Giải Mã Giấc Mơ Giới Giải Trí

Chương 85: “Bóng đè thường ám chỉ ma quỷ”




Editor: Dứa
Beta: Thuỷ Tiên
Hoàng Hiểu Yến vẫn luôn cảm thấy mình không nên mơ thấy những việc này mới phải.
Từ nhỏ đến lớn, cô ấy hầu như không gặp ác mộng, mỗi khi bạn học nói đến những giấc mơ kỳ lạ, cô ấy đều tỏ vẻ lạnh nhạt.
Có lẽ vì sức khoẻ không tốt, người nhà cũng rất quan tâm đến cô ấy, không yêu cầu cao trong vấn đề học tập, hơn nữa, các bạn học cũng biết rõ tình trạng sức khoẻ của cô ấy, nên không xuất hiện tình huống bị cô lập,…
Dưới tình huống như vậy, cô ấy luôn sống lạc quan, tâm trạng tồi tệ nhất cũng chỉ là khi dì cả đến thăm, hầu hết đều cả đêm không mộng mị.
Lần này vừa mới nhập học đã xuất hiện tình huống như vậy, thật sự là nằm ngoài dự đoán của cô ấy.
Hoàng Hiểu Yến gần như lập tức nhớ tới những truyền thuyết đang sợ về khuôn viên trường học được lưu truyền trong những cuốn tiểu thuyết, ví dụ như có người chết trên giường của cô ấy, hoặc chuyện ma về quỷ hồn tới tìm cô ấy đòi mạng.
Lý Tử nghe thấy những tình huống mà cô ấy đặt ra, có chút cạn lời: “Đừng suy nghĩ lung tung, đúng rồi Weibo kia đã trả lời chưa?”
Hoàng Hiểu Yến lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ, vội vàng xem điện thoại, có chút khó tin: “Chị ấy nói muốn gặp mặt tớ?”
Lý Tử nghiêng người tới, hơi lạ khi nhìn thấy đó thực sự là bản thân Cơ Thập Nhất trả lời.
“Cứ gặp mặt đi, dù sao đối phương cũng là người nổi tiếng lại giàu có, không có khả năng lừa cậu hay gì đâu.” Lý Tử nói, “Hơn nữa tớ rất muốn tận mắt nhìn thấy cô ấy, Cơ Thập Nhất trên Weibo quá xuất sắc, đặc biệt là cuộc phỏng vấn giải mã giấc mơ của Vương Ninh!”
Mặc dù cô ấy không phải fans của Cơ Thập Nhất, nhưng người qua đường nhìn thấy cũng sẽ phải trồng hoa si trong chốc lát.
Hoàng Hiểu Yến ngẫm nghĩ, mình cũng chẳng có gì, không chừng người ta kiếm tiền trong một tiếng đồng hồ còn được nhiều tiền hơn so với việc bán cô ấy nữa ấy chứ.

Cơ Thập Nhất hẹn gặp em gái này không phải là một quyết định tuỳ tiện.
Tình huống của loại bóng đè này có liên quan rất lớn đến môi trường sống và trạng thái tinh thần của cô ấy, hơn nữa, cô cảm thấy việc bóng đè này có liên quan rất nhiều đến hiện thực.
[Cô béo bán diêm: Thật vậy chăng # kinh ngạc, hay là chúng ta gặp nhau ở trường đi, em đang học Đại học Điện ảnh Đế Đô]
Nhìn thấy tin nhắn này, Cơ Thập Nhất có chút giật mình, không ngờ lại là bạn cùng trường.
Cô nhớ lại, quả thực Đại học Điện ảnh Đế Đô vừa có đợt nhập học sớm nửa tháng cho tân sinh viên, hiện tại đã là cuối tháng 8, cũng là thời gian tân sinh viên nhập học.
Nếu đã là bạn cùng trường, vậy thì càng phải giúp đỡ.
Bởi vì chiều hôm sau đoàn phim nghỉ quay, nên Cơ Thập Nhất thay đồ rồi tới trường học.
