Giữa trăm vạn núi non trong Tần Lĩnh, có một tòa cố đô, căn bản không có người nào biết nó đã tồn tại cỡ lâu ba nhiêu năm tháng, được xưng là một trong mười tòa thành cổ nhất Trung Châu, tên là Tần Thành.
Tường thành loang lổ, khắc đầy dấu vết năm tháng, người qua lại nườm nượp, đông như nước chảy, vô cùng phồn hoa, có rất nhiều bỉnh dân, nhưng tu sĩ thì cũng không ít.
Các loại tạp kỹ, hàng rong, rao vặt liên tiếp vang lên, vô cùng náo nhiệt rộn rằng, khí tức vạn trượng hồng trần lập tức đập vào mặt những người đến đây.
Diệp Phàm mất tận năm, sáu ngày, tiêu phí rất nhiều Nguyên, đi vào rất nhiều phòng đấu giá, cũng chỉ tìm được một số vỏ đá của Thần Nguyên, căn bản không đủ đáp ứng nhu cầu của hắn.
Thiên Cổ Long Huyệt có sinh ra Mộng Huyễn Thần Tủy, là nơi mai táng Nguyên Thiên Sư đời thứ ba, có trời mới biết trong đó có những thứ cổ quái gì, hắn cần các loại tài liệu để luyện tập cấm Tiên Lục Phong phòng bất trắc.
Vào ngày thứ bảy, Diệp Phàm đi tới Thiên Đô Các tiếng tăm lừng lẫy khắp Tần Thành, đây là một Bảo Khuyết siêu cấp, tổng cộng chia ra chín tầng, tất cả các vật phẩm quý hiếm đều có bán tại đây.
Từ cách rất xa, hắn đã nghe được tiếng mắng chửi nhau, phía trước tòa Thiên Đô Các to lớn có hai nhóm người đang giằng co gì đó.
Diệp Phàm ngẩn ra, có không ít cố nhân đang đứng trước Thiên Đô Các, tình hình có chút khẩn trương, một bên trong đó lại chính là đám người Lý Hắc Thủy, Bàng Bác cũng ở trong này.
Một bên khác thì do một thiếu niên tuổi không lớn cầm đầu, chính là đệ đệ của Vương Đằng, tên tiểu yêu nghiệt mười một tuổi này phi thường cường thế, đứng thẳng giữa không trung, nhìn xuống đám người Khương Hoài Nhân cùng Liễu Khấu.
Bên cạnh tên này còn có hơn mười tên nam nữ, một đám đều rất cường đại, tất cả đều là Hóa Long Bí Cảnh, cũng đều là nhân vật cấp Thánh tử và Thánh nữ.
Một nữ nhân trong số này vừa châm chọc đám người Lý Hắc Thủy, vừa ra sức châm ngòi, muốn một bên Vương Trùng ra tay.
- Âm Dương Giáo các ngươi chẳng lẽ lại muốn đổi Thánh nữ lần thứ ba sao?
Bàng Bác nói rất không lưu tình.
Một nam tử khác cười khinh miệt, ánh mắt quét qua bọn họ, nói:
- Cứ nói suông như vậy thật là không có ý nghĩa, nếu thực sự muốn động thủ, vài người các ngươi còn có thể giữ được mạng sống sao?
- Ẩm Dương Thánh tử, ngươi cần phải để ý nha, vết xe đổ vẫn còn rất rõ kia kìa, cần phải biết rút kinh nghiệm đó.
Ẩm Dương Thánh tử cười lạnh, nói:
- Ngươi đang nói tới cái tên Thánh thể kia sao, hắn đã co đầu rút cổ hơn hai năm vẫn còn không dám đi ra, đáng tiếc giáo phái của chúng tã có nhiều cao thủ như vậy, đều muốn lấy tính mệnh của hắn mà không biết tìm hắn ở đâu.
Bọn họ chưa ra tay chỉ vì huynh muội Cơ Hạo Nguyệt đang đứng bên cạnh Bàng Bác, khiến cho ngay cả Vương Trùng cũng rất kiêng kị.
- Âm Dương Giáo lại tuyển ra Thánh tử đến đây nữa sao, các ngươi không cảm thấy quá phiền phức ư? Theo ta thì cái danh này căn bản không cần tồn tại làm gì đâu!
Diệp Phàm cười, từ xa xa từng bước một đi tới.
- Ngươi là ai?
