Giam Cầm Một Bông Tuyết Nhỏ

Chương 36: Dịu dàng




Mùa đông cũng tới, Băng bị trói nên chỉ ngồi trên giường, chỉ có khi nào Thiên Vũ về sẽ cho cô xuống dưới tầng một lúc. Cô thường sẽ dành thời gian xuống dưới tầng để ngắm tuyết rơi.
Nhớ lại thời bé cô rất thích đùa nghịch với tuyết nhưng vì tình hình sức khỏe nên Diễm An không cho cô chơi, Băng luôn ngồi nhìn các em mình tạo người tuyết rồi sẽ kéo cô ra xem.
- Đang nghĩ gì vậy?- Thiên Vũ ngồi xuống nhấc Băng ngồi lên đùi mình.
- Em... chỉ nhớ lại chuyện hồi nhỏ thôi. Em không nghĩ đến việc bỏ trốn. - Băng giật mình nhìn lại Thiên Vũ, cô hơi run.
- Ừ.- Thiên Vũ gật đầu coi như không có gì.
Băng chỉ im lặng không nói gì thêm. Cô luôn trả lời khi Thiên Vũ hỏi, nhưng tuyệt đối không nói gì khi Thiên Vũ im lặng.
- Lạnh không?- Thiên Vũ hôn lên tấm vai gầy của Băng.
- Kh-không ạ.- Băng có chút sởn gáy.
Thiên Vũ đột nhiên cúi xuống hôn cô không cần lí do. Anh luồn tay giữ phần eo và gáy của Băng. Chuyển động liên tục trong miệng Băng, làm cô khó thở còn rất đau. Lưỡi Băng bị anh bỡn cợt. Phải thật lâu Thiên Vũ mới bỏ Băng ra, môi cô sưng đỏ cả lên. Mặt cô cũng đỏ vì khó thở. Băng cố gắng điều hòa lại hơi thở của mình.
- Lâu như vậy vẫn chưa học được cách hôn?- Thiên Vũ chống tay vào thành ghế nhìn Băng cười.
Băng thấy anh cười còn đáng sợ hơn là việc anh tức giận. Vì cô thật sự không biết nụ cười ấy có ý nghĩa ra sao.
- Em...không có...- Băng cúi đầu không dám nhìn mặt Thiên Vũ.
- Kể từ bây giờ phải học hôn cho tốt, biết chưa?- Thiên Vũ xoa đầu Băng nói.1
- Dạ.- Băng gật đầu liên tục.
Nói là vậy nhưng Băng đâu có biết hôn thế nào. Nếu làm bá đạo như anh, Băng sẽ không biết làm. Mà cô cũng không hề muốn làm việc này, gần gũi với Thiên Vũ cũng đã đủ lắm rồi.
___________
- Chú Huy. Ba gọi con đến đây làm gì?- Thiên Vũ đi vào trong phòng thấy Mạc Chấn Huy và Âu Dương Ngạo Thần đang ngồi trên ghế sofa. Gật đầu chào Chấn Huy rồi hỏi Ngạo Thần.
- Tiểu Vũ đến rồi à, lâu rồi không gặp. Còn cao hơn cả chú rồi.- Mạc Chấn Huy đi đến vỗ vai Thiên Vũ.
- Ngồi xuống đi. Ta có việc cần bàn.- Ngạo Thần âm trầm nói.
Thiên Vũ cũng đi đến ngồi cùng Âu Dương Ngạo Thần và Mạc Chấn Huy.
Mạc Chấn Huy cũng không khác là bao, có thể nói những người có tiền luôn giữ được vẻ đẹp lâu dài.1
- Ta đã đặt lịch cho con rồi, ngày mai đi đến đây xem. Bác sĩ cũng vô cùng tốt.- Ngạo Thần đặt một tờ giấy có ghi rõ cả lí lịch bác sĩ và địa điểm nơi khám.
Thiên Vũ nghe xong ánh mắt anh cũng thay đổi đi. Siết chặt nắm tay, nhưng gương mặt anh vẫn như cũ.
- Ta biết con không sao. Chỉ cần đi khám sức khỏe chắc không sao đâu nhỉ?- Ngạo Thần nhìn sắc mặt con trai mình liền nhận ra được suy nghĩ của Thiên Vũ.
