Một ngày đẹp trời của tháng 11 Nhiếp Vân Hạo đến tìm gặp cô.
"Thời gian qua anh đã xem tin tức. Hai người sắp kết hôn rồi sao?"
Thực ra trong lòng anh rất khó chịu khi thấy cô thuộc về ai khác. Nhưng hiện tại anh chỉ có thể chúc phúc cho cô.
Thịnh Hi im lặng vài giây, sau đó chậm rãi mở miệng.
"Phải, em sẽ kết hôn với Viễn Tước vào lễ giáng sinh."
Cô lại nhìn anh, chân thành nói.
"Vân Hạo, một ngày nào đó anh sẽ gặp được người con gái yêu mình và anh cũng yêu cô ấy. Đó mới là hạnh phúc. Còn em không phải là hạnh phúc của anh đâu."
Nhiếp Vân Hạo cười khổ. Một lúc sau anh mới mở miệng nói.
"Anh hiểu rồi. Chúc em hạnh phúc Thịnh Hi."
"Cám ơn anh."
Cô rất mong anh cũng sẽ tìm thấy hạnh phúc của mình giống như cô.
*************
Trước hôn lễ một tuần, Cố Tịnh Miên đã cố ý bắt cóc cô qua nhà mình. Bắt Thịnh Hi phải ở đây cho đến ngày sang Paris làm lễ cưới. Cô nàng có quan niệm rằng trước lễ cưới mà quấn lấy nhau quá nhiều thì đêm tân hôn sẽ không còn ngọt ngào nữa.
"Người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn, xa nhau một chút thì tình mới càng thêm đậm đà."
Cố Tịnh Miên đưa ra quan điểm của mình cực kỳ nghiêm túc.
Thịnh Hi mới buồn cười nói.
"Bạn hiền à, xa nhau bao nhiêu thì xa, cả ngày tổ chức đám cưới chuẩn bị bao nhiêu thứ, còn phải tiếp bao nhiêu khách mệt muốn chết, đêm tân hôn cũng không ngọt ngào nổi đâu."
Nhưng Tịnh Miên rất cương quyết giữ cô lại ở nhà mình. Cuối cùng Thịnh Hi cũng chịu đồng ý. Thật ra, cô cũng muốn tách ra khỏi Khương Viễn Tước vài ngày trước khi tạm biệt quãng thời gian độc thân tự do của mình.
Còn phản ứng của hắn ra sao à? Đương nhiên là không vui rồi. Nhưng cô và Tịnh Miên đều đồng lòng quyết định nên hắn không làm gì được.
Thế là Thịnh Hi bắt đầu một tuần tự do cuối cùng của mình. Cô đã đi xem phim, đi mua sắm, dự tiệc của các cô nàng độc thân với Tịnh Miên. Thịnh Hi rất tranh thủ hưởng thụ niềm vui cuộc đời với bạn bè mình.
Cho đến tối ngày thứ ba, khi Thịnh Hi chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa phát ra từ bên ngoài ban công. Cô hốt hoảng nhìn cái bóng cao lớn của người đàn ông đang đứng bên ngoài. Thịnh Hi xém nữa bị doạ vì tưởng ăn trộm.
Là Khương Viễn Tước! Sao hắn lại ở đây được? Căn hộ của Cố Tịnh Miên nằm ở tầng 26 lận cơ mà.
Cô lật đật mở cửa ban công ra, ngay lập tức mùi hương gỗ đã tấn công cô. Thịnh Hi vội chống tay lên ngực đẩy môi hắn ra.
"Viễn Tước, làm cách nào anh leo lên đây được vậy?!"
Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông cuống quýt quanh mũi cô.
"Anh thuê căn hộ bên cạnh rồi leo qua đây."
Thịnh Hi không khỏi kinh ngạc. Chuyện như thế mà hắn cũng nghĩ ra được.
"Thịnh Hi, anh rất nhớ em. Em nỡ dày vò anh như vậy sao?"
Ba ngày rồi, hắn bức bối muốn chết. Cũng tại Cố Tịnh Miên kia lại cắp cô đi, không cho cô gặp hắn.
Khương Viễn Tước giam chặt cô vào lồng ngực, thuận thế hôn môi cô điên cuồng.
"Viễn Tước, đừng... Chúng ta đã nói đến Paris rồi mới gặp mặt mà."
Thịnh Hi cố kiềm chế động tác mạnh bạo của người đàn ông. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!"Là em nói, không phải anh."
Hắn ngang ngược đáp.
Khương Viễn Tước vùi mặt vào cổ cô, tham luyến gặm cắn da thịt non mềm. Hắn rất nhanh tha cô lên giường, thuần thục cởi váy ngủ cô ra. Hơi thở người đàn ông đục ngầu, yết hầu lên xuống dữ dội vì kiềm nén ham muốn quá lâu.
