Giải Mã Giấc Mơ Giới Giải Trí

Chương 172: Hai người cùng nhau đi lên căn gác




Translator: Bạch Quả
Beta: Thuỷ Tiên
Cơ Thập Nhất cảm thấy hình ảnh này quá đỗi tàn nhẫn.
Bây giờ cô đang nhìn sự việc dưới góc độ của bé Châu Châu. Quả thực những hành động này rất đáng sợ, đối với đứa trẻ mà nói, đây hoàn toàn có thể xem là ngược đãi. Tất nhiên là cô rất tức giận.
Tức giận thì tức giận, nhưng việc một người phụ nữ bị thiêu sống như thế trông vô cùng kinh khủng. Cho dù bà ta có làm ra những chuyện như vậy thì nên bị pháp luật nghiêm trị mới đúng.
Đặc biệt là người ôm bé Châu Châu không có bất cứ hành động nào cả. Bé Châu Châu không ngẩng đầu lên nên cô không thể thấy được dáng vẻ người này ra sao. Nhưng dựa theo suy đoán của cô, thì người này hoặc là ông cụ Tô, hoặc là bố của anh – Tô Hữu Thần.
Cô đã gặp bố của anh, ông Tô Hữu Thần, không chỉ một lần, tính tình lãnh đạm, sắc mặt không thay đổi nhiều, ít nhất là cô chưa từng thấy. Hơn nữa, ông ta cũng không quá nhiệt tình với Châu Châu, chỉ xem như trong nhà có nhiều hơn một người, chứ không phải là ông ta có thêm một người con trai.
Hoàn toàn không có niềm vui khi tìm được con trai.
Trước đây Cơ Thập Nhất cũng nghi ngờ ông ta, nhưng hổ dữ không ăn thịt con, sự tồn tại của Châu Châu sẽ không gây ảnh hưởng gì đến ông ta mới đúng.
Với ký ức này, lại có nhiều thêm một khả năng nữa, đó là hành động vượt quá khả năng tưởng tượng mà mẹ Châu Châu làm khiến cho người nhà họ Tô sinh lòng chán ghét anh, bởi vậy mới dẫn đến việc anh bị bắt cóc đem đi bán.
Về việc vụ bắt cóc có phải do nhà họ Tô làm chủ mưu hay không, hay là do chăm coi không kỹ, vẫn còn là một câu hỏi lớn.
Cơ Thập Nhất nặng nề “nhìn” ký ức mới.
Hình ảnh lại xuất hiện ở một nơi khác, nhưng điều kỳ lạ là cây hòe vẫn còn đó, có người đang kéo Châu Châu, khi quay đầu lại thì có thể thấy đó là người giúp việc.
Rõ ràng là Châu Châu rất tò mò về nơi này. Suy đi nghĩ lại, cô cũng nhân cơ hội này nhìn khung cảnh mới, nhưng lại khiến cô kinh ngạc.
Đây là nhà cũ hiện giờ.
Cùng vị trí, căn gác trên lầu đã biến mất, cấu trúc của ngôi nhà cũng thay đổi, hơn nữa, còn là thay đổi rất lớn, nhưng cô có thể nhận ra đây là nơi xảy ra vụ hỏa hoạn lần trước.
Nói cách khác, ngôi nhà cũ đã từng được sửa chữa phải không?
Cơ Thập Nhất mơ hồ biết được điều gì đó, ngôi nhà cũ năm đó được sửa chữa cải tạo sau khi người phụ nữ kia bị thiêu chết, trở thành hình dạng sau này cô thấy, nhưng cây hòe già vẫn ở đây, không bị đốn hạ, vậy nên cái sân vẫn còn.
Trên mạng hoàn toàn không có bất cứ thông tin nào về vụ cháy và sửa chữa nhà cũ!
Xem ra cái chết của của người phụ nữ kia là bí mật của nhà họ Tô.
