Chiếc Rolls Royce màu đen chậm rãi dừng lại trước cánh cổng tia laze nguy hiểm. Những tên vệ sĩ mặt mày hung tợn vừa nhìn thấy mặt chủ nhân trong xe vội bấm điều khiển. Những tia laze nguy hiểm liền tắt đi giống như một cánh cổng biến mất.
Khương Viễn Tước điều khiển tay lái chạy thẳng vào ngôi dinh thự Kim Tinh.
Hắn vừa đưa Thịnh Hi trở về Nhật Quang thì nhận được cuộc gọi của Bạch Kiến Dĩnh kêu hắn đến.
...
...
Bạch Kiến Dĩnh và Khương Viễn Tước ngồi trong phòng khách rộng lớn, xung quanh có vài vệ sĩ đang đứng nghiêm trang bảo vệ chủ nhân của mình. Bạch Kiến Dĩnh ngồi đối diện hắn, bàn tay vuốt ve con mèo trắng đang nằm trên đùi mình.
Anh ta ra hiệu cho một tên tay sai, y liền đặt lên bàn vài mảnh vụn. Nhìn kỹ một chút sẽ phát hiện đây là những mảnh tranh còn sót lại. Khương Viễn Tước đáy mắt âm trầm.
"Tôi tìm thấy mảnh vụn này ở một căn nhà hoang giữa bãi đất trống. Căn nhà đó đã bị nổ tung nên bức tranh của cậu chỉ còn những thứ này văng ra bên ngoài, người của tôi đã nhặt được và mang đến đây. Tôi rất tiếc."
Bạch Kiến Dĩnh thấp giọng nói.
Khương Viễn Tước cầm lên một mảnh vụn của Giọt Sương. Bức tranh này đã từ rất lâu rồi. Hắn vẽ nó khi vừa mười tám tuổi. Đôi mắt thanh khiết như sương đó đã ám ảnh hắn mỗi ngày thế nên Viễn Tước đã vẽ bức tranh này.
Nó biến mất như vậy, hắn cũng cảm thấy xót xa.
Nhưng cũng không sao cả. Vì hắn đã có thể ngắm giọt sương của mình mỗi ngày rồi.
Rất lâu sau, Khương Viễn Tước mới lên tiếng.
"Không sao đâu anh... Thế anh đã tìm được cô ta chưa? Có biết được vì sao cô ta trộm bức tranh này không?"
Hắn cảm thấy kỳ lạ, cô ta trộm tranh của hắn nhưng sau đó lại phá hủy nó.
"Tên trộm đó vẫn chưa tìm được nhưng tôi đã tìm hiểu được vì sao cô ta muốn phá hủy bức tranh. Cậu có nhớ bức tranh này sau khi đạt giải, cậu đã bán nó cho ai không?"
Bạch Kiến Dĩnh đột nhiên hỏi hắn.
"Có. Tuy người mua không trực tiếp ra mặt nhưng em vẫn biết thông tin của ông ta. Ông ta tên là Hayden, chủ tịch của một tập đoàn cơ khí ở Anh."
Hắn nhớ lại nói.
Con mèo dụi dụi vào lòng Kiến Dĩnh, thoải mái nhõng nhẽo. Bàn tay anh vừa nựng nó vừa nói chuyện tiếp.
"Tập đoàn cơ khí chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài, Hayden thực chất là một thiên tài chế tạo vũ khí. Ông ta còn có một tổ chức đào tạo sát thủ. Vũ khí mà Hayden làm ra đều đi trước thời đại, tiên tiến nhất thế giới. Nhưng vì quá hiện đại và nguy hiểm nên ông ta đã không công bố hết số vũ khí đó. Có một loại bom tên là Hazi của ông ta rất nổi tiếng và rất nhiều tổ chức muốn có được. Tôi cũng muốn có công thức chế tạo bom đó nhưng Hayden đã giấu nó đi. Bản thiết kế của quả bom đó được giấu vào bức tranh của cậu."
"Tranh của em sao?"
Hắn ngạc nhiên hỏi.
Bạch Kiến Dĩnh gật đầu.
"Đúng vậy. Sau khi ông ta mất, bức tranh đó bị bán đi. Những tay sai của ông ta vốn muốn tìm nó để phá hủy bản thiết kế."
