Giấc Mộng Hoang Đường

Chương 37: Chuẩn bị kết hôn




Tất cả sự kiện đặc biệt diễn ra chiều nay đều rất nhanh được đăng tải trên các trang báo mạng. Từ việc Khương Viễn Tước chính là danh hoạ Nicolas Marceau nổi tiếng quốc tế đến việc hắn cầu hôn cô bằng bức tranh khổng lồ.
Dư luận ai nấy đều xôn xao, có rất nhiều bình luận tốt nhưng cũng không phải tất cả đều tốt, có vài phản ứng khá tiêu cực. Một trang báo nào đó còn giật tít: Cha mẹ ly hôn, con cái kết hôn.
Ám chỉ mối quan hệ phức tạp trong gia đình họ Khương.
Nhưng hôm nay tin tức nóng nhất chắc phải nói đến việc Thái tử và Vương phi đã ghé thăm triển lãm của Khương Viễn Tước. Sự kiện này đã lên hẳn chương trình tin tức lúc 7 giờ trên tivi. Không phải ai cũng có vinh dự được đón tiếp hai vị khách cao quý này.
Giờ đây tất cả mọi người đều biết Khương Viễn Tước thực sự là ai.
Người đầu tiên gọi điện đến cho cô chính là Cố Tịnh Miên.
Âm thanh đầu tiên cô nghe thấy trong điện thoại chính là tiếng hét của cô nàng.
"Điên rồi, điên rồi, chuyện này thật quá điên rồ rồi! Khương Viễn Tước thật sự là Nicolas Marceau sao?"
Thịnh Hi ngay lập tức xác nhận. Chắc vì quá sốc nên cô nàng vẫn chưa tin được.
"Thịnh Hi, vậy mà từ trước đến nay cậu lại giấu mình không cho mình biết. Còn giả vờ không biết Nicolas là ai."
Tịnh Miên hờn dỗi hỏi tội cô.
Cô thực sự cảm thấy quá oan uổng.
"Oan cho mình rồi, mình chỉ biết sự thật từ lúc cậu cho mình xem bức Ván Bài Chiều thôi. Trước đây mình cũng đâu hề biết Viễn Tước là Nicolas. Cả gia đình mình đều không biết mà."
**************
Từ hôm nay, Khương Viễn Tước bắt đầu làm việc ở phòng tranh Hoa Mỹ ở thành phố G nên từ sáng nay mỗi ngày hắn đều sẽ đưa Thịnh Hi đi làm rồi bản thân cũng đi làm luôn.
Buổi triển lãm của Nicolas diễn ra suốt một tuần để mọi người có thể sắp xếp thời gian đến tham quan. Hai hôm nay đột nhiên lượng khách đến tham quan tăng đột biến hơn bình thường. Có thể nói đây là lần đầu tiên phòng tranh Hoa Mỹ đón một lượng khách đông như vậy, tiền vé thu vào không ít. Có thể thấy những tin tức kia đã giúp phòng tranh truyền thông đến tất cả mọi người.
Hôm nay, Khương Dao Quang đột ngột xuất hiện tại phòng tranh của hắn. Chắc hẳn ông đã xem tin tức. Khương Viễn Tước đi ra chào hỏi ông, trực tiếp đưa ông đi tham quan triển lãm. Ông đứng quan sát những bức tranh mà hắn vẽ. Suốt cả quá trình thái độ của ông vẫn lạnh lùng không nói một câu nào.
Cho đến khi hắn tiễn ông ra xe, Khương Dao Quang vẫn không nói một lời nào cứ như thế rời đi.
Hắn hiểu cha đã đến tận đây tức là đã chịu nhượng bộ chấp nhận cho hắn theo con đường này. Chỉ là với tính khí kiêu ngạo của mình, Khương Dao Quang không thể hiện điều đó rõ ràng.
****************
"Viễn Tước... Uh"
Khương Thịnh Hi ngồi trong xe bị môi hắn hôn xuống, liên tục ma sát không kẽ hở.