Nhưng cũng có thể hiểu rằng, một người phụ nữ mắc bệnh điên, có thể ra tay với chính con ruột của mình, nhất định là một sự sỉ nhục đối với nhà họ Tô, cho nên họ mới xóa sạch mọi dấu vết tồn tại.
Cô đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nên đối với những hành động của mẹ Châu Châu cô cũng có một vài suy đoán mơ hồ. E là vì mắc một vấn đề thần kinh nào đó, nên mới có thể thay đổi thất thường như vậy. Nếu không, cô không thể nào giải thích được vì sao lúc đầu bà ta dịu dàng như thế, mà về sau lại trở nên đáng sợ như vậy.
Nhưng nếu là về vấn đề tâm thần, tại sao lại trở thành dáng vẻ như thế này?
Cô đã tìm thông tin về gia đình mẹ Châu Châu, không có tiền sử gia đình bị bệnh tâm thần, mọi thế hệ đều ra ngoài tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cực kỳ bình thường.
Rốt cuộc trận hỏa hoạn là do bản thân không cẩn thận gây nên, hay là do người khác làm ra…
Mẹ Châu Châu có bệnh, hay là do người khác kích động…
Cơ Thập Nhất suy nghĩ hai vấn đề này, trong lòng cô nghiêng về vấn đề sau hơn…
Trong đoạn ký ức này, Châu Châu hoàn toàn không nhớ rõ trận hỏa hoạn mà anh tận mắt chứng kiến, anh cực kỳ thích ngôi nhà này, còn thích trèo lên cây hòe chơi đùa. Giống như trước đó, người giúp việc đứng một bên quan sát.
Sau đó đều là những ký ức vui đùa.
Cảnh cuối cùng dừng lại trên gương mặt ông cụ Tô, vẻ mặt ông không giống như trước đây cô nhìn thấy, mà có chút lạnh lùng.
Lúc đầu, Cơ Thập Nhất cho rằng mình nhìn sai, nhưng sau khi cẩn thận xác nhận, cô phát hiện thực sự là ánh mắt này, không giống như một người ông, mà giống như một người xa lạ, mang theo ý tứ kỳ quái.
Cô đoán không ra.
Gương mặt của ông cụ Tô có khả năng có sự liên quan mật thiết đến việc Châu Châu bị bắt cóc, chuyện này cần phải làm rõ.
Cơ Thập Nhất thu suy nghĩ này lại, hai mắt chậm rãi mở ra, ánh sáng huỳnh quang vốn đang bay xung quanh dần dần biến mất, cuối cùng, không còn lại chút dấu vết nào, giống như nó chưa từng tồn tại.
Tại sao lúc đó cô lại khẳng định trong chiếc hộp chứa những ký ức, bởi vì mơ thấy một chiếc hộp đóng kín có nghĩa là trong đó chứa nội tâm sâu kín của người nằm mơ, những cảm xúc và ký ức từng tồn tại.
Mà hành động mở chiếc hộp của cô cũng có ý nghĩa, là cô muốn hiểu tình cảm, ký ức trong lòng anh.
Chiếc hộp này được làm bằng sắt. Trong giấc mơ, đồ vật làm bằng sắt tượng trưng cho những cảm xúc bị đè nén.
Từ những ký ức mà cô biết được, có lẽ Châu Châu không nhận ra được sự đè nén từ những ký ức này, cho nên bên ngoài nhìn thì có vẻ không hề nghiêm trọng, nhưng trên thực tế, sự đè nén này vẫn tồn tại, dù sao thì cũng đã có những hình ảnh như vậy.

Nhìn bức ảnh biến thành tro đen, Tô Minh Châu cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Vốn nghĩ bức ảnh này sẽ cung cấp cho anh rất nhiều thông tin, không ngờ cuối cùng lại thành ra như thế này, điều này nằm ngoài dự đoán của anh.
Tô Minh Châu không quan tâm đến bức ảnh nữa, mà quan sát phòng khách, phát hiện anh không biết nơi này. Căn bản là nơi đây không phải căn nhà cũ, không biết có đúng là căn phòng xây mô phỏng mà anh đoán hay không.
