Bữa tiệc tưng bừng kéo dài đến 1 giờ sáng mới kết thúc. Hoàn Nhã say rượu quá trớn lại muốn kéo cô và Evan đi tăng hai nhưng hai người đều sợ bỏ chạy. Thịnh Hi một mình lái xe về đến nhà cũng đã gần 2 giờ đêm.
Quản gia và người hầu đều ngủ hết rồi, cô cũng không muốn đánh thức họ nên kêu bảo vệ gác cổng đêm không thông báo vào trong. Cả ngôi biệt thự rộng lớn chỉ mở hai chiếc đèn vàng dịu mắt bên ngoài đại sảnh để không quá tối.
Thịnh Hi đậu xe vào gara rồi đi vào nhà bằng cửa sau. Cô vốn định vòng ra trước để lên cầu thang nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng nói xì xào của ai đó trong bếp.
Giờ này ai lại còn thức?
Thịnh Hi bước tới gần hơn thì nghe thấy giọng của đầu bếp Cao.
"Hạ Lan, anh thấy Thịnh Hi rất đau khổ. Hay là nói cho con bé biết đi."
Cao Khải ôm người phụ nữ trong tay khẽ nói.
Ông vừa dứt lời, Vương Hạ Lan đã gỡ tay ông ra tức giận nói.
"Anh điên rồi sao? Vậy còn em thì thế nào?"
Cao Khải vội vàng dỗ dành bà.
"Được rồi, anh xin lỗi, là anh quá nông cạn. Tại vì anh thấy hai đứa nó đáng thương quá. Anh thấy tam thiếu gia là thật lòng thích con bé."
"Sao em có thể chấp nhận đứa con hoang đó qua lại với con gái em được chứ? Em đã chọn cho con bé một người đàn ông tốt rồi, cậu Nhiếp tổng kia rất được. Anh yên tâm đi."
Bà không vui nói.
"Hạ Lan, thực ra anh cảm thấy con gái chúng ta cũng có tình cảm với tam thiếu gia. Em xem mấy ngày nay con bé mỗi khi một mình dùng bữa đều tỏ ra buồn rầu, anh làm bao nhiêu món nó đều cảm thấy không ngon."
Cao Khải lại ôn tồn bảo ban người phụ nữ trong lòng.
Khương Thịnh Hi cả người chấn động. Lời của Cao Khải như có ai đánh vào gáy cô. Thịnh Hi kinh hoàng bụm miệng mình lại.
Vương Hạ Lan lại bực bội.
"Cao Khải, anh đang nghĩ gì thế? Hi nhi buồn rầu là do thị phi bên ngoài. Anh đừng suy diễn lung tung. Em không muốn nghe anh nhắc đến cái từ tam thiếu gia này lần nào nữa. Nếu không em sẽ đi lên."
Thấy bà lại nổi giận, Cao Khải lại ôm lấy bà.
"Được rồi, đừng nóng, đừng nóng. Anh không nhắc nữa."
"Mẹ"
Thịnh Hi xuất hiện như một bóng ma trong nhà bếp khiến cả hai người hốt hoảng.
"Thịnh... Hi...."
Lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ lắp bắp của mẹ mình.
Cao Khải cũng ngạc nhiên nhìn cô.
Thịnh Hi chậm rãi tiến vào, đôi mắt chỉ toàn đau đớn. . Truyện Khác
"Mẹ, mẹ nói với con chuyện này không phải là thật đi."
Vương Hạ Lan vội chạy đến gần nắm tay cô, sợ sệt mở miệng.
"Con nhỏ tiếng thôi. Không phải như con nghĩ đâu, không phải đâu."
Lời phủ nhận này của mẹ, cô đã nghe không còn lọt tai nữa. Thịnh Hi chậm rãi lắc đầu. Sao cô có thể chấp nhận được sự thật này đây.
Giọt lệ trên mắt cô bắt đầu rơi xuống. Cô đau đớn nhìn qua Cao Khải rồi nhìn qua mẹ mình. Cô ngay tức khắc bỏ chạy lên lầu.
"Thịnh Hi.... Thịnh Hi..."
Mẹ cô hoảng hốt muốn gọi cô lại.