Hắn vừa đón cô tan làm ra đã cuồng nhiệt hôn hít Thịnh Hi trong xe. Hơi thở trầm đục xâm chiếm hơi thở yếu ớt của cô, hoà trộn vào mùi hoa cam Neroli. Cơ thể cứng rắn ôm chặt vòng eo mềm mại, không để cô thoát khỏi tay mình.
Mỗi lần Thịnh Hi cảm thấy hắn quá mức mãnh liệt, muốn đẩy hắn ra, Khương Viễn Tước lại càng dữ dội tấn công cô hơn. Lưỡi hắn cạy hàm răng cô ra, tiến vào, khuấy đảo trong khuôn miệng nhỏ, tìm lưỡi cô mà quấn lấy. Môi cô là rượu vang, khiến hắn vừa nghiện vừa muốn nhấm nháp suốt cả ngày.
Đợi đến khi hắn hôn thoả mãn, Viễn Tước mới chịu thả cô ra. Người đàn ông này cũng thật là, mới nửa ngày không gặp đã nôn nóng như vậy, giống như muốn dính lấy cô suốt ngày không buông. Đôi khi Thịnh Hi lại quên mất hắn nhỏ hơn cô hai tuổi, tính khí còn trẻ con.
Thịnh Hi dựa vòng lồng ngực hắn, hơi thở rối loạn chưa kịp bình ổn.
"Thịnh Hi, cuối tuần này chúng ta đến gặp cha và dì nhé?"
Hắn khẽ hỏi cô.
Trước khi tiến hành lễ cưới Viễn Tước và cô đều muốn đến gặp mặt cha mẹ xin phép. Cô đã nghĩ đến việc này, dù thế nào họ đều là cha là mẹ của cô dù là ruột thịt hay là trên danh nghĩa.
Thịnh Hi gật đầu ôm chặt lấy người đàn ông.
Cao Khải đã đến Lâu Đài Trắng làm việc, Viễn Tước cũng yên tâm hơn chuyện ăn uống của cô. Sau khi Sander dọn thức ăn lên bàn cho hai người. Tự nhiên Khương Viễn Tước đứng lên đi ra sau bếp gặp Cao Khải.
"Bác Cao, bác lên dùng bữa cùng chúng con đi."
Khương Viễn Tước thấp giọng nói.
Cao Khải nghe vậy liền vội vàng từ chối.
"Không được đâu tam thiếu gia, tôi chỉ là người làm. Làm sao dám ăn chung với cậu. Hơn nữa Thịnh Hi sẽ cảm thấy rất bất tiện..."
Nhưng hắn rất kiên trì kéo ông ra ngoài.
"Cô ấy sẽ không cảm thấy bất tiện đâu. Thịnh Hi tuy ngoài mặt như vậy nhưng thực ra cô ấy rất quan tâm đến bác. Nếu cô ấy thật sự bất tiện thì đã không để bác tới đây."
Cao Khải vẫn rất khó xử không muốn đi nhưng Khương Viễn Tước nhất quyết muốn cùng ông ăn cơm.
Cuối cùng hắn cũng mang được ông ra ngoài. Khương Viễn Tước bước tới kéo ghế cho ông. Cao Khải lo lắng nhìn qua sắc mặt của cô nhưng Thịnh Hi không có biểu hiện gì cả. Một lát sau thấy ông chần chừ không ngồi xuống, Thịnh Hi mới nhẹ giọng nói.
"Ông hãy ngồi xuống ăn cơm đi."
Nghe vậy, Cao Khải mới chịu ngồi xuống.
Kéo ghế cho ông xong, Viễn Tước mới vòng qua bên kia ngồi xuống bên cạnh cô. Người đàn ông mỉm cười nhìn cô mà Thịnh Hi ánh mắt rất dịu dàng ngước lên. Cô biết hắn muốn tốt cho cô. Thật ra khi nhìn thấy hắn kéo Cao Khải lên ngồi ăn chung, trong lòng Thịnh Hi cảm thấy rất thoải mái.
Trong tối hôm đó, Khương Viễn Tước đã nói với Cao Khải chuyện hai người kết hôn. Ông đã xem tin tức nên cũng đã biết chuyện này. Đương nhiên ông cực kỳ mừng cho con gái mình.