Trong kỳ nghỉ hè, trường học không có nhiều người, hầu hết đều là nghiên cứu sinh và tân sinh viên mới nhập học, mà tân sinh viên mỗi năm căn bản không vượt quá năm trăm người, con số tương đối ít ỏi so với các trường học.
Đại học Điện ảnh Đế Đô là ngôi trường nổi tiếng trăm năm, hơn nữa, bởi vì đây là trường nghệ thuật, nên các công trình kiến trúc trong trường đều mang hơi thở của nghệ thuật, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài bức tượng của một số nghệ sĩ nổi tiếng đã qua đời.
Đến một ngôi trường như vậy chắc chắn sẽ khác với những trường học bình thường.
Hoàng Hiểu Yến và bạn cùng phòng Lý Tử đợi ở cửa, nhìn khắp xung quanh.
Lý Tử ở bên cạnh nói: “Trước kia tớ không mấy tin tưởng chuyện thế này đâu, nhưng những gì đã xảy ra với Vương Ninh lần trước đã nằm ngoài dự đoán của tớ, sau đó tớ lại lướt các bình luận trên Weibo, quả nhiên đều chính xác hết, tớ còn nghi ngờ không biết có phải thuỷ quân hay không, ai ngờ trong số đó còn có người khá nổi tiếng.”
Đây không phải lần đầu tiên Hoàng Hiểu Yến nghe cô ấy ríu rít, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Haiz, khi nào chị ấy mới tới?”
Lý Tử nói: “Tớ không chờ nổi nữa, mặc dù trong trường có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, nhưng không quá hào hứng… có phải người đeo khẩu trang ở bên kia không?”
Cả hai người đều nhìn về phía cô gái đang đi dưới tán cây, cô mặc áo sơ mi, quần jean rất bình thường, nhưng trên người lại mang một loại khí chất độc đáo, mái tóc đuôi ngựa đung đưa phía sau, khuôn mặt xinh đẹp ẩn giấu sau lớp khẩu trang.
Cơ Thập Nhất chậm rãi đi về phía hai người, một người trong số đó chính là cô gái hơi mũm mĩm mà cô đã gặp ở đài truyền hình.
“Xin chào, tôi là Cơ Thập Nhất.”
Lý Tử kích động che miệng lại: “Thập Nhất, chị ở ngoài xinh đẹp quá đi!”
Cơ Thập Nhất hơi mỉm cười, đôi mắt bên ngoài khẩu trang cong thành vầng trăng non.
Hoàng Hiểu Yến cũng định thần lại, vội vàng tự giới thiệu: “Đại sư, em là “Cô béo bán diêm”, người đã nhắn tin cho chị, làm phiền chị tới đây một chuyến, thật ngại quá.”
Cơ Thập Nhất nghịch ngợm nói: “Đừng gọi đại sư, cứ gọi chị Thập Nhất là được, chúng ta ra quán cà phê ngồi nói chuyện đi, bên ngoài hơi nóng.”
Hai cô gái lập tức gật đầu như gà mổ thóc.

Cuối cùng, ba người đến một quán cà phê đối diện trường học cách đó không xa, cũng may không có nhiều người, chỉ có một đôi tình nhân đang nũng nịu trong đó, rất thích hợp để nói chuyện.
Cơ Thập Nhất vừa ngồi xuống đã đi vào thẳng chủ đề: “Chị yêu cầu gặp mặt nói chuyện bởi vì chị muốn biết thêm một số tình huống về bản thân em, chẳng hạn như thân thể, về phương diện gia đình, hoặc trước đó có gặp phải chuyện gì kỳ lạ hay không.”
Nghe vậy, Hoàng Hiểu Yến lắc đầu, “Trước kia em rất ít khi nằm mơ, chỉ có lần này mới vậy.”
Ngẫm nghĩ một chút, cô ấy vẫn nói ngắn gọn chuyện cách đây không lâu, “Trước kia sức khoẻ của em không được tốt, bệnh nặng không có, nhưng bệnh nhẹ lại không ngừng. Em bị tai nạn xe hơi trước lúc khai giảng, nằm viện khá nhiều ngày, xuất viện không lâu thì nhập học ngay, sau đó thì bị quỷ đè giường.”
