Giấc Mộng Hôn Nhân

Chương 20: Gọi cô bằng cục cưng




Thần, dì chỉ muốn tốt cho con. Cuộc hôn nhân này vốn không mang lại hạnh phúc cho Thần của dì. Hai đứa quyết định kết hôn quá vội vàng, chưa có sự sẵn sàng.
- Mặc dù là vậy nhưng con và cô ấy đều tự nguyện kết hôn mà dì. Với lại, con thật sự hài lòng với cuộc hôn nhân hiện tại.
- Đó chỉ là nhất thời thôi Thần. Sự hài lòng của con sẽ không kéo dài bao lâu đâu. Dì không phải không muốn con hạnh phúc, dì chỉ sợ con vì Tạ Vô Song trở nên lụi tàn.
Phong Bác Thần biết Paula vì quá yêu thương hắn nên mới thẳng như vậy. Ngay từ đầu hắn đã chuẩn bị tâm lí trước cuộc hôn nhân này, hắn không bao giờ hối hận vì đã cưới Tạ Vô Song. Lấy được cô mới chính là hạnh phúc của hắn, những thứ còn lại hắn không quan tâm. Kết hôn với Tạ Vô Song không phải nhất thời mà là cả đời Phong Bác Thần. Dì Paula nói đúng, hắn vì yêu cô dẫn đến bản thân tàn kiệt.
Nhưng nếu không yêu cô, Phong Bác Thần không biết phải sống như thế nào. Điều đó, thậm chí còn kinh khủng hơn.
Paula ánh mắt đau lòng xoa nhẹ mái tóc hắn. Bà không muốn can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cháu trai nhưng bà không nỡ đứng nhìn hắn chịu đau khổ vì một người phụ nữ. Nó rất không đáng!
- Dì, cô ấy không có phản bội con.
Phong Bác Thần trước mặt Tạ Vô Song luôn miệng nói cô này nọ, ngược lại trước mặt người khác hắn chưa bao giờ thế.
- Ừ. Dì biết rồi.
Paula mỉm cười gật đầu.
- Thần à, phải luôn chăm sóc bản thân tốt. Dì không muốn nhìn thấy con ngã bệnh. Sức khỏe là quan trọng nhất nhé.
Dứt lời, Paula quay người rời khỏi phòng làm việc. Sắc mặt bà ngay lập tức thay đổi, đôi đồng tử lóe lên tia nguy hiểm. Paula Vega là người không thích thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, bà luôn che giấu nó một cách hoàn hảo nhất khiến người ta phải dè chừng. Người phụ nữ như thế, thật sự rất khó lường, rất khó đối phó.
Phong Bác Thần ngồi vào bàn làm việc, tính kêu người bảo Tạ Vô Song lên phòng mình thì ngay lúc này điện thoại hắn đổ chuông. Phong Bác Thần nhìn tên người gọi, một hồi lâu mới quyết định nghe máy.
- Có chuyện gì sao dì Orla?
"Phỉ Y, mất tích gần tuần nay. Dì đã báo cảnh sát điều tra nhưng phía bọn họ vẫn chưa có thông tin gì cả. Dì biết Phỉ Y bỏ ngang việc học về nước tìm con, không biết lần cuối con gặp con bé là khi nào."
Cái gì, Phỉ Y mất tích?
Phong Bác Thần nhíu mày.
Lần cuối hắn gặp em gái họ là hôm cô ta tìm đến biệt thự hắn gây rối với Tạ Vô Song thì phải. Sau ngày hôm đó, hắn cũng không quan tâm cô ta đi đâu về đâu. Hắn cứ tưởng Phỉ Y chịu bỏ cuộc mà quay trở lại nước ngoài tiếp tục việc học.
"Dì thật sự xin lỗi vì đã không ngăn con bé tiếp cận con. Mặc dù Phỉ Y là được dì nhận nuôi nhưng việc con bé thích con dì biết nó không nên xảy ra. Thần, chuyện đó dì xin con đừng để bụng được không? Bây giờ dì hoảng loạn lắm, dì không biết phải nhờ ai giúp tìm kiếm tung tích Phỉ Y."
- Dì Orla, dì bình tĩnh. Phỉ Y dù sao cũng là em gái họ, con đương nhiên sẽ giúp dì.
"Dì, dì cảm ơn con nhiều."
Hắn tắt máy.
Phong Bác Thần không hề hay biết rằng, điện thoại của hắn trước đó đã bị cài thiết bị nghe lén. Paula Vega đứng ngoài cửa, sắc mặt nghiêm nghị có chút biến hóa. Paula trở về phòng làm việc, không bao lâu sau Phong Bác Thần tìm đến. Bà giả vờ như không biết gì, mỉm cười hiền hậu.
- Sao vậy Thần?
