Giấc Mộng Hoang Đường

Chương 18: Đều chấp nhận




Sao lại nói rằng anh chẳng yêu em
Em vẫn biết anh vì em đấy chứ? . Truyện Ngược
Khi bên em anh quên đi tất cả
Anh quên mình chỉ nhớ mỗi mình em.
William Shakespeare
.....
Ngày hôm sau Thịnh Hi lại quay cuồng trong công việc. Địa điểm chụp ảnh là rừng lá phong gần đó. Một buổi chụp ảnh như thế tốn rất nhiều thời gian của cô và mọi người. Chỉ để đưa lên một vài bức ảnh đẹp nhất lên tạp chí.
Cô phải liên tục làm việc với nhiếp ảnh gia và truyền lửa cho người mẫu. Cho dù người mẫu có là một siêu mẫu nổi tiếng đi chăng nữa thì vẫn phải nghe theo sự điều khiển của cô.
Chụp xong một bộ ảnh, không phải chỉ có người mẫu mệt mà cô cũng rã rời vì phải căng mắt đánh giá hình ảnh và la hét rồi điều hành tất cả mọi người.
Hôm nay, tấm cảnh cuối cùng được chụp xong lúc 7 giờ tối. Mọi người thở phào thu dọn máy móc để về khách sạn.
"Thịnh Hi, hai hôm nay em làm sao vậy?"
Evan chờ người mẫu thay quần áo ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi cô.
Thịnh Hi chớp mắt nhìn anh, khó hiểu lên tiếng.
"Em làm sao cơ?"
"Anh biết em là người rất khắc khe trong công việc nhưng hai hôm nay em la mắng người khác rất nhiều."
Evan thấp giọng nói.
Cô buồn cười trả lời.
"Có buổi chụp nào mà em không phải la hét chứ? Dù sao mọi người cũng gọi em là phù thủy mà."
Evan lắc đầu quan sát cô.
"Không phải, hai hôm nay em đặc biệt cáu gắt..."
"Cáu gắt?"
Cô ngạc nhiên hỏi.
Sau đó lại cụp mắt nói.
"Em làm gì có cáu gắt đâu chứ? Chỉ do công việc thôi."
Người mẫu thay đồ xong trở ra, Evan quay qua nói với cô.
"Anh chỉ nói thế thôi. Nếu như em cần người để uống rượu cùng thì anh luôn sẵn sàng. Anh phải đi làm việc đây."
Thịnh Hi gật đầu với anh, Evan sau đó rời đi để kiểm tra trang phục.
Cô móc điện thoại từ trong túi quần mình ra, vẫn là thông báo 2 cuộc gọi nhỡ của Khương Viễn Tước. Hắn rất đều đặn mỗi buổi gọi cho cô hai cuộc, không nhiều hơn. Đương nhiên là Thịnh Hi không bắt máy.
Cô cất điện thoại lại vào trong túi rồi đi về phía mọi người đang tất bật dọn dẹp.
*****************
Thịnh Hi trở về khách sạn cũng đã gần 8 giờ. Cô mệt mỏi đi vào trong thang máy. Hai hôm nay cô lao vào công việc với tâm trí nặng nề. Thịnh Hi thường xuyên cảm thấy tức ngực. Cả cơ thể và tâm trí cô đều khó chịu dù thực chất chẳng bị vấn đề gì cả.
Thịnh Hi nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong thang máy, lớp trang điểm giúp cô che đi vẻ yếu đuối của mình. Mấy đêm rồi, cô bị mất ngủ.
Cô rời khỏi thang máy, đi vào trong phòng mình. Bất thình lình, Thịnh Hi nghe thấy một âm thanh vang vọng.
"A..."
"Chị... Chị có biết... Em... Muốn cùng chị... Như thế này từ rất lâu rồi..."
Tiếng rên rỉ của người phụ nữ hoà lẫn vào hơi thở gầm gừ của người đàn ông.