Lý Tử kinh ngạc nhìn qua, cô ấy không hề biết chuyện này, ngày thường thấy bạn mình uống thuốc còn tưởng đó là vitamin cơ.
Sau đó, Hoàng Hiểu Yến lại kể ngắn gọn vài lần bị quỷ đè giường, cũng nói thêm rằng, trưa nay cô ấy ra ngoài nên không ngủ trưa, tất nhiên cũng không bị bóng đè.
Nhưng cô ấy không thể cứ thức mãi được, buổi chiều mùa hè như thế này thật sự không có tinh thần.
Hoàng Hiểu Yến lại tuỳ ý nói một chút về gia đình mình, Cơ Thập Nhất cẩn thận lắng nghe, cô càng chắc chắn hơn về suy nghĩ của mình.
Cô mở miệng nói: “Mấy lần trước quả thật là em nằm mơ.”
Nghe thấy lời này, Hoàng Hiểu Yến phản bác: “Em cảm thấy lúc đó em không hề ngủ, dù sao em vẫn biết những người xung quanh đang làm gì, nếu đã ngủ thì phải không biết gì mới đúng.”
Cơ Thập Nhất đột nhiên nở nụ cười, gương mặt toả nắng khiến người ta không thể rời mắt, Hoàng Hiểu Yến ngồi đối diện lập tức nhìn tới sững sờ.
“Bóng đè xảy ra trong giấc ngủ nông.”
Vẻ mặt Hoàng Hiểu Yến hoang mang, “Không phải nằm mơ là ngủ rồi sao, còn chia thành nông sâu sao?”
Cơ Thập Nhất trả lời: “Đương nhiên là có sự khác biệt, đôi khi em sẽ ý thức được mình có đang ngủ hay chưa.”
Giấc ngủ nông là loại lý thuyết mà Cơ Thập Nhất mới được tiếp xúc, nhưng cô cũng tiêu hóa nó rất nhanh, không ngờ lại gặp phải tình huống này sớm đến vậy.
Trong giấc ngủ nông, thông thường mọi người có thể kiểm soát giấc mơ của mình, nói chung, giấc mơ này rất gần gũi với thực tế, nó khó hơn nhiều so với giấc ngủ sâu ở trong mơ.
Cô tiếp tục nói: “Có lẽ ác mộng của em xảy ra trùng lặp với hiện thực, vậy nên sẽ xuất hiện tình huống em biết rõ hành vi của nhóm bạn cùng phòng và những thay đổi từ thế giới bên ngoài, khi thức dậy, em cảm thấy rất đáng sợ, thực chất đó chỉ là vì em mơ thấy hiện thực mà thôi.”
“Mà kiểu trùng lặp này cực kỳ hiếm gặp, em đang chìm trong giấc ngủ, nên sẽ cảm giác như có sức nặng ngàn cân, mí mắt không mở ra được, đó là điều đương nhiên, bởi vì em vốn đang ở trong mộng.”
Nghe đến đây, cuối cùng Hoàng Hiểu Yến cũng hiểu, hoá ra cô ấy mơ thấy cảnh tượng giống như trong thực tế, thế nên mới biết rõ mọi chuyện như lòng bàn tay, khó trách dù không mở mắt nhưng vẫn biết trong phòng ngủ đang xảy ra chuyện gì.
Cô ấy cười ngại ngùng, nói: “Nghĩ như vậy thì có vẻ không còn gì đáng sợ nữa rồi.”
Cơ Thập Nhất đột nhiên giáng cho cô ấy một đòn: “Bị bóng đè là vì mơ thấy quỷ, hiện thực và giấc mơ trùng lặp, những phần đó có thể trùng lặp hoặc không, em phải biết rằng, bóng đè thường ám chỉ ma quỷ, bị bóng đè tất nhiên là gặp ma trong giấc mơ.”
Cô ấy sợ mình không tỉnh lại được, ấy là khi Hoàng Hiểu Yến bị cơn ác mộng đó doạ sợ.
