Giam Cầm Một Bông Tuyết Nhỏ

Chương 2: Bắt nạt thời trung học




Băng vì có sự giúp đỡ của Trần Thư đã được chuyển đến trương trung học cao hơn.
Vì trường ở xa nên Băng cũng đi lại bất tiện hơn.
Nhưng thật sự không ngờ cô vẫn luôn bị các bạn học bắt nạt...
...
- Băng này để mình đưa cậu về nhé?- Một nam sinh đi đến nói với Băng.
- Không...không cần đâu mình tự về được.- Băng thẳng thừng từ chối.
Nhìn bóng lưng Băng khuất xa, một nam sinh khác đến vỗ vai cậu bạn vừa có ý đưa Băng về:
- Không được đúng không? Tao biết ngay, mày cũng không phải người đầu tiên cô ấy từ chối. Xinh thật đấy tiếc là không phải của chúng ta.
...
Băng đi bộ nửa đường thì gặp một đám nữ sinh...
- Con hồ ly này, hôm nay mày lại đi quyến rũ nam sinh trong trường đúng không?- Một học sinh nữ tóc cắt ngang vai còn nhuộm màu nổi nói.
- M-mình không có.- Băng sợ hãi lùi về sau mấy bước.
- Là nó. Vừa nãy em tận mắt nhìn thấy con nhỏ này quyến rũ Ngụy Hạo của khối B.- Một học sinh nữ chen vào nói.
- M-mình thật sự không có...
- Không có cái đầu mày, ngay cả anh Hoàng Tiến cũng bị mày mê hoặc.
( Hoàng Tiến là hotboy trong trường được nhiều nữ sinh yêu thích.)
Bốp...
Một tiếng tát nghe thôi cũng thấy đau.
Băng bị Lục Yên tát một cái đau điếng làm cô ngã xuống đường.
Đám học sinh nữ thấy vậy cũng lao vào đánh cô.
Băng đau đớn chỉ thu mình lại rớt nước mắt. Đám học sinh đó đánh chán mới đi. Băng đau đớn chống tay bò dậy. Cô gạt bỏ nước mắt rồi thu dọn sách vở bị đám học sinh đấy xé nát còn vứt tung tóe.
Băng lại cố gắng đi về Cô nhi viện.
...
- Trời ơi, lại bị đánh nữa rồi. Thật là... Con, ta đã nói con cần mạnh mẽ lên biết không?- Diễm An nhìn Băng bị thương mà lòng bà cũng đau.
Diễm An là người đứng đầu ở Cô nhi viện này. Bà rất tốt bụng và được rất nhiều người tôn trọng.
- Chị Băng lại bị thương sao?- Nghiên nhìn Băng lo lắng.
Một số đứa trẻ ở đấy cũng chạy tới hỏi thăm Băng.
- Chị không sao. Sẽ khỏi ngay thôi.- Băng mỉm cười với những đứa trẻ.
- Không sao cái gì, lúc nào cũng để yên cho họ mắng chửi còn bị đánh nữa. Con hãnh diện lắm nhỉ?- Diễm An vừa tức giận vừa thương Băng.
- Họ nói đúng mà. Con chỉ là một đứa mồ côi. Nhưng không sao, ở đây có mọi người yêu thương con, con cảm thấy vậy là đủ rồi.- Băng nhìn Diễm An mà cười tươi.
Diễm An cũng đau lòng. Bà gặp cô khi cô mới chỉ có 1 tuổi, khi đó có hai vợ chồng đã nhặt được cô, nhưng khi đó người Băng lạnh ngắt, phải đưa đến bệnh viện chữa trị kịp thời nếu không cô cũng không qua khỏi. Cũng vì lí do đó mà Diễm An đã đặt cho cô tên là Băng.
- Sắp tới con cũng có cuộc thi cấp Thành phố không phải sao? Cố gắng giữ bản thân một chút chứ, ta cũng không thể theo sát con mãi được.- Diễm An vừa xoa thuốc cho Băng vừa nói.
- Người yên tâm, lần này con nhất định sẽ nhận được giải thưởng để có thể chữa lại mái nhà dột ở phòng mọi người.- Băng nhìn Diễm An với ánh mắt đầy quyết tâm.
Từ khi Băng đi thi và được nhận giải thưởng hay phần quà lớn cô cũng đều dành hết cho mọi người ở đây, cũng là vì cô đã coi đây như là nhà của mình.
___________________
Sáng hôm sau...
Băng đang ngồi trong lớp thì Hoàng Tiến đi vào lớp cô.
- Băng, hôm nay tụi anh có trận bóng rổ em có tới xem không?- Hoàng Tiến đi thẳng đến phía Băng hỏi.1
- Dạ k-không ạ.- Băng rất sợ gần với mấy người con trai trong trường. Vì cô biết làm như vậy những nữ học sinh trong trường sẽ tức giận.
- À...anh cũng chỉ muốn hỏi vậy thôi. Nhưng nếu em có đến xem thì anh vẫn giữ chỗ cho nhé.- Hoàng Tiến ngượng ngùng nói rồi đi ra khỏi lớp luôn.
Hoàng Tiến vừa đi khỏi mấy nữ sinh trong lớp liền đến xỉa xói Băng, còn giật tóc cô, xé sách.1
Mọi người không ai dám bênh vực Băng chỉ đứng đó xì xào.
___________
Ở tại trường Quốc Tế Á Châu...
- Anh Thiên Vũ, em nói nghe này anh...cho em mượn vở bài tập của anh được không?- Mộng Khiết cố tỏ vẻ đáng yêu để mượn vở của Thiên Vũ.
- Không.- Thiên Vũ lạnh lùng chả thèm nhìn Mộng Khiết lấy một cái.
- Anh... anh cứ thế mà từ chối thẳng thừng vậy sao? Thảo nào không có ai thèm thích anh.- Mộng Khiết phẫn nộ.
- Chắc chứ?- Thiên Vũ vẫn lạnh lùng nói.
- Anh... về sau anh sẽ phải hối hận. Người anh yêu sẽ không thèm yêu anh. Cái đồ không có cảm xúc. - Mộng Khiết quay lưng về chỗ bàn của mình.1
Thiên Vũ mặt không đổi, anh còn nghĩ con gái thật phiền phức, không yêu có khi còn tốt hơn.1
__________
Như đã nói, Băng đã cố gắng hết sức giành được giải Nhất của Thành phố môn Toán học. Cũng do đó mà danh tiếng của Băng vang dội hơn rất nhiều. Thậm chí họ còn gọi cô bằng biệt danh mĩ miều " thiên thần ".1
Đã có rất nhiều thầy giáo, cô giáo nổi tiếng đến gặp Băng để giúp đỡ cô nhiều hơn.
...
- Chị Băng ơi, mái nhà được sửa rồi. Từ giờ chúng ta không sợ bị dột nữa.- Nga nhìn Băng với ánh mắt vui sướng.
- Ừ, chúng ta sẽ không phải lấy chậu hứng nước mưa nữa rồi. Chị sẽ cố gắng để chúng ta có cuộc sống tốt hơn.- Băng ôm Nga vào lòng nói.
Diễm An nhìn thấy cũng xót thương cho Băng. Bà rất muốn tìm lại ba mẹ cho cô nhưng không có một chút manh mối nào. Hơn nữa bà cũng không đủ tiền hay uy quyền gì mà có thể giúp Băng.
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.