Âm Dương Thánh tử sắc mặt âm trầm như nước, đây là một nỗi đau khó phai trong lòng Ẩm Dương Giáo, bọn họ hận nhất người khác nói tới việc này.
Những nhân vật cấp Thánh tử và Thánh nữ bên cạnh kia cũng đều nhìn lại, tất cả đều có sắc mặt không tốt, cùng nhau nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
- Một tên vớ vẩn mà cũng muốn tiêu diệt sư môn của ta sao?
Bọn chúng cười lạnh.
- Không cần nghĩ nữa, chắc chắn ngươi ra mặt cho mấy tên kia phải không, nếu đã thế thì thật là không đưa ta vào trong mắt chút nào, thật sự là kiêu ngạo!
Âm Dương Thánh lạnh lùng nói, muốn kéo cả đám ngườiVương Đằng vào, muốn tất cả cùng đối phó với kẻ thù chung.
Bên cạnh, đôi mắt to của Cơ Tử Nguyệt chớp chớp nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm một cách nghi hoặc, hơi nhăn cái mũi xinh xắn lại, thật sự quan sát nhất cử nhất động của hắn.
Sau hơn hãi năm, nàng không có thay đổi gì nhiều, vẫn như năm đó, đôi mắt to như hai viên bảo thạch màu đen, vô cùng long lanh, cặp lông mi dài, trên mặt còn có một đôi má lủm đồng tiền nhỏ, rất đáng yêu, khả ái.
Ở bên cạnh nàng, Cơ Hạo Nguyệt với mái tóc đen áo phủ xuống, đôi mày kiếm dài tới tận mang tai, cặp mắt hổ rất có khí thế, tư thế oai hùng cao lớn, khí tức Thần Vương rất nồng đậm, hắn có bí bảo che dấu tu vi, không thể phỏng đoán được.
Nhưng điều khiến cho Diệp Phàm giật mình lại chính là Bàng Bác, hắn đứng ở bên cạnh, cũng đạt tới Hóa Long biến thứ tám, thật sự không biết hắn tu luyện như thế nào, vậy mà lại không chậm hơn so với Diệp Phàm chút nào.
Bàng Bác trời sinh cao lớn, còn cao hơn người khác hai cái đầu, tư thế rất oai hùng, mày rậm mắt to, một cánh tay còn to bằng một chân của người khác, nhìn rất cao to có lực, có thể nói là dị bẩm trời sinh.
- Tiến cảnh của ngươi nhanh như vậy, chẳng lẽ là tẩu hỏa nhập ma rồi?
Diệp Phàm không kìm nổi âm thầm truyền âm.
- Diệp tử, là ngươi...!
Bàng Bác mừng rỡ, âm thầm đáp lời.
Lúc này Diệp Phàm mang bộ dáng mười bảy, mười tám tuổi, thanh tú xuất thần, như một vị tiên trẻ tuổi xuất trần, do hắn đã từng ăn phải thánh dược, nên mới luôn có hình dạng một thiếu niên.
May mà bây giờ cũng không giống như trước, mãi là bộ dáng mười lăm, mười sáu tuổi, rốt cục hiện tại cũng lớn lên một chút, ảnh hưởng của thánh dược cũng có thể thấy được mạnh tới mức nào.
Diệp Phàm tiến vào Tần Thành, tất nhiên sẽ ẩn dấu hình dáng, không muốn gây chuyện, hắn truyền âm nói:
- Tại sao tiến cảnh của ngươi lại nhanh như vậy?
Bàng Bác mừng rỡ, nhưng trên mặt vân rất bỉnh tĩnh, mặt không chút biến sắc, âm thầm gào lên:
- Vì tu luyện, ta đã bất chấp mọi giá, trong hai năm này ta đã ăn hết một tấm ván quan tài rồi!
Lời này vừa thốt ra, Diệp Phàm thiếu chút nữa rơi cằm xuống đất, hắn không ngờ tính tình Bàng Bác lại cường liệt như vậy, nghĩ tới là làm, không kiêng kỵ gì cả.
Hắn cướp đi một nửa quan tài của Bất Tử Thiên Hoàng, sau khi mang ra, cuối cùng tất cả đều đưa cho Bàng Bác, bởi vì hắn có Bồ Đề Tử nên cũng không cần dùng.
