Giấc Mộng U Hoàng

Chương 2: Túy mộng




(Mộng say)

*

Hai vò rượu chẳng mấy chốc đã hết.

Cung Minh Quan cảm thấy mình đã ngà ngà say, khuôn mặt thanh tú của Tử Quy rõ ràng ở gần như vậy, lại cảm thấy xa tận chân trời, như thể cách một tầng sương mù.

Hắn mê man duỗi tay, kéo tay áo của Tử Quy về phía mình: “Ngươi lại gần chút, lại đây… Sợ cái gì, lại gần đây.”

Tử Quy thuận theo mà tiến đến, lập tức cảm thấy vai hơi nặng, là Cung Minh Quan nghiêng người dựa lên. Khí thế thường ngày nghiêm nghị lạnh buốt của tôn chủ bị rượu ngon rửa trôi phân nửa, hai mắt nhuốm men say mà nhìn y chằm chằm, miệng hàm hồ không rõ lời: “Tử Quy… ngươi đừng đi đâu cả.”

Tử Quy vòng tay ra sau đỡ thắt lưng Cung Minh Quan, chỉnh cho hắn một tư thế dựa vào mình thoải mái hơn, thanh âm nhỏ nhẹ: “Tôn chủ say rồi… Hiện tại Thiên Võng Lâu có hơn trăm sát thủ, những nhiệm vụ tầm thường Tử Quy không cần tự mình ra tay. Chỉ cần tôn chủ không đuổi Tử Quy đi, Tử Quy đương nhiên sẽ không đi đâu cả.”

Cung Minh Quan trong lòng buồn bực không vui, xoay người nằm xuống, gối đầu lên đùi Tử Quy, nhắm mắt lại: “Thế mà vừa rồi ngươi còn muốn đi làm nhiệm vụ…”

So với ngày thường, trăng đêm nay sáng tỏ, chiếu rọi vào khóe mắt Cung Minh Quan, dù nhắm mắt vẫn cảm nhận được ánh sáng mông lung.

Hắn vô cớ cảm thấy buồn ngủ, mơ mơ màng màng cọ mặt vào góc áo của Tử Quy.

Một bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán hắn.

Hắn nghe Tử Quy cười nói: “Thật sự say rồi. Nhiệm vụ này còn không phải là do tôn chủ phân tới sao?”

Thời gian phảng phất ngưng đọng trong một khắc này.

Hương trúc tựa rượu, men say như mộng

*

*

Khi Cung Minh Quan mở mắt ra, Tử Quy không nhìn thấy. Y đang ngẩng đầu nhìn hoa trúc dưới trăng.

Hình như hắn ngủ gật trong chốc lát, trên người đắp áo ngoài xanh thẫm của Tử Quy. Sắc mặt Cung Minh Quan hơi trầm xuống, duỗi tay ấn vai Tử Quy, mượn lực ngồi dậy.

Tử Quy nhẹ nhàng “A” một tiếng: “Tôn chủ, người tỉnh rồi?”

Cung Minh Quan lúc này còn sáu, bảy phần say, người đã thoáng tỉnh táo, lật tay đem áo phủ lại lên người Tử Quy, giả vờ tức giận: “Đêm dài khí lạnh, ngươi còn cởi áo cái gì.”

Tử Quy cũng không biện giải, mặc lại áo ngoài của mình. Cung Minh Quan từ phía sau ôm y vào lòng, cằm gác lên một bên hõm cổ trắng nõn: “Đừng nhúc nhích. Cả người ngươi lạnh căm rồi, ta cho ngươi một chút ấm áp.”

Tử Quy lắc đầu: “Thật sự không lạnh.” Thấy Cung Minh Quan không nhúc nhích, y có chút bất đắc dĩ, nhượng bộ nói, “Hay là… Tử Quy múa kiếm cho tôn chủ xem? Cũng xem như làm ấm mình.”

“…” Cung Minh Quan bấy giờ mới chậm rãi buông tay, vẻ mặt vẫn có chút không vui. Tử Quy không nhìn thấy, đứng dậy nói: “Tôn chủ đợi một chút, Tử Quy đi lấy…”

Cung Minh Quan một tay giữ chặt y, trầm giọng nói: “Không được dùng hàn đao của ngươi.”

Người kia lại rất vô tội nhún vai: “Tôn chủ, chỗ của Tử Quy không có thanh kiếm nào khác…”

“Còn phải trông cậy vào ngươi à? Bổn tọa không thể cho ngươi nổi một thanh kiếm tốt sao?” Cung Minh Quan hừ một tiếng, tháo bội kiếm bên hông mình xuống, giơ tay ném qua, “Nhận lấy.”

Tử Quy nhẹ nhàng tiếp kiếm, thu lại sau lưng mình, đạp ánh trăng bước xuống đình.

Y nhìn lên, hướng phía Cung Minh Quan xa xa khom người.

Đột nhiên, lưỡi kiếm xuất vỏ.