Trong lúc hắn đang mải mê chu du trên cơ thể ngọc ngà của cô thì đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
"Thịnh Hi, cậu ngủ chưa?"
Cố Tịnh Miên muốn rủ cô xem phim kinh dị ban đêm với cô nàng.
Cô ngay lập tức giật mình muốn lên tiếng thì Khương Viễn Tước đã cúi xuống chặn lấy môi cô. Cắn mút cánh môi mãnh liệt.
"Um..."
Bờ hông tinh tráng chuyển động khiến Thịnh Hi hoảng hốt lắc đầu.
Không được!
Nhưng Khương Viễn Tước lại to gan tấn công vào cơ thể cô, đâm ra rút vào, chuyển động chậm rãi. Cơ thể cứng rắn đè Thịnh Hi xuống dưới không để cô thoát.
Cố Tịnh Miên gõ cửa lần nữa nhưng vẫn không thấy hồi đáp nên nghĩ chắc cô đã ngủ rồi.
Sau khi người bên ngoài rời đi, Khương Viễn Tước tăng tốc kịch liệt va chạm nơi tư mật của Thịnh Hi. Cô thật sự không chịu nổi mà đầu hàng.
"Viễn Tước... Thật xấu... Anh xấu chết đi được... A..."
Thịnh Hi bị hắn hung hăng xâm chiếm, tức giận ôm lấy người đàn ông cắn lên vai hắn.
Tiếng gầm gừ của người đàn ông vang lên bên tai Thịnh Hi, Khương Viễn Tước mặc kệ cô cắn mình vẫn luân động cuồng dã. Thân thể hắn chìm vào khoái lạc mà cơ thể mềm mại mang lại. Hắn muốn cô, chỉ một mình cô mà thôi.
Thịnh Hi dần dần bị cuốn vào dòng ái dục mãnh liệt. Đôi chân thon dài kẹp chặt lấy hông người đàn ông nhiệt tình gọi mời hắn muốn mình. Khương Viễn Tước phát cuồng, tức tốc nhồi nhét phân thân to lớn nóng hổi vào nơi sâu nhất.
"Thịnh Hi..."
Giọng hắn khàn khàn gọi tên cô xen kẽ tiếng gầm gừ trong họng. Phần thân dưới của cả hai dính chặt lấy nhau, đong đưa nhịp nhàng.
"A... Chậm... Một chút"
Cô nức nở cầu xin hắn.
"Yêu em... Thịnh Hi... Anh thực sự rất yêu em..."
Viễn Tước thâm tình rót vào tai cô những lời yêu thương mãnh liệt. Lại dịu dàng hôn lên cánh môi sưng đỏ.
Hắn muốn cô biết rằng cả đời này của cô không trốn được hắn đâu.
Trên bức tường màu trắng, bóng của hai con người quyện lại với nhau nhấp nhô trong bóng tối.
...
...
Sáng hôm sau, mới 5 giờ sáng Khương Viễn Tước đã bị cô đánh thức đuổi khỏi phòng. Cô sợ Cố Tịnh Miên sẽ phát hiện.
Người đàn ông có chút không tình nguyện đứng dậy mặc quần áo. Cô và hắn đã sắp thành vợ chồng cũng đâu phải tình nhân gì sao hắn phải lén lút như thế này chứ?
Thịnh Hi biết hắn giận nên đành bò đến ôm lấy cổ hắn, hôn lên cánh môi mỏng đang mím lại kia.
"Chỉ còn vài ngày thôi mà anh. Lúc đó chúng ta tha hồ ở bên nhau. Em còn ở bên anh cả đời mà. Chỉ là em muốn có vài ngày vui vẻ với bạn bè trước khi kết hôn thôi. Sau khi kết hôn anh muốn gì em đều chiều mà. Đừng giận có được không?"
Người đàn ông này lại lòi ra tính khí trẻ con của mình rồi. Thịnh Hi chỉ có thể cố hết sức mà dỗ dành hắn.
Nghe cô dỗ ngọt, đôi lông mày kiếm đã dãn ra một chút. Hắn lại cúi xuống ức hiếp môi cô trút giận. Thịnh Hi cũng để mặc hắn làm càn. Rất lâu sau, hắn mới chịu buông cô ra, thấp giọng nói.
"Vậy anh đi đây. Đến Paris rồi gặp mặt. Đến lúc đó em muốn trốn cũng không được đâu."
Nói xong người đàn ông lại đi ra ban công để trèo sang ban công phòng bên cạnh. Thịnh Hi vội vàng chạy theo hắn.
"Viễn Tước..."
Người đàn ông đứng trên lan can ban công bằng đá nghe tiếng cô gọi liền xoay người lại. Thịnh Hi đột nhiên nhướng người lên hôn hắn làm Viễn Tước bất ngờ mở to mắt.
