Giải Mã Giấc Mơ Giới Giải Trí

Chương 15: Diện mạo của người kia




Editor: Dứa
Beta: Thuỷ Tiên
Cơ Thập Nhất đã đọc mấy cuốn sách về giải mộng, một số phương pháp trong đó cũng tương đối khớp với những giấc mơ mà cô từng giải ở đại lục mộng cảnh.
Tuy nhiên, điều khác biệt chính là, người giải mã thường hỏi người nằm mơ một số vấn đề, mà ở đại lục mộng cảnh của bọn họ thì không cần.
Bởi vì khi giải mã giấc mơ, linh lực sẽ xâm nhập vào ký ức của người nằm mộng, nên cũng không cần dò hỏi.
Hiện giờ linh lực của cô rất yếu, chỉ có thể dựa vào tư duy giải mộng đơn thuần, vì vậy cũng cần người nằm mơ chủ động cung cấp thông tin.
Đây cũng là lý do vì sao cô phải chờ Phạm Dương nói xong thì mới mở miệng cất lời.
Bởi vì bây giờ thì tất cả mọi chuyện mới trùng khớp.
“Anh luôn nhớ mình phải đi chợ mua đồ ăn ngon, nó giống như một kỳ thi. Anh không nhìn thấy đồ ăn trên sạp, tức là không thể viết ra được đáp án, muốn nhìn lén giỏ rau của người khác nhưng lại không nhìn thấy, giống như xem trộm bài thi của người khác mà không được. Cuối cùng chỉ có thể đầu cơ trục lợi nhặt nhạnh lá cải thối ở dưới đất, tất nhiên điểm sẽ kém.”
Bởi vì ký ức bị âm thầm bị biến đổi, nên nó cũng tự động sửa đổi trong giấc mơ.
Bài thi của Diệp Minh bị điểm kém là chuyện có thật, tất nhiên cũng được lưu vào trí nhớ, khi có cơ hội, vào một thời điểm nhất định thì nó sẽ được khai quật.
Có thể bây giờ anh ta không nhớ rõ, nhưng nhắc tới chuyện này, sẽ có ấn tượng mơ hồ.
“Vậy nên lúc tôi chạy ra ngoài, thật sự đã nhìn thấy hung thủ?” Diệp Minh đã quen gọi người nọ là hung thủ, “Nhưng tôi không nhớ gì hết.”
Lông mày của Cơ Thập Nhất hơi cong cong, giọng nói biến ảo khôn lường: “Anh không nhớ, nhưng trí nhớ thuộc về cơ thể anh sẽ lưu trữ rõ ràng.”
Liên Diệc không hề cắt ngang, ngón tay thon dài không ngừng xoay bút.
Cơ Thập Nhất liếc nhìn anh ta, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của anh ta, cô không bận tâm, bĩu môi tiếp tục nói: “Ở trong tiềm thức, anh đã coi con quái vật kia là ảo giác, thế nên nó mới xuất hiện trong gương, tôi nghĩ, trên thực tế, tại hiện trường không hề có gương, đúng không?”
Mặc dù đó là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn.
Phạm Dương nói: “Nơi đó thật sự không có gương.” Năm 2006, làm gì có ai treo gương bên ngoài bức tường, ngay cả bây giờ cũng rất ít ấy chứ.
Cơ Thập Nhất nói tiếp: “Những gì anh tận mắt nhìn thấy chính là sự thật, hình ảnh phản chiếu trong gương cho thấy anh coi nó như ảo giác, nhưng bản năng lại lưu trữ trong ký ức, chôn vùi sâu vào giấc mơ.”
Sở dĩ trong thời gian ngắn như vậy, Diệp Minh có thể mơ thấy chuyện của mười mấy năm trước, cũng bởi vì những giấc mơ trước đó đã đặt nền móng cho anh ta.
Hơn nữa, kết hợp với việc bổ sung những thông tin chân thật, não bộ của anh ta sẽ tiến hành điều tiết trí nhớ, dẫn đến sự ra đời của giấc mơ.
