Giấc Mộng Áo Bành Tô

Chương 2:




∴ Tên truyện: Giấc Mộng Áo Bành Tô ∴
Tác giả: Thi Tả
Editor: ♪ Đậu ♪
02.
Hôm sau Dương Trần xin nghỉ bệnh, ba ngày liên tiếp không đi học, sự việc tiến triển y hệt như trước khi đảo ngược thời gian. Khi đó tôi chỉ nghĩ cậu bị cảm cúm thông thường, không để tâm lắm, nhưng giờ bỗng thấy là lạ.
Khuya hôm trước mới vào bar, ở trong đó hơn một tiếng không đi ra, qua ngày hôm sau lại xin nghỉ bệnh.
Buổi tối hôm đấy phát sinh chuyện gì?
Tôi dùng tiền tiêu vặt đi mua chút hoa quả, quyết định đến thăm Dương Trần.
Mở cửa cho tôi là Dương Trần, nhìn thấy tôi, cậu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Tôi quan sát cậu, phát hiện sắc mặt cậu trắng bệch, môi tái mét, hai chân bước đi suy yếu.
"Cậu bệnh gì vậy?" Tôi hỏi.
"Cảm cúm." Cậu nhếch khóe môi.
Tôi chợt phát hiện, nụ cười của cậu không giống trước kia.
Nụ cười xuất phát từ nội tâm, ấm áp rung động như ánh mặt trời.
Trong giây phút này nó bị tầng sương mù bao trùm, lạnh lẽo mà gượng ép.
Rốt cục thì cậu bị làm sao?
Rốt cục thì cậu có chuyện gì?
Có thể nói tớ biết không, rốt cục cậu sao thế?
Nhưng tôi vẫn không hỏi ra miệng.
Tôi đưa quả táo đã gọt xong cho Dương Trần, cậu bỗng nắm tay tôi, ngã gục xuống đất.
Tôi cũng ngồi quỳ xuống theo, nhìn cậu quằn quại cuộn người, liên tục lăn lộn.
"Dương Trần! Dương Trần cậu sao thế!" Tôi thất kinh kéo cánh tay cậu, lại bị gạt đi.
Tôi nghĩ ngay đến gọi điện thoại cho cha mẹ cậu, nhưng mới vừa lấy điện thoại ra liền bị Dương Trần nhào đến đè lại, cậu ôm tôi, nói bằng giọng gần như nghẹn ngào: "Đừng cho họ biết, xin cậu đừng nói cho bọn họ biết..."
Tôi không biết nên làm gì, chỉ đành cố sức ôm eo cậu, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt.
Mãi đến khi Dương Trần chỉ tay về tủ kê ti vi, thống khổ nói với tôi: "Diêu Lộ, lấy giúp tớ bạch phiến trong ngăn tủ với."
Phương thức giảm bớt cơn đau, không phải ôm ấp lẫn nhau.
Mà là bạch phiến.
Thu dọn xong mớ hỗn độn, tôi nhặt quả táo rơi dưới sàn ném vào thùng rác, ngồi xuống bắt đầu gọt quả khác.
Dương Trần dựa vào cạnh ghế sofa, cậu nghẹn giọng nói: "Xin lỗi, dọa cậu rồi."
"Không sao." Tôi đưa quả táo gọt xong cho cậu, "Bị nghiện có chỗ cai nghiện, yêu lầm người vẫn còn hàng ngàn người khác. Không sao cả."
Cậu nhìn tôi chăm chú, chợt kéo vai tôi, bất ngờ hôn lên môi tôi.
Tôi đã từng tưởng tượng vô số lần rằng sẽ dâng nụ hôn đầu đời cho Dương Trần.
Cuối cùng cũng được toại nguyện.
Đến mức trong nụ hôn ấy chiếm được bao nhiêu phần trăm tình yêu, tôi cũng không rảnh để ý.
Sau đó chúng tôi dần công khai hẹn hò.
Tay trong tay đi căn tin, kéo tay cậu đi dạo siêu thị, tối tan giờ tự học thì cùng nhau ngồi lại lớp học ôn tập, bị đám nam sinh trong lớp đùa giỡn, trong tin nhắn gọi chồng xưng vợ.
