Translator: Bạch Quả
Beta: Thuỷ Tiên
Tô Minh Châu khẳng định mình không nhìn nhầm, tấm thảm nhà họ Tô cứ mỗi giờ đều có người giúp việc lau sạch sẽ, không thể có vết bẩn như vậy xuất hiện được.
Trên tay đột nhiên có cảm giác nhớp nháp, mùi máu tanh như có như không cũng tản ra trong không khí, rồi ngày một nồng hơn.
Anh đột nhiên dời tầm mắt xuống tay, dưới ánh đèn, lòng bàn tay dính đầy máu đỏ sẫm, lại nhìn bàn tay nắm gần một nửa bức ảnh, quả nhiên lại xảy ra sự thay đổi mới.
Trong bức ảnh, người phụ nữ đang vẫy vùng ấy nhìn anh và cười lạnh, huyết lệ trong mắt chảy ra không ngừng giống như con sông, cánh tay bị mất hai bàn tay hướng về phía anh cào cào, như muốn phá bỏ xiềng xích của bức ảnh.
Bức ảnh gốc sắp phai màu bị biến thành màu đỏ, trông thấy mà giật mình, kèm với mùi máu tanh nồng nặc, khiến người ta không thể chịu nổi.
Sự thay đổi đột ngột này khiến anh hít một hơi thật sâu.
Giống như người phụ nữ này sắp bước ra khỏi bức ảnh vậy, thật đáng sợ, sẽ không xảy ra chuyện đó chứ? Tô Minh Châu nghĩ thầm, nhưng càng ngày càng cảm thấy có khả năng.
Trong giấc mơ, không chuyện gì là không thể xảy ra, lại có thêm những tình tiết huyền huyễn xuất hiện. Chuyện như vậy nhiều cũng không nhiều, mà ít cũng không hề ít.
Không biết người phụ nữ kỳ lạ này có phải là mẹ của anh hay không. Lòng Tô Minh Châu chợt rối bời, anh cảm thấy là đúng, nhưng rồi lại hy vọng không phải là sự thật. Anh thật sự không muốn nhìn thấy mẹ mình biến thành như thế này.
Máu của người phụ nữ chảy xuống từ trong hốc mắt, mà miệng cũng dần dần to lên, giống như một chú hề, xuất hiện vết rách, máu cũng rỉ ra, xuyên qua bức ảnh rồi nhỏ giọt xuống tấm thảm.
Tô Minh Châu hít sâu, nhìn về phía trước. Cuối hành lang ẩn sâu trong bóng tối.
Lần này anh nên đối mặt như thế nào đây? Tô Minh Châu cầm bức ảnh, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên nhìn chằm chằm người phụ nữ uốn tới ẹo lui đang cười lạnh, tim đập thình thịch.
Dù anh có ngu ngốc đến mấy, thì anh cũng biết, người phụ nữ này… nói là nữ quỷ cũng không quá đáng. Một khi thoát ra được bức ảnh, với bộ dạng dữ tợn hung ác của bà ta, cộng thêm việc anh xé bức ảnh, e là anh không thể sống trọn một giây.
Thuận theo cơ thể vặn vẹo của người phụ nữ, bức ảnh bắt đầu dần dần xoắn lại, xuất hiện các nếp nhăn, như thể nó bị cuốn lại mấy lần.
Đối với chuyện anh không hề làm bất cứ hành động nào mà bức ảnh lại thành ra như thế này, Tô Minh Châu nhìn nhìn, rõ ràng không thể vứt bức ảnh này ở đây được, nếu không thì sau đó anh sẽ bị nữ quỷ đuổi theo phía sau.
Anh nhìn xung quanh, bấy giờ mới phát hiện hành lang nơi anh đứng rất lâu dường như không còn giống hành lang trong ý nhớ của anh nữa. Hoa văn trên tường phải là hình khác và bên kia phải treo một bức tranh mới đúng.
Tô Minh Châu lập tức xoay một vòng, quả nhiên, toàn bộ hành lang đều có sự thay đổi nhỏ.