Thì ra là thế. Khương Viễn Tước cũng không ngờ đằng sau bức tranh của mình lại giấu bản thiết kế bom.
...
...
Sau khi ngồi nói chuyện với Bạch Kiến Dĩnh một lúc lâu, Khương Viễn Tước mới lái xe trở về. Vừa ngồi vào xe hắn đã nhận được tin nhắn của một người.
"Nicolas, chuyện cậu nhờ tôi, tôi đã làm xong rồi. Mà bức tranh đó tuyệt mỹ như thế mà cậu lại bán giá quá rẻ, thật là mất giá trị quá."
Hắn đọc tin nhắn một chút rồi mới nhắn trả lời.
"Cám ơn cậu. Lúc nào đó tôi sẽ mời cậu ăn tối"
Nhắn xong hắn liền quăng điện thoại qua một bên.
Ban đầu ý định của Khương Viễn Tước là muốn giúp cho Cố Tịnh Miên một chút để Thịnh Hi đừng bận lòng về chuyện bạn mình nữa. Nhưng người tính không bằng trời tính, vừa dẹp được Cố Tịnh Miên thì Khương Vệ Thành lại vô tình chạm mặt cô. Cuối cùng hắn vẫn không thể giữ cô lại đêm nay.
Thật là bực bội.
*****************
- Phòng tranh Magic Art -
Hạ Vĩ Kiện bưng một tách cà phê, đẩy cửa đi vào phòng giám đốc. Ở bên trong, Cố Tịnh Miên vẫn đang chăm chú làm việc.
Sau khi ăn tối với Thịnh Hi xong cô đã trở về đây.
Hạ Vĩ Kiện đặt tách cà phê lên bàn.
"Giám đốc, cà phê của chị."
Cố Tịnh Miên ngẩng mặt lên ngạc nhiên nhìn cậu ta.
"Vĩ Kiện, cậu chưa tan làm sao?"
"Em cũng định về nhưng thấy phòng giám đốc còn sáng đèn nên pha cho chị một ly cà phê. Chị định ở lại đây tối nay luôn sao?"
Cậu lo lắng hỏi.
"Phải, tôi phải chờ người ta lắp đặt các thiết bị xong mới an tâm được." Tịnh Miên cười đáp.
Nghe vậy, Hạ Vĩ Kiện vội nói.
"Vậy để em ở lại với chị."
"Không cần đâu. Có một mình tôi là đủ rồi. Cậu mau về nhà đi. Chẳng phải cậu còn phải làm báo cáo tốt nghiệp sao?"
Cô hối thúc cậu.
Hạ Vĩ Kiện là thực tập sinh tại phòng tranh của cô. Cậu ta đã bắt đầu công việc thực tập từ hai tháng trước.
Hạ Vĩ Kiện vẻ mặt lộ ra vài phần không muốn. Vài giây sau nhỏ giọng đáp.
"Vâng, vậy em về đây."
Bất chợt điện thoại di động của Cố Tịnh Miên reo lên. Cô cầm điện thoại nhìn vào màn hình, khóe miệng hơi cong lên. Sau đó lại nhìn Hạ Vĩ Kiện.
"Tạm biệt, về cẩn thận."
Cô nói.
Hạ Vĩ Kiện xoay người hướng ra cửa.
Cố Tịnh Miên nghe điện thoại.
"Chưa, em vẫn chưa về."
"Anh muốn đến đây à? Không được đâu, em còn phải làm việc mà."
....
Hạ Vĩ Kiện chợt dừng bước vài giây, sau đó mới mở cửa đi ra khỏi phòng. Bàn tay cậu siết chặt phía dưới.
**************
Một buổi sáng thứ bảy như mọi ngày, Thịnh Hi dùng bữa sáng với gia đình. Lúc vừa đi xuống cô đã chạm mặt với Khương Viễn Tước. Đương nhiên Thịnh Hi phải cố gắng né tránh hắn khi ở Khương gia.
"Anh xem nhà này là khách sạn sao? Đi chơi suốt cả tuần rồi về đây qua đêm. Không có chút phép tắc nào cả!"