Bóng người ánh kiếm, như rồng bay, như phượng múa.

Dáng dấp Tử Quy lưu loát, kiếm chiêu chập trùng, ẩn chứa sát khí nhàn nhạt, vẽ nên cảnh đẹp ngợp trời.

Y ở trong đình di chuyển liên hồi, áo xanh phiêu động. Nhụy hoa cùng tơ trúc bị lưỡi kiếm chém rơi xuống đất, lại bị kiếm khí hất lên cao, phất phơ cuộn quanh thân người y.

Hoa trắng như tuyết, nhụy đỏ như máu.

Tựa một đêm đông tiêu điều.

Cung Minh Quan xem đến ngẩn ngơ.

Hắn phảng phất cảm thấy mình như đang trong một hồi đại mộng.

*

*

Tử Quy thu kiếm, trở lại ngồi xuống bên cạnh Cung Minh Quan, chậm rãi điều chỉnh hơi thở.

Cung Minh Quan đưa ta hướng đến y, Tử Quy liền cung kính trao lại thanh kiếm.

Không ngờ Cung Minh Quan đẩy kiếm ra, nắm cổ tay y, tức khác nhíu mày: “Sao vẫn còn lạnh như vậy? Không phải ngươi nói có thể làm ấm mình sao, hửm?”

“Chuyện này…” Tử Quy nhất thời nghẹn lời, không nghĩ tôn chủ còn nhớ lời này, “Vẫn ấm hơn một chút.”

Cung Minh Quan đương nhiên không tin lời nói bừa của y, mày hắn nhíu càng lúc càng sâu, thần sắc sầu lo, bỗng nhiên nâng mặt Tử Quy về phía mình, trừng mắt chất vấn: “Chẳng lẽ trên người ngươi vẫn còn thương bệnh? Không được giấu giếm chịu đựng, biết chưa? Nếu một ngày nào đó phát tác, chỉ có ngươi ăn khổ.”

Tử Quy vội vàng lắc đầu: “Phiền tôn chủ lo lắng, đều là vết thương cũ năm xưa…” Nhưng thân thể của hắn lén lút rụt lại, ý đồ lừa gạt cho qua.

“Tử Quy!” Cung Minh Quan nhanh tay lẹ mắt mà vòng qua tóm lấy lưng y, làm y muốn tránh cũng không tránh được. Hắn càng thêm nổi giận, “Ngươi trốn cái gì mà trốn, bổn tọa đáng sợ vậy sao? Hay là ngươi chột dạ?”

Lại dùng sức một chút, cả người Tử Quy ngã vào lồng ngực hắn.

“Tôn chủ……!”

Tử Quy hoảng sợ, bất giác hất tay một cái.

Ngày thường có ngoan ngoãn trước mặt tôn chủ thế nào, Tử Quy cũng là sát thủ hàng đầu, khắp giang hồ chẳng có mấy đối thủ. Y cũng quen dùng các loại ám khí phi đao, dao găm chủy thủ này nọ, sức cổ tay mạnh đến kinh người. Cung Minh Quan nhất thời không giữ được y, ngược lại chính mình cũng bị mất thăng bằng, trong lúc vội vàng chỉ kịp ôm Tử Quy vào lòng.

Hai người cùng lăn xuống mấy bậc thang, ngã vào bãi cỏ trong sân, lăn hai vòng.

Cung Minh Quan bảo hộ Tử Quy kín mít, chính mình oanh oanh liệt liệt mà ngã đến choáng váng mặt mày.

Hắn chưa kịp phản ứng, Tử Quy đã cuống quýt bò dậy đỡ hắn, đuôi tóc người nọ còn treo trên ngọn cỏ ngậm sương: “Tôn chủ, mau đứng dậy… Đều là lỗi của Tử Quy! Tôn chủ có bị thương đâu không?”

Cung Minh Quan không nói gì, đỡ thái dương ngồi dậy, Tử Quy còn muốn nói thêm gì đó, bị hắn vươn ngón trỏ đè lại môi.

Cung Minh Quan nhìn gương mặt tuấn tú của Tử Quy, không nói một lời.

Trong lòng hắn đang cuồn cuộn dâng lên một loại cảm xúc không thể diễn tả thành lời, lên xuống như thủy triều mênh mông, nhảy nhót tựa lửa thiêu không dứt.

Một lúc lâu sau, hắn bỗng nhiên mỉm cười, gỡ xuống một phiến lá trúc vướng trên vạt áo của Tử Quy: “Đừng nhúc nhích. Dính bẩn rồi.”

Tử Quy quả thật không nhúc nhích, an tĩnh nhìn hắn.

Cung Minh Quan thôi cười.

Hắn dừng một chút, lần nữa duỗi tay nắm vạt áo Tử Quy, chậm rãi luồng vào trong.

Đôi mắt sâu thẳm của Tử Quy hơi mở to, hàng mi dài khẽ run rẩy.

Y vẫn không tránh đi.

Môi của hai người giao nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.