Não bộ của anh ta ghi nhớ người nọ, nhưng vì anh ta cảm thấy đó là ảo giác, không thể hiển thị trực tiếp, thế nên người nọ mới xuất hiện dưới dáng vẻ của một con quái vật, song song với đó, cũng thể hiện tất cả đặc điểm ra bên ngoài.
Nếu cô không nhầm thì đây chính là giấc mơ cuối cùng.
Cơ Thập Nhất vô thức cọ xát ngón tay.
Ngay từ lúc mơ thấy thế giới này, cô đã ngập tràn tò mò về kiến thức hiện đại, hiện giờ được sống ở nơi này, cô mới phát hiện cuộc sống thật sự quá tiện lợi.
Cái từ não bộ này, trước kia cũng được sử dụng để giải mã giấc mơ, nhưng không có thuật ngữ chuyên ngành nào có thể định nghĩa được.
“Diệp Minh.” Liên Diệc mở miệng, “Cậu hãy cẩn thận nhớ lại diện mạo của người kia.”
Trên giường bệnh, Diệp Minh cố gắng suy nghĩ, nói ngắt quãng: “… Hình như dáng người thấp hơn tôi một chút… tuy mặc tây trang nhưng hơi lộn xộn, trông có vẻ sạch sẽ…”
Ngoại trừ những đặc điểm đó, anh ta không thể nghĩ thêm điều gì khác nữa.
Mặc tây trang, đeo kính, sau cổ có vết bớt, cao khoảng một mét bảy mươi lăm đến một mét tám, sạch sẽ, sạch sẽ…
Liên Diệc viết từng đặc điểm lên giấy, mặc dù trước khi tới bệnh viện anh ta đã đoán được vài điểm, nhưng sau khi nghe xong vẫn có cảm giác những bế tắc đã được giải toả, không ngờ việc đi mua thức ăn tưởng chừng như không liên quan lại chính là điều mà Diệp Kiến Hưởng nói.
Năm đó từng thu thập ảnh chụp của những người xung quanh, anh ta tin chắc, chỉ cần quay về đối chiếu từng người một, có lẽ không lâu sau, vụ án chặt xác Vương San San sẽ biến mất khỏi danh sách những vụ án treo.
Ánh mắt anh ta rơi vào người bên cạnh, chính bản thân anh ta cũng không ý thức được thứ cảm xúc lẫn lộn trong đó.
Một lát sau, Cơ Thập Nhất nhận thấy cổ ngọc trước ngực ấm lên, cô biết mình giải mã không sai.
Bố nói với cô, cổ ngọc của gia tộc chính là bảo vật thần bí sàng lọc linh lực, chỉ có linh lực không chút tạp chất mới có thể tiến vào cơ thể.
Hiện giờ cô đã giải mã được bốn giấc mơ, bốn giấc mơ này không quá khó, linh lực được hấp thu cũng không nhiều, nhưng có thể tiến hành cải tạo thân thể cho cô.
Thân thể này không giống với thân thể trời sinh có thể hấp thụ linh lực của cô, mà cần phải tiến hành cải tạo, loại bỏ tạp chất thì mới có thể tu luyện, nếu trực tiếp tu luyện, sau này chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của cô cũng tốt hơn không ít, cô nói: “Còn câu hỏi nào, bây giờ tôi có thể giải thích.” Đợi cô đi rồi, cơ hội sẽ không còn nữa.
Ngoại trừ Phạm Dương nóng lòng muốn thử, mấy người khác đều đã hiểu.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Cơ Thập Nhất trở về đoàn phim.
Ngũ Thanh nói không cần phải quay phim tiếp, nhưng cô đã nhận rồi thì sẽ hoàn thành, dù vì hợp đồng hay vì điều gì khác, hơn nữa, bản thân đạo diễn cũng là một người rất tốt.
Mọi thứ của đoàn phim đã bước vào quỹ đạo, tốc độ ghi hình cũng nhanh hơn không ít, chỉ sau vài ngày, Cơ Thập Nhất đã quay xong phần lớn cảnh quay của mình, chỉ còn lại đoạn kết.
Những cảnh quay sau đó cần có sự góp mặt của Diệp Minh, ngoài ra còn có các cảnh quay ngoại cảnh, ví dụ như một ngôi làng nhỏ trong kịch bản, đây là cảnh được thống nhất sẽ quay cuối cùng.