Khương Dao Quang vốn chẳng muốn nói tới thằng con trai ngỗ nghịch nhưng từ sau khi ông lấy lại hết tài sản của mình, Khương Viễn Tước vẫn không thay đổi, ngược lại số ngày hắn không về nhà còn nhiều hơn.
Ông cứ nghĩ rằng không có tiền sẽ kiềm được cái tính ăn chơi của con trai mình nhưng hắn vẫn rất ngang nhiên chống đối ông.
Trên bàn ăn, Khương Viễn Tước ngồi phía hàng bên phải ông, sau Vệ Thành. Hắn tao nhã lấy khăn ăn chùi miệng rồi nhìn cha mình.
"Con đi theo đuổi ước mơ của mình thưa cha."
Đột nhiên người bên cạnh hắn phì cười.
"Em trai, anh không biết em có ước mơ đấy, là gì vậy?"
Đôi mắt màu xanh ngọc lam bất chợt đặt lên người Thịnh Hi. Cô âm thầm giật mình, vội vàng cụp mắt né tránh ánh mắt hắn.
Người đàn ông hơi cong miệng lại nhìn qua cha và anh trai.
"Con thích hội họa thưa cha."
Thịnh Hi ngẩng mắt nhìn hắn.
Khương Vệ Thành nghe lời hắn nói mà buồn cười.
"Em thích hội họa sao? Anh không ngờ đấy, anh còn chưa từng nhìn thấy em cầm bút vẽ bao giờ."
Sự thật là Khương Vệ Thành và cả cô từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ quan tâm đến hắn, dù cho Khương Viễn Tước có thích thứ gì cô và anh trai tuyệt đối không biết được.
Khương Thịnh Hi cắt miếng bít tết bỏ vào miệng, miệng lưỡi cô cảm thấy thật nhạt, ăn cảm thấy không ngon.
Khương Viễn Tước không để ý đến thái độ chế giễu của Khương Vệ Thành, chỉ nhìn cha mình.
Khương Dao Quang sau khi nghe hắn nói liền cau mày.
"Anh vì thích hội họa mà từ bỏ Khương thị của gia đình mình?"
"Con mong cha sẽ hiểu cho con."
Hắn thấp giọng nói.
"Thật là vô dụng, không có chút cầu tiến gì cả!"
Khương Dao Quang càng tức giận hơn đập mạnh dao nĩa xuống.
"Được lắm, nếu anh đã yêu thích nó đến vậy thì tôi chỉ còn cách gạch tên anh khỏi danh sách thừa kế thôi."
Ông vừa dứt lời tất cả mọi người đều nhìn về phía mình.
Đây giống như phán quyết tử hình cuối cùng, Khương Viễn Tước sẽ chẳng còn gì ở Khương gia nữa hết ngoài dòng máu chảy trong người của hắn.
Khương Vệ Thành cúi xuống dùng bữa, âm thầm nhếch miệng. Đối diện anh, mẹ cũng thầm thoải mái trong lòng. Bà đã từ lâu rồi muốn trục xuất hắn ra khỏi cái nhà này. Bao nhiêu năm nay, Vương Hạ Lan đã phải im lặng để đứa con hoang sống nhởn nhơ trong nhà mình.
Chỉ ngoại trừ Khương Thịnh Hi, khi nghe cha mình nói, cô nảy sinh lo lắng nhìn về phía hắn. Cô cũng có ước mơ, nên thật tàn nhẫn khi bị bắt từ bỏ nó.
Khương Viễn Tước sau vài giây im lặng, từ tốn mở miệng.
"Nếu đó là cái giá con phải trả, thưa cha."
Bất thình lình, Khương Dao Quang hất đổ cả ly nước xuống bàn, gây ra tiếng động rất lớn. Gương mặt già cả của ông phì phò tức giận.
"Ngươi... Ngươi... Tốt nhất là nhanh chóng biến đi cho khuất mắt ta. Khương Dao Quang ta không có đứa con như ngươi!"
Ông nổi giận đùng đùng lại quay sang nói với quản gia.
"Quản gia! Gọi luật sư Tạ đến đây!"
Khương Dao Quang quát lớn rồi bỏ bữa ăn, tức giận rời khỏi phòng ăn.
"Vâng... Thưa lão gia."
Tính khí của lão gia luôn làm cho quản gia và người hầu e sợ.
