư Thần!
Diệp Phàm nhìn chằm chằm cỗ quan tài cực lớn kia, sau đó lại nhìn khu vực sương mù thần bí rộng lớn phía sau nó, mắt lộ ra tia sáng hy vọng: huynh muội Cơ gia có ở nơi đó hay không?
Hắn bảo đám người Bàng Bác, Long Mã hộ pháp, mở ra Nguyên Thiên Nhãn đặc biệt, trong lòng ít nhiều có hơi kích động, chẳng lẽ huynh muội hai người kia thực sự sắp xuất hiện hay sao.
Trong đôi mắt hắn bắn ra hào quang càng thêm rực rỡ, giống như hai luồng thiên kiếm bổ ra hư không, thẳng đến chỗ sâu nhất, dần dần nhìn thấy cảnh tượng phía bên kia quan tài đá.
Nơi đó có hồ nước trong vắt. sương mù nhuộm màu rực rỡ, cổ dược tòa hương thơm, tiếng suối chảy róc rách, cũng có động phủ thượng cổ dâng lên khí trời sáng mờ, quả thực chính là một chỗ đàn tràng chân tiên.
Chỉ thiếu chim thú, quá mức yên lặng, không cảm nhận được tiếng động nào, cũng chính vì vậy mà cả khu vực Thần địa sáng lạn xanh um này như là thiếu mất sinh cơ.
"Ầm!"
Vạn núi lay động, đạo của Chư Thần tái hiện. Mỗi một ngọn núi đều xuất hiện một cái cổ phù, làm tan biến ánh mất màu vàng của Diệp Phàm, vả lại phản chấn ngược lại một loại lực lượng khủng bố ngập trời, dường như vạn đạo chư thiên đều cộng minh.
"Ầm" một tiếng, thân thể Diệp Phàm chấn động mãnh liệt, hai tròng mắt nhỏ ra nhiều vết máu, tròng mắt đều thiếu chút nữa vỡ nát. Loại phản phệ này đáng sợ khác thường.
Tuy nhiên, hắn vẫn không chịu buông tha. vội vận dụng bí quyết chữ "Giả" chữa trị thương thể, ánh mắt càng sáng lên, nhất quyết phải biết rõ ràng huynh muội Cơ gia rốt cuộc có ở trong đó hay không.
Nếu ở trong đó, vậy hai người có thể có một hồi may mắn lớn, nếu không ở đó hơn phân nửa đã nguy rồi!
Lần này toàn thân Diệp Phàm phát sáng, không riêng gì con ngươi khiếp người, ngay cả trên Tiên Thai đều có một tiểu nhân màu vàng ngồi xếp bằng, miệng tụng chân kinh, dõi mắt trông về phía xa.
Vạn núi đều kêu vang, từng cái phù văn chặn tầm mắt hắn. xuyên qua ánh mắt chấn cho thân thể hắn rung chuyển, có thể nghĩ mà biết nếu là chân thân thì sẽ gặp phải nguy cơ đến mức nào, không hổ là vùng cấm địa.
Lần này hắn đột phá giới hạn, ánh mắt tốc hành nhìn vào chỗ sâu hơn, nhưng lại thấy được một con sinh linh toàn thân rực rỡ lóa mắt, giống như hoàng kim luyện chế thành. Nó giống như một con tiên phượng màu vàng, tốc độ của nó có thể so với tia chớp, vạch ra tia sáng sáng lạn.
Đây là một con thần điểu, quá mức rực rỡ, vô cùng trong sáng, thật giống như một con phượng hoàng tử Tiên giới đến trái đất, lông đuôi sáng đẹp bay múa vẽ ra từng tia sáng đẹp mắt.
Đây là thân ảnh Diệp Phàm vội vàng bắt giữ được, ở chỗ sâu trong vùng cấm có sinh vật, mà còn là cường đại siêu cấp!
Trong phút chốc, thần sắc hắn chợt ngẩn ngơ, hắn nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, thướt tha tú lệ, đang vui đùa chạy nhảy, rồi sau đó "xoát" một cái nhảy lên, tràn ngập sức sống. Cô gái nhẹ nhàng dừng trên lưng con thần điểu màu vàng, ở nơi đó đang bay lượn, giống như tiên nữ nhảy múa.
- Tử Nguyệt! Dường như đúng thật là nàng!
Diệp Phàm thờ nhẹ.
Rất xa xôi, thân ảnh kia đưa lưng về phía hắn, tóc đen bay múa từng sợi sáng lóng lánh, cả người nàng đều phát sáng, làm cho nàng thoạt nhìn thực mông lung mờ ào, vả lại hình ảnh nhoáng lên một cái rồi qua, hắn không thể xác định chính xác.
Nguyên nhân chính yếu là hai mắt hắn mở lớn gần như sắp nứt ra, máu màu vàng nhỏ xuống từng giọt, dường như bị phù văn của Chư Thần gây thương tích, đã che khuất tầm mắt.
- Diệp tử! Không cần cố sức!
Bàng Bác nghiêm túc khuyên can, sợ hắn thương đến căn nguyên, làm cho đạo thương thêm nghiêm trọng.
- Không sao! Ta thử tiếp lần nữa!
Diệp Phàm lại một lần nữa cố gắng mở ra Thiên Mục, đáng tiếc lần này nơi đó đã rỗng tuếch, một người một chim kia đã vọt vào chỗ sâu trong vùng cấm.
- Ngươi là nói, Tử Nguyệt nàng có thể đang ở một chỗ trong sinh mệnh tuyệt địa đi lại tự nhiên, nhưng lại có một con cũng loại tiên phượng màu vàng thủ hộ?
Bàng Bác nghe hắn kể lại những gì nhìn thấy, giật mình cả kinh kêu lên.
Đám Thánh giả Long Mã, Hoàng Kim sư tử, Hắc Hùng... lại ngẩn người: đây chính là nơi mai táng Chư Thần, từ xưa đến nay cũng không có người nào có thể sinh sống ở bên trong, nàng lại có thể ở trong đó chơi đùa.
- Các ngươi là ai?
Xa xa truyền đến tiếng quát lớn.
Vừa rồi thần quang trên trán Diệp Phàm xuyên thủng hư không, từ xa nhìn vào chỗ sâu trong tuyệt địa, hai chùm tia sáng màu vàng đó đã làm kinh động một đám cường giả thủ hộ nơi này.
Đám Bàng Bác, Thanh Loan, Hắc Hùng... đều làm tốt chuẩn bị chiến đấu. Mà Diệp Phàm thì vui mừng không sợ, vừa rồi thấy thoáng qua dáng người Cơ Tử Nguyệt từ xa, hắn hoàn toàn yên lòng, không có gì lo lắng nữa, không sợ chiến một trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.