“Mới đầu em chỉ bị bóng đè, lần thứ hai nghe thấy giọng nói, nếu chị đoán không lầm, chắc là gọi tên em, mà tình huống này thường đại diện cho tai họa, chưa xảy ra hoặc đã xảy ra rồi.”
Có người gặp nạn, nhẹ thì bệnh tật quấn thân.
“Mơ thấy ma quỷ thực chất là điềm xấu, nó thường liên quan đến sức khoẻ, tất nhiên cũng liên quan đến cảm xúc của em.”
Dù là hiện thực hay cõi mơ, ma quỷ luôn là đối tượng khiến con người sợ hãi, sỡ dĩ nó tự nhiên xuất hiện trong mơ là bởi vì cảm xúc của con người thay đổi, mơ thấy ma dưới cảm xúc tiêu cực chắc chắn sẽ nhiều hơn những người vui vẻ thoái mái.
Hoàng Hiểu Yến nuốt nước miếng, nhỏ giọng nghi hoặc: “Gần đây em không có cảm xúc tiêu cực nào mà? Hơn nữa, em cũng không gặp rắc rối gì ấy chứ?”
Nói đoạn, cô ấy lập tức nghĩ đến vụ tai nạn xe hơi trước đó, bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện, là chuyện đó sao?
Đúng vậy, vụ tai nạn đó là một điều đáng sợ đối với cô ấy và gia đình, nhất là khi phải tiến hành phẫu thuật.
Nhìn biểu hiện của cô ấy, Cơ Thập Nhất biết mình đã đúng, chuyện này có liên quan đến vụ tai nạn xe hơi.
“Em phải biết rằng, có một loại ác mộng được gọi là ác mộng sau chấn thương, loại tình huống này thường xảy ra sau khi người nằm mơ trải qua thương tích nào đó, hơn nữa, phần lớn là người trưởng thành, tình huống của em cũng nằm trong đó.”
Hoàng Hiểu Yến mở to hai mắt: “Vậy nên nó thực sự ám chỉ vụ tai nạn xe hơi của em?”
Cô ấy đột nhiên kích động, “Em có thể tìm được tài xế gây tai nạn không?”
Khi xảy ra tai nạn, Hoàng Hiểu Yến hôn mê bất tỉnh, người qua đường gọi 120, còn tài xế gây tai nạn thì đã biến mất từ lâu, vừa hay đến đoạn đường đó lại không có camera giám sát, nên tới tận bây giờ vẫn chưa biết được người đó là ai.
Cơ Thập Nhất lắc đầu, “Điều này cần nhiều thông tin hơn, em nghe chị nói này. Mấy ngày sau em mơ thấy thứ gì đó không rõ nằm xuống quanh người mình, đây vốn là điềm xấu, gần đây em vẫn nên cẩn thận thì hơn, tốt nhất là giảm bớt tần suất ra ngoài, đợi đến khi không còn bị bóng đè nữa.”
Hoàng Hiểu Yến không sợ quỷ đè giường, cô ấy chỉ sợ “người” đột nhiên nằm xuống bên cạnh cô ấy ngày hôm đó, bởi vì cảm xúc mãnh liệt, ẩn số bí ẩn về “người” này tạo cho cô ấy một nỗi sợ hãi theo bản năng.
Có thể nói, ma quỷ trong giấc mơ ám chỉ những cảm xúc tiêu cực của người nằm mơ.
Cơ Thập Nhất nuốt nước bọt, tạm dừng một lát.
Hoàng Hiểu Yến biến thành đứa trẻ có rất nhiều câu hỏi, “Không ra ngoài là được? Điềm xấu nghĩa là gì vậy chị?”
Cô ấy đã bị tai nạn xe hơi rồi, còn có thể xảy ra chuyện gì nữa đây, chẳng lẽ còn có chuyện nghiêm trọng hơn cả tai nạn xe hơi ư?
Lý Tử ở bên cạnh nghe thấy vậy, cả người kích động, nóng lòng hỏi: “Chuyện mặt quỷ kia là thế nào vậy? Là gương mặt thủ phạm sao? Hay có ý nghĩa gì khác?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.