Giam Cầm

Chương 41:




Khuynh Tâm lắc lắc đầu.
" Bởi vì người đầu tiên cậu ấy yêu... Là anh!"
Lúc này ngay cả Lạp Phi Nhĩ cũng trố mắt ngạc nhiên nhìn sang
" Anh ... Anh đang nói đùa phải không?"
" Có lẽ bởi vì từ nhỏ tụi anh đã thiếu tình cảm quan tâm chăm sóc của cha mẹ, nên Toàn rất dính người anh hai này! Dần dà, cậu ấy đối với anh sinh ra loại tình cảm đặc biệt. Nhân Toàn căn bản không quan tâm tới ánh mắt người đời cho nên thời điểm cậu ấy nhận ra mình đã yêu anh liền lập tức thổ lộ. Nhưng anh không có khả năng đáp lại. Cậu ấy là em trai mà anh yêu nhất, anh đối với nó chỉ có thân tình, vĩnh viễn không có khả năng có ái tình..."
Nhớ lại chuyện cũ, vẻ mặt Nhiếp Nhân Khải bắt đầu trở lên có chút cứng ngắc.
“ Anh mất thời gian rất dài mới khiến Toàn hiểu được anh cùng cậu ấy vĩnh viễn chỉ có thể là anh em. Lúc đó vì quá đau lòng nên Toàn đã bỏ đi. Anh không biết cậu ấy đi nơi nào cũng không đi tìm. Anh biết Toàn cần thời gian để yên tĩnh suy nghĩ. Một năm sau, cậu ấy trở lại, anh cho rằng Toàn đã nghĩ thông suốt. Nhưng thật không ngờ Toàn nói mặc kệ anh nghĩ như thế nào thì nó vẫn sẽ yêu anh cả đời. “
Anh nhớ rõ nó đã nói “ Anh, em yêu anh nhưng em biết chắc anh sẽ không đáp lại. Không sao cả để em yêu anh là tốt rồi! Nhưng mà anh coi như bồi thường cho em, đáp ứng em một chuyện được không?" Lúc ấy trong lòng anh cực kỳ rối loạn đành phải hỏi là chuyện gì. Cậu ấy nói “ Từ nay về sau, chúng ta đều có chung một phụ nữ được không? Không thể có được anh, ít nhất xin anh để em có được người phụ nữ anh đã ôm qua!"
Nghe đến đó, Khuynh Tâm trợn tròn mắt " Sau đó, anh đáp ứng anh ấy?" Loại chuyện này cũng có thể chấp nhận sao?
" Không như thế còn có thể thế nào?" Dù sao phụ nữ chỉ là công cụ phát tiết dục vọng, anh không quan tâm.
Khuynh Tâm thầm nghĩ trong lòng ” Chỉ vì anh sủng anh ấy đến vô pháp vô thiên cho nên anh ấy mới có thể đối với anh sinh ra cảm giác không đứng đắn đó”.
" Nhưng … em thì khác..." Nhiếp Nhân Khải nói tiếp.
" Em... khác?"
" Toàn ôm phụ nữ, cho tới bây giờ đều có mặt anh ở đó! Chỉ có em, cho dù anh không ở đó, cậu ấy cũng bằng lòng ôm em. Bởi vậy, đối với Toàn mà nói em rất đặc biệt!"
Khuynh Tâm không kìm lòng nổi mà nhớ tới chuyện cô cùng Nhiếp Nhân Toàn trên ở ban công, mặt nhất thời nóng đến đỏ bừng.
" Cũng bởi vì như vậy, Nhân Toàn đối với em sinh ra dục vọng chiếm hữu rất mạnh nhưng vì anh, nó còn có thể miễn cưỡng chịu đựng nhưng hiện tại lại thêm một ..." Liếc Lạp Phi Nhĩ một cái anh nói tiếp " Bởi vì người cứu em, cậu ấy biết em không có khả năng từ bỏ người kia. Hơn nữa gần đây em lại chỉ lo chiếu cố chúng ta cho nên Toàn rất khó chịu..."
" Vậy... em nên làm cái gì bây giờ?" Nói ngắn gọn chính là Nhiếp Nhân Toàn yêu cô cho lên hiện tại ăn dấm chua! 
Quả nhiên là tiểu hài tử ngu ngốc! Nghe Nhiếp Nhân Khải nói tâm tình Khuynh Tâm không còn buồn bực nữa.
Thì ra anh không chán ghét cô!
" Rất đơn giản, bây giờ em trở về tìm Toàn đi. Em đừng thấy tính khí cậu ấy táo bạo lại xa cách khó gần, kỳ thật rất dễ nói chuyện, em chỉ cần..." 
Có quân sư trợ giúp, Khuynh Tâm cảm thấy chính mình rốt cục cũng có dũng khí đi đối mặt với con rồng chỉ chực phun lửa kia.
Khuynh Tâm đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại có hai người đàn ông ở nơi đó mắt to trừng mắt nhỏ...
A, không đúng, đôi mắt của cả hai kỳ thật đều rất lớn, không có mắt nhỏ... Phải nói là “mắt đen” trừng  "mắt xanh"!
" Anh muốn thế nào?" Lạp Phi Nhĩ  mở miệng trước.
Không có Khuynh Tâm, nhiệt độ trong phòng bệnh nhất thời xuống âm độ.
" Tôi không muốn lãng phí thời gian! Nói thẳng ra thì tốt nhất. Trải qua sự kiện Lý Ngọc Cầm, tôi biết Khuynh Tâm không có khả năng rời bỏ cậu để cùng chúng tôi ở một chỗ..."
" Hừ, biết là tốt rồi!"
" Nhưng cậu cũng biết trong lòng cô ấy có chúng tôi. Cô ấy cũng sẽ không bỏ chúng tôi để ở cùng cậu!"
" Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?" Lạp Phi Nhĩ nhíu mày, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng anh biết anh ta nói rất đúng!
" Rất đơn giản, nếu đều không thể buông tay, như vậy..." Anh cắn chặt răng, cơ hồ muốn cắn nát môi " Liền cùng nhau chung sống thôi ."
Trời mới biết anh phải có bao nhiêu quyết tâm mới có thể đưa ra quyết định này.
Lạp Phi Nhĩ trầm mặc, nếu mạnh mẽ giành giật có lẽ anh không thất bại, nhưng chỉ sợ tránh không được khiến Khuynh Tâm tổn thương. Việc anh lo sợ nhất chính là không muốn cô bị tổn thương, cho nên...
Lạp Phi Nhĩ  cười khổ " Nếu chỉ có như vậy mới có thể cùng cô ấy ở chung một chỗ, như vậy... Tôi nguyện ý!"
Hai người đàn ông liếc mắt nhìn nhau một cái. 
Đây là lần đầu tiên, bọn họ đạt tới nhận thức chung. Vì cùng yêu một người phụ nữ, thỏa hiệp... Liền thỏa hiệp đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.