Giấc Mộng Hôn Nhân

Chương 47: Hiện tại không thể sống vì bản thân




Ba tháng sau.
- Song, gió biển lạnh lắm. Em mau vào trong đi.
Giang Hạo Hiên lo lắng nhìn Tạ Vô Song. Cô đã đứng đây gần ba mươi phút rồi. Thời tiết dạo này rất dễ bị bệnh. Ngày nào Tạ Vô Song cũng đứng ở đây rất lâu, hắn thừa biết cô đang trông ngóng điều gì nhưng hắn không thể can thiệp. Giang Hạo Hiên giúp cô choàng thêm áo ấm. Còn bây giờ, hắn thật sự không biết tin tức về Phong Bác Thần.
Phong Tử Mặc từ khi loại bỏ được thứ bản thân muốn, liền ngồi lên vị trí chủ tịch tập đoàn điều hành mọi việc lớn nhỏ. Hầu như, sự ủng hộ của các cổ động đều hướng đến hắn. Bởi vì, đơn giản Phong Tử Mặc là con trai lớn của Phong gia. Bọn họ liền quay lưng, phục tùng hắn vô điều kiện. Về Paula Vega thì bị hắn ta giam giữ không khác gì tù nhân.
Thời gian, chính là yếu tố quan trọng mà Phong Bác Thần cần. Nhưng phải mất bao lâu mới được. Tạ Vô Song trong lòng rất đau đớn trước sự ra đi của chồng. Giang Hạo Hiên biết Phong Bác Thần chưa chết. Hắn có lòng tin, người đàn ông đó không dễ gì đối phó. Việc tin chắc rằng Phong Bác Thần đã chết sẽ khiến Phong Tử Mặc càng buông lỏng cảnh giác. Giang Hạo Hiên tạm thời chăm sóc Tạ Vô Song thay Phong Bác Thần.
“Mình chưa thể đảm bảo sự an toàn cho cô ấy dài lâu. Nhưng hiện tại thì có đủ khả năng bảo vệ Song. Nếu biết Phong Bác Thần chưa chết, hắn ta nhất định còn tìm đến cô ấy.”
- Song.
- Anh đừng có làm phiền tôi nữa được không? Nếu không tại anh đứng về phía người đàn ông độc ác kia thì anh ấy đã không chết. Giang Hạo Hiên, anh cút đi.
- Em đừng vội chán ghét anh như vậy mà Song. Em phải nhìn nhận vấn đề theo chiều hướng sâu chứ. Phong Bác Thần là ai? Chồng em đâu dễ bị người khác đánh bại.
Giang Hạo Hiên nét mặt buồn bã.
- Ý anh là sao?
Tạ Vô Song tay nắm chặt áo ấm.
Hắn không nói gì, quay người đi. Cô ngay lập tức đuổi theo kéo cánh tay Giang Hạo Hiên lại. Tạ Vô Song muốn hắn giải thích rõ ràng ý tứ trong lời của mình. Phong Bác Thần cô vẫn chưa hiểu hết con người hắn. Giang Hạo Hiên không thân thiết gì với chồng cô, sao lại có vẻ hiểu Phong Bác Thần như vậy. Là tại vì bọn họ là đàn ông sao hay là vì điều khác?
- Em cứ yên tâm.
Giang Hạo Hiên cười.
“Không thể nói rõ cho cô ấy được.”
Buổi tối cùng ngày, Tạ Vô Song ngồi trên bàn ăn tay cầm thìa, sắc mặt đờ đẫn. Giang Hạo Hiên ngồi đối diện cô cũng không lên tiếng. Từ khi Phong Bác Thần rơi xuống biển, hắn không thể để Tạ Vô Song sống một mình được. Đây cũng là điều mà Phong Bác Thần mong muốn không riêng gì Giang Hạo Hiên.
- Đồ ăn hôm nay không vừa miệng em sao?
Hắn đành hỏi.
- Ọe!