Những âm thanh đó đập vào trong tai cô, tấn công từng dây thần kinh cảm giác của cô. Khương Thịnh Hi hoảng loạn lao vào khắp phòng tìm nơi phát ra âm thanh. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Từng đoạn âm thanh phóng đãng phát ra từ một chiếc loa radio màu đỏ nằm trong tủ quần áo. Bên trên có cắm một cái usb.
Thịnh Hi mở tủ quần áo ra khẩn cấp rút cái usb ra, đập cái máy xuống đất. Bàn tay cô cầm chặt cái usb khẽ run rẩy.
"Cốc... Cốc..."
Thịnh Hi giật bắn người. Cô rụt rè lên tiếng.
"Ai đó?"
"Là em đây, Hoàn Nhã. Mọi người rủ nhau cùng đi uống rượu, giám đốc có muốn đi không?"
"Không, chị hơi mệt. Mọi người cứ đi đi."
Cô cố sức nói vọng ra.
Cả người cô lạnh toát.
Thịnh Hi không thể để bất kỳ ai nghe thấy thứ này.
Hoàn Nhã vâng một tiếng rồi rời đi.
Thịnh Hi siết chặt usb trong tay. Cô nhanh chóng rút điện thoại ra gọi điện cho một người.
"Tại sao cậu làm vậy?!"
Cô kiềm nén cơn giận của mình, hỏi.
"Bởi vì chỉ có cách này chị mới chịu gặp em."
Người đàn ông thấp giọng nói.
Loại chuyện hèn hạ thế này hắn chưa bao giờ muốn làm với cô. Nhưng hắn chỉ còn cách này, chỉ còn cách này để níu giữ cô.
"Cậu đang ở đâu?"
Giọng cô lạnh lẽo hỏi.
"Chị hãy nhìn xuống dưới cửa sổ đi."
Thịnh Hi giữ điện thoại trong tay đi ra ngoài cửa sổ nhìn xuống. Phía trước cổng khách sạn có ba chiếc xe đang đậu ở dưới.
"Có một chiếc Rolls Royce màu đen. Chiếc xe đó sẽ đưa chị đến chỗ em."
Hắn nói.
"Đi đâu... "
"Tít... Tít..."
Thịnh Hi chưa kịp nói hết câu thì người bên kia đã gác máy. Cô tức giận cầm lấy túi xách rời khỏi phòng.
Ra đến trước cửa khách sạn, Thịnh Hi đã nhìn thấy chiếc Rolls Royce sang trọng đậu trước mặt. Người tài xế dường như đã đứng sẵn chờ đợi cô. Vừa nhìn thấy Thịnh Hi, ông ta liền kính cẩn mở cửa xe sau ra.
Cô chần chừ ngồi vào trong. Chiếc xe bắt đầu khởi động rồi lăn bánh. Thịnh Hi cẩn thận nhìn ngắm bên trong chiếc xe. Nội thất trong chiếc xe này không những sang trọng mà còn rất đặc biệt. Trên trần của chiếc xe có gắn hàng trăm sợi bóng đèn quang học tạo ra một bầu trời đầy sao. Đây chắc chắn là một phiên bản đặc biệt của dòng Rolls Royce Phantom.
Nhưng mà, đây là xe của hắn?
Chiếc xe chạy chừng 15 phút, cô nhìn thấy mình đang từ từ đi lên một ngọn đồi. Xung quanh là thảm cỏ xanh ngát.
Bất giác trong màn đêm, một toà lâu đài hiện lên trước mắt Thịnh Hi. Chính xác là một ngôi biệt thự được xây theo kiểu lâu đài Pháp thu nhỏ.
Chiếc xe đi qua một cánh cổng sắt cao cao có mái vòm.