Niềm hạnh phúc làm tôi quên đi sắp đến ngày 14 tháng 2.
Hoặc nói, quên đi thời gian đảo ngược trước ngày 14 tháng 2.
"Nè Diêu Lộ cậu định làm gì trong ngày lễ Tình Nhân? Mấy chị em chúng ta cùng đi lượn phố nhé?"
"Đừng chọc người ta, chắc chắn người ta phải ngọt ngào với Dương Trần rồi!"
Không sai, ngọt ngào.
Ngọt ngào tựa như đang mơ.
Tan giờ tự học tối, tôi với Dương Trần như thường lệ ngồi lại ôn tập.
"Khó quá đi!" Từ sáng đã bắt đầu ngâm cứu một đề đến giờ vẫn không hiểu ra được, tôi đẩy tài liệu ra gục xuống bàn than.
"Đề nào?" Dương Trần ngồi cạnh tôi nghiêng người sang lật tư liệu.
Tôi chỉ vào bài đề ấy, cậu thật tâm giảng giải cho tôi.
Thật ra căn bản tôi không nghe được lời phân tích nào, mà chỉ nhìn chằm chằm gò má cậu. Cậu phát hiện tôi không chuyên tâm, giả vờ giận cầm bút gõ đầu tôi, tôi bị đau nhíu mày, cậu thuận thế cúi đầu hôn tôi, mỗi lưỡi quấn quýt.
Tôi nghe thấy tiếng chuông tin nhắn của Dương Trần vang lên, vội nhắc cậu xem tin nhắn đi, cậu cười khẽ buông tôi ra, lấy điện thoại ấn xem tin, nụ cười chợt cứng đờ trên mặt.
"Sao vậy?" Tôi hỏi.
"Không có gì." Cậu cất điện thoại, "Tin rác."
"Buồn ngủ quá." Tôi ngáp một cái.
"Vậy ngủ một lát đi."
"Em muốn tựa vào anh ngủ!" Tôi tựa đầu lên bả vai cậu.
Cậu xoa tóc tôi, không lên tiếng.
Rồi tôi ngủ thẳng qua sáng hôm sau.
Cũng chính là ngày lễ Tình Nhân.
Ngày 14 tháng 2 năm 2011.
Khi tỉnh lại, trong lớp học không có bóng người. Sách giáo khoa của Dương Trần được xếp ngay ngắn trên bàn cậu, nhưng không thấy ai cả.
Bình thường lúc này trong lớp hẳn phải có mặt gần nửa sĩ số, mà hôm nay lại khá khác thường. Tôi gọi điện thoại cho Dương Trần nhưng tắt máy, đang nghi ngờ thì ngoài lớp bỗng truyền đến tiếng huyên náo.
Tôi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, ra lớp học, nhìn xuống dưới lầu.
Đám người đứng lố nhố.
Xe cảnh sát, xe cấp cứu.
Và cả, Dương Trần nhảy xuống từ tầng bảy.
Tiếng trời long đất lở.
Vang ầm ầm bên tai.
Tôi nghĩ mình cũng nên vượt qua thanh chắn nhảy xuống luôn đi, nhưng hai chân đột nhiên mềm oặt, ngồi phịch người xuống.
Định nghĩa của tự sát là mất đi lòng tin với nhân sinh, trên đời không có gì để lưu luyến, gặp phải sự khuất nhục trở ngại to lớn, thiếu hụt người yêu thương dẫn đến thực hiện hành vi tiêu cực.
Không có gì để lưu luyến.
Anh xem em là gì, Dương Trần?
Tôi loạng choạng đi xuống lầu, đẩy đám người ra đi về phía Dương Trần bị người khiêng lên băng ca, cảnh sát bước lại ngăn tôi, tôi cắn vào cổ tay ông ta, ông ta bị đau buộc phải thả ra, tôi nhân cơ hội nhào đến chỗ Dương Trần.
Gương mặt bê bết máu gần ngay trước mắt, nhưng tôi không dám nhìn thẳng.