Cô hôn hắn một lúc mới dừng lại, mỉm cười khẽ nói.
"Em yêu anh."
Trái tim người đàn ông không khỏi đập nhanh. Đây là lần đầu tiên cô nói với hắn ba từ này.
Đôi mắt xanh trở nên âm trầm, tràn ngập ái tình mãnh liệt nhìn cô, hận là hiện tại không thể đè cô xuống. Hơi thở trầm đục cảnh báo.
"Thịnh Hi, tuần trăng mật em đừng hòng bước nửa bước xuống giường!"
Rồi xoay lưng trèo khỏi ban công đi mất. Thịnh Hi bất động đứng đó, không thể hiểu được.
Cô đã làm gì sai chứ?
**************
Một buổi sáng tràn ngập không khí giáng sinh, nhân viên trong toà lâu đài Heloise tất bật chuẩn bị sự kiện đám cưới đặc biệt xa hoa. Khương Viễn Tước đã thuê một nhà tổ chức đám cưới nổi tiếng quốc tế David Gigi để thiết kế một đám cưới tuyệt đẹp cho mình. Ông ta là người tổ chức đám cưới cho những ngôi sao lớn ở Hollywood.
David đã thiết kế một bữa tiệc đậm chất Pháp xa hoa tráng lệ với màu chủ đạo là màu trắng điểm chút vàng đồng sang trọng. Hàng trăm bình hoa hồng lớn được sắp xếp quanh khu vực tổ chức lễ cưới. Dù bên ngoài là mùa đông, đang có tuyết rơi nhưng bên trong khu vực lễ cưới giống như đang ở giữa rừng hoa mùa xuân vậy.
Phòng tiệc được trang trí với chủ đề khu vườn nên ngoài hoa hồng ra, còn có những thân cây anh đào đặt ở vị trí bàn tiệc trung tâm. Các bàn tiệc khác cũng được trang trí bằng bình hoa cao ở giữa và nến. Màu sắc của hoa cỏ hoà quyện vào không gian sang trọng.
Ở bục làm lễ trang trí bằng cổng vòm được uốn từ hai thân cây anh đào lớn. Điểm xuyến bằng những dây đèn lấp lánh.
Thịnh Hi trong bộ váy cưới hiệu Elyna lộng lẫy ngồi trước gương trang điểm. Hôm nay cô xinh đẹp như một nàng công chúa trong toà lâu đài tráng lệ đang chờ hoàng tử đến rước.
Eric Nolan đứng phía sau Thịnh Hi, nhân viên của ông ở bên cạnh mở một chiếc hộp nhung lớn ra, bên trong là một chiếc vương miện kim cương.
Đây là món quà mà công chúa Helen nhờ thợ chế tác trong hoàng gia làm để tặng cho cô và Khương Viễn Tước. Eric Nolan cẩn thận cài nó lên tóc cho cô. Sau khi vẻ ngoài hoàn chỉnh, Thịnh Hi đứng lên cầm lấy đoá hoa hồng trắng của mình.
Cố Tịnh Miên bước vào phòng trang điểm, vừa thấy cô đã kinh ngạc thốt lên.
"OMG, cậu thật sự đẹp quá, Thịnh Hi."
Thật sự nhìn Thịnh Hi bây giờ dù cho có là phụ nữ nhỏ nhen cũng không có can đảm ganh tị. Bởi vì cô quá xinh đẹp, như một nữ thần vừa giáng trần.
Hôm nay Tịnh Miên sẽ làm phù dâu cho cô, còn bên chú rể sẽ là Andy. Bởi vì Bạch Kiến Dĩnh không chịu làm.
Một lát sau Hoàn Nhã, Liễu Nhan, Evan,... đều kéo đến làm phòng trang điểm ồn ào náo nhiệt.
"Thịnh Hi, em phải thật hạnh phúc đó."
Evan cầm lấy tay cô giống như mẹ gả con gái đi xa xúc động nói.
Cô buồn cười, muốn trêu anh.
"Đợi em xong là đến lượt anh rồi đó. Mau chuẩn bị đi."
"Giám đốc à, bộ váy này của chị thật là lộng lẫy. Chắc chắn ngày mai sẽ ngập tràn các mặt báo cho xem."
Hoàn Nhã nhìn ngắm chiếc váy cưới màu trắng may bằng tay lộng lẫy của cô không khỏi ngưỡng mộ.
Phần thân váy xoè rộng do kết hợp nhiều lớp vải chồng lên nhau. Đặc biệt là với hơn 200.000 viên pha lê Swarovski được đính lên thân váy cực kỳ xa hoa và lấp lánh. Phần thân trên được thiết kế trễ vai khoe ra bờ vai đầy đặn của cô dâu, kết hợp khéo léo giữa chất liệu lưới kim tuyến và ren của Pháp đính hơn 100 viên kim cương.