Thịnh Hi ngạc nhiên nhìn toà lâu đài nguy nga, tráng lệ. Dù chỉ là một công trình thu nhỏ nhưng toà kiến trúc mang đến cảm giác hùng vĩ cho người chiêm ngưỡng. Những bức tường đá sẫm màu, những toà tháp nhỏ trên cùng với mái nhọn và cả mái vòm hình bán nguyệt điển hình của phong cách Gothic kết hợp với kiến trúc Phục Hưng.
Thịnh Hi tự hỏi đây là chỗ nào?
"Tiểu thư, mời."
Người tài xế mở cửa cho cô, thấp giọng mời.
Khương Thịnh Hi chậm rãi bước ra khỏi xe, nhìn xung quanh mình một vòng. Khuôn viên toà lâu đài được trải một màu xanh với đủ loại cây cỏ. Ở giữa còn có đài phun nước, phía trên là bức tượng của thần vệ nữ.
Cô bước lên bậc tăng cấp liền bắt gặp một người đàn ông có tuổi, ông ta ăn vận nghiêm trang chỉnh chu giống như quản gia.
"Tiểu thư, mời đi lối này. Cậu chủ đang đợi cô."
Người quản gia nói.
Cậu chủ là Khương Viễn Tước? Vậy nơi này là của hắn sao?"
Người quản gia dẫn cô đi qua dãy hành lang to lớn được trải thảm từ ngoài vào trong. Hai bên bức tường còn treo những bức tranh nghệ thuật đắt giá. Ánh đèn pha lê phía trên đầu làm cô có chút loá mắt. Nội thất của toà lâu đài này được chọn lựa rất cầu kỳ và xa hoa.
Kiến trúc bên trong mang đậm phong cách Phục Hưng với những hình ảnh tôn giáo, các bức tranh nghệ thuật hoạ lại bữa tiệc của các vị thánh nằm trên trần nhà. Các hoạ tiết trên tường đều chạm khắc đầy tinh xảo. Thực sư thiết kế bên trong nơi này làm cho ai mới bước vào đều bị choáng ngợp.
Khương Thịnh Hi được dẫn lên lầu một. Đi tới một căn phòng ở cuối dãy hành lang.
"Cậu chủ đang đợi cô ở bên trong."
Quản gia nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Khương Thịnh Hi hít sâu một hơi, cầm lấy tay nắm cửa nhấn xuống đẩy cửa phòng ra.
Ngay lập tức một thân ảnh cao lớn xuất hiện trước mắt cô. Người đàn ông chỉ đứng cách cô hai mét, hai người cách nhau một lớp cửa. Chân Thịnh Hi giống như bị chôn dưới đất.
Hắn đã đứng đây mười phút chỉ để đợi cô mở cánh cửa này ra.
Khương Viễn Tước bất ngờ túm lấy tay cô lôi Thịnh Hi vào trong phòng. Cô không kịp phòng bị đã bị hắn hung hăng hôn lấy.
Cô giận dữ đánh vào người hắn.
"Buông tôi ra!... Đồ bỉ ổi... Xấu xa!"
Mặc kệ mấy câu mắng chửi của cô, hơi thở nam tính cuống quít lấy hô hấp của Thịnh Hi. Người đàn ông thèm khát cắn mút cánh môi mềm mại. Đã một tuần rồi hắn chưa được hôn cô.
Thịnh Hi dùng sức đẩy người đàn ông ra rồi ném cái usb vào người hắn.
"Cậu... Loại người như cậu, không được phép chạm vào tôi! Cậu chạm vào tôi, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm mà thôi!"
Nắm tay người đàn ông siết chặt, hắn nhướng mày mở miệng.
"Không được phép sao? Ghê tởm sao?"
"Chị, chị là người phụ nữ của em, đã từng rên rỉ thoải mái dưới thân em rồi. Sao chị có thể nói như vậy được chứ?"
Nụ cười của Khương Viễn Tước mang theo sự lạnh lẽo.
Khương Thịnh Hi nghe mấy lời của hắn ngay lập tức nổi giận bước lên.
