Cung Minh Quan bỗng nhiên tỉnh lại, đầu đau muốn nứt ra.
Gió lặng lẽ thổi qua, vạn vật yên tĩnh.
Ánh trăng trong U Hoàng Cốc lạnh lẽo, hắn nằm trên mặt đất dưới chân núi, tóc dài tán loạn, người lấm tấm bụi đất, xung quanh là vò rượu rỗng lăn đầy đất.
Cung Minh Quan nghiêng đầu một chút, nhìn đến mộ phần bên cạnh.
Bia mộ lẻ loi đơn độc, góc cạnh bị mài đến sáng bóng, hàng chữ bên trên được khắc rõ ràng.
—— Thiên Võng Lâu chủ Cung Tử Quy chi mộ.
Cung Minh Quan mê man mà thở dài một hơi.
Tỉnh mộng.
Là mộng, mộng rồi phải tỉnh.
Cung Minh Quan bỗng nhiên khàn giọng cười phá lên, tay với vò rượu bên cạnh, không thèm nhìn lấy một cái mà dốc thẳng xuống đầu mình.
Vài giọt rượu sót lại rơi trên khóe mắt hắn, chảy xuôi như đổ lệ.
Một lúc sau, Cung Minh Quan lảo đảo bò dậy, tiến về phía trước hai bước, vươn đôi tay, ôm chặt bia mộ. Hắn dán mặt lên mặt đá lạnh băng, nghẹn ngào mà nói: “Tử Quy… à, rốt cuộc… lại mơ thấy ngươi. Quả nhiên… phải thật say mới có thể gặp lại ngươi một lần…”
Ánh mắt hắn đong đầy cưng chiều, vừa bi thương, lại dịu dàng: “… Tử Quy, Tử Quy… Ngươi không nghe lời, sao không quay lại…”
Xung quanh không có lấy một âm thanh nào.
Cả tiếng côn trùng cũng không có.
Cung Minh Quan nửa tỉnh nửa say mà vỗ về bia mộ, âm giọng trầm thấp mất mát: “Tử Quy, người biết không… rượu này rất khó uống… uống nhiều sẽ đau bụng…”
Ánh trăng như sương mờ rót xuống, sắc mặt hắn tái nhợt như giấy, môi mỏng khổ sở run rẩy, mồ hôi lạnh rịn ra từ thái dương, nhỏ giọt mà rơi xuống.
Cung Minh Quan lại như không hề hay biết, Hắn nhắm mắt, bàng hoàng mà cẩn thận, dùng ngón tay vuốt ve dòng chữ khắc trên bia mộ.
Đôi tay kia từ lâu đã khô gầy như củi, chỉ còn một lớp da mỏng tiều tụy yếu ớt bám vào khung xương, đáng thương vô hạn.
Đây tuyệt đối không phải là một đôi tay có thể vung kiếm.
Ba năm.
Từ khi Tử Quy ra đi, Cung Minh Quan không bao giờ cầm kiếm nữa.
Tử Quy, Tử Quy.
Tử Quy của hắn, vĩnh viễn sẽ không về.
*
*
Năm Bình Nguyên thứ tám, đêm đông, tuyết lớn. Thiên Võng Lâu chủ Cung Tử Quy tự mình ám sát Long Đầu Điện Long Khôn, bị phục kích.
Thời điểm đó, tà thuật của Long Khôn đại thành, nắm trong tay một thanh đao đầu hổ uy chấn giang hồ. Bốn mươi tám sát thủ của Thiên Võng Lâu rơi vào tuyệt cảnh, duy nhất Cung Tử Quy không hề biến sắc, ngang nhiên đối chiến.
Đến khuya, gió lớn trăng cao, nền tuyết nhuộm máu, chói mắt hơn hoa. Ba mươi sáu đao của Cung Tử Quy đều xuất khỏi hộp, như sương như chớp, như nước như sao, cuối cùng lưỡi đao đoạt mạng Long Khôn, mà y cũng sức cùng lực kiệt bỏ mình. Một trận này, toàn bộ bốn mươi tám sát thủ của Thiên Võng Lâu cùng năm trăm đệ tử của Long Đầu Điện đồng quy vu tận, không một ai sống sót.