Thịnh Hi đi vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Không, không phải, cô là con gái của Khương Dao Quang, không phải của ông ta. Khương Dao Quang mới là cha cô, là người luôn yêu thương, nuông chiều cô.
Cô tự nói với bản thân mình rồi lại bật khóc. Thịnh Hi muốn trốn tránh cái sự thật đáng sợ này. Cô ước rằng mình chưa từng nghe thấy.
Mẹ cô đã ngoại tình. Đã phản bội cha của cô. Và cô là kết quả của chuyện ngoại tình đó.
Người mà cô bấy lâu nay luôn kính trọng yêu thương lại không phải cha mình. Trái tim cô cảm thấy thật chua xót.
Khương Viễn Tước không phải con hoang, cô mới là đứa con hoang.
****************
Cả đêm qua Thịnh Hi đã mất ngủ. Cô đã trằn trọc cả một đêm. Sáng nay khi vừa vào phòng ăn, cô đã chạm mặt cả cha và mẹ mình. Thịnh Hi không tài nào dám đối mặt với Khương Dao Quang.
Cô cảm thấy vừa hổ thẹn vừa đau lòng. Cô là kết quả của một chuyện tội lỗi. Cô là sự lừa dối với Khương Dao Quang. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!"Hi nhi, sao con không ngồi vào bàn ăn sáng, còn đứng đó làm gì?"
Khương Dao Quang nhìn cô đi vào từ nãy giờ vẫn chưa chịu ngồi xuống.
Cô giật mình, nhỏ giọng đáp.
"Dạ vâng..."
Thịnh Hi vội ngồi xuống. Vương Hạ Lan nhìn qua con gái mình, nhẹ nhàng dò hỏi.
"Con ngủ ngon chứ?"
Cô chỉ lạnh nhạt đáp.
"Dạ đêm qua con ngủ không ngon lắm."
"Sao vậy Hi nhi?"
Khương Dao Quang lo lắng hỏi.
Khương Dao Quang là một người nóng tính nhưng ông lại cực kỳ thương yêu con gái mình.
Vương Hạ Lan có chút chột dạ, chằm chằm nhìn cô.
Thịnh Hi nhìn thấy sắc mặt mẹ mình không tốt như muốn nói với cô gì đó nhưng lại không thể nói.
"Dạ, không có gì ạ. Chắc là do thời tiết chuyển mùa thôi."
Cô chần chừ mở miệng.
Nghe cô nói, Dao Quang mới không hỏi nữa. Vương Hạ Lan cũng thở phào nhẹ nhõm vì con gái mình không tiết lộ chuyện gì.
Thịnh Hi không biết phải làm sao mới tốt. Cô không dám nói ra sự thật mẹ mình luôn che giấu nhưng việc phải nói dối cha cô, Thịnh Hi cảm thấy lương tâm mình thật cắn rứt.
....
...
Khi Thịnh Hi đến chỗ làm, cô nhận được điện thoại từ mẹ.
"Hi nhi, con nghe mẹ nói, chuyện đêm qua..."
Sáng nay vì có Khương Dao Quang nên bà chưa nói chuyện được với con gái.
"Mẹ, mẹ hãy tự thú với cha đi."
Thịnh Hi đã suy nghĩ rất lâu, suốt quãng đường đến công ty cô không thể thôi suy nghĩ đến việc phải sống dưới sự lừa dối này.
"Thịnh Hi, con điên rồi sao? Con có biết nếu cha con biết chuyện này thì sẽ như thế nào không? Sao con không nghĩ đến mẹ chứ?"
Vương Hạ Lan vừa nghe cô nói đã nổi giận.
"Mẹ, che giấu không phải là một lựa chọn đúng đắn đâu. Con thật sự không thể nhìn mặt cha mỗi ngày với bí mật này được."
Thịnh Hi khó khăn lên tiếng.
"Có gì mà không được?"
Bà lạnh lùng hỏi.
"Bởi vì con vốn không phải là con cháu của Khương gia. Con làm sao có thể ngang nhiên nhận tình yêu thương của cha chứ?"
Cha vẫn luôn nghĩ cô là con gái mình.
Nếu như một ngày ông biết được, có thể ông sẽ căm ghét cô mãi mãi.