"Câm miệng."
Khương Viễn Tước bất ngờ chộp lấy cô bế lên. Thịnh Hi hoảng hốt, tím mặt nói.
"Cậu làm gì? Thả tôi xuống!"
Người đàn ông nhanh chóng quăng cô lên chiếc giường lớn. Bóng dáng cao lớn đè lên người cô. Hơi thở hắn u ám như ma quỷ.
"Nếu chị không nhớ? Đêm nay em sẽ làm chị nhớ lại chị đã phóng đãng thế nào dưới thân em."
Bất giác một hồi chuông báo động vang lên bên tai cô. Khương Thịnh Hi sợ hãi vùng vẫy.
"Buông tôi ra! Nếu cậu dám chạm vào tôi, tôi sẽ hận cậu suốt đời này!"
Trong đêm tối vang lên điệu cười trầm thấp của người đàn ông.
"Được, vậy chị phải hận em cả đời này."
Nói rồi hắn hai tay xé nát quần áo của cô ra. Ngay cả quần lót và áo lót cũng bị hắn xé mất. Thịnh Hi kinh hoàng nhìn động tác dữ tợn của người đàn ông.
Đôi môi Khương Viễn Tước tấn công xuống môi cô, cắn mút thô bạo, ngậm lấy lưỡi cô mà mút. Hơi thở người đàn ông chèn ép khiến cô không thở được. Bàn tay thô ráp mò đến bầu ngực cô nhào nặn.
Hắn trượt xuống cần cổ người con gái cắn mấy cái làm cô phát đau. Thịnh Hi liên tục khó chịu cựa quậy nhưng bị thân thể cứng rắn như lồng thép giam lại.
Người đàn ông ngậm lấy ngực cô, bên tay vừa nhào nặng. Mút mát lấy hương vị ngọn ngào nơi đầu ngực hồng hào. Ánh mắt người đàn ông dần trở nên u ám hơn, lửa dục mon men xâm chiếm cơ thể hắn.
Khương Viễn Tước lấy hai tay đè ép hai bầu ngực vào giữa, há miệng to rồi tham lam ngậm lấy một lúc hai đầu ngực khiêu khích. Miệng hắn tạo ra những âm thanh đầy khiêu khích khi mút ngực cô.
Khương Thịnh Hi hoảng sợ thở dốc. Cô cắn chặt môi mình để không phát ra tiếng kêu.
Khương Viễn Tước lại du ngoạn trên khắp cơ thể cô. Đôi môi hắn hôn lên làn da mềm trắng nõn. Hắn tham luyến từng nấc da của cô. Loại tham luyến này đã ăn sâu vào lòng hắn thâm căn cố đế.
Khương Viễn Tước đột nhiên thả cô ra rồi nhanh chóng cởi đồ của mình. Hắn lôi cô ngồi dậy, kéo cô nằm sấp ngược lên người hắn. Trước mặt cô là phân thân to lớn đang dựng đứng lên đầy ngang ngược. Cái tư thế này quá sức tưởng tượng với cô.
"Ngậm lấy"
Hắn ra lệnh.
Thịnh Hi kinh hãi nhìn thứ to lớn trước mắt.
"Không!"
Sao hắn có thể yêu cầu cô như thế!
Nhưng khi cô chưa kịp phản ứng lần nữa thì người đàn ông nằm dưới đã rúc đầu vào hang động của cô quấy phá.
"Đừng, đừng làm vậy!"
Thịnh Hi thực sự chịu không nổi mỗi lần hắn chăm sóc chỗ đó của cô.
Lưỡi của hắn không hề rụt rè mà tiến vào nơi ướt át của cô. Người đàn ông mãnh liệt hôn lên hai cánh môi nhạy cảm, hút lấy hương vị của cô.
"Không... Ưm..."
Thân thể cô run rẩy nhưng bị hai tay người đàn ông ôm chặt lấy mông mình.