Bàng Bác cho Lý Hắc Thủy một tấm, số còn lại thì ngoài một khối dùng để ngồi lên tu luyện, trong hai năm này hắn đã gặm sống một tấm, hoàn toàn luyện hóa nó.
- Ngươi cũng thật là...!
Diệp Phàm cũng chỉ có thể nói như vậy, tuỵ nhiên nghĩ lại cũng không thấy lo lắng lắm bởi vì thứ này tuyệt đối là báu vật, khẳng định có thể ăn được.
Trước thời thái cổ, Bất Tử Thiên Hoàng được vạn tộc tôn sùng là người vượt qua cả thần linh, quán cổ tuyệt kim, chặt cả Ngộ Đạo cổ Trà Thụ để luyện thành quan tài, hết thảy những điều này đều là những thứ mà chỉ thần linh mới làm được, từ cổ chí kim cũng chỉ có hắn mới làm được như vậy.
Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ là thứ gì? Đây chính là một gốc Bất Tử Thụ, là linh căn quý hiếm nhất trong trời đất, các chiếc lá mà nó sinh ra đều có thể dùng để ngộ đạo, có lạc ấn của đại đạo, càng không nói đến lực lượng chủ yếu ẩn chứa trong nó.
- Con bà nói, ta gặp phải báo ứng, ăn một tấm ván quan tài này mà hai năm nay ta đã không ít lần bị sét đánh rồi.
Bàng Bác căm giận không thôi.
Diệp Phàm sắp sửa không biết nói gì cho phải, tên này thật là cực kỳ mạnh mẽ, ăn mà cũng khiến cho thiên kiếp đánh xuống, điều này cũng đủ để thuyết minh Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ có bao nhiêu thần diệu, bên trong có ẩn chứa rất nhiều mảnh nhỏ đai đạo.
- Chỉ cần tu vi có thể tăng lên là được rồi!
- Đúng vậy, ta cũng vậy nghĩ như thê, để ta đưa lại cho ngươi một tâm thật lớn, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ăn.
Bàng Bác cười nói.
- Quên đi, ta cũng không cần đâu, ngươi... cứ để lại mà ăn luôn đi!
Diệp Phàm muốn cười mà không thể cười ra.
- Lần trước, ta bị cái lão mù kia mắng cho cẩu huyết lâm đầu, mắng ta phung phí của trời, nói rằng loại Bất Tử Thụ này sao lại dùng để ăn, nếu mà truyền xuống thì còn có thể khiến cho một đại giáo phồn thịnh nữa!
Bàng Bác nói.
Lão mù cầm theo Thôn Thiên Ma Quán, đi vài lần qua Kỳ Sĩ Phủ, là chỗ dựa của tiểu cường đạo, như thế mới khiến cho trong lòng đám người Vương Trùng có chút kiêng kị, không dám chân chính động thủ.
- Hắn ngẩn người ra kìa, hình như bị dọa tới mức ngu người ra rồi!
Bên cạnh có người chế nhạo, chờ lâu không thấy Diệp Phàm đáp lại, không biết hắn đang nghĩ gì.
- Ta cũng không muốn làm khó dễ các ngươi, chỉ cần hành đại lễ bồi tội, thì ta cũng sẽ không so đo cùng các ngươi nữa.
Vương Trùng mở miệng.
- Tiểu thí hài, biến đi! Không nói chuyện với ngươi!
Diệp Phàm ngừng truyền âm cùng Bàng Bác, một mình một người đi về phía hơn mười nhân vật cấp Thánh tử này.
- Ngươi cũng rất cuồng vọng, có biết đây là những ai không, chẳng lẽ dám không đặt các vị này vào trong mắt sao?
Âm Dương Thánh tử đổ thêm dầu vào lửa, hy vọng Vương Trùng đám người xuất thủ.
- Âm Dương Giáo thật sự là không nhớ lâu, cứ mãi tuyển ra Thánh tử làm gì, chẳng lẽ còn chưa đủ làm trò trước mặt thiên hạ sao, lại vẫn còn muốn đi chọn một người thứ tư nữa ư?
Diệp Phàm nói rất tùy ý.
- Ngươi... chết tiệt!
Ẩm Dương Thánh tử trầm rnặt xuống, nói:
- Tên Thánh thể kia cũng sống không được lâu nữa đâu, hắn không có khả năng trốn tránh cả đời như con rùa rút đầu, không dám đi ra ngoài.