Nhưng Thịnh Hi không muốn lừa dối ông.
"Khương Thịnh Hi"
Bà nghiêm giọng nói.
"Mẹ, đủ rồi. Con không muốn nghe mẹ nói nữa."
Cô đau lòng nói.
Thịnh Hi cứ như thế mà tắt máy của mẹ mình. Cô giờ đây cảm thấy không thể thở nổi mỗi khi nói chuyện với mẹ. Những lời nói của bà khiến cô sợ hãi.
Thịnh Hi rốt cuộc đã hiểu vì sao năm đó khi cha nói đến sự có mặt của Khương Viễn Tước trên đời, mẹ cô không phản ứng quá gắt gao hay nổi giận. Vì mẹ cô cũng đã ngoại tình.
Nhưng khác với cha, bà lựa chọn sự lừa dối.
Cô lại nhớ những lời của mẹ đêm qua. Bà rõ ràng rất căm ghét Khương Viễn Tước nhưng những năm qua bà chỉ đối với hắn như kẻ vô hình, không quan tâm cũng không nói đến. Thái độ lạnh lùng nhưng cũng không quá đáng. Chẳng qua là bà cố giấu đi, bà cũng cực kỳ căm ghét hắn.
Giống như cô suốt những năm qua đã ghét hắn. Ghét hắn chia rẽ gia đình này nhưng thực ra người đó lại chính là cô.
****************
Khương Thịnh Hi muốn gặp hắn.
Sau khi tan làm, cô đã lái xe đến thành phố A. Chiều nay trời đột nhiên đổ mưa rất lớn. Thịnh Hi lái xe trong làn mưa suốt hơn một tiếng đi thẳng đến Lâu Đài Trắng.
Thịnh Hi đỗ xe trước cửa chính lâu đài. Cô lật đật mở cửa bước xuống xe đi vào trong. Vừa nhìn thấy quản gia Sander cô đã gấp gáp hỏi.
"Sander, Viễn Tước đâu?"
Sander không nghĩ cô lại đột ngột đến như vậy, vội vàng trả lời.
"Cậu chủ đang ở trên lầu 1 thưa tiểu thư."
Nghe thấy câu trả lời của ông xong, Thịnh Hi ngay lập tức chạy lên lầu. Cô tức tốc mở cửa phòng ngủ nhưng bên trong lại không có ai. Thịnh Hi nhìn quanh căn phòng rộng lớn không một bóng người. Dưới đất có vài chai rượu rỗng, bên trong còn nồng nặc mùi rượu. Sao hắn lại uống nhiều rượu thế này?
Cô lại chạy qua phòng vẽ tranh của Khương Viễn Tước nhưng một lần nữa không thấy hắn đâu. Thịnh Hi thất vọng liền đi ra ngoài.
Cô đi qua dãy hành lanh bên trái lầu 1, chỗ này Thịnh Hi chưa từng bước qua. Bên đây cũng có hai phòng giống như bên kia. Thịnh Hi đi đến căn phòng nằm ở cuối dãy hành lang. Chậm rãi đẩy cửa bước vào.
Thịnh Hi vừa nhìn thấy không gian bên trong căn phòng, cơ thể cô đã bị chấn động. Cô không dám tin vào cảnh tượng trước mắt mình. Thân thể nhỏ nhắn chậm chạp tiến vài bước vào trong.
Xung quanh căn phòng đều treo đầy tranh của cô. Thịnh Hi nhìn qua bức tranh gần với tầm mắt của mình nhất. Trên bức tranh, cô mặc đồng phục học sinh ngồi trên xích đu sau vườn nhà. Nếu như cô nhớ không lầm, đây là khi cô 17 tuổi.
Cô lại nhìn tiếp bức bên cạnh. Là một bức hoạ chân dung của cô. Lúc này tóc của Thịnh Hi chỉ dài qua ngang vai, cô còn rất trẻ con đang nở nụ cười tươi như hoa. Bức hoạ vẽ cô mặc một chiếc đầm màu đỏ. Cô nhớ chiếc đầm này Thịnh Hi đã mặc trong sinh nhật thứ 20 của mình.