"Thịnh Hi, làm cho em..."
Giọng người đàn ông khàn khàn phía dưới có chút nài xin.
Tâm trí Thịnh Hi giống như bị ma quỷ dẫn dụ, cô chậm rãi sờ vào phân thân to lớn. Chần chừ cúi xuống ngậm lấy nó.
Thịnh Hi nghe thấy người đàn ông phía dưới khẽ gầm gừ trong họng. Đầu cô nhấp nhô lên xuống theo một tiết tấu chậm chạp.
Nhưng như thế thôi cũng đủ làm Khương Viễn Tước phát điên. Hắn càng hung hăng liếm mút phía dưới của cô.
"Ưm.... A... "
Giờ đây Thịnh Hi đã không thể nào kiềm chế được tiếng kêu của mình được. Cơ thể cô càng ngày càng ngứa ngáy khó chịu.
Được một lúc, Khương Viễn Tước cảm thấy cô đã gần đến giới hạn, liền buông cô ra. Trên vầng trán xinh đẹp lấm tấm những giọt mồ hôi. Cơ thể xinh đẹp ửng đỏ vì đợt kích thích quá mức.
Phần dưới đã ướt át của Thịnh Hi khiêu khích tính nhẫn nại của Khương Viễn Tước. Hắn không muốn chờ đợi nữa mà khẩn cấp tiến vào nơi hoang lạc kia.
Ngay từ đầu, động tác của hắn đã mạnh mẽ, từng cú thúc đều như muốn lấy đi linh hồn cô. Lồng ngực cứng rắn ma sát bầu ngực non mềm của cô. Phần thân dưới hoạt động điên cuồng, tiến vào nơi sâu nhất của người phụ nữ. Hắn muốn đem cô dính chặt lấy hắn, đem cô nối lại thành một thể cho thoả nỗi niềm nhớ mong.
Thịnh Hi hơi thở dồn dập, nương theo tiết tấu của người đàn ông. Không khí kích tình làm làm dáng vẻ cô càng trở nên mê hồn. Thịnh Hi không kiềm được mà choàng tay qua cổ hắn. Để mặc hắn đưa mình xuống địa ngục của ái tình.
Đôi mắt xanh ngọc lam dán chặt lên gương mặt cô, mải mê ngắm nhìn cô không chớp mắt. Hắn lại cúi xuống hôn cô triền miên không dứt.
Dần dần động tác hắn càng điên cuồng hơn, ngang tàng xâm chiếm cơ thể cô. Hắn tăng tốc đạt đến đỉnh cao trào.
Thịnh Hi vì thống khoái mà nức nở hét lớn.
Khương Viễn Tước gầm gừ trong họng, dùng lý trí cuối cùng mà đem phân thân mình rút ra ngoài. Bắn lên trên bụng cô.
Thân thể cả hai đều ướt đẫm mồ hôi dính chặt lấy nhau. Khương Viễn Tước nhìn ngắm người con gái đã thiếp đi vì mệt mỏi quá độ.
Khương Viễn Tước căm ghét thái độ lạnh lùng trước đây của cô với hắn. Hắn không muốn trở về quãng thời gian trước đó, suốt mười lăm năm cô chưa từng xem hắn tồn tại. Hắn không muốn điều đó xảy ra lần nữa.
Khi buổi sáng hôm đó, cô xuống phòng ăn nhưng lại chẳng nhìn về phía hắn một cái. Hắn đã sợ rằng mọi thứ sẽ quay trở lại như ban đầu.
Yêu hay ghét tôi, tôi đều thích. Nếu em yêu tôi, tôi sẽ luôn trong trái tim em. Nếu em ghét tôi, tôi sẽ luôn trong tâm trí em.
Shakespeare đã nói như thế.
Chỉ cần cô còn quan tâm đến hắn, vẫn còn chú ý đến hắn. Dù là yêu hay hận, hắn đều chấp nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.