Chẳng lẽ đây không phải là nhà cũ? Là một nhà cũ mô phỏng?
Là ai mô phỏng nhà cũ của nhà họ Tô, Tô Minh Châu có chút tò mò, chẳng lẽ trước đây anh đã từng đến nơi này? Không thể nào. Nếu có chuyện như vậy, anh nhất định sẽ nhớ. Trừ phi là ký ức của anh trước khi bị bắt cóc, vậy thì anh mới không tình nguyện nhớ ra.
Anh vẫn còn đang mải suy nghĩ, thì bức ảnh đã xảy ra thay đổi nhỏ.
Gương mặt của người phụ nữ cười lạnh trên bức ảnh gồ lên, gương mặt dần dần lộ ra khỏi không khí, giống như có một lớp giấy bao trùm lên gương mặt vậy. Người phụ nữ trong bức ảnh nóng lòng muốn phá vỡ xiềng xích, để sau khi được ra ngoài sẽ mặc sức tung hoành.
Máu chảy dọc một đường xuống phần lõm của bàn tay rồi nhỏ xuống thảm, càng lúc càng nhanh, cuối cùng, giống như vòi nước đang mở, tạo thành một tia nước nhỏ.
Toàn bộ bàn tay của Tô Minh Châu ướt đẫm máu tươi. Anh không dám động đậy, cầm nửa bức ảnh đưa về phía trước, suy nghĩ xem phải làm sao mới có thể thoát khỏi tình cảnh khó khăn này.
Nếu có lửa mang đốt bức ảnh này đi là tốt rồi.
Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, trước mắt Tô Minh Châu sáng lên. Đúng vậy, dù sao thì bức ảnh cũng chỉ là tờ giấy, sợ nhất là lửa, chỉ cần đốt bức ảnh, nữ quỷ dùng bức ảnh làm phương tiện chắc chắn cũng sẽ không thể sống được.
Ở đây không có lửa, anh phải rời khỏi đây, đi đến nơi ngột ngạt kia tìm.
Tô Minh Châu bước nhanh trên hành lang. Lúc này bức ảnh càng ngày càng gồ lên rõ. E là không lâu sau, gương mặt của người phụ nữ kia sẽ hiện ra trước, rồi có thể là toàn bộ cơ thể của bà ta.
Trên hành lang chỉ có một mình anh, ánh đèn yếu ớt, không có bất kỳ tạp âm nào, yên tĩnh đến đáng sợ. Tầm nhìn bị hạn chế trong khoảng mười mấy mét trước mặt, còn lại đều tối đen như mực.
Chính sự tĩnh lặng này khiến con người cảm thấy sợ hãi.
Điều mà Tô Minh Châu sợ nhất chính là hành lang không có điểm cuối, ở trong không gian khép kín đè nén như vậy, nếu cứ đi mãi không có lối ra, cuối cùng sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng.
Giống như người lữ hành trong sa mạc bị mất phương hướng, nhìn thấy ốc đảo hy vọng, nhưng nó sẽ mãi là ảo ảnh. Cho dù đi bao lâu cũng không thể đến đó được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân mình từ từ đi vào cõi chết.
Anh đang rơi vào tình huống giống như vậy.
Nhưng may thay, điểm cuối hành lang nhanh chóng xuất hiện trước mặt anh. Ánh đèn rực rỡ chiếu sáng con đường, Tô Minh Châu thở phào nhẹ nhõm.
Anh đã cảm thấy bức ảnh sắp không chịu đựng được nữa rồi. Gương mặt của người phụ nữ sắp xuyên qua bức ảnh, sắp trở thành thực thể.
Đi về phía trước vài bước, căn phòng khách xuất hiện rõ ràng trước mặt, nhưng cấu trúc của phòng khách không giống với nhà cũ. Tô Minh Châu nhìn xung quanh, phát hiện ở cạnh phòng khách có một ngọn nến đang thắp, dù nhỏ nhưng lại mang đến hy vọng.
Anh chạy đến cầm lấy cây nến, nhắm chuẩn vào bức tranh.
