Giam Cầm, Bỏ Trốn!

Chương 2:




Tên truyện: Giam Cầm, Bỏ Trốn!
Tác giả: Sái Nhai
Biên tập: ♪ ** ♪
Thể loại: Hiện đại, hắc ám văn, bệnh kiều độc chiếm dục vặn vẹo công X mất trí nhớ thụ, huynh đệ niên hạ, giam cầm, ngược tâm ngược thân, HE.
Chương 02.
Trong một căn phòng khác, dù ánh mặt trời soi rọi khắp phòng nhưng vẫn cảm thấy hơi lạnh thấu xương. Lăng Thần u ám nhìn màn hình lớn trên tường, hình ảnh trong phòng Lăng Tiêu được chiếu rõ ràng trên đó.
Hắn lắp camera trong phòng của Lăng Tiêu nhưng Lăng Tiêu không hề hay biết.
Người đứng sau Lăng Thần bị cảm giác ngột ngạt bức bách muốn bỏ chạy nhưng vẫn nhắm mắt làm liều hỏi: "Cậu chủ, cậu ta là người hầu mới đến ngày hôm nay, vì người chăm sóc cho thiếu gia Tiêu hôm nay có việc xin nghỉ nên..."
Gã thấp thỏm, thầm chửi bới Trình Nghị Chử không biết cấp bậc lễ nghĩa, quan trọng hơn đó là không thể đứng quá gần thiếu gia Tiêu, nhìn cũng không được nhìn, vậy mà thằng khốn đó lại nghe tai này ra tai kia lời gã nói...
Đúng là chán sống! Làm gã cũng bị liên lụy không yên ổn.
Lăng Thần không nói gì, nhìn thẳng vào Lăng Tiêu trong màn hình, tuy anh vẫn không có biểu cảm, không có bất kỳ động tác nào giống như bình thường, nhưng vừa rồi anh chấp nhận hành động "đút ăn thân mật" của Trình Nghị Chử làm tim Lăng Thần như bị kim châm...
Sắc mặt hắn âm u, đến bao giờ anh ấy mới có thể biết điều như thế ở trước mặt hắn? Từ hai năm trước, biết đứa em trai luôn nhìn mình như hổ đói thì anh chỉ muốn trốn chạy đến cùng chứ đừng nói là ngoan ngoãn để hắn đút ăn...
Cho dù là tay sai của hắn thì Lăng Tiêu vẫn nghĩ là họ làm việc theo mệnh lệnh, là người vô tội bị cưỡng ép.
Không phải Lăng Tiêu không nghĩ đến việc bỏ chạy, chỉ là anh không trốn được. Ban đầu Lăng Tiêu vẫn chưa bị khóa xích, anh liều lĩnh nhảy xuống cửa sổ làm mọi người hoảng sợ, mặc dù nhảy từ tầng hai sẽ không chết nhưng với cơ thể của anh thì bị gãy xương đùi, còn chưa chạy ra khỏi căn nhà to lớn này đã bị Lăng Thần nổi cơn thịnh nộ tóm được.
Lăng Thần nổi giận chừng như phát điên ấn Lăng Tiêu run rẩy lên giường, làm anh hết lần này đến lần khác không màng đến anh hoảng sợ giãy giụa xin tha khiến anh hôn mê, hắn luôn miệng gào: "Vì sao muốn rời khỏi đây? Vì sao muốn trốn?...Em không cho, tuyệt đối không cho phép..."
Ban đêm Lăng Tiêu sốt cao, Lăng Thần lập tức gọi bác sĩ riêng đến. Ngày hôm sau Lăng Tiêu tỉnh dậy trong đau nhức, xương đùi đã được nối, sốt cao cũng thuyên giảm, nhưng trừng phạt chỉ mới bắt đầu!
Lăng Thần rất bình tĩnh, thậm chí có thể nói là lạnh lùng bắt mấy người hầu chăm sóc cho Lăng Tiêu quỳ xuống đất, sai người dùng cái móc bằng thép gai quật liên tục lên người hầu trần trụi rồi tàn nhẫn cạo phần da yếu ớt bên dưới, tiếng kêu thảm thiết vang lên, chúng khiến Lăng Tiêu gần như điên dại, anh không muốn xem, không muốn nghe nhưng bị ép buộc nhìn từ đầu đến cuối, bọn họ khóc lóc giãy giụa chống cự thế nào cũng vô ích, đến tận khi họ đẫm máu nuốt xuống một hơi cuối cùng, ánh mắt oán hận nhìn Lăng Tiêu trừng trừng chết tức tưởi.