- Chọn đi chọn lại làm gì cho phiền toái, theo ta thì Âm Dương Giáo các ngươi cũng không cần Thánh tử làm gì cả!
Diệp Phàm nói, rồi sau đó đi từng bước tới gần, vươn một bàn bàn tay to lớn bổ xuống hắn.
Mọi người đều vô cùng kinh hãi, hắn như đi vào chỗ không người, khiến cho người ta khó có thể phòng bị, tốc độ quá nhanh, một bàn bàn tay trong suốt như ngọc bổ thẳng xuống.
Âm Dương Thánh tử tránh cũng không thể tránh, chỉ đành nâng hai tay đón đỡ. Trên không trung, bàn tay trong suốt có đạo văn lưu chuyển, có một phù văn lóe ra, đó là lực lượng của đạo.
Một tiếng vang nhỏ phát ra, hai tay Thánh tử giống như tờ giấy mỏng, bị gãy ra từng tấc một, sau đó cả người hắn nhũn xuống, bị bàn tay to lớn trên không trung chụp được, hắn không còn đủ sức để chống cự nữa.
Phốc!
Ẩm Dương Thánh tử không kịp phát ra một tiếng hét thảm nào, cái đầu bị trúng một chưởng, trực tiếp bị đập thành thịt vụn, xương cốt toàn thân cũng bị ép cho nát bét, toàn thân biến dạng.
Tất cả những người bên cạnh đều nhanh chóng rút lui, toàn thân toát mồ hôi lạnh, tên kia chính là Thánh tử của Âm Dương Giáo a, lại bị người ta dùng một chưởng đập chết, nghe đã thấy rợn cả người.
Mọi người ở đây đêu ồn ào, dám người Lý Hăc Thủy thì đều cao hứng, bên còn lại thì tâm thần không yên, ngay cả Vương Trùng cũng không tự chủ được có ý rút lui, trong lòng rất sợ hãi.
Sau khi ầm ĩ một trận, tất cả những người của Âm Dương Giáo đều như phát điên, chỉ trong vài năm ngắn ngủi mà ba vị Thánh tử thay nhau chết, điều này khẳng định trở thành trò cười cho cả Trung Châu.
- Diệp tử, ngươi cũng thật là quá vô lương tâm rồi, lão Giáo chủ Âm Dương Giáo thọ nguyên sắp khô cạn, cho dù chưa chết thì chắc cũng bị ngươi làm cho tức chết mất thôi.
Bàng Bác cười hắc hắc truyền âm.
- Bọn họ lại cứ muốn tìm ta gây phiền toái, hận không thể lập tức diệt trừ ta, không có cách nào cả, ta chỉ đành khiến cho chúng không dám tuyển Thánh tử nữa!
Diệp Phàm cười nói.
Rồi sau đó, hắn bước từng bước một về phía trước, đi thẳng về phía đám người Vương Trùng, hơn mười nhân vật cấp Thánh tử đồng loạt rút lui, không ai dám tranh phong, tất cả đều e ngại.
Năm đó, Vương Đằng tự tay nhốt tên tiểu yêu nghiệt này lại, hiện tại đã thả hắn ra, tuy rằng hắn vẫn vô cùng kiêu ngạo, nhưng so với hai năm trước thì mạnh hơn nhiều, không chỉ có mỗi mạnh miệng mà thôi.
Trong Tần Thành có rất nhiều tu sĩ, mọi người đều rất giật mình, không ngờ một thiếu niên lại bức lui hơn mười nhân tài kiệt xuất của cả ngũ đại vực, cả một đám lại không dám ra tay.
- Ngươi không nên ép người quá đáng!
Vương Trùng cắn răng.
Diệp Phàm không chút động tâm, một chưởng đánh tới như cuồng phong tỏa diệp, tất cả mười mấy người đều đều phun ra một ngụm máu lớn, bắn ngược ra ngoài.
Chỉ có Vương Trùng là không bị làm sao, hắn được hai sinh vật thái cổ cường đại chắn phía sau, một tên thì như một khối kim loại dùng hoàng kim đúc thành, cao hơn một trượng, tên còn lại thì như được dùng bạc đúc thành, vô cùng cao lớn uy mãnh
Cuối cùng, một trận chiến này vẫn không diễn ra, phía chân trời có một chiếc chiến xa màu vàng nằm ngang trời, Vương Đằng như Thiên để xuất hành, nhằm thẳng về chỗ sâu phía trong Tần Lĩnh.