Nhìn thấy ánh lửa, người phụ nữ vốn đang dữ tợn đáng sợ kia đột nhiên lộ ra vẻ mặt kinh hãi, toàn bộ cái đầu đang gồ lên muốn phá bỏ gông xiềng của bức ảnh chợt lui về phía sau, trong miệng thét lên một tiếng, tiếng thét sắc bén chói tai.
Tô Minh Châu thấy có hiệu quả, lập tức đặt ngọn nến bên dưới bức ảnh. Kỳ lạ là toàn bộ bức ảnh đã ngấm máu một lúc lâu, nhớp nháp ẩm ướt, thế mà chưa đầy mấy giây đã cháy hết một góc.
Ngọn lửa bùng lên, nhanh chóng lan vào giữa.
Người phụ nữ trên căn gác xép chật vật trốn vào góc xa, gương mặt hoảng hốt, tóc tai rũ rượi, máu chảy trong mắt càng ngày càng ít.
Ngọn lửa nhanh chóng cuốn lấy cơ thể người phụ nữ, đốt cháy chiếc váy nhuộm đỏ, thế lửa lập tức hoá lớn, gương mặt người phụ nữ vặn vẹo trong ánh lửa, ánh mắt bà ta tràn đầy ác ý nhìn Tô Minh Châu, há to miệng nói gì đó, nhưng tiếc là không phát ra được âm thanh nào.
Ngay sau đó, bức ảnh bốc cháy nhanh chóng hóa thành tro bụi rơi xuống đất.
Tô Minh Châu thả lỏng.
Bức ảnh này vẫn luôn khiến anh thấp thỏm lo âu cho đến bây giờ, sợ mình sẽ bị bóp chết giống như đứa bé trong bức ảnh. May mà ở đây có ngọn nến để anh dùng, nếu không, nói không chừng sẽ xảy ra thêm chuyện gì đó.
…
Trên cây hòe.
Cơ Thập Nhất cẩn thận cầm chiếc hộp ngồi trên cành cây. Một mình xem ký ức của người khác là một chuyện không tốt, nhưng bây giờ cô không thể quan tâm nhiều vậy được. Hiểu rõ những điều mà người đó trải qua, thì cô mới có thể giải mã giấc mơ chính xác được.
Chiếc hộp không có khóa, khiến cô không khỏi mỉm cười. Xem ra Châu Châu không hề đề phòng cô.
Ngay khi mở chiếc hộp ra, một loại bột giống như huỳnh quang bay trong không khí, không ngừng lấp la lấp lánh trước mắt, Cơ Thập Nhất nhắm mắt lại, dùng linh lực liên kết với những ký ức vụn vỡ này, nhanh chóng “nhìn thấy” từ hình ảnh này đến hình ảnh khác.
Dùng tâm, không phải dùng mắt.
Nói là hình ảnh, nhưng thật ra là không khác gì xem một bộ phim.
Chẳng khác nào cô trải nghiệm lại toàn bộ ký ức của Châu Châu theo góc nhìn của anh. Điều đầu tiên lúc mở mắt ra là nhìn thấy một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, dáng người rất cao, đang dắt tay anh, cầm đồ chơi nhỏ chơi đùa với anh.
Nếu cô đoán không lầm, người phụ nữ này hẳn là mẹ của anh.
Từ trước đến nay, Cơ Thập Nhất chưa bao giờ nhìn thấy mẹ của Châu Châu, cũng chưa từng nghe ai nhắc đến. Sau khi nghe Châu Châu nói về giấc mơ mộng trong mộng, cô đã từng lên mạng tìm, trên mạng chỉ có tên của mẹ Châu Châu, thậm chí, đến một bức ảnh cũng không có.
Chuyện như vậy, rõ ràng là không hề bình thường. Hiện nay, thông tin trên mạng xã hội tràn lan, tại sao đến một bức ảnh của đại phu nhân nhà họ Tô cũng không có cho được. Điều này chỉ có một khả năng, đó là toàn bộ hình ảnh đã bị nhà họ Tô xóa sạch, biết đâu có sự tham gia của cả nhà mẹ đẻ của mẹ anh nữa.
