Giải Cứu

Chương 10:




15
Một tuần sau, tôi tăng ca ở công ty đến tận khuya, công việc còn rất nhiều, tôi xoa xoa thái dương, định cầm cốc cà phê giải khát.
Đột nhiên nhận được điện thoại của em gái: "Chị, Cố Sách mất tích..."
Giọng cô ta bối rối: "Em liên lạc với anh ấy và mấy người bạn nhưng họ không biết anh ấy ở đâu, điện thoại cũng tắt máy. Chị có thể quay lại giúp em tìm cách..."
Tôi nhìn ngày tháng trên màn hình và chợt nhớ hôm nay là ngày giỗ mẹ anh.
Không giống như tôi, người bị bỏ lại phía sau.
Mẹ anh đã chế.t để bảo vệ anh.
Năm mười hai tuổi, tính ham chơi trẻ con của anh đã gây ra một tai nạn xe hơi đáng lẽ không nên xảy ra.
Giây phút trước khi anh bị kẹt dưới gầm xe, mẹ anh đã kiên quyết bảo vệ anh dưới thân.
Bà ấy bị thương nặng ở đầu và t.ử vo.ng tại chỗ.
Má.u của bà chảy lên người và mặt anh, nhuộm đỏ cả một mảng lớn quần áo của anh.
Vào thời điểm đó Cố Sách nói với tôi, ngày nào anh ấy cũng sống trong cảm giác tội lỗi.
Vào ngày mất của mẹ, anh ấy sẽ quay lại nơi xảy ra tai nạn xe hơi cả ngày, lặp đi lặp lại cảnh tượng đó trong tâm trí.
Nếu anh ấy không chạy vòng quanh và nhặt quả bóng lăn trên đường...
Mạng của anh ấy đổi lấy mạng của mẹ, anh ấy không dám chế.t, nhưng sống cũng khó.
Anh cảm thấy một người bẩn thỉu và vô liêm sỉ như mình không xứng đáng được bất cứ ai an ủi.
Nhưng suy cho cùng, anh ấy vẫn tưởng tượng có người có thể đứng sau lưng vỗ nhẹ vào lưng anh, dù anh không nói gì.
Anh ấy chưa bao giờ đề cập vấn đề này với người nào khác.
Ngoại trừ tôi.
Tôi nắm chặt điện thoại và nói: "Thử hỏi bạn bè của Cố Sách xem họ có biết địa điểm anh ấy và mẹ anh ấy gặp tai nạn xe hơi không."
Vu Điềm nhất thời sững người: "...Được."
Ba người chúng tôi tìm kiếm xung quanh nơi xảy ra tai nạn, cuối cùng tìm thấy Cố Sách ở ngã tư.
Sau bao nhiêu năm, môi trường xung quanh đã trải qua nhiều thay đổi.
Nhưng vẻ mặt của Cố Sách khiến tôi cảm thấy anh ấy vẫn là đứa trẻ bơ vơ của hơn mười năm trước.
Anh đứng một mình trên con phố vắng giữa đêm khuya, bóng lưng đầy hoang mang và mong manh.
Vu Điềm khẽ gọi tên anh, bước nhanh tới, ôm lấy anh với đôi mắt đỏ hoe,
Cố Sách cúi đầu nhìn cô ta.
Dưới ánh đèn đường, bóng họ trải dài thân mật.
"Làm sao em biết?" Anh thấp giọng hỏi.
Vu Điềm nhất thời sửng sốt, cúi đầu xuống, giọng nói có chút cứng ngắc: "Em nghe bạn bè của anh nói qua chuyện của mẹ anh, hôm nay anh vừa hay biến mất, nên nghĩ anh ở đây..."
Cố Sách xoa tóc cô ta, không nghe cô ta nói tiếp: "Ừ."
Vu Điềm, rốt cuộc cô vẫn nói dối.
18
Thật bất ngờ.
Cố Sách không muốn đi cùng cô ta.