- Chủ nhân nhận được mật báo, có manh mối quan trong, chúng ta đi!
Hai sinh vật thái cổ mang theo Vương Trùng đi.
- Chẳng lẽ là địa phương kia của chúng ta bị Vương Đằng biết được?
Bàng Bác kêu hô.
- Trời ơi, chúng ta phải đi mau, không thể để chúng nhanh chân đến trước được, dù sao thỉ những thứ cần cũng đã lấy được gần hết rồi, đi nhanh lên!
Cơ Tử Nguyệt kêu lên.
- Các ngươi?
Diệp Phàm kinh ngạc.
- Chúng ta gặp được lạc ấn của một tên hòa thượng, còn có một lạc ấn của một người cưỡi trâu được lưu lại, thông về phía một hồ nước sắp khô cạn.
Bàng Bác nói.
-Ồ?
Diệp Phàm kêu lên
Diệp Phàm âm thầm truyền âm, biểu lộ thân phận cho đám người Lý Hắc Thủy, mấy người vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, thiếu chút nữa kêu ra thành tiếng, cố nhân gặp lại, hết sức nhiệt tình.
Sau đó không lâu, bọn họ rời khỏi Tần Thảnh, xâm nhập trăm vạn dặm trong Tần Lĩnh, chạy tới địa phương thần bí mà đám người Cơ Hạo Nguyệt, Bàng Bác, Lý Hắc Thủy đã nói kia.
Không thể không nói, Cơ Tử Nguyệt linh giác rất mẫn tuệ, đi không được nửa khắc thì đã nhăn cái mũi ngọc lại, nghiến bộ răng trắng tinh, véo Diệp Phàm, nói:
- Thì ra là ngươi, không cần phải giấu giếm nữa, dám coi chúng ta là người ngoài à, không thèm để ý tới ngươi nữa.
Diệp Phàm lộ ra hình dáng thật, vuốt cái mũi ngọc của nàng, cười nói:
- Ta sợ bị mấy đại nhân trong nhà của ngươi đuổi đánh.
- Dám vuốt ta...!
Cơ Tử Nguyệt nghiến bộ răng trắng bóc, khẽ chớp đôi mắt to trong suốt như bảo thạch màu đen, lao lên véo lỗ tai Diệp Phàm.
- Mau thả ra!
Diệp Phàm lại nhéo cái mũi của nàng.
Ở bên cạnh, Thần Vương Đông Hoang Cơ Hạo Nguyệt đen mặt lại, muốn hất
tên Diệp Phàm này ra một bên, không kìm nổi bước tới.
- Ngươi không thấy ta đang bị ngắt tai sao, ta cũng không có làm gì mà, mau bảo nàng buông tay ra.
Diệp Phàm giành trước nói.
- Ngươi từ từ thả tay khỏi mũi nàng trước!
Cơ Hạo Nguyệt nghiêm cái mặt đen lại.
- Cơ Hạo Nguyệt, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi đó, ngươi cần phải khách khí một chút!
Diệp Phàm lẩm bẩm.
- Đó là hai chuyện khác nhau!
Bỉnh thường thì Cơ Hạo Nguyệt rất cơ trí, nhưng lúc này thì lại nổi đầy gân xanh trên trán.
Đôi mắt to của Cơ Tử Nguyệt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, không ngừng cười, lại véo lỗ tai Diệp Phàm thêm vài cái, sau đó mới nhẹ nhàng thả ra.
Đám người Bàng Bác, Lý Hắc Thủy cũng cười hắc hắc, không chút ý tốt nào, chỉ có Cơ Hạo Nguyệt và Diệp Phàm vẫn đang trừng mắt với nhau.
Không lâu sau, bọn họ vượt qua hư không, tiến vào chỗ sâu trong Tần Lĩnh, đi vào một khu thạch lâm, ở đây có một hồ nước khô cạn, trên một khối cự thạch bọn họ thấy được một cái ấn ký của hòa thượng, mà ở bên cạnh thì lại thấy gặp một đồ án hình lão già cưỡi trâu xanh.
- Nếu không có gì bất ngờ thì tên này nhất định là Thích Ca Mâu Ni, người còn lại đang cưỡi ứâu xanh đi về phía tây chính là Lão Tử, đúng là Tử Khí Đông Lai, ngay cả trên vách đá cũng có khí tức tường hòa!