Lăng Thần cay nghiệt ghé vào tai anh nói: "Bọn họ không chăm sóc tốt cho anh, tạo kẽ hở để anh chạy trốn nên phải chết! Là anh hại chết bọn họ, nếu còn có lần sau thì cũng sẽ giống thế này."
Anh run lẩy bẩy, tim như bị kim châm, nước mắt tuôn rơi không ngừng, ánh mắt của những người chết làm anh hoảng sợ, tự trách.
Là anh hại chết bọn họ, họ oán hận anh, nếu anh không bỏ trốn thì họ sẽ không phải chết...
Cuối cùng anh không chịu nổi áp lực tâm lý nên ngất đi, sốt cao liên tục, sau khi tỉnh lại anh bị khóa xích, bị giam trong phòng, thỉnh thoảng Lăng Thần sẽ mở khóa ôm cơ thể suy nhược của anh ra ngoài đi dạo, nhưng anh đã bắt đầu trở nên đờ đẫn, vô thần, ngoại trừ kháng cự với động chạm của Lăng Thần thì thời gian còn lại hệt như một con rối đẹp đẽ...
Người đứng trong góc đổ mồ hôi ròng ròng, "Tôi... Tôi lập tức điều cậu ta đi..."
"Không cần." Lăng Thần chậm rãi âm u nói, ánh mắt hung tàn, "Nó có giá trị lợi dụng."
Người kia không dám giơ tay lau mồ hôi, chỉ dám nói thầm trong lòng: Chắc chắn cậu ta sẽ chết rất thảm...
"Trình Nghị Chử..." Híp mắt lại, "Đi điều tra hắn cho tôi, kỹ một chút."
"Vâng!" Người trong góc cung kính trả lời rồi lui xuống.
Lăng Thần vươn tay, cách một khoảng cách xa xôi, hắn vuốt ve Lăng Tiêu vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dần dần vừa độc chiếm vừa điên cuồng. . Truyện Sắc
Nếu anh không bỏ trốn thì em sẽ không bẻ gãy cánh của anh, hủy hoại nụ cười của anh...
Lăng Tiêu ngồi tựa vào đầu giường nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng cửa mở thì đinh ninh là người hầu ban nãy, anh vô thức quay đầu.
Không biết vì sao, anh không bài xích người tên là "Thành Nhất Trư" ấy...
Nhưng người anh nhìn thấy lại là Lăng Thần, em ruột của mình.
Ánh mắt lóe lên sự căm hận, Lăng Tiêu quay đầu đi không muốn nhìn hắn.
Đứa nhỏ tinh nghịch từng tựa vào lòng mình làm nũng giờ đây đã trở thành một tên ma quỷ.
Lăng Thần không bỏ sót một hành động nào của Lăng Tiêu, đôi môi mỏng tàn nhẫn nhếch lên.
Xem ra Tiêu đối xử khác biệt với thằng người hầu đó mà.
Lăng Thần thong thả bước đến, ngồi xuống bên cạnh Lăng Tiêu vươn tay ôm anh vào lòng, Lăng Tiêu cứng đờ người. Lăng Thần thân mật hôn khẽ lên tai anh, dịu dàng nói: "Nghe người hầu báo trưa nay anh ăn hết một bát cháo."
Lăng Tiêu không trả lời.
Lăng Thần đã quen với thái độ của anh, môi mỏng dần di chuyển xuống cổ, "Thích cháo đầu bếp đó nấu à? Tối nay vẫn ăn nó nhé?"
Đôi môi đẹp của Lăng Tiêu khẽ mím lại, anh bướng bỉnh tránh né môi của hắn.
Song Lăng Thần không để bụng, hắn nghiêng người ép Lăng Tiêu xuống giường, lưu luyến mê muội hôn anh, anh muốn giãy giụa nhưng câu nói kế tiếp của hắn lại khiến anh lặng người.
"Biểu hiện của tên người hầu không tệ lắm nhỉ." Ngữ điệu không lên không xuống đoán không ra vui buồn của đối phương.
Lăng Tiêu biết ý muốn chiếm hữu của Lăng Thần với mình điên cuồng đến cỡ nào, từng có một người hầu bất cẩn thấy anh tắm rửa, người ấy tức khắc bị khoét rỗng hai mắt.
Bây giờ vô duyên vô cớ nhắc đến người đó, Lăng Tiêu không đoán ra hắn có ý định gì, anh không khỏi bắt đầu sợ hãi.
"Tiêu thích hắn hả?" Lăng Thần hỏi dò như đang làm nũng.