Không biết do ngày càng thành thạo hay vì thế nào, Cơ Thập Nhất đã nắm giữ tốt cảm xúc trước ống kính máy quay, vậy nên thời gian còn lại cô đều dành cho việc nghiên cứu kịch bản.
Cô mới ở nhà một ngày, Ngũ Thanh đã gọi tới rồi.
Vừa bắt máy, cô ấy đã đi thẳng vào chủ đề chính “Chị nhận giúp em vai nữ số ba của một bộ phim cổ trang, tên phim là “Sơn hà cẩm tú” (*).”
(*) Sơn hà cẩm tú: Núi sông lộng lẫy gấm vóc.
Phim cổ trang? Cơ Thập Nhất biết, người hiện đại thường dùng từ cổ đại để gọi cho các thời đại cũ, đại lục mộng cảnh của cô chính là thời cổ đại.
Như thế cũng tốt, hoàn cảnh rất quen thuộc với cô.
“Bộ phim cổ trang này được chuyển thể dựa trên cuốn tiểu thuyết cùng tên, tuy rằng suất diễn của vai nữ số ba không nhiều, nhưng lại giữ vị trí rất cao trong lòng bạn đọc, không hề thua kém nữ chính.”
Ngũ Thanh cẩn thận nói tiếp, “Mặc dù đạo diễn Văn Thanh rất ưng ý sau khi nhìn thấy ảnh chụp của em, nhưng quyết định cuối cùng vẫn phải dựa vào hiệu quả thử tạo hình nhân vật.”
Nếu không phải vì nhìn thấy bộ phim này trên hot search, gần như cô ấy đã quên béng đi rồi, quả nhiên là khi gửi ảnh chụp của Cơ Thập Nhất qua, đạo diễn Văn Thanh rất hài lòng, chuyện cũng xong một nửa.
Ngũ Thanh không có ý định để Cơ Thập Nhất đóng mấy bộ phim thần tượng, loại phim lấy quyền lực và mưu đồ làm chủ đạo sẽ giúp khán giả đánh giá diễn viên một cách chính diện hơn.
Phim thần tượng quá nhiều chiêu trò.
Cơ Thập Nhất trầm ngâm một lát: “Em biết rồi.”
Ngũ Thanh lại bổ sung: “Tạm thời đừng để lộ ra ngoài, bây giờ em vẫn chưa có danh tiếng.”
Nhân vật này rất được yêu thích, có không ít người đang nhìn chằm chằm vào, nếu để lộ ra ngoài chắc chắn không có chỗ tốt, ngược lại còn chuốc lấy một thân tanh tưởi.
“Vâng ạ.”
“Về phần “Trinh thám tình yêu”, hành động một chút chắc hẳn sẽ tạo ra bọt nước, bây giờ em cứ tập trung chuẩn bị cho “Sơn hà cẩm tú” đi.” Cuối cùng, Ngũ Thanh vẫn dặn dò như thế.
Vốn dĩ cô ấy không muốn để tâm đến một web drama nhỏ bé, bên dưới lại cứ cố tình đưa tin, nhà đầu tư chính là Giải trí Hoàng Thiên, mà trước đó lại là một công ty nhỏ.
Không cần phải nói, đây chắc chắn là chỉ thị từ phía người đó.
Ngũ Thanh không biết nên nói như thế nào, nếu tiếp quản Cơ Thập Nhất sớm hơn một chút thì tốt biết mấy, chắc chắn là tài nguyên sẽ được sử dụng đúng chỗ, hiện giờ đã ký hợp đồng, lịch trình đều phải xếp sau một, hai tháng.
Sau khi Ngũ Thanh kết thúc cuộc trò chuyện, Cơ Thập Nhất đã lên Weibo tìm kiếm thông tin về “Sơn hà cẩm tú”, số lượt bình luận dưới Weibo của đạo diễn đã vượt quá năm mươi nghìn, có thể thấy được mức độ phủ sóng của bộ phim.
“Rất mong chờ ai là người diễn vai này, hy vọng không phải là bình hoa di động nào đó huỷ hoại Cẩm Chi của tôi.”