Sau khi cha rời đi, Khương Vệ Thành uể oải dựa vào thành ghế.
"Ăn sáng thôi cũng không được yên. Em trai, em giỏi thật đấy. Mỗi lần về nhà đều biết chọc giận cha."
Nói xong, anh ta uống hết cốc nước lọc rồi đứng lên chào mẹ.
"Con ăn no rồi. Con phải đi làm đây."
Vương Hạ Lan gật đầu cho phép.
"Con đi đi."
Sau khi Khương Vệ Thành đã rời đi, chỉ còn ba người dùng bữa trong không gian yên tĩnh. Bất chợt mẹ nói với cô.
"Ngày mai chủ nhật, Lưu Duệ Quân sẽ đến ăn tối với nhà mình. Nếu không có chuyện gì thì con hãy ở nhà buổi tối."
Mẹ cô nhắc đến Duệ Quân, lòng cô đột nhiên không thoải mái, chỉ vâng một tiếng nhỏ nhẹ.
Vương Hạ Lan đặt dao nĩa xuống, lau miệng nói.
"Mẹ ăn xong rồi, mẹ đi lên phòng trước đây."
Cuối cùng chỉ còn lại mình cô và Khương Viễn Tước. Phải ở chung với hắn trong một không gian ở Khương gia, thật là khó xử. Xung quanh còn có người hầu. Thịnh Hi chỉ biết cúi đầu ăn nhanh.
"Có phải chị cảm thấy em làm như thế là sai?"
Tự nhiên người đối diện lên tiếng hỏi cô.
Thịnh Hi bất chợt nhìn hắn. Viễn Tước đang nói đến chuyện hắn với cha sao?
Cô lại cụp mắt nghĩ ngợi gì đó rồi đáp.
"Không, cậu không sai."
Khương Viễn Tước ngạc nhiên lại dán mắt lên gương mặt cô.
"Nếu là tôi, tôi cũng sẽ như vậy. Ai cũng có quyền theo đuổi ước mơ của mình. Hơn nữa cậu bây giờ còn đang rất thành công không phải sao? Cậu là thiên tài trong giới hội họa cơ mà."
Thịnh Hi cảm thấy tài năng của hắn rất đáng ngưỡng mộ. Nếu không được vẽ thì chẳng phải tài năng của hắn sẽ bị uổng phí sao.
"Em rất vui khi nghe chị nói như vậy. Chỉ cần chị ủng hộ em là đủ rồi."
Đột nhiên hắn trở nên vui vẻ.
Thịnh Hi đang ăn thấy hơi nghẹn. Cái tên này nói như thế không sợ những người hầu trong phòng nghe thấy rồi hiểu lầm sao.
"Cậu đừng có hiểu lầm. Tôi không phải ủng hộ gì cậu đâu."
Thịnh Hi vội nói.
Khóe miệng người đàn ông càng giơ cao. Còn Thịnh Hi cảm thấy nụ cười của hắn thật đáng ghét. Cô uống hết ly nước rồi đứng dậy.
"Tôi ăn xong rồi. Tôi đi làm đây."
Không để người kia kịp phản ứng, Thịnh Hi đã rời khỏi phòng ăn.
*********************
"Giám đốc, có người đến gặp chị."
Thịnh Hi đang ngồi trong phòng làm việc của mình thì Hoàn Nhã từ bên ngoài gọi điện vào cho cô.
"Ai vậy?"
Cô tò mò hỏi.
"Cô ấy nói mình là chị dâu của chị, Lưu Duệ Quân."
Hoàn Nhã đáp.
Duệ Quân? Sao cô ta lại đến đây? Thịnh Hi ngạc nhiên khi nghe thấy tên cô ta.
"Được rồi, cho vào đi."
Cô nói vào trong điện thoại rồi gấp tập hồ sơ đang xem dở trên bàn lại.
Một phút sau, Lưu Duệ Quân mở cửa phòng cô bước vào. Thịnh Hi vội đứng lên nhìn cô ta.
"Chị làm em bất ngờ thật. Chị ngồi đi."
Lưu Duệ Quân cùng cô ngồi xuống ghế sofa tiếp khách. Cô ta có chút chần chừ mở miệng.