- Ba thích thì đi mà khám, con không rảnh.- Thiên Vũ nói với giọng vô cùng lạnh lẽo.1
Bầu không khí cũng nặng nề hơn, Mạc Chấn Huy thấy vậy liền giải vây...
- Được rồi, Tiểu Vũ con đi khám với Tiểu Lãng cũng được mà. Dạo này thằng bé cũng không tốt cho lắm, chú gọi nó mà thỉnh thoảng nó cứ ngơ ngớ ra suy nghĩ về ai cũng không biết.
- Đúng vậy. Hai đứa đi khám cũng tốt, đôi khi đi khám không phải vì mình có bệnh, mà là cần biết cơ thể mình ra sao.
- ...
Thiên Vũ trầm ngâm một lúc mới gật đầu...
- Được rồi, mai con sẽ đi. Không còn việc gì nữa con về đây. Chú ở lại chơi với ba cháu.- Thiên Vũ cầm sơ yếu lí lịch rồi rời khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn hai người đàn ông trung niên ngồi với nhau.
- Cậu không định để thằng bé đi chữa bệnh của mình đi. Tôi nghĩ giống như Tiểu Khiết nói đấy, thằng bé đã thay đổi. Sẽ không tốt với người bên cạch chút nào.- Mạc Chấn Huy cầm chén trà lên nhấp miệng nói.
- Cứ để thêm một thời gian xem sao. Cậu nghĩ thằng bé sẽ nghe tôi mà đi chữa bệnh à?- Ngạo Thần nhìn xa xăm nói.
- Cũng khá nguy hiểm cho cô bé bên cạnh Tiểu Vũ. Nhỡ đâu thằng bé không kiểm soát được mà giết chết cô bé đấy thì sao?
- Từ trước đến nay tôi không nghĩ cậu lo cho một mạng người đấy.
- Ừm, có lẽ thời gian tôi đã tu dưỡng lại đức tính rồi. Ha...ha
- Thật ra cô bé đó có thể sống được hay không tôi cũng không chắc, nhưng có lẽ cô bé đó cũng giúp được thằng bé.1
- Ý cậu là muốn cô bé đó làm vật thí nghiệm?1
- Có lẽ vậy.
__________
Thiên Vũ đi về trong lòng anh vẫn còn tức giận. Vậy mà ba anh lại muốn anh đi khám, chả phải bây giờ anh vẫn tốt sao? Nhưng anh cũng cần đi khám vì dạo gần đây anh cũng cảm thấy mình thay đổi. Kể từ lúc nhốt Băng ở đây, trong đầu anh luôn hiện lên hình ảnh của cô. Chỉ cần rời xa cô vài tiếng, anh cũng gần như không chịu được. Anh muốn lúc nào cũng phải nhìn thấy Băng, một giây cũng không được rời.1
Mở cửa phòng đi vào thấy Băng đang ngồi ở góc xó dưới sàn nhà. Thiên Vũ nhíu mày tiến đến.
- Tại sao lại ngồi đây?
Băng có chút giật mình ngẩng mặt nhìn Thiên Vũ.
- Em...chỉ là...em muốn ngồi đây thôi.- Giọng nói của Băng cũng hơi run.
Thiên Vũ bế Băng đi lên giường.
- Từ lần sau không được ngồi dưới đấy, nghe rõ chưa?- Thiên Vũ nghiêm khắc nói.
- Dạ...em biết ạ.- Băng gật đầu nói.
Thiên Vũ thật sự không hiểu, rõ ràng giường ghế có đầy đủ, vậy mà thích ngồi dưới đó là sao? Sàn nhà còn lạnh, cô rõ ràng sợ lạnh mà vẫn ngồi đó. Còn may là anh còn luôn để nhiệt độ phòng luôn ấm để giúp Băng không bị lạnh trong mùa đông.
- Được rồi, cũng muộn rồi. Em ngủ trước đi, hôm nay tôi có việc.- Thiên Vũ đặt Băng xuống giường hôn nhẹ lên môi Băng, kéo chăn đắp cho cô rồi rời đi.
Băng còn hơi bất ngờ, hôm nay anh không có tức giận với cô, ngược lại còn dịu dàng giống như lúc chưa giam giữ cô vậy. Băng có chút sợ. Đôi khi con người ta thay đổi càng khiến cho người khác lo sợ.
__________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.