May mắn là căn phòng khách này không có gì đáng sợ. Anh đi một vòng rồi quay lại tầng một, không phát hiện ra thứ gì.
Đúng lúc đó, ngoài sân vang lên một tiếng động nhỏ.
Trái tim anh đông cứng lại, thận trọng ra khỏi phòng khách, nhìn thấy một cái thang dưới gốc cây hòe khắc sâu trong trí nhớ của anh. Mà Cơ Thập Nhất anh luôn tâm tâm niệm niệm đang leo từ trên cây xuống.
Tô Minh Châu không chút do dự chạy tới, giữ chặt cái thang.
Cơ Thập Nhất thấy có động tĩnh, nhìn xuống thì nhìn thấy anh. Cô mỉm cười với anh, đôi mắt lấp lánh rực rỡ làm cho cảnh vật mờ tối xung quanh cũng trở nên sáng chói.
Lúc chỉ còn mấy bước, Cơ Thập Nhất nhẹ nhàng nhảy xuống, được Tô Minh Châu đỡ và ôm vào lòng.
“Em leo leo cây làm gì vậy? Nguy hiểm lắm.” Tô Minh Châu trách móc, đôi mắt xanh hiện lên vẻ lo lắng.
Cơ Thập Nhất hít sâu một hơi, đẩy lồng ngực anh: “Ký ức của anh ở trên cây, em không leo lên thì không lấy được.”
Tô Minh Châu muốn nói gì đó, nhưng lại bị Cơ Thập Nhất ngắt lời, cô chỉ chỉ: “Nhìn thấy căn gác kia không?”
Tô Minh Châu dõi mắt nhìn theo, quả nhiên là căn gác trên nóc nhà anh nhìn thấy trong bức ảnh, cửa sổ tối đen mở toang, chỉ khác là không có người phụ nữ.
“Anh vừa mới tìm ra một bức ảnh, chụp một người phụ nữ đang ôm đứa bé đứng cạnh cửa sổ…” Tô Minh Châu tóm tắt ngắn gọn cho cô nghe những chuyện anh đã gặp phải, bao gồm cả ngọn nến đốt cháy bức ảnh.
Mắt Cơ Thập Nhất lóe lên sự kinh ngạc, cô đoán đúng rồi.
“Người phụ nữ này hẳn là mẹ của anh.” Cô dùng đôi ba câu kể lại cho anh nghe những ký ức cô vừa mới nhìn thấy, nói ra suy đoán của mình: “Chúng ta đi lên căn gác đi, có lẽ nơi đó sẽ để lại một vài thông tin.”
Mỗi một giấc mơ trong giấc mơ mộng trong mộng đều có ý nghĩa.
Đối với Châu Châu mà nói, ký ức bị bắt cóc bán đi rõ ràng là gần với hiện tại hơn, cho nên hẳn sẽ là giấc mơ thứ nhất. Nhưng lúc nhỏ ấn tượng không sâu, mà thời gian đã qua rất lâu, cho nên chúng trở thành giấc mơ thứ hai.
E là người đàn ông kia cũng không biết được, chỉ một hành động của bản thân sẽ khiến cho bọn họ phát hiện ra bí mật của rất lâu về trước.
Nếu không giải quyết được, bọn họ sẽ không thể trở lại giấc mơ thứ nhất, chứ đừng nói đến việc trở về hiện thực.
Nếu đã là ký ức từ thời thơ ấu của anh, có vài sự việc lại xuất hiện giống nhau, vậy thì vấn đề mấu chốt hiện giờ nhất định có liên quan đến mẹ của Châu Châu. Cơ Thập Nhất gần như không ngừng nghỉ, chỉ muốn đi thẳng lên căn gác.
Bây giờ bọn họ đang ở trong giấc mơ, ngôi nhà vẫn chưa được sửa chữa, vẫn còn căn gác. Nếu bây giờ không nhìn, có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội nhìn thấy nữa.
