Gian Phi Khó Làm

Chương 21:




Thường thì mấy chuyện gian tình hay phát sinh lúc cải trang đi tuần, cho nên, không nghĩ thê tử bị bắt cóc, không có việc gì thì cũng không muốn chạy loạn.
============
Đảo mắt đã đến tết Trung Nguyên, các đạo quán chùa chiền đều theo lệ thường tổ chức truy tế tổ tiên và cầu cho mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an. Dân gian cũng bắt đầu kéo nhau đi tảo mộ, cúng tế tổ tiên. Vì thế Quýnh vương cũng giật dây Doãn Thọ An cùng đi dạo Khúc Giang trì, vui với dân chúng.
Khúc Giang trì nằm ở phía đông nam kinh thành, có thể xem là một công viên nước miễn phí. Bên cạnh dòng nước, lầu các liên miên, cảnh sắc tú lệ, trong hồ có rất nhiều hoa sen các loại, hai bên bờ sông liễu rũ xanh mướt, từ dân chúng đến quý tộc đều kéo đến đây du ngoạn. Hàng năm vào tết Trung Nguyên và thượng tin, nơi này còn tổ chức ca múa long trọng, tài tử giai nhân dập dìu, ngựa xe như nước,áo quần như nêm, tiếng nhạc du dương, rượu ngon mặc sức mà say, vui đến quên cả đường về.
Đám người Doãn Thọ An đều là thanh niên trẻ tuổi, nghe nói liền rất háo hức, nhanh chóng thay y phục hàng ngày, trời vừa tối liền cải trang vi hành. Thượng Quan Yến phẫn nam trang, mình mặc bào sam viên lĩnh, đầu quấn khăn sa la, chân mang giày xanh, thập phần lưu tiêu sái.
Thẩm Tĩnh Thù mặt y phục theo kiểu Hồi Hột màu đỏ thẩm mà Doãn Thọ An mới thiết kế gần đây, viền áo thêu hoa màu vàng, cổ tay áo lật lên, vạt hơi dài, kết hợp cùng cẩm hài, tóc vấn theo kiểu chuy trạng, điểm xuyết mũ phượng tinh mỹ hoa lệ, cả người toát lên vẻ hoạt bát xinh đẹp.
Quýnh vương và Thẩm Tĩnh Chi thì vẫn như cũ, người đeo kết hình con bướm, kẻ phục sức hoa lệ thêu hoa cúc, thấy mỹ nữ thì huýt sáo trêu chọc, ngửi được hương vị soái ca liền tìm cách sờ tay, đi đến đâu cũng bị người ta dòm ngó. Vì thế mọi người nhất trí quyết định, tách ra đi riêng để khỏi bị hai người này làm xấu mặt.
Tiểu Huyền Tử và Thương Nga phụ trách trả tiền và cầm đồ, Tô Giang Tả và Doãn Thọ An đảm nhiệm chức hộ hoa sứ giả cho hai cô gái. Tuy rằng Thượng Quan Yến luôn cho rằng nếu trông cậy vào bọn họ chi bằng tin vào chính mình, vì sợ huynh đệ Sở Trung Thiên và Trần Sơ bắt gặp lại giáo huấn cho một tràng, nên mọi người không có gọi hắn.
Dọc đường đi đèn hoa rực rỡ chiếu sáng như ban ngày, chợ đêm bán đủ thứ quà vặt, từ hoa quả tươi, mì vằn thắn, hồ lô ngào đường…phong phú đa dạng, tiếng rao hàng vang lên không dứt, huyên náo vô cùng. Vài tiểu hài đồng cầm lồng đèn hoa sen chơi đùa ầm ĩ…hoa đen trôi đầy trên sông làm cho mặt nước trở nên lung linh huyền ảo, đẹp không tả xiết.
Chơi đùa một lát, cũng đã trải qua ngồi thuyền, thả hoa đăng, xem ca múa…Thẩm Tĩnh Thù tay cầm chuỗi hồ lô “đạo cụ này rất quan trọng, luôn là vật đầu tiên cần chuẩn bị của các soái ca), cao hứng phấn chấn đi trước. Đột nhiên đám đông ồn ào, cùng chạy về một hướng, miệng không ngừng hô hoán “ Hào xuất hành, mau đi qua xem hào xuất hành”. Thì ra trong tết Trung Nguyên, mọi người nâng miếu hào gia du hành toàn thành đến đây.