Tạ Vô Song đột nhiên cảm thấy buồn nôn, liền đẩy ghế đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh. Giang Hạo Hiên vội vàng theo sau cô. Triệu chứng đó, không phải là…Hắn đứng bên ngoài chờ Tạ Vô Song. Trong lòng vô cùng nhói đau. Phải, hai người họ là vợ chồng. Chuyện sinh con không sớm thì cũng muộn.
Mãi một lúc, Tạ Vô Song mới đi ra. Sắc mặt cô tái nhợt có chút choáng váng. Giang Hạo Hiên nhẹ nhàng dìu cô. Bỗng, đầu óc cô quay cuồng rồi ngất tại chỗ. Hắn cẩn thận bế ngang Tạ Vô Song lên. Không tiện đến bệnh viện, Giang Hạo gọi bác sĩ tư nhân tới khám.
- Xin chúc mừng Giang thiếu gia, cô ấy mang thai đã được ba tháng. Tuy nhiên, sức khỏe Giang phu nhân hơi yếu, cần được bồi bổ nhiều hơn. Tình hình thai nhi vẫn không bị ảnh hưởng gì nên Giang thiếu bớt lo lắng.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán. Đứa bé này, sao lại xuất hiện đúng thời điểm không nên. Giang Hạo Hiên vừa hạnh phúc thay Tạ Vô Song vừa căng thẳng. Nếu lỡ như Phong Tử Mặc biết cô đang mang thai con Phong Bác Thần. Liệu hắn có hãm hại đứa nhỏ không?
Không được, hắn phải bảo vệ hai mẹ con cô bằng mọi giá. Giang Hạo Hiên tiễn bác sĩ đi. Hắn nhanh chóng quay lại phòng, gương mặt suy nghĩ điều gì đó. Hắn nên làm gì bây giờ?
- Thần, đừng bỏ em mà anh…
Tạ Vô Song giật mình tỉnh giấc.
- Em sao rồi?
Giang Hạo Hiên rót cô một ly nước lọc.
- Tôi, tôi đói bụng.
- Anh bảo đầu bếp nấu những món thanh đạm mang cho em. Em nên ăn nhiều một chút, trong giai đoạn đầu này phải cẩn thận.
- Giai đoạn đầu?
Cô ngơ ngác đưa tay sờ bụng mình.
- Phải. Em đã mang thai được ba tháng.
- Anh nói thật sao? Tôi mang thai…
- Ừ. Anh có lời đề nghị, mong em đồng ý. Chúng ta không thể ở lại đây nữa, không an toàn. Anh muốn cùng em sang nước ngoài.
Giang Hạo Hiên nghiêm túc nói.
Tạ Vô Song biết hắn rất quan tâm mình, nhưng còn Phong Bác Thần. Thi thể chồng cô vẫn chưa được tìm thấy, Tạ Vô Song không muốn bỏ hắn một mình lạnh lẽo dưới biển sâu. Đã trôi qua tận ba tháng, không lẽ không có hy vọng gì sao? Tạ Vô Song cảm thấy hiện tại cực kỳ mệt mỏi về tinh thần.
- Em đừng để tâm trạng ảnh hưởng thai nhi.
Hắn cúi đầu, tốt bụng nhắc nhở.
- Đúng rồi, bây giờ tôi không còn là một mình nữa. Con chúng tôi, tôi phải sống vì đứa nhỏ.
Tạ Vô Song nhanh chóng tươi cười.
“Thần, ông trời thật biết chơi đùa chúng ta.”
Giang Hạo Hiên mừng thầm, cô nên như vậy. Cũng thật may mắn khi đứa bé có mặt đúng lúc. Hắn phải tranh thủ sắp xếp mọi việc, còn về Paula Vega hắn sẽ nghĩ cách khác để cứu bà. Nếu được, hắn thật muốn Paula đi theo. Giang Hạo Hiên biết chuyện này không hề đơn giản, Phong Tử Mặc rất nhanh chóng phát hiện bọn họ. Thời gian, không có nhiều. Hắn phải hành động và cố gắng giảm rủi ro.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.