Giấc Mộng Cũ

Chương 1:




(Văn án)
Ta và Thẩm Kinh Mặc đã yêu nhau mười năm. Nhưng khi tỉnh dậy, mọi người đều nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ, họ nói: Ta và Thẩm Kinh Mặc chưa từng có quan hệ, và vị hôn phu của ta cũng là người khác.
"Tiểu thư, hôm nay là ngày đại hôn của Thẩm tướng quân, lão gia và phu nhân đang đợi người ở tiền sảnh để cùng đi."
Chiều tà, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ, chiếu lên vết sẹo mờ trên cổ tay ta. Ta ngồi trước gương ngẩn ngơ, lặng lẽ cài lên tóc một đóa hoa châu. Người trong gương dù đẹp nhưng sắc mặt nhợt nhạt, như ánh chiều sắp tắt.
Vài tháng trước, ta rơi xuống vách núi, tỉnh dậy thì cơ thể ngày một yếu đi. Không chỉ cơ thể, nỗi đau trong lòng càng thêm khắc khoải.
"Tân nương là ai?"
Nha hoàn ngoài cửa ngập ngừng một chút, rồi nhẹ nhàng đáp: "Nhị tiểu thư nhà họ Lộ, Lộ Thu Nguyệt."
Ta yếu ớt cười mỉa: "Lại là nhị tiểu thư nhà họ Lộ nào đây... Thẩm Kinh Mặc hắn... khụ khụ..."
Nếu thực sự mất trí nhớ thì không nói, nhưng những kỷ niệm với Thẩm Kinh Mặc vẫn rõ ràng in trong tâm trí ta. Thế nhưng, tất cả những điều đó trong mắt thế nhân chỉ như khói mây, chỉ mình ta nhớ.
Khi xưa yêu sâu đậm bao nhiêu, hôm nay lại đau đớn bấy nhiêu.
"Hắn có nhắc đến ta không?"
Nha hoàn do dự một lát rồi đáp: "Không, chỉ nói mời Bạch phủ đến dự tiệc cưới."
"Được rồi, ta biết rồi."
Đôi môi trong gương đã tô son đỏ thắm, ta đứng dậy. Vị hôn phu của ta, giờ đang cưới một người khác.
1
Một canh giờ sau, tại đại sảnh nhà họ Thẩm.
Ta dùng d.a.o kề vào cổ, trước mặt đông đủ khách khứa, giọng run rẩy:
"Thẩm Kinh Mặc, nếu ngươi dám cưới nàng, hôm nay ta sẽ c.h.ế.t trước đại sảnh nhà họ Thẩm!"
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Thẩm Kinh Mặc đứng giữa đại sảnh, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước. Năm tháng đã tôi luyện, chàng trai trẻ nhiệt huyết năm xưa giờ đã trở nên kín đáo như lưỡi d.a.o giấu trong vỏ, lại như rượu ủ càng lâu càng nồng.
Hắn đứng thẳng tắp, trước đây khi đứng bên ta, bờ vai của hắn là chỗ dựa vững chắc nhất; nay, hắn lại dùng nó để bảo vệ Lộ Thu Nguyệt.
Mọi người sợ hãi, không ai dám tiến lên.
Xung quanh xì xào bàn tán:
"Nghe nói nàng ta chính là người quấy rối Thẩm tướng quân. Ngã từ vách núi xuống, đầu bị thương, tưởng tượng mình là vị hôn thê của Thẩm tướng quân, cố tình chia rẽ người ta, đây đã là lần thứ ba trong tháng này rồi."
Thẩm Kinh Mặc ôm Lộ Thu Nguyệt trong lòng, lạnh lùng nhìn ta: "Bạch tiểu thư, nhất bất quá tam."
Tim ta như bị d.a.o cắt, cười mà nước mắt lưng tròng.
Ngày đầu gặp Thẩm Kinh Mặc, hắn còn trẻ.
Mười bảy, mười tám tuổi, cưỡi ngựa trên phố dài.
Lần đầu tiên, ta chặn ngựa của hắn, hắn lạnh lùng nhìn ta, hỏi: "Không muốn sống nữa?"
Lần thứ hai, hắn gấp gáp dừng ngựa, người đầy khí lạnh, "Ngươi mù à?"
Lần thứ ba, cuối cùng hắn cười: "Bạch tiểu thư, nhất bất quá tam, lên ngựa đi."
Ta đưa tay về phía hắn, một cái nắm tay là mười năm.
Ta từng có được sự thiên vị, yêu chiều và nuông chiều của hắn, Bạch tiểu thư kiêu ngạo đã bị hắn chiều hư.
Đêm ấy trăng sáng, ngón tay Thẩm Kinh Mặc nhẹ nhàng vuốt tóc ta, nói:
"Viên Hương, gả cho ta đi, ta chờ lâu lắm rồi, phủ tướng quân, chỉ nhận một vị nữ chủ nhân là nàng."
Một trận mưa thu, một tai nạn.
Ta vô tình ngã xuống vách núi, khi tỉnh lại, mọi thứ đã thay đổi.
Nhắc đến chuyện cũ, họ nhìn ta như nhìn quái vật.
Chỉ nói: Người có tình ý với Thẩm tướng quân là nhị tiểu thư nhà họ Lộ, chưa từng có liên quan gì đến nhà họ Bạch chúng ta.
Mọi người đều nghĩ ta bị thương đầu, trí nhớ hỗn loạn.
Chỉ có ta biết, ký ức về Thẩm Kinh Mặc, rõ ràng không thể sai.
***
Trong cơn bệnh, ngày ngày mong đợi.
Hôm đó, có người đến bên giường.
Một thiếu niên áo trắng, phong thái ung dung, ôn nhu như ngọc, như ánh trăng sáng trên bầu trời.
Hắn dường như vừa từ triều về, trên người còn đọng sương, tóc đen ướt nước.
Hắn ngồi bên giường, nhẹ nhàng nắm ngón tay ta, mắt đầy ôn nhu và đau xót.
"Viên Hương, nàng phải mau khỏe lại."
Nhìn hắn, tâm hồn rối bời của ta dần yên tĩnh.
Mẹ nói, hắn là Lộ Trạch Khiêm - vị hôn phu của ta, cũng là ca ca của nhị tiểu thư nhà họ Lộ, vị hôn thê của Thẩm Kinh Mặc.
Ta đẩy hắn ra, quay lưng lại.
Lộ Trạch Khiêm thở dài, "Nếu nàng muốn gặp hắn, ta sẽ đưa nàng đi."
Hôm đó, nghe nha hoàn ngoài cửa bàn tán:
"Lộ công tử bận rộn điều tra vụ tai nạn của tiểu thư, ngày đêm không nghỉ, vừa về đã đến thăm tiểu thư. Cuối cùng, vẫn bị thương rồi."
Ta co ro trong phòng, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Ta có thể làm gì?
Ta không nhớ gì cả.
Giống như Thẩm Kinh Mặc, hắn cũng không nhớ ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.