Tô Minh Châu không nghĩ rằng suy đoán của mình là đúng. Theo lời kể của Thập Nhất, anh đã có manh mối về việc tại sao người phụ nữ kia muốn làm hại anh. Từ một người mẹ không có ấn tượng trở thành dáng vẻ như thế này, anh không cảm thấy điều này là không thể.
Có điều, bây giờ, tất cả những suy luận đều chỉ là vô ích.
Tô Minh Châu nhìn xung quanh: “Anh không nắm rõ kết cấu nhà cũ bây giờ. Bên ngoài thay đổi rất lớn. Trên tầng không có gì khác biệt, nhưng dưới tầng lại thay đổi rất nhiều.”
Vì vậy, những chi tiết anh phát hiện được ở trong rất mờ nhạt. Nếu không phải nhờ may mắn thì e là không thể phát hiện được, đi ra mới biết thay đổi lớn như thế nào.
Anh không hề nghi ngờ gì về năng lực và suy nghĩ của Cơ Thập Nhất.
Đối với loại tin tưởng tuyệt đối này, nói Cơ Thập Nhất không cảm động là giả. Thực sự thì Châu Châu đối xử với cô rất tốt.
Hai người bọn họ đều không biết gì về căn gác này, ngay cả đường đi lên căn gác cũng không biết ở đâu.
Tô Minh Châu dắt cô đi quanh sân tìm một vòng, cuối cùng cũng phát hiện ra một cái cầu thang hẹp dựa sát vào bức tường ở phía bắc, đi lên trên tầng, bị bao phủ trong bóng tối. Nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy.
Cầu thang được làm bằng gỗ, mỗi bậc chỉ có một tấm ván gỗ, không có vách. Mặc dù chất lượng gỗ không tồi, nhưng sự đơn sơ này lại nằm ngoài suy đoán của bọn họ.
Lịch sử nhà họ Tô cũng kéo dài hơn trăm năm, không thể có một cái cầu thang dẫn lên gác có chất lượng tệ hại như thế này được, trừ phi sau này cố tình thêm vào. Hơn nữa, quả thực căn gác này rất khó để phát hiện ra, nhưng khả năng này vẫn có thể xảy ra.
Cơ Thập Nhất được Tô Minh Châu dắt đi, hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền sang tay cô khiến cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Thực ra, trong giấc mơ, leo lên cầu thang chật hẹp không phải là chuyện tốt, nhưng bây giờ họ phải đi xem xem chuyện gì đang xảy ra, dù có đáng sợ hay kinh khủng đến đâu thì họ cũng phải đi.
Nếu căn gác này đã xuất hiện mấy lần, đã thế, căn gác này còn là một không gian nhỏ trong giấc mơ, thì chắc chắn những thông tin ẩn giấu bên trong rất quan trọng.
Bên cạnh có người đi cùng, cảm giác đơn côi cũng vơi đi ít nhiều.
Cơ Thập Nhất nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt, chợt nhận ra, đứa trẻ trong trí nhớ của cô đã lớn rồi, so với lúc cô vừa mới xuyên đến thế giới này, hình như anh đã cao lớn hơn rất nhiều.
Dường như anh càng ngày càng có trách nhiệm hơn.
Tuy cầu thang hơi dốc nhưng không dài, họ nhanh chóng đi đến điểm cuối, rẽ trái, một hành lang rộng chừng nửa mét hiện ra trước mặt hai người.
Căn gác nằm ở phía trong cùng của hành lang nhỏ này. Cũng có thể nói, bọn họ phải đi xuyên qua hành lang mới đến đó được.
Tô Minh Châu dừng lại. Cơ Thập Nhất hít sâu một hơi, ngón út khẽ động, nói nhỏ: “Đi thôi.”
Toàn bộ ngôi nhà cũ chìm vào bóng tối, giống như khoảnh khắc mặt trời chưa ló rạng, nhưng hai người lại có thể nhìn thấy rõ hình dạng đại khái của hành lang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.