"Không thích." Lăng Tiêu buột miệng trả lời.
Anh run sợ, lo lắng Lăng Thần nghĩ anh đối xử khác biệt với người hầu đó sẽ gây bất lợi cho y, anh không muốn... người đó chết...
"Vậy thì tốt." Lăng Thần mỉm cười, cười rất đỗi dịu dàng, "Em cứ lo Tiêu sẽ thích người khác..." Hắn thân mật hôn môi Lăng Tiêu, lần này anh không dám tránh né, không dám phản kháng, để mặc đối phương cởi quần áo của mình cuồng loạn đòi hỏi.
Tại nơi Lăng Tiêu không nhìn thấy, ánh mắt Lăng Thần trở nên độc ác.
Lăng Tiêu tưởng Lăng Thần sẽ không vô cớ nhắc đến Trình Nghị Chử, cho dù anh nói không thích thì chắc chắn y cũng sẽ bị đuổi đi, nhưng sau đó Trình Nghị Chử vẫn ở lại chăm sóc cho anh. Điều này làm Lăng Tiêu ngạc nhiên.
Dựa theo hành vi lúc trước của Lăng Thần, Lăng Tiêu không dám có hành động nào khác lạ với Trình Nghị Chử, thậm chí đối xử còn lạnh lùng hơn.
Hôm nay Lăng Tiêu lạnh giọng bảo Trình Nghị Chử bỏ cơm xuống đó rồi đi đi, tuy Trình Nghị Chử không hiểu vì sao anh đột nhiên thay đổi nhưng vẫn cung kính lui ra, một giây trước khi đóng cửa y nhìn thấy Lăng Tiêu vén chăn xuống giường, trên mắt cá chân trái của Lăng Tiêu đeo một sợi xích tinh xảo dài nhỏ, một tia sáng thoáng lóe qua mắt, Trình Nghị Chử không chút biến sắc rời đi.
Vào nhà bếp, Trình Nghị Chử thả khay xuống bàn, liếc sang người đầu bếp đang bận rộn, y nhếch miệng cười xích lại gần thân thiết nắm vai đối phương, "Lão Tiêu này, chúng ta là anh em tốt phải không?"
Tuy vừa đến không lâu nhưng tính cách và cơ duyên của Trình Nghị Chử đều cực tốt, đã sớm thân quen với rất nhiều người, đầu bếp lão Tiêu là một trong số đó.
Lão Tiêu lườm y, "Nói đi, muốn ăn gì?"
Trình Nghị Chử nghe thế thì chép miệng như đang thèm thuồng, "Nói thật em có nhiều thứ muốn ăn lắm..."
Lão Tiêu vung dao qua.
Trình Nghị Chử lập tức cười ruồi, "Giỡn thôi, em không phải muốn anh nấu cho em."
"Chứ cậu muốn cái gì?" Lão Tiêu bực dọc.
"Thật ra thì em chỉ muốn hỏi anh một câu." Trình Nghị Chử lại lấy lòng.
"Câu gì cứ hỏi, tuy lão Tiêu tôi không học rộng tài cao nhưng câu hỏi bình thường tôi vẫn trả lời được."
Trình Nghị Chử hạ thấp giọng hỏi: "Vừa rồi em đưa thức ăn cho thiếu gia Tiêu thì nhìn thấy trên chân thiếu gia có đeo dây xích, vì sao vậy?"
Lão Tiêu nghe vậy thì trắng bệch mặt, gã căng thẳng nhìn ngó bốn phía, sau khi xác nhận không có người mới tức giận trừng mắt với Trình Nghị Chử, "Cậu hỏi cái này làm gì?"
Trình Nghị Chử vô tội, "Em tò mò."
Lão Tiêu cau mày, "Chuyện thế này không thể tò mò, bằng không ngay cả mạng cũng không còn." Nói xong quay đầu vội vã rời đi.
Tâm Trình Nghị Chử chấn động, lẽ nào có bí mật?
Nghĩ thế, y càng kiên quyết muốn biết nên quấn theo lão Tiêu cả buổi sáng, rốt cuộc lão Tiêu không chịu nổi giơ tay đầu hàng, "Được rồi được rồi, tôi kể cho cậu."
Trình Nghị Chử vui vẻ.
Lão Tiêu đổi thành vẻ mặt nghiêm túc, "Nhưng cậu phải nhớ kỹ sau khi biết thì giấu mấy câu này trong bụng, không được nói với bất cứ ai cũng đừng hỏi gì nữa."
Trình Nghị Chử gật đầu.