Thịnh Hi chuyển tầm mắt qua bức tranh lớn nhất nằm ở giữa phòng. Bức tranh vẽ cô mặc chiếc đầm trắng, ngồi trên chiếc ghế sofa cầm bó hoa baby màu trắng, đang mỉm cười e lệ như một cô dâu. Thịnh Hi nhớ mình chưa từng có khoảnh khắc này.
Có thể ước chừng ở đây có khoảng 100 bức tranh vẽ Thịnh Hi. Tất cả đều là do hắn vẽ sao? Hắn rốt cuộc đã vẽ cô từ lúc nào?
Thịnh Hi thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Cô nhìn quanh căn phòng lần nữa lại phát hiện một bức tranh rất kỳ lạ. Bức tranh nằm ngay bên cạnh bức lớn nhất. Kích thước của bức tranh không lớn, chỉ bằng một tờ giấy A3 và chỉ được vẽ bằng chì, không như những bức tranh khác sơn màu.
Bức tranh đã được lồng khung nhưng cô có thể nhìn rõ bức tranh đã từng bị xé rồi được dán lại cẩn thận bằng băng keo.
Thịnh Hi kinh ngạc, run rẩy chạm vào bức tranh. Giống như một sức mạnh to lớn xâm nhập vào tâm trí cô.
Phải rồi, sao cô lại không nhớ?
Khương Viễn Tước đã từng tặng cho cô một bức tranh.
...Thịnh Hi đang ngồi nói chuyện cùng với bạn bè của mình ngoài vườn thì tự nhiên Khương Viễn Tước chạy đến chỗ cô, cậu mang theo một bức tranh.
"Chị, ngày mai là sinh nhật chị nên em đã vẽ bức tranh này tặng chị."
Cậu bé ngây thơ hào hứng đưa bức tranh đến chỗ cô.
Thịnh Hi lạnh lùng nhìn cậu bé gầy gò thấp hơn mình cả một cái đầu. Cô cầm bức tranh lên. Liếc nhìn đúng một giây rồi xé toạc.
Khương Viễn Tước sững người nhìn cô.
"Đừng có đem những thứ rác rưởi này đến trước mặt tôi."
Cô dùng ánh mắt cay nghiệt nhìn cậu ta.
Cậu bé chỉ im lặng. Cúi người nhặt hết những mảnh giấy bị xé nát rồi đi vào trong nhà...
Thịnh Hi cô đã từng đối xử tàn nhẫn như thế với hắn. Xem hắn như cái gai trong mắt nhưng Khương Viễn Tước lại đối với cô tâm tâm niệm niệm, bao nhiêu năm trời hắn đã lén lút nhìn ngắm cô?
Đứa trẻ đó không có tội.
Cô mới thật sự là kẻ đáng nhận những sự cay nghiệt đó. Thịnh Hi cô còn chẳng phải là con gái của Khương gia.
Nghĩ đến đây trái tim cô như bị một tảng đá đè nặng, chèn ép đến khó thở.
Tôi đã say đắm em như vậy, tại sao em cứ mãi trốn tránh tôi.
Khương Viễn Tước đã yêu cô nhiều như thế nhưng cô lại chẳng mảy may quan tâm đến. Cô đã lạnh lùng với hắn, mắng chửi hắn. Viễn Tước đã tổn thương như thế nào chứ.
"Thịnh Hi..."
Bất thình lình giọng nói của người đàn ông vang lên làm cô giật mình. Thịnh Hi từ từ xoay mặt lại nhìn người phía sau mình.
Thân hình của Khương Viễn Tước to lớn như một ngọn núi. Cái bóng đen in dưới mặt chậm rãi di chuyển đến gần cô. Giờ phút này Thịnh Hi lại bất động như một bức tượng.
Người đàn ông trong bộ dạng xuề xoà cô chưa từng nhìn thấy, râu tóc đều đã mọc dài. Cô còn nghe thấy mùi rượu thoang thoảng quanh đây. Sao hắn lại trở thành bộ dạng này?
Ánh mắt màu xanh ngọc lam dán chặt lên người Thịnh Hi làm cô có chút bối rối. Hắn càng tiến lại gần cô càng rụt rè lùi lại.