Phong Bác Thần ngồi xuống ghế.
- Phỉ Y bị mất tích, dì có biết chuyện này không? Dì Orla hiện tại rất lo lắng cho con gái mình, dì ấy mới gọi điện nhờ con giúp.
- Con bé mất tích? Vì sao lại mất tích.
- Con không rõ.
Paula quan sát sắc mặt Phong Bác Thần rồi đảo đôi mắt xinh đẹp tứ phía. Hắn trầm tư, thật sự không muốn quan tâm chuyện Phỉ Y. Hắn nói với Orla Vega như vậy chỉ để bà yên tâm. Hắn ngẩng đầu nhìn dì Paula. Quan hệ giữa Paula Vega và Orla Vega không tốt. Bọn họ không phải là chị em ruột. Orla Vega là con gái của vợ bé, chính vì điều này mà Paula rất hận mẹ con Orla Vega, đặc biệt là cha.
Năm xưa, mẹ Orla Vega trước khi trở thành vợ bé thì có mang thai một đứa con trai. Mẹ Paula Vega khi biết tình nhân chồng mình mang thai thì đã ra tay hãm hại đứa bé đó. Bà không phải sợ mọi quyền lực sẽ bị người phụ nữ kia cướp mất, bà sợ con gái mình thiệt thòi. Mẹ Orla Vega sảy thai. Quá đau buồn trước sự mất mát đấy, cha của Paula quyết định lấy mẹ Orla để bù đắp. Về sau, bà ta may mắn hạ sinh một đứa con là Orla.
Paula Vega rất ghét mọi thứ thuộc về Orla Vega, tất cả mọi thứ. Bà sẽ diệt trừ những kẻ dám đụng chạm vào người thân của mình, nhất là Phong Bác Thần.
- Được rồi. Chuyện Phỉ Y, để cho dì.
- Dì à, không sao chứ? Nếu dì không muốn giúp thì cũng không nên gượng ép bản thân như vậy. Con biết dì không thích dì Orla, Phỉ Y lại là con gái nuôi dì ấy.
- Dì không sao đâu. Quá khứ rồi, dì không bận tâm. Ayda! Orla là em gái dì, làm chị không nên vô tâm. Về vụ Phỉ Y mất tích, con cứ giao cho dì điều tra nhé Thần.
Phong Bác Thần lòng nhẹ nhõm, gật đầu.
Trải qua mấy tiếng làm việc căng não, giờ ăn trưa, Tạ Vô Song không ăn ở tập đoàn mà ra ngoài có hẹn với Phương Hoa. Phong Bác Thần lúc này chuẩn bị đưa Paula đi ăn nhà hàng thì thấy cô đang đứng chờ ai đó. Hắn bắt đầu hoài nghi, không lẽ cô chờ Giang Hạo Hiên. Hắn nghĩ đến đây, ngay lập tức di chuyển.
Paula ngồi trong xe, nét mặt không vui.
Xe của Phương Hoa dừng trước mặt Tạ Vô Song, cô chưa kịp mở cửa thì cánh tay bị Phong Bác Thần kéo lại. Tạ Vô Song cau mày. Hắn định làm gì nữa đây chứ?
Cửa xe hơi hạ thấp xuống.
- Cục cưng à đợi anh lâu chưa?
Rõ ràng là xe Phương Hoa nhưng cái người trong xe...
Chàng trai mái tóc đỏ vuốt ngược, anh tháo kính đen khoe toàn bộ gương mặt lãng tử. Chàng trai sở hữu đôi mắt biết cười, miệng không ngừng hôn gió cô. Tạ Vô Song khóe miệng đông cứng hoàn toàn không cười nổi. Phong Bác Thần siết chặt cánh tay khiến cô giật mình.
- Hắn ta là ai nữa?
Tạ Vô Song day trán.
- Cục cưng, lên xe.
Cô nhìn Cung Thượng Nam rồi liếc mắt Phong Bác Thần ghen tuông bên cạnh.
- Cục cưng, em đâu có bị câm?
Cung Thượng Nam bị thừa thiểu năng, không hiểu ám chỉ của Tạ Vô Song.
- Cục cưng? Hắn gọi cô thân mật thế hả?
Phong Bác Thần ném cho Cung Thượng Nam cái nhìn vô cùng sắc bén, lạnh lẽo khiến anh không khỏi rùng mình mà nhìn Tạ Vô Song, trong đầu hiện ba dấu chấm hỏi đen to đùng. Người đàn ông người đầy sát khí trước mặt như muốn giết anh.
- Gì gì, tôi đã làm gì sai đâu. Sao anh lại nhìn tôi bằng cái ánh mắt tử thần đó?
Cung Thượng Nam gãi đầu hoang mang.
"Ối! Rén quá!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.