Chung quanh lập tức trở nên hỗn loạn, cũng làm cho đám người Doãn Thọ An bị tách ra. Thẩm Tĩnh Thù bị đám đông xô lấn đến bên gốc cây đại thụ, nàng nhình bốn phía, không thấy đám người Doãn Thọ An đâu. Vì thế, Thẩm Tĩnh Thù quyết định án binh bất động, tiếp tục ăn kẹo hồ lô. Bỗng nhiên, cảm thấy sau lưng bị va chạm mạnh, cả người nghiêng ngả chao đảo, mắt nhìn thấy nàng sắp rơi xuống sông…
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một thân ảnh mạnh mẽ không biết từ đâu xuất hiện, lập tức nắm lấy cổ tya nàng, thuận thế kéo nàng lại, ôm vòng eo nàng xoay quanh. Theo lý thuyết thì hẳn là nam tử ôm lấy thắt lưng của Thẩm Tĩnh Thù, làm cho nàng hơi ngửa người ra sau, bốn mắt nhìn nhau, ẩn ẩn đưa tình, rồi Thẩm Tĩnh Thù sẽ thẹn thùng vô hạn mà đẩy hắn ra, từ đó về sau liền bắt đầu một chuyện tình lãng mạn.
Thực tế lại khác. Người nọ vừa thu lại cước bộ đang muốn buông tay để cho Thẩm Tĩnh Thù đứng vững thì không ngờ dưới chân hắn lại có cái vỏ chuối, cho nên Thẩm Tĩnh Thù không ngã ra sau mà hắn lại chúi tới trước, tay chân luống cuống, kéo cả Thẩm Tĩnh Thù cùng hắn té xuống đất.
Người nọ xấu hổ vạn phần đứng lên, vội vàng tiến đến trước mặt Thẩm Tĩnh Thù , nói “ Cô nương, ngươi không sao chứ?”
Thẩm Tĩnh Thù ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy người trước mặt mang một cái mặt nạ quỷ hung tợn, thanh âm dễ nghe nhưng khẩu âm không giống người địa phương, cánh tay thon dài hữu lực, ở chỗ ống tay áo xăn lên còn lộ ra hình xăm. Thẩm Tĩnh Thù trừng mắt, nghĩ vừa rồi hắn cũng kéo mình khỏi rơi xuống nước nhưng lại làm mình té trên đất, coi như huề.
Vì thế nàng chậm rãi tự đứng lên, phủi bụi trên váy, chỉnh sửa lại mũ phượng, nhìn xâu kẹo hồ lô trong tay, có chút tiếc nuối, mới ăn có hai miếng đã bị dơ rồi. Nhưng mà Thọ Thọ không có ở đây, nàng lại không có tiền để mua xâu khác, cho nên bẩn thì bẩn.
Người nọ thấy Thẩm Tĩnh Thù không để ý tới hắn, còn thong thả chỉnh sửa quần áo, thổi thổi xâu kẹo hồ lô, rồi làm như không có chuyện gì mà há miệng cắn một cái, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra biểu tình say mê. Hắn há hốc mồm, lần đầu tiên thấy một thiếu nữ xinh đẹp như tiên lại không quan tâm gì đến vấn đề vệ sinh thực phẩm nhưng cũng rất tán thưởng bộ dáng thong dong, không coi ai ra gì của nàng.
Cho đến khi Thẩm Tĩnh Thù muốn rời đi, người nọ mới hồi phục tinh thần đuổi theo, hô lớn “ Cô nương, đợi chút”. Đáng tiếc, toàn bộ tinh thần của Thẩm Tĩnh Thù đều tập trung vào xâu kẹo nên không nghe được lời hắn, mà hòa cùng đám người thả đèn hoa đăng bên bờ sông.
“Vương tử, chúng ta còn đi dạo nữa không?” đột nhiên vang lên thanh âm thiếu niên, Hán ngữ không được chuẩn lắm.
Người nọ thở dài một hơi, kéo mặt nạ quỷ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ, ủ rũ phất tay “ Quên đi, quay về dịch quán, vài ngày nữa còn phải chính thức diện kiến hoàng đế Trung Nguyên”. Đi được vài bước, hắn quay đầu lưu luyến nhìn về phía Thẩm Tĩnh Thù vừa rời đi, rầu rĩ không vui “ Không biết là cô nương nhà ai”
“Vương tử, cô nương kia tuy có xinh đẹp nhưng cũng không đến mức khiến cho ngài phải nhất kiến chung tình ah” tùy tùng khó hiểu thắc mắt “ Nam Việt quốc chúng ta còn có nhiều hài tử đẹp hơn nha”
“Ngươi biết cái gì? Ta không coi trọng bộ dáng xinh đẹp của nàng, quan trọng là nàng rất bình tĩnh, biết không?’ Nam Việt vương tử ngẩng đầu nhìn trời thở dài “ Nàng bị ta làm té ngã, vì ầm ĩ oán giận, không tổn thương đến lòng tự tôn của ta. Xâu kẹo hồ lô bị dơ, nàng cũng không ghét bỏ mà vẫn nhặt lên ăn. Đây là cô nương cỡ nào thiện lương, cỡ nào giản dị ah, phải biết rằng nữ hài tử có thể bình tĩnh như thế cũng là một loại mỹ đức. Không biết lần này từ biệt, sau này có thể gặp lại cô nương bình tĩnh này nữa không?”