Khi nhìn thấy Khương Viễn Tước cô mới nhận ra mình đã nhớ hắn đến mức nào. Cô nhớ hắn. Ngay cả trong giấc mơ cô cũng mơ thấy hắn.
Đôi mắt người đàn ông điên cuồng si mê nhìn cô. Loại ánh mắt trực tiếp này khiến Thịnh Hi không tiếp nhận nổi. Đã gần nửa tháng rồi cô và hắn không gặp nhau.
"Tôi..."
Thịnh Hi sợ sệt lùi lại một bước.
"Thịnh Hi..."
Giọng người đàn ông lại khàn khàn cất lên.
Bất thình lình, Khương Viễn Tước lao đến chèn ép môi Thịnh Hi, áp chế thân thể nhỏ nhắn của cô vào tường. Thịnh Hi bị doạ cho sợ hãi chống tay lên ngực hắn nhưng Khương Viễn Tước nào có thể tha cho cô.
Hắn dần trở nên điên loạn, cuồng dã cắn mút cánh môi mềm của cô. Độc chiếm lấy hương hoa cam Neroli. Lúc nãy khi nhìn thấy cô, hắn cứ tưởng rằng mình say quá mà hoá ảo giác. Nhưng khi nghe thấy mùi hương hoa cam Neroli hắn biết rằng đây là chân thật. Là cô đã xuất hiện trước mặt hắn, ở trong căn nhà của hắn.
Lưỡi của Khương Viễn Tước xâm lược khoang miệng nhỏ, quấn lấy lưỡi của người con gái mà mút mạnh. Hơi thở trầm đục đóng chiếm toàn bộ hô hấp của Thịnh Hi.
Hắn nhớ cô, nhớ cô đến lao tâm. Cả trái tim và cơ thể hắn đều khao khát cô đêm ngày. Khương Viễn Tước chỉ có thể lấy rượu để tự chuốc say chính mình, ngủ vùi trong giấc mộng. Hắn sợ hãi mỗi khi tỉnh dậy lại nhận ra hắn không thể ở bên cạnh cô.
Và hiện tại cô lại tự động xuất hiện trước mặt hắn. Hỏi làm sao hắn buông tha cho cô.
Động tác điên cuồng của hắn làm cô sợ, Thịnh Hi chống tay lên ngực muốn kiềm chế bớt sự cường hãn của hắn nhưng Khương Viễn Tước càng lấn tới, tàn sát miệng cô. Cánh tay cứng rắn siết chặt lấy thân thể người phụ nữ.
Dù hắn có thô bạo nhưng trái tim của Thịnh Hi không kiềm được mà thổn thức. Trái tim cô từ lâu đã không còn giữ được nữa rồi.
Môi kề môi, lưỡi giao lưỡi, hai thân thể khát khao đêm ngày quấn chặt lấy nhau. Cô không biết cô và hắn đã hôn nhau bao lâu nhưng Khương Viễn Tước dường như không muốn dừng lại. Thời gian trôi đi cũng không tác động đến cô và hắn.
Cho đến khi cô nghĩ rằng hắn đã chịu buông lỏng mình ra, Khương Viễn Tước đã nhấc bổng cô lên đặt cô ngồi lên kệ tủ gần đó. Người đàn ông tiếp tục tấn công cơ thể cô. Hắn vùi đầu vào cổ cô, hôn xuống làn da mềm mại thơm tho. Râu của hắn chưa cạo nên đâm vào da thịt cô làm cô hơi đau.
"Viễn Tước..."
Lần đầu tiên hắn nghe thấy Thịnh Hi gọi tên mình. Tình cảm trong trái tim hắn lại dâng trào. Hắn quấn lấy cô ôm hôn điên cuồng. Môi hắn tham luyến hôn lên từng nấc da của Thịnh Hi, từ cằm đến vai. Hắn muốn xác nhận rằng đây không phải giấc mơ.
Ánh mắt người đàn ông dần dần nhuốm đầy dục vọng.
Khương Viễn Tước hai tay thô lỗ xé nát áo sơ mi trắng của cô làm cúc áo văng tứ tung dưới sàn nhà.
"Viễn Tước..."
Cô xấu hổ khẽ gọi tên hắn lần nữa.