Diệp Phàm động dung.
-Điều này...!
Bàng Bác chấn động, cũng chỉ có hắn và Diệp Phàm biết được hai cái tên này có ý nghĩa như thế nào.
Cổ nhân tận hai ngàn năm trăm năm trước lại hiện ra trong vùng tinh không này, rốt cuộc bọn họ dọc theo tinh không cổ lộ là muốn đi đâu?
- Lão Tử đi ra Hàm Cốc Quan tới phía tây, sau đó biến mất khỏi vùng đất Trung Quốc cổ, không ngờ tới lại đi theo con đường đó đến đây.
Bàng Bác cảm thấy có chút khó tin, "tây hành chi lộ" của Lão Tử thật sự rất xa xôi
- Chẳng lẽ nơi đây chính là Hóa Tiên Trì?
Diệp Phàm tự nói.
Thạch lâm này rất lớn, từng khối đá có hình thù kỳ quái hiện ra, mỗi một khối đá cũng không giống nhau, có khối thì như một con trâu đang nằm, có khối lại giống như một con hổ, còn có khối giống như phượng hoàng.
Phía trước có một cái đầm nước, nguyên bản là một cái hồ nước nhưng đã gần như khô cạn, chẳng lẽ lại là Hóa Tiên Trì sao? Diệp Phàm có chút không xác định được, dường như không có nhiều khả năng này lắm, làm sao Tiên Trì lại như vậy được.
Ấn ký của Thích Ca Mâu Ni rất rõ rằng, vẻ mặt mang nét từ bi, bảo tướng trang nghiêm, rất có tư chất đầy trí tuệ của thánh hiền, có một loại khí vận cảm thương người khác.
- Người ta nói hắn là thế tôn, có vẻ cũng không phải, rất có thể phản đồ có liên quan với hắn, còn có người nói rằng hắn mang thân thể Phật - Ma...!
Hắn nhớ tới lời của tiểu ni cô áo trắng, Thích Ca Mâu Ni ở thế giới này có thân phận rất không tầm thường, nguyên nhân phức tạp trong đó tới nay vẫn không được làm sáng tỏ.
Ở trên địa cầu thì nếu nói Phật giáo, tất nhiên là sẽ đề cập đến Thích Ca Mâu Ni, nhưng mà ở thế giới này lại quá trêu ngươi, người khai sáng này lại trở thành phản đồ, thậm chí là một Ma đầu đối lập với cả thế giới.
- Một vị trưởng bối của Cơ gia chúng ta đã từng ra mắt một trong mười đại đệ tử của Thích Ca Mâu Ni vào hơn một ngàn năm trước, lúc ấy vị Phật tử kia vừa mới trở về từ hải ngoại.
Cơ Tử Nguyệt nhỏ giọng nói thầm.
Bên ngoài ngũ đại vực là đại dương mênh mông vô tận, cũng có chi chít hòn đảo như sao trên trời, có người nói trong đại dương mờ mịt mênh mông có thần đảo, bên trong có cao thủ cái thế, thậm chí có cả cổ đế chưa từng nổi danh tọa hóa tại đó.
Cũng có người nói, trong đại dương còn rộng lớn hơn xa so với ngũ đại vực này, rất có thể có tiên đảo, sinh ra thần linh.
Chủ yếu là hải ngoại quá mức rộng lớn khôn cùng, so với ngũ đại vực hiện nay còn mênh mông hơn, không ai có thể đi tới tận cùng cả, mọi người đối với nó thì đều tràn ngập vẻ kính sợ.
- Một trong mười đại đệ tử của Thích Ca Mâu Ni, vượt biển trở về...!
Diệp Phàm trong lòng vừa động, hắn nghĩ tới lời của An Diệu Y, khi nàng đưa cho hắn nội dung quan trong của Niết Bàn Kinh chẳng phải cũng nói như vậy sao?
- Người đó có tu vi như thế nào?
Bàng Bác hỏi.
- Sâu không lường được, lúc đó một vị Thái thượng trưởng lão cũng thử dò xét, phát hiện ra người này sâu như vực sâu biển rộng, không thể nhìn thấu được.
Cơ Tử Nguyệt nói, đây là chuyện mà nàng mới được biết gần đây.
- Đường đường là Thích Ca Mâu Ni, ở thế giới kia được tôn là Phật tổ, tại đây lại bị gọi là phản đồ, thật là trớ trêu!