“…”
********************
Trời không phụ người có lòng, dưới sự an bài kỳ lạ của số phận, mấy ngày sau Nam Việt vương tử rốt cuộc cũng gặp lại “bình tĩnh cô nương” mà hắn tâm tâm niện niệm trong ngự hoa viên của hoàng cung.
Trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía, một cô gái mặt vân cầm bào, tay ôm con mèo Ba Tư xám trắng, dáng người lả lướt thướt tha, tà váy tung bay, đang từ từ đi tới cùng một đám cung nữ vây quanh.
Nam Việt vương từ vừa nhìn thấy, long lập tức tràn đầy vui mừng, vội vàng vượt qua nội thịt dẫn đường, tiến tới trước mặt Thẩm Tĩnh Thù “bình tĩnh cô nương, thật khéo nha, cư nhiên lại gặp được ngươi ở đây”
Thẩm Tĩnh Thù lui lại bước, nhìn chăm chú “ Người quen” đột nhiên xuất hiện thình lình, thấy nam tử trước mặt áo bào màu lam, phục sức hoa mỹ, mái tóc dài màu nâu nhìn không giống nam tử Trung Nguyên, trên chiếc mũ đội đầu còn cắm một cái long chim khổ tước xanh biếc. Hắn có làn da rám nắng khỏe mạnh, hốc mắt hơi sâu, xương gò má cao, mũi thẳng, khóe miệng ẩn chứa nụ cười, nhìn qua thoạt chừng mười bảy mười tám tuổi, đúng là một mỹ nam tử.
Tiếc rằng Thẩm Tĩnh Thù từ nhỏ lớn lên giữa các mỹ nhân, đập vào mắt toàn là các soái ca hạng nhất, chưa nói tới Cố Hầu ca ca thanh nhã xuất trần mà nàng vẫn mong nhớ, chỉ tính mấy nam tử hiện tại cũng đủ: Thẩm Tĩnh Chi phức diễm mê người, Doãn Thọ An thanh tú cao quý như chi lan, Tô Giang Tả có thể so sánh với trúc quân tử cao ngất, Quýnh vương thì chói lọi như hoa cúc. Nhìn riết rồi quên, cho nên Thẩm Tĩnh Thù cũng không lấy làm ngạc nhiên lắm.
Nàng tò mò đánh giá Nam Việt vương tử một chút, xác nhận mình không có ấn tượng gì với hắn lắm nhưng dù sao cũng khách, cho nên nàng phi thường tao nhã bày ra tư thế của hoàng phi, phúc lễ đáp “ Không biết công tử xưng hô thế nào?”
Nàng đột nhiên bày ra tư thế tiểu thư khuê các, trong mắt Nam Việt vương tử lại mang ý nghĩa sâu xa khác. Thật là một cô nương bình tĩnh nha, so với các cô nương ở Nam Việt nửa đường bị chặn lại thì đã khóc thét thì vẫn là cô nương Trung Nguyên rụt rè, bình tĩnh hơn.
Hắn vội vàng nhắc lại chuyện cũ “ Là ta đây, ngày đó người mang mặt nạ quỷ làm ngươi té ngã ở bên bờ sông đó, còn nhớ không?”
“Nga.” Thẩm Tĩnh Thù suy nghĩ một hồi, vẫn không nhớ ra, đành nói theo phép lịch sự “ Nhĩ hảo ah”
“Ta đến từ Nam Việt quốc, mang theo quà tiến cống để thể hiện quan hệ hợp tác tốt đẹp với hoàng đế các ngươi” Nam Việt vương tử cười đến sáng lạn “ Ngươi cũng là cung nhân trong cung sao?”
“Trinh phi nương nương.” Lúc này, nhóm nội thị cũng vừa đuổi tới, vội vàng hành lễ với Thẩm Tĩnh Thù.