Đây chính là chiếc váy cưới mơ ước của mọi phụ nữ.
"Giám đốc, chị cho phép em viết một bài về chị cho số báo sắp tới nhé."
Hứa Kim Ngọc mon men đến bên cạnh năn nỉ cô. Thực sự việc Thịnh Hi được Eric Nolan thiết kế riêng là một chuyện cực kỳ đặc biệt, không phải ai cũng có vinh dự này cho nên báo chí trong ngành thời trang rất quan tâm đến.
"Được thôi, không vấn đề gì đâu."
Cô cười đáp.
Trong khi cô đang trò chuyện với bạn mình ở trong phòng thì bên ngoài Khương Viễn Tước cũng bận rộn đón khách.
Hôm nay, Khương Dao Quang đã đến. Chỉ là hắn chưa thấy Cao Khải và Vương Hạ Lan đâu. Hắn cảm thấy hơi lo lắng về việc hai người đó không đến.
...
...
Đến giờ lễ cưới được tiến hành.
Âm nhạc du dương vang lên trong không gian rộng lớn sang trọng. Khương Viễn Tước mặc trên người bộ tuxedo đuôi tôm màu đen lịch lãm, mái tóc được vuốt keo chải hết ra phía sau để lộ toàn bộ đường nét anh tuấn cương nghị. Hắn hồi hộp nhìn về phía cánh cửa gỗ đang được đóng chặt.
Cánh cửa gỗ từ từ mở ra, hai em bé đi phía trước tung bông, còn cô đi phía sau chậm rãi tiến vào lễ đường. Mọi người ai cũng trầm trồ nhìn cô dâu bởi vì nhân vật chính hôm nay vô cùng nổi bật, rực rỡ.
Người đàn ông đứng trên bục dán chặt ánh mắt lên thân ảnh xinh đẹp. Cô hôm nay thực sự kiều diễm động lòng người khiến hắn như bị mất hồn, đắm chìm vào vẻ đẹp trước mắt.
Khi cô bước đến gần, người đàn ông liền đưa tay ra nắm lấy tay cô bước lên bục. Thịnh Hi đứng đối diện người đàn ông, khăn voan hoạ tiết đã che đi gương mặt cô nhưng Viễn Tước vẫn nhìn thấy nụ cười e lệ của người con gái.
"Thịnh Hi, nhìn xuống hàng ghế đầu đi."
Hắn khẽ nói bên tai cô.
Thịnh Hi nghe lời hắn nhìn xuống. Cô ngay lập tức trông thấy Khương Dao Quang đang ngồi ở hàng ghế đầu bên phải, còn bên tay trái thì có cả mẹ cô và Cao Khải. Thịnh Hi thật sự rất bất ngờ, cô không nghĩ rằng mẹ sẽ đến.
Cô mỉm cười xúc động. Như vậy thôi, Thịnh Hi cũng đã cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn rồi.
Hai người bắt đầu trao nhau lời thề nguyện.
"Em xin thề sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi, lúc gian nan hay gặp nguy khó. Em sẽ kiên nhẫn, vun vén tình cảm của chúng ta. Tình yêu em dành cho anh vĩnh viễn không bao giờ có dấu chấm hết"
Thịnh Hi dịu dàng nhìn hắn, đọc lời thề của mình.
Đến lượt Khương Viễn Tước, đôi mắt xanh si tình đặt lên gương mặt xinh đẹp của cô, thấp giọng nói.
"Anh xin thề sẽ là bầu trời của em, chống đỡ cho em tất cả. Và để em là nữ hoàng trong vương quốc của anh, trao cho em tất cả uy quyền, hơi thở và cả trái tim anh. Chúng ta là một, vĩnh viễn cũng không thể tách rời."
Cô cảm động nhìn hắn, thật sự muốn giây phút thiêng liêng này dừng lại, đừng trôi đi quá nhanh.
Sau đó hai người trao nhẫn cho nhau.
"Ta tuyên bố hai người là vợ chồng. Chú rể có thể hôn cô dâu."
Khương Viễn Tước mở tấm voan ra, trao cho vợ mình một nụ hôn sâu mà không chút để ý đến xung quanh. Bên dưới đồng loạt đứng lên vỗ tay ầm ầm. Cố Tịnh Miên đứng một bên có chút xúc động không kiềm được đã rơi nước mắt.
Cuối cùng thì Thịnh Hi cũng đã trở thành vợ hắn. Giấc mộng bấy lâu nay của Khương Viễn Tước nay đã trở thành sự thật. Hắn sẽ ghi nhớ giây phút này đến suốt cuộc đời.
Hắn và cô không giống với Romeo và Juliet, có kết cục đau buồn. Bọn họ sẽ sống hạnh phúc với nhau đến răng long đầu bạc.
- -Hoàn--