Lại suy nghĩ sâu xa hơn, mặc dù gia thế nhà mẹ đẻ của Châu Châu không bằng nhà họ Tô, nhưng cũng không thua kém gì. Nếu thực sự ầm ĩ thành ra chuyện gì đó thì vẫn để lại dấu vết. Vì vậy, chỉ có khả năng là hai nhà hợp lực cùng nhau giải quyết.
Một người phụ nữ bình thường, sinh con cho nhà họ Tô, rốt cuộc đã làm ra chuyện gì mà lại bị xóa sạch không còn bất kỳ dấu vết nào như vậy?
Cơ Thập Nhất trăm mối ngổn ngang không lời giải, nhưng cô không có năng lực điều tra.
Hình ảnh vẫn tiếp diễn, có hình ảnh thì mờ nhạt, có hình ảnh thì tua nhanh, có hình ảnh tối đen như mực.
Tất cả đều nằm trong dự đoán của cô. Những kí ức này là từ thời thơ ấu, anh không hề có nhận thức, có một số hình ảnh được ghi lại trong giấc ngủ, tiềm thức ghi nhớ lại, tất nhiên là mơ hồ đen tối.
Xem một lúc lâu đều là cảnh sống chung với người phụ nữ kia dưới góc nhìn của anh. Cơ Thập Nhất cảm thấy không có thông tin gì đặc biệt. Nhưng đúng lúc này, hình ảnh cuối cùng lại thay đổi.
Động tác của người phụ nữ trở nên kỳ lạ.
Cơ Thập Nhất cẩn thận “nhìn” những hành động giữa người phụ nữ này và bé Châu Châu, càng ngày càng cảm thấy kỳ lạ. Lúc đầu bà ấy rất cưng chiều đứa trẻ, nhưng bây giờ lại có một số hành vi vô ý tổn thương anh, còn có hình ảnh anh trực tiếp ngã từ trên bàn xuống, mà bà ta thì đứng bên cạnh dửng dưng nhìn.
Giây tiếp theo, chuyện đáng sợ hơn đã xảy ra. Cơ Thập Nhất nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ đột nhiên trở nên dữ tợn, ấy thế mà bà ta cấu véo lên cơ thể bé Châu Châu đang bò loạn trên giường.
Từ một góc nhìn giống thế, cô thấy gương mặt điên cuồng của người phụ nữ đang ở trước mặt, hai tay bà ta đang bóp chặt lấy cổ anh. Người phụ nữ trông cực kỳ đáng sợ, mắt trợn to, con ngươi như muốn nhảy xổ ra khỏi hốc mắt.
Hình ảnh đến đây thì trở nên đen tối.
Rất nhanh sau đó lại xuất hiện cảnh mới. Lần này là một nơi xa lạ, góc nhìn của cô là từ dưới lên, giống như được người ta ôm trong tay, về phần người này là ai, cô lại không thể “nhìn thấy”.
Cô chỉ có thể “nhìn thấy” người phụ nữ điên cuồng lúc nãy đang ở phía trên, hình như phong cảnh ngoài kia là một căn gác, với đầu ra ngoài cửa sổ, xung quanh là ngọn lửa phập phồng, dần dần lan ra khắp căn gác.
Người phụ nữ la hét giãy giụa trong ngọn lửa, gương mặt vặn vẹo như ẩn như hiện, cuối cùng thì biến mất.
Hình ảnh tối đen như mực.
Cơ Thập Nhất thở hổn hển, cảnh tượng lúc nãy khiến cô quá kinh hãi. Khó có thể tưởng tượng được, một người phụ nữ dịu dàng trí tuệ đột nhiên trở nên hung ác như vậy, làm ra những hành động vượt ra khỏi suy nghĩ của người thường, mặc kệ an nguy đứa trẻ.
Kết quả là người phụ nữ này bị chết cháy, đáng sợ vô cùng. Thế mà người ôm bé Châu Châu chỉ lạnh lùng nhìn, không phản ứng lại chút nào, ngay cả di chuyển cũng không.
Một lần nữa, hình ảnh lại thay đổi.