“Trinh phi?” Nam Việt vương tử nhíu mày, nhìn về phía giai nhân “ Ngươi là phi tử của tiểu hoàng đế kia?”
Thẩm Tĩnh Thù gật gật đầu, hướng nội thị phất tay, sau đó mới thản nhiên nói với Nam Việt vương tử “ Ngươi muốn đi gặp Thọ Thọ và Thái phó sao? Bọn họ đang đợi ngươi ở ngự thư phòng” nói xong nàng hơi nghiêng người, ý muốn hắn đi trước.
Nam Việt quốc là một quốc gia nhỏ nằm ở Lĩnh Nam, quốc quân khai quốc vốn là một tướng quân của Trung Nguyên, trải qua các triều đại quân chủ, vừa thông qua các cuộc hôn nhân với người Hán, vừa không ngừng mở rộng lãnh thổ nên ngày càng lớn mạnh. Vì vậy Nam Việt quốc có rất nhiều phong tục tập quán, ngôn ngữ đều giống với Trung Nguyên. Nhưng vài năm qua Nam Việt thường xuyên gây hấn ở vùng biên giới giữa hai nước, vẫn là cái gai trong mắt Đại Doãn vương triều. Lần này bọn họ phái vương tử tới thăm, tặng lễ cầu hòa, tỏ ý phụ thuộc, triều đình đương nhiên là cầu còn không được. Vì muốn thể hiện sự trịnh trọng, nên sau buổi tiếp kiến sứ giả tại triều đình, đám người Doãn Thọ An còn lôi kéo Nam Việt vương tử đến ngự thư phòng nói chuyện để tang thêm cảm tình. Buổi tối còn thiết yến khoản đãi sứ giả Nam Việt tại Thái Dịch trì, từ Thừa tướng Tô Giang Tả, Lễ bộ thượng thư và bách quan đều có mặt, ngay cả Hoàng hậu Thượng Quan Yến và Trinh phi Thẩm Tĩnh Thù cũng được triệu tới.
Uống rượu được một hồi, Nam Việt vương tử đột nhiên đứng dậy, chỉ vào Doãn Thọ An nói “ Thiên triều hoàng đế, ta có một thỉnh cầu, nếu ngươi đáp ứng ta thì ta có thể đồng ý chuyện hai nước trọn đời giao hảo, mua bán giữa hai nước ở vùng biên cảnh sẽ được thuận lợi”
Nghe vậy mọi người đều buông chén rượu trong tay, mở to mắt đầy chờ mong nhìn Nam Việt vương tử, Doãn Thọ An khẽ nâng tay, nhẹ giọng nói “ Vương tử, mời nói”
“Ta muốn nàng.” Nam Việt vương tử đưa tay chỉ về phía Thượng Quan Yến và Thẩm Tĩnh Thù ở đối diện. Ai nấy đều ngạc nhiên, Nam Việt vương tử mở to ánh mắt lờ đờ vì say, ngượng ngùng rút tay chỉ nhầm về phía Quýnh vương đang ngồi bên cạnh Thẩm Tĩnh Thù, chỉ tay về phía Thẩm Tĩnh Thù, lớn tiếng nói “ Ta muốn ngươi đưa Trinh phi nương nương cho ta làm vợ”
Bị mừng hụt làm Quýnh vương thở dài tiếc rẻ, Thẩm Tĩnh Thù đang thò đũa gắp miếng cá vì những lời của Nam Việt vương tử làm cho đứng hình, Doãn Thọ An thì sắc mặt trầm xuống.
Bách quan cũng nhíu mày âm thầm suy nghĩ: hai nước tranh chấp, việc hoàn thân để bình ổn cục diện cũng không phải không có nhưng mà người Nam Việt vương tử muốn lại là Trinh phi nương nương thì không khỏi có chút khiêu khích ah. Đường đường là Đại Doãn vương triều mà ngay cả phi tử cũng không giữ nổi thì chẳng phải để người ta cười cho thúi mũi sao, nếu không đồng ý thì hai nước sẽ trở mặt, chiến tranh loạn lạc cũng không phải là chuyện tốt gì.
Mà lúc này, đoàn sứ giả Nam Việt cũng vì sự cuồng vọng của vương tử nhà mình bị dọa cho sợ, muốn ai không muốn, lại muốn hoàng phi của người ta là sao? Vài người tiến lên, vừa kéo Nam Việt vương tử vừa liên tục xin lỗi, nói vương tử đã quá chén nên hồ ngôn loạn ngữ, xin Doãn Thọ An đừng phiền long.
“Thù Thù không phải là hang hóa, ta không trao đổi » Doãn Thọ An lời lẽ rất khí phách, khuôn mặt luôn bình tĩnh không che giấu được sự lo lắng.