Bàng Bác lắc đầu.
Diệp Phàm suy tư, nghĩ tới Phật giáo tại quê nhà, mặc dù truyền thuyết ghi lại là do Thích Ca Mâu Ni sáng lập, nhưng trước đó thì đã sớm có Phật đồ rồi, nếu nói là khai sáng, thì gọi là phát triển thỉ đúng hơn. Bạn đang đọc truyện tại - https://trumtruyen.vn
Ở trong một số Cổ kinh có ghi lại, khi Thích Ca Mâu Ni đi du lịch thì gặp được Phật đồ tổn thân tu hành, cho rằng đó không phải phương pháp tốt, từ đó về sau thì mới được gọi là Như Lai.
Trong đầu Diệp Phàm dần hiện lên một ý tưởng lớn mật, trên trái đất có một đoạn lịch sử bị mai một, không nói tới Trung Quốc thần bí, chỉ riêng Ấn Độ thì cũng rất không tầm thường rồi.
Nếu như Phật giáo đã sớm tồn tại, trước khi cả Thích Ca Mâu Ni sinh ra, như vậy thì có hay không thánh hiền Phật giáo trước cả Như Lai, đã đi trước một bước, dùng tinh môn do cổ nhân lưu lại, đi tới thế giới này.
Nếu thực sự là như vậy, thì sẽ có rất nhiều liên tưởng được suy ra, màn sương mù thần bí này sẽ được vén lên một góc.
Trong phút chốc, Diệp Phàm lại liên tưởng đến "bỉ ngạn", đây cũng là một danh từ không tầm thường chút nào trong Phật giáo.
- Chẳng lẽ thật sự là Trái Đất có một đoạn lịch sử bị mai một sao? Có lẽ đoạn lịch sử này cực kỳ lâu dài, không phải đom giản chỉ là mấy ngàn năm như vậy thôi đâu.
Đương nhiên, còn có một loại khả năng khác, chính là người trên thế giới này từng đi dọc theo tinh không cổ lộ tới Trái Đất, khai sáng ra Phật giáo, mà Thích Ca Mâu Ni là đời sau mới đi tìm gốc gác tới tận đây.
Diệp Phàm liên tưởng đến rất nhiều thứ, tinh không cổ lộ, xa xôi vô tận, cũng không phải là do cổ nhân của một hai tinh vực tạo ra được, nó liên quan đến rất nhiều tinh vực, con đường của cổ nhân rốt cuộc thì thông tới nơi nào?
- Các ngươi xem, những ấn ký mà hắn lưu lại này lại còn có ghi chú, là dùng một loại văn tự kỳ dị viết thành, không thể nhận ra được.
Lý Hắc Thủy nói.
Mấy người đều tiến lên, ai nấy cũng thầm giật mình, có rất nhiều chữ nhỏ chi chít sát cạnh nhau, cho dùng vận dụng thần mục cũng khó mà thấy rõ, chúng quá mức nhỏ bé, hợp lại cùng một chỗ thành một bước tranh hình người.
- Là Phạn văn!
Bàng Bác nói, hắn cùng với Diệp Phàm hai mặt nhìn nhau, đây là văn tự thời cổ củã Án Độ, căn bản không thể nhận ra chữ nào cả.
- Khó trách, hắn đã từng lưu lại ấn ký ở Thánh Nhai, cũng dùng Phạn văn, những chữ này có lẽ là lưu lại cho đời sau.
Diệp Phàm hơi suy tư.
Lần trước thật là sơ suất, vẫn chưa nhìn thấu được lạc ấn trên Thánh Nhai, thì ra chúng là do rất nhiều chữ nhỏ hợp thành, đây chính là chuyên môn cung cấp cho những người đến từ Ấn Độ cổ xem.
- Bọn họ dự đoán rằng người đời sau sẽ tìm theo bước chân của bọn họ mà đến đây sao? Đã đưa ra chỉ dẫn rồi, nay lại bỏ đi đâu vậy?
Diệp Phàm và Bàng Bác cùng ngồi chồm hổm ở đó, mắt to mắt nhỏ trừng lên, trong lòng rất cuống quýt, đây chính là văn tự do Như Lai lưu lại a, hơn phân nửa là có bí mật của tinh không, nhưng lại không thể nhận ra được.
- Là Phạn văn sao?
Hãi người chỉ đành ngửa mặt lên trời than thở.