Trước đây ở Khương gia, tuy tất cả mọi người đều không thích Viễn Tước nhưng ông lại cảm thấy đứa trẻ này thật tội nghiệp. Không ai quan tâm đến hắn.
Ánh mắt hắn mỗi khi nhìn Thịnh Hi đều rất giống ông mỗi khi nhìn Hạ Lan.
**************
Sáng chủ nhật, Khương Viễn Tước và cô trở về Khương gia. Đã lâu rồi, cô đã không về biệt thự Nhật Quang. Cô nghe nói mẹ đã dọn ra khỏi nơi này.
Thịnh Hi và Viễn Tước đứng trước mặt Khương Dao Quang ngồi uy quyền trong phòng khách. Người đàn ông bên cạnh Thịnh Hi nắm chặt lấy tay cô không rời. Hai người cúi chào cha mình.
"Ngồi xuống đi."
Khương Dao Quang giọng điệu nghiêm nghị bảo.
Hai người ngồi xuống ghế sofa, Khương Viễn Tước mới bắt đầu mở lời.
"Thưa cha, hôm nay chúng con đến đây là để xin phép cha cho chúng con kết hôn."
Dao Quang khẽ uống một ngụm trà, thấp giọng nói.
"Vậy nếu tôi không cho phép, hai người sẽ không kết hôn sao?"
Khương Viễn Tước vẫn nắm chặt bàn tay cô, ánh mắt cương quyết đáp.
"Thưa cha, dù thế nào con cũng vẫn sẽ cưới Thịnh Hi. Con mong cha sẽ chúc phúc cho chúng con."
Khương Dao Quang im lặng một lúc lâu, sau đó mới lạnh lùng mở miệng.
"Nếu đã như thế thì hai anh chị muốn làm gì thì làm."
Cô muốn nói gì đó nhưng ông đã đứng dậy định rời khỏi phòng khách. Đi được vài bước, Dao Quang bất chợt dừng lại nói một câu với hai người.
"Khi nào rảnh thì hãy về nhà ăn cơm."
Tuy giọng nói của ông vẫn còn lạnh nhạt nhưng cô và Khương Viễn Tước đều rất mừng. Thịnh Hi biết cha đã chịu tha thứ cho cô. Ông vẫn xem cô là người trong gia đình.
Chỉ là hiện giờ Thịnh Hi đã không còn là con gái ông nữa mà sắp trở thành con dâu ông.
Rời khỏi Nhật Quang, ải tiếp theo mà bọn cô phải vượt qua chính là Vương Hạ Lan. Hiện tại bà đang sống trong một ngôi biệt thự ở phía Nam thành phố.
Thịnh Hi vốn dĩ nghĩ rằng lòng tự trọng của cha cô là cao nhất rồi nhưng hôm nay cô mới nhận ra mẹ mình mới là người cố chấp nhất. Việc Thịnh Hi cãi lại lời bà đã khiến cái tôi của bà tổn thương, Vương Hạ Lan nhất quyết không mở cửa cho hai người vào nhà. Bà chỉ sai người hầu ra nói rằng không muốn nhìn mặt hai người.
Thịnh Hi đành buồn bã trở về nhà với hắn. Thấy cô cứ phiền muộn, Khương Viễn Tước thật không đành lòng. Tối thứ hai, sau khi tan làm, Viễn Tước một mình lái xe đến nhà Vương Hạ Lan. Nhưng một lần nữa bà tiếp tục từ chối gặp mặt hắn.
Đang lúc không biết phải làm sao, Khương Viễn Tước chợt nghĩ đến Cao Khải. Sau đó hắn đem chuyện này kể với ông. Cao Khải ngay lập tức hứa sẽ cố gắng thuyết phục Hạ Lan.
Mong muốn lớn nhất của Thịnh Hi là sự chấp thuận cuối cùng từ mẹ. Hắn không muốn ngày trọng đại của hai người mà mẹ cô không có mặt. Nếu như thế cô sẽ rất buồn.
**************
Sau một thời gian bàn luận, hôn lễ của hai người đã được ấn định tổ chức vào giáng sinh. Ban đầu, Thịnh Hi vốn muốn đợi đến năm sau nhưng Khương Viễn Tước lại nôn nóng muốn rước cô về nhà nên nhất quyết không chịu. Thịnh Hi đành chiều theo ý hắn tổ chức hôn lễ vào mùa đông.