Đôi mắt hắn đã bị một màu đen xâm chiếm, yết hầu người đàn ông lên xuống dữ dội. Hắn xé luôn áo ngực của cô để lộ ra bầu ngực sữa mê người.
Khương Viễn Tước cuồng nhiệt hôn lấy nụ hoa hồng nhạy cảm. Dùng miệng của hắn chăm sóc nhiệt tình ngực cô. Bàn tay hắn cũng không an phận cởi bỏ váy và quần lót của Thịnh Hi.
Hắn lại cúi xuống dưới hôn lên bàn chân cô, chậm rãi di chuyển lên đầu gối, hôn lên đùi non trắng mịn. Khương Viễn Tước di chuyển men theo một đường đến hang động chật hẹp của cô. Thịnh Hi luồn tay vào tóc người đàn ông, không kiềm được mà thở dốc.
Phân thân của người đàn ông đã ương ngạnh dựng đứng lên. Khương Viễn Tước nhanh chóng cởi bỏ quần của mình, khẩn cấp tiến vào cơ thể đang khiến hắn phát điên.
"Thịnh Hi, gọi tên em. Em muốn nghe thấy chị gọi tên em."
Giọng người đàn ông trầm đục thì thầm bên tai cô.
Phân thân trướng to của hắn đột ngột tấn công làm cô không chịu nổi. Khương Thịnh Hi phải nức nở gọi tên hắn.
"Viễn Tước..."
Bên ngoài trời mưa vẫn như trút nước, sấm chớp đùng đùng.
Trong căn phòng tràn ngập tranh của Thịnh Hi, Khương Viễn Tước xâm chiếm cơ thể cô một cách kịch liệt, đòi hỏi cơ thể cô phải tiếp nhận toàn bộ phân thân to lớn.
"Uh...a..."
Thịnh Hi bật ra những tiếng rên rỉ thống khoái, quyến rũ thính giác của người đàn ông càng khiến hắn động tình mạnh hơn. Bao nhiêu đêm rồi hắn mơ tưởng đến cô, chỉ có thể ở đây nhìn tranh ngắm người. Tưởng tượng cô đến với hắn.
Khương Viễn Tước lại hôn cô. Đôi môi mỏng chà sát vào môi cô, hút lấy nước bọt của cô. Thân thể to lớn giam hãm cô vào trong ngực. Bờ hông tinh tráng cuồng dã hoạt động, không thả lỏng cho cô bất kỳ giây phút nào. Dường như hắn đang muốn đòi nợ cô, đòi lại những nhung nhớ thời gian qua.
Thịnh Hi không chịu được nức nở vài tiếng, đôi chân thon dài của cô tự động quấn lấy bờ hông tinh tráng. Hai cánh tay cô cũng ôm chặt lấy cổ người đàn ông để mặc Viễn Tước hung hăng muốn mình.
Sự nhiệt tình của Thịnh Hi giống như châm ngòi vào lửa. Khương Viễn Tước gầm gừ như dã thú, đem phân thân to lớn đâm sâu vào hang động chật hẹp, tìm đến nơi sâu thẳm nhất.
Thịnh Hi bật khóc cắn lên vai hắn nhưng người đàn ông như ngựa thoát cương, luân động kịch liệt không muốn dừng. Mùi rượu pha lẫn mùi hoa cam Neroli vương vấn khắp không gian nóng bỏng.
Hắn bắt đầu tăng tốc, mạnh mẽ va chạm thân thở đã sớm đỏ ửng vì kích thích quá mức. Người đàn ông lần tìm đến môi cô, hung hăng cắn nuốt. Hận không thể nuốt môi cô vào miệng mình. Thịnh Hi nghe thấy hắn gầm lớn, người đàn ông lại cúi xuống hôn cô, chặn lấy tiếng gầm lớn của mình và tiếng hét của cô.
Thân thể hai người ướt đẫm quấn lấy nhau cùng run lên. Một dòng dịch nóng bắn thẳng vào người Thịnh Hi.
Khương Viễn Tước vẫn ôm chặt người phụ nữ trong lòng, quấn quýt môi cô rất lâu mới chịu nhả ra. Thịnh Hi mệt mỏi tựa vào người hắn mà thiếp đi.