"Vốn dĩ chị muốn sớm tìm gặp em nhưng cả tuần qua em phải đi nước ngoài nên bây giờ chị mới đến."
Cô nhướng mày.
"Chị muốn gặp em sao? Có chuyện gì?"
"Chuyện này..."
Khi cô ta định mở miệng thì Hoàn Nhã mang cà phê vào đặt lên bàn, rồi mới lui ra.
Lưu Duệ Quân tiếp tục mở miệng.
"Chuyện tối hôm đó, em đừng hiểu lầm."
"Vậy chị muốn em hiểu thế nào?"
Cô nhạt giọng nói. Thì ra là muốn đến đây giải thích với cô.
Duệ Quân hít sâu một hơi rồi kể.
"Có lẽ em không biết, chị và Khương Viễn Tước là bạn học cũ thời đại học. Lúc đó có quen biết qua lại. Hôm sinh nhật đó, chị không biết vì sao sau khi tặng quà cho chị thì Khương Viễn Tước lại hôn chị."
Nơi nào đó của Thịnh Hi bất chợt đau nhói.
Duệ Quân lại buồn bã nói.
"Chị thật sự không hiểu sao cậu ấy lại làm vậy. Bọn chị chỉ vốn là bạn bè cũ. Mong em hãy tin chị, chị không có ý đó với Viễn Tước đâu. Người chị yêu chỉ có mình Khương Vệ Thành."
Khương Thịnh Hi lẳng lặng uống cà phê của mình, lắng nghe hết lời Duệ Quân.
"Em đừng nói cho anh ấy biết nếu không anh ấy sẽ hiểu lầm chị, chị không muốn anh ấy giận."
Người đối diện cô ánh mắt trở nên tha thiết.
Lưu Duệ Quân thấy cô im lặng không nói gì, có phần lo lắng quan sát Thịnh Hi.
"Em hiểu rồi. Chị về đi."
Đột nhiên, Khương Thịnh Hi lên tiếng.
Lưu Duệ Quân ngạc nhiên vội nói.
"Nhưng mà..."
Cô ngẩng mắt nhìn cô ta, giọng nói nhẹ nhàng phát ra.
"Em sẽ không nói với Vệ Thành đâu, chị yên tâm."
"Vậy... Em hứa chứ?"
Cô ta không ngờ Thịnh Hi lại dễ dàng bị thuyết phục như vậy.
Cô gật đầu.
"Em hứa."
"Bây giờ em phải đi họp rồi, có gì ngày mai gặp."
Thịnh Hi đứng lên, nhàn nhạt nói.
Lưu Duệ Quân thấy vậy cũng ngay lập tức đứng lên, mỉm cười nói.
"Cám ơn em đã tin chị. Hẹn gặp em ở bữa tối ngày mai."
Khương Thịnh Hi lịch sự gật đầu tiễn Duệ Quân ra ngoài. Rồi bảo Hoàn Nhã tiễn cô ta ra thang máy.
Cô trở về văn phòng mình, ngồi phịch xuống chiếc ghế hình L. Thịnh Hi lạc vào những suy tư của mình.
Lời của Lưu Duệ Quân không đáng tin.
Tuy cảnh tượng ngày hôm đó, cô không muốn nhớ đến nhưng cô nhớ rất rõ tư thế hai người hôm đó. Duệ Quân choàng tay qua cổ Khương Viễn Tước, dáng vẻ vô cùng nhiệt tình.
Dù cô không biết ai là người chủ động nhưng xét theo tư thế hai người, Duệ Quân đã đáp lại nhiệt tình. Chuyện Khương Viễn Tước có dụ dỗ Duệ Quân hay không, cô chưa thể khẳng định nhưng Duệ Quân có động lòng với hắn.
Thế mà lúc nãy cô ta đã đổ hết tội cho Khương Viễn Tước, làm cho cô càng nghi ngờ cô ta hơn.
Thịnh Hi nghĩ đến chuyện Duệ Quân cũng động lòng với Khương Viễn Tước, lồng ngực trái cô như bị bóp nghẹt. Cô đã biết người đàn ông như hắn rất dễ dàng làm phụ nữ động lòng. Phụ nữ xung quanh hắn trước đây cũng nhiều vô số kể, không phải chỉ có mình Duệ Quân.