Khương Viễn Tước trước đây đã từng vì chuyện váy cưới của Lưu Duệ Quân mà đã vẽ cho Eric Nolan một bức chân dung nhưng sau đó chuyện váy cưới lại bị hủy bỏ. Eric cảm thấy vẫn nợ hắn một chiếc váy nên đã đề nghị thiết kế riêng váy cưới cho Thịnh Hi.
Cô đã cảm thấy rất vinh dự khi được ông thiết kế cho mình. Thịnh Hi sau đó cũng đã đưa ông thiệp mời đến dự đám cưới.
Về địa điểm tổ chức lễ cưới, một con người lãng mạn, yêu thích sự xa hoa và cầu kỳ như Khương Viễn Tước đương nhiên sẽ chọn một toà lâu đài làm nơi tổ chức đám cưới. Và toà lâu đài đó nằm ở thung lũng Loire, cách thành phố Paris 40 phút đi xe. Toà lâu đài Heloise được xây dựng từ thế kỷ 18, hiện nay đã trở thành khách sạn Heloise.
Thịnh Hi đã cùng hắn bay sang Paris để tham quan trước địa điểm tổ chức lễ cưới. Sau khi tham quan xong, Khương Viễn Tước lái xe đưa cô đi đâu đó. Thịnh Hi hỏi rằng hắn đưa cô đi đâu thì người đàn ông chỉ mỉm cười.
Cho đến khi hắn đưa cô đến nghĩa trang, Thịnh Hi mới kinh ngạc nhìn hắn. Nhưng trong một khoảnh khắc cô đã nhanh chóng hiểu ra vì sao hắn đưa cô tới đây.
Khương Viễn Tước dẫn cô đến trước mộ của mẹ mình. Trên bia đá có khắc tên của người phụ nữ. Bà Valeria Marceau.
Thịnh Hi có từng nghe qua, mẹ của Viễn Tước mất vì tai nạn giao thông.
"Mẹ, đây là Khương Thịnh Hi, vị hôn thê của con."
Khương Viễn Tước nói bằng tiếng Pháp.
Thịnh Hi không giỏi tiếng Pháp, chỉ nghe được những câu cơ bản nhưng cũng hiểu được hắn đang nói gì.
Người đàn ông nắm lấy tay cô, thấp giọng lên tiếng.
"Thịnh Hi, đây là mẹ anh. Có phải trước đây em cũng không thích bà ấy phải không?"
Đúng là trước đây cô hận mẹ hắn vì đã xen vào gia đình cô nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy lòng hờn ghét trong cô cũng không còn nữa.
"Hiện tại em đã không còn để trong lòng nữa rồi."
Khương Viễn Tước ánh mắt mềm mại nhìn cô.
"Thật ra mẹ anh không phải là người mẹ hoàn hảo, bà thích cờ bạc hơn là chăm sóc anh. Anh cũng đã từng trách bà. Nhưng dù sao đi chăng nữa bà vẫn là mẹ anh cho nên anh vẫn yêu bà. Cho nên anh muốn đưa người phụ nữ mà anh yêu nhất đến để ra mắt mẹ."
Thịnh Hi mỉm cười với hắn, trái tim cô dâng lên một cảm giác ngọt ngào ấm áp. Đôi mắt thanh khiết nhìn về tấm bia đá, chân thành mở miệng.
"Chào bác, cháu là Khương Thịnh Hi. Từ bây giờ cháu sẽ chăm sóc tốt cho Viễn Tước, thay bác quan tâm anh ấy, yêu thương anh ấy suốt đời. Xin bác hãy yên tâm."
Đáy mắt người đàn ông xẹt qua tia ngọt ngào. Khương Viễn Tước ôm lấy eo Thịnh Hi, hôn lên một bên má hồng của cô, tham luyến hỏi lại.
"Cả đời cũng không hối hận?"
Cô ngay lập tức gật đầu, chắc nịch đáp.
"Cả đời cũng không hối hận."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.