Anh nói: “Em cứ mặc kệ anh, điện thoại vừa hết pin, anh không cố ý không nghe máy.”
"Nhưng……"
"Chỉ là hôm nay thôi, để anh ở đây một mình một lát."
“Cố Sách, anh đã bị bệnh rồi… anh nên ở trong bệnh viện.” Vu Điềm có chút lo lắng.
Bạn của anh ấy cũng khuyên: "Đúng vậy, A Sách, hãy ngoan ngoãn đi."
Hôm nay Cố Sách quả thực có chút không bình thường.
Có những hạt mưa nhỏ rơi xuống.
Cố Sách thở dài, cuối cùng cũng lên xe với chúng tôi.
Đôi mắt anh luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không nhìn vào bất kỳ ai trong chúng tôi.
Trở lại phòng bệnh, bạn của anh ấy về trước, Vu Điềm ra ngoài mua đồ ăn cho anh ấy.
Cả ngày anh ấy không ăn gì rồi.
Tôi ngồi một lúc và quyết định đã đến lúc phải đi.
Ngón tay tái nhợt của Cố Sách khẽ nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn tôi: "Em từng gặp ác mộng sao?"
"Tôi nghe Điềm Điềm nói rằng em đã biến mất sau trận động đất, mẹ của em đã chế.t trên đường đi tìm em."
Anh thì thầm: "Sau ngần ấy năm, em có cảm thấy tội lỗi không?"
Tôi mất tích...
Hóa ra là Vu Điềm đã nói với anh như vậy.
"Tôi không có gì phải cảm thấy tội lỗi cả." Tôi mỉm cười "Anh còn không biết tôi ghét bà ấy đến mức nào đâu."
"Tôi hận bà sinh ra hai đứa con gái, lại không thể công bằng."
"Ghét bà ấy vì đã chọn đưa em gái mình đi sau trận động đất và bỏ mặc tôi nằm đó tự chống đỡ."
“Tôi cố gắng sống vì tôi muốn gặp lại mẹ, để mẹ nhìn thấy cơ thể chằng chịt sẹo, đôi chân bị đá đè mưng mủ nhìn thấy cả xương, dáng vẻ gầy guộc, hấp hối. Tôi muốn thấy cảnh bà ấy cảm thấy có lỗi, hối hận với tôi. Tôi thậm chí còn mong chân mình cứ bị thối như vậy mãi không khỏi để bà ấy luôn nhớ những gì bà ấy đã làm với tôi. Tôi nghĩ bà ấy sẽ ôm tôi và nói, xin lỗi, mẹ không cố ý. Tôi muốn tố cáo bà ấy thiên vị, tôi cũng là con gái bà ấy, tại sao lại chỉ luôn đối xử tốt với em gái tôi. Tôi muốn nói với bà ấy rằng tôi rất uất ức. Nhưng bà ấy cứ như vậy mà chế.t. Tôi sẽ không bao giờ được gặp lại bà ấy nữa. "
Trái tim tôi rõ ràng thờ ơ, nhưng cổ họng tôi không tự chủ được nghẹn ngào.
Cố Sách đã không nói chuyện trong một thời gian dài.
Một lúc lâu sau, anh lấy khăn giấy đưa cho tôi, cười nói: “Đã chịu bao nhiêu uất ức mà đến khóc cũng không được.”
Anh ấy nói: "Tôi biết rồi, tôi đều hiểu"
Tôi bắt gặp ánh mắt của anh ấy, trong sự bàng hoàng, tôi dường như nhìn thấy anh ấy sau trận động đất ba năm trước.
Nhếch nhác, nhưng với một chút dịu dàng.
Tôi biết điều đó trong lòng.
Một trải nghiệm tương tự, sự chân thành thẳng thắn nhất và đào sâu vết thương của tôi để cho anh ấy thấy có thể khiến anh ấy cảm động.
Tôi giả vờ không biết gì và nhìn đi chỗ khác.
Ánh mắt đó nhìn tôi một lúc lâu trước khi thu lại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.