“Tốt lắm, ngươi không gả nàng cho ta thì chúng ta không thương lượng gì nữa” Nam Việt vương tử hất tay xô đám sứ giả ra, tập tễnh đi đến trước mặt Thẩm Tĩnh Thù, kéo tay nàng “ Làm vương tử phi của ta đi”
Doãn Thọ An vung tay áo bào thêu kim long ngay viền tay, vụt đứng dậy, vài đại thần cũng sợ tới mức vội đứng lên, khuyên giải can ngăn, sợ Hoàng đế nhà mình nhất thời thiếu kiên nhẫn mà phát hỏa. Lúc này Tô Giang Tả mới chậm rãi lên tiếng “ Nam Việt vương tử coi trọng Trinh phi nương nương mà Hoàng thượng lại cùng Trinh phi nương nương kết thân từ trước, chi bằng để Trinh phi nương nương tự quyết định đi”
Cả hai bên đều ngẩn người, nhất loạt quay lại nhìn Thẩm Tĩnh Thù. Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, mà mình chỉ hơi vô ý một chút sẽ dẫn đến chiến tranh giữa hai nước, cho nên Thẩm Tĩnh Thù vô cùng bối rối, không biết nên trả lời thế nào cho tốt. Trước giờ toàn là nàng chạy theo soái ca, lần đầu tiên được người ta cầu hôn trước mặt mọi người lại ở trong tình cảnh sai một câu là tạo thành cảnh đầu rơi máu chảy. Đúng là khóc không ra nước mắt ah.
Thẩm Tĩnh Thù nhìn đông rồi lại ngó tây, lại quay sang bẻ bẻ ngón tay. Nam Việt vương tử không kiên nhẫn nữa, nắm lấy tay nàng, khuôn mặt tuấn tú kề sát nàng, thâm tình nói “ Cho ngươi biết, ta sẽ đối xử tốt với ngươi, ngươi sẽ là vương tử phi hạnh phúc nhất thiên hạ”
Dưới tình thế cấp bách, Thẩm Tĩnh Thù không nghĩ ngợi gì nữa, liền đáp “ Tương lai ta muốn làm một gian phi, mà ngươi lại không phải là hôn quân”
“…”
Bốn phía nhất thời yên tĩnh không tiếng động. Nam Việt vương tử nheo mắt, chằm chằm nhìn Thẩm Tĩnh Thù một hồi mới buông tay nàng ra, rầu rĩ nói “ Ta hiểu được”
Gì? Ngươi hiểu cái gì? Ta còn chưa nói rõ nha. Đến lượt Thẩm Tĩnh Thù ngẩn người, nào ngờ Nam Việt vương tử lại nắm chặt hai tay nàng, ngữ khí chân thành « ta sẽ cố gắng, chờ khi ta trở thành Nam Việt vương, ta lại đến cầu hôn ngươi », dứt lời hắn liền buông tay Thẩm Tĩnh Thù, xoay người rời đi.
Sử viết, Văn Đế tháng bảy năm thứ tư, Nam Việt vương tử muốn cưới Trinh phi nương nương làm vợ. Sự việc liên quan đến quốc thể, hai bên đều giằng co không lùi, tình thế hết sức căng thẳng, Trinh phi nương nương dùng ngữ khí khéo léo từ chối Nam Việt vương tử, làm cho hắn biết khó mà lui, hóa can qua thành vô hình. Quả là trí tuệ hơn người.
Sử quan đánh giá, Trinh phi Thẩm thị dung gian phi làm cớ thực sự là có ý sáng tạo, biết cách vận dụng từ ngữ, có tiến có lùi, vừa giữ thể diện quốc gia vừa làm hài lòng Nam Việt quốc, vẹn cả đôi đường. Trinh phi nương nương đúng là kỳ nữ.
Các đại thần đối với việc Trinh phi nương nương vì giữ thể diện quốc gia mà không tiếc hi sinh hình tượng của bản thân, cố ý hạ thấp thân phận, coi mình là gian phi thì cảm động đến rơi nước mắt. Ai nấy đều hết lời ca ngợi nàng, mãnh liệt yêu cầu Hoàng thượng phải tấn phong, trọng thưởng cho nàng.
Vì vậy dưới áp lực của bách quan, tháng tám, Doãn Thọ An bất đắc dĩ vung bút phong cho Thẩm Tĩnh Thù làm chính nhất phẩm phu nhân, phong hào Thục phi, làm cho nàng càng gần với vị trí quý phi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.