Lão Tiêu vẫy tay ra hiệu y lại gần, nhỏ giọng kể: "Cậu chưa từng nhìn thấy cậu chủ phải không?"
Trình Nghị Chử gật đầu.
"Ngoại hình của thiếu gia Tiêu rất giống với cậu chủ."
Trình Nghị Chử ngờ vực nhìn lão Tiêu.
"Vì bọn họ là anh em ruột, thiếu gia Tiêu là anh trai lớn hơn cậu chủ 2 tuổi." Lão Tiêu chậm rãi tiết lộ bí mật động trời.
Trình Nghị Chử nghe mà dậy sóng trong lòng, không kìm được hỏi: "Vì sao cậu chủ phải xích anh trai cậu ấy lại?"
"Thật ra chuyện thiếu gia Tiêu bị xích không phải bí mật gì ở đây. Tôi không biết nhiều, đa phần nghe kể từ người khác, trước kia cậu chủ và thiếu gia là con của một doanh nhân giàu có, nghe nói cuộc sống không tệ lắm, căn biệt thự này mấy năm trước cậu chủ đã xây dựng nhưng không vào ở.
Nơi này vẫn luôn bỏ trống, nhưng hai năm trước nhà của cậu chủ xảy ra hỏa hoạn, sau đó cậu chủ và thiếu gia chuyển vào đây sống mà không biết tăm tích của cha mẹ cậu chủ đâu, có người nói đã bị thiêu chết vì đã tìm thấy hai thi thể bị biến dạng hoàn toàn trong đống tro tàn. Cậu chủ không cho thiếu gia Tiêu rời khỏi đây, vì thế cậu chủ mới sai người làm dây xích khóa thiếu gia trong phòng."
Trình Nghị Chử nhíu mày, "Vì sao?"
Lão Tiêu lắc đầu, "Vì sao thì tôi cũng không rõ, nhưng..." Lão Tiêu nhìn ra cửa nhà bếp, rồi quay về ép giọng nhỏ hơn nữa, "Tất cả mọi người đều nhìn ra cậu chủ đối xử với thiếu gia Tiêu không giống như với anh trai mà như với người yêu."
Người yêu? Trình Nghị Chử ngạc nhiên.
"Chẳng phải họ là anh em ruột sao?"
"Ừ không sai, thế nên thiếu gia Tiêu mới muốn bỏ trốn. Nhưng dù sao cũng chỉ là bọn tôi suy đoán, thiếu gia Tiêu bị xích lại có thật là liên quan đến trận hỏa hoạn đó hay không. Suy cho cùng trận cháy đó rất khó hiểu, thiếu gia Tiêu và cha mẹ đều ở trong phòng, thiếu gia còn sống nhưng cậu chủ lại tuyên bố với bên ngoài là bà chủ ông chủ và thiếu gia đều đã chết trong trận cháy."
Trịnh Nghị Chử vuốt cằm suy tư, "Có khi nào là vì vấn đề tài sản không?"
"Không thể." Lão Tiêu khăng khăng phủ nhận, "Với năng lực của cậu chủ thì tiền kiếm được còn nhiều hơn của ông chủ để lại, không thể là vì vấn đề tài sản được."
"Vậy là..."
"Thôi, đừng hỏi nữa, biết thế là đủ rồi." Lão Tiêu nghiêm túc ngắt lời y, nói có ngụ ý, "Sau này cách thiếu gia Tiêu xa xa một chút, dù là chăm sóc cho sinh hoạt thường ngày của cậu ấy cũng phải chú ý đúng mực, bất kể lý do gì, thiếu gia Tiêu cực kỳ quan trọng trong trái tim cậu chủ."
Mặc dù trong lòng Trình Nghị Chử còn nhiều nghi vấn nhưng không hỏi thêm, y cười, "Em biết rồi."
Lão Tiêu hài lòng gật đầu, xoay người đi làm việc.
Trình Nghị Chử trở về phòng mình, lập tức thu hồi ý cười trong mắt, mày nhăn nhíu lại.
Hỏa hoạn 2 năm trước chắc hẳn không phải điều bất trắc, tuy trên tài liệu viết đó là một tai nạn nhưng trực giác mách bảo y trận cháy có dính líu đến Lăng Thần Lăng Tiêu, chắc chắn cũng có liên quan đến việc Lăng Tiêu bị giam ở đây...
Y nhớ lại vẻ mặt tái nhợt của Lăng Tiêu, ánh mắt mờ mịt và chân đeo xiềng xích, lòng bỗng thấy khó chịu.
Y hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiên định.
Nhất định phải làm rõ, đồng thời cứu người đó ra!
Hết 02.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.