Tôi móc chiếc điện thoại vỡ nát từ trong túi quần đồng phục của cậu, lấy thẻ sim ra gắn vào điện thoại của mình.
Rồi tôi nhìn thấy dòng tin nhắn tối hôm qua làm nụ cười của Dương Trần cứng đờ.
Cũng chính là dây dẫn lửa khởi nguồn chuyện tự sát.
—— Cục cưng, băng ghi hình đó anh đã chia ra gửi đến công ty cha mẹ và bạn gái của cưng rồi đó, xem xong video họ sẽ có vẻ mặt gì đây ta? Đặc biệt là nàng bạn gái làm bia đỡ đạn, chắc chắn sẽ tan vỡ tột cùng đồng quy vu tận với cưng ha, nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi ^^.
Người gửi là Đỗ Xuyên.
Hóa ra tất cả ngọt ngào và hạnh phúc đều chỉ là tôi tình nguyện từ một phía.
Ngày đó tôi về nhà kiểm tra hòm thư, quả nhiên có một băng ghi hình.
Tôi nhốt mình trong phòng ngủ, một mình xem toàn bộ nội dung video.
Giống với trước khi đảo ngược thời gian, tôi từng mơ một giấc mơ.
Dương Trần bất cẩn rơi xuống vách núi, tôi đúng lúc nắm lấy tay cậu, nhưng sức của tôi quá yếu, căn bản không thể kéo cậu lên, cuối cùng chúng tôi cùng nhau rơi xuống núi.
Trong video, Dương Trần rõ ràng đã hút lượng lớn ma túy, nằm trong trạng thái mơ màng. Xung quanh có rất nhiều gã đàn ông. Có thể thấy bọn họ đang ở trong một căn phòng quán bar.
Một người đàn ông thân hình lều khều xuất hiện trong màn hình, hắn ta từ trên cao nhìn xuống nâng cằm Dương Trần lên, cười khẩy hỏi: "Cục cưng, yêu anh hả?"
Dương Trần xụi lơ trên sofa, yếu ớt trả lời: "Yêu."
"Vậy cởi quần áo ra." Người đó ra lệnh.
Xung quanh nổi lên tiếng ồn ào. Dương Trần mù mờ cởi cúc áo, thần trí cậu đã không còn minh mẫn.
"Ngoan quá," Gã đàn ông nhìn Dương Trần cởi quần áo, nói tiếp, "Nằm xuống đất."
Dương Trần lăn xuống ghế sofa, nằm trên sàn nhà lạnh lẽo. Màn hình ác liệt nhắm ngay hạ thân cậu, xung quanh đều là tiếng cười càn rỡ.
"Học chó sủa."
"Gâu."
"Gọi anh là chủ nhân."
"Chủ nhân."
"Nói mình là thằng đĩ."
"Em là thằng đĩ, Dương Trần là thằng đĩ."
Có người vỗ vai gã: "Đỗ Xuyên, thuốc dùng tốt qua nhỉ."
Gã đắc ý nhếch môi: "Chứ không thì sao bị cấm được?"
"Sao đây ta? Cậu bé chết mê chết mệt mày đã cởi sạch chờ mày rồi kìa."
"Tao chơi chán rồi, tùy bọn mày hưởng dụng đấy."
Tùy bọn mày hưởng dụng.
Tôi nhìn thấy Dương Trần vẫn luôn dán mắt vào gã đàn ông tên Đỗ Xuyên kia.
Nhưng Đỗ Xuyên lại chẳng đoái hoài, châm điếu thuốc xong quay người rời khỏi căn phòng.
Dương Trần tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Mấy tên còn lại không chờ nổi nữa nhào đến.
Màn hình kịch liệt rung lắc.
"Thời điểm bản thân rơi vào đau khổ đến cùng cực, hãy nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, nhớ về một vài chuyện tốt, để sự tốt đẹp ấy hoà tan nỗi bi thương."
Vậy thì bạn sẽ không còn đau khổ như trước nữa.
—— Làm gì có chuyện đấy.
... (kuroneko3026.wp.com)
02.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.