“Câu nói của Cẩm Chi chính là nốt chu sa, là ánh trăng sáng trong lòng tôi, háo hức quá đi thôi!”
“Nam nữ chính đã xuất hiện, nhân vật hy sinh cũng công bố rồi, sao Cẩm Chi còn chưa lộ diện thế?”
“Dù biết biên kịch rất tuyệt, nhưng tôi vẫn muốn nói một câu, đừng thay đổi khiến chúng tôi không nhận ra!”

Phần lớn những bình luận trên Weibo đều suy đoán xem ai là người đóng vai Cẩm Chi, Cơ Thập Nhất đã nắm rõ mong chờ của đọc giả, quay sang tìm kiếm cuốn tiểu thuyết.
Năm ngoái, “Sơn hà cẩm tú” đã hoàn thành trên Tấn Giang, lời văn không quá dông dài, chỉ có khoảng hai trăm nghìn từ, nhưng các số liệu đều vượt xa những bộ truyện nổi tiếng hiện giờ, tất cả bình luận bên dưới đều thảo luận về các nhân vật và nội dung cốt truyện.
Sau khi đọc hết các bình luận dài, cô đã có hiểu biết sơ bộ về cốt truyện.
Văn Cẩm Chi, con gái út của nhà họ Văn tại nước Tề, trời sinh thông tuệ, bởi vì đề xuất không ít quyết sách trị quốc, nên bị tiên đế đương lúc hấp hối nạp vào hậu cung, sau khi tiên đế chết bất đắc kỳ tử, con trai út mười lăm tuổi được nhà họ Văn nâng đỡ thượng vị, Văn Cẩm Chi trở thành Thái Hậu, năm ấy nàng chỉ mới mười tám tuổi, bắt đầu buông rèm nhiếp chính.
Văn Cẩm Chi có dã tâm không nhỏ, Hoàng đế và các trung tướng tiền triều phải mất tám năm âm thầm bố trí mới hạ bệ được nhà họ Văn, Văn Cẩm Chi cũng bị giam cầm ở Từ Ninh Cung.
Nam nữ chính trong tiểu thuyết là Hoàng đế và con gái của trung tướng, Văn Cẩm Chi chỉ được coi là nhân vật nữ số ba, ngay cả nhân vật nữ số hai đến từ nước địch cũng phải thua kém.
Nhưng điều khiến cô bùng nổ, chính là một cảnh tượng.
Cơ Thập Nhất lật đến chương mà độc giả nhắc tới nhiều lần, đoạn đầu miêu tả về đám cưới của đế hậu, không khí vui mừng rộn ràng khắp nơi.
Văn Cẩm Chi bị giam cầm trong cung, chỉ có một tỳ nữ ở bên cạnh, nàng hỏi tỳ nữ cảnh sắc thế nào, tỳ nữ đáp sơn hà cẩm tú, Văn Cẩm Chi bật cười, câu nói cuối cùng là, “Không có Văn Cẩm Chi ta, sơn hà này lấy đâu ra cẩm tú” khiến biết bao ánh mắt phải si mê.
Ngòi bút của tác giả rất sâu sắc, cô chỉ đọc nguyên đoạn miêu tả lại cảnh tượng đó đã cảm thấy chấn động, càng không cần nói tới độc giả theo dõi từng câu từng chữ một.
Ngũ Thanh cho biết thời gian thử tạo hình là vào ngày kia, cô vẫn còn thời gian.
Tranh thủ giải quyết xong mọi việc, Cơ Thập Nhất ôm di động không buông tay, nhân tiện đặt mua sách xuất bản.
Nếu cô muốn hóa thân vào nhân vật này, thì nhất định phải hiểu rõ sự chuyển giao cảm xúc của nhân vật.
Có lẽ do nhiều năm mộng trong mộng nên đã hình thành hai loại tính cách, cộng thêm kinh nghiệm giải mộng cho hoàng thất trong nửa tháng, hai điều này kết hợp lại, trình độ hiểu biết của Cơ Thập Nhất đã tăng lên không ít.
Thành thật mà nói, cô rất thích tính cách dám làm bất cứ điều gì của nhân vật Văn Cẩm Chi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.