Giản Thuệ Người Vợ Bị Lãng Quên

Chương 3: Chạm mặt Tiêu Thần




Aa...
//Nhị thiếu phu nhân, người sao vậy?
- Ta không sao!
//Người còn nói không sao, bỏng nặng rồi đây.
Tiểu Đan rơm rớm nước mắt "người xem, đã bỏng đỏ cả lên rồi đây này!"
- Em đừng khóc, ta ổn mà.
Tiểu Đan càng khóc nức nở hơn "cũng đều là dâu nhà họ Tiêu, nhưng sao nhị thiếu phu nhân lại bị xem như một người hầu vậy chứ?"
- Em đừng nói linh tinh, người khác nghe được thì khổ thân em đó.
//Em có nói sai đâu chứ! Người nhìn đại thiếu phu nhân mà xem, cô ta được Tiêu gia cưng chiều hết mực...vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc, không thiếu một thứ gì.
- Tiểu Đan, em đừng nói nữa.
Thấy Giản Thuệ bị thiệt thòi như vậy, lòng Tiểu Đan vô cùng khó chịu "nhị thiếu phu nhân, cô cam tâm sao?"
- Được rồi Tiểu Đan, em đừng nói nữa!
'Các cô đang nói gì đó?'
Giản Thuệ quay đầu lại nhìn, thấy một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang bước vào phòng bếp, lòng không khỏi ngưỡng mộ "cô ấy xinh đẹp quá!"
Tiểu Đan lắc nhẹ cánh tay Giản Thuệ "nhị thiếu phu nhân, người đến là đại thiếu phu nhân".
Giản Thuệ trố mắt "Đại thiếu phu nhân sao?"
//Dạ!
(Đại thiếu phu nhân của nhà họ Tiêu là một thiên kim tiểu thư, con gái nhà họ Lưu...tên gọi Lưu Nhược Hà, xinh đẹp tuyệt trần. Lưu Nhược Hà được gả đến nhà họ Tiêu vốn chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, cô chưa từng được chồng mình để mắt đến...dù chỉ là một cái liếc mắt).
Lưu Nhược Hà lạnh lùng nhìn Giản Thuệ rồi lạnh giọng ra lệnh "cô...hầm cho tôi bát canh sâm!"
Giản Thuệ mỉm cười "Tôi sẽ làm ngay".
'Khi nào xong thì mang đến phòng tôi'.
- Tôi biết rồi!
Lưu Nhược Hà không hài lòng với thái độ của Giản Thuệ nên lạnh lùng liếc Giản Thuệ một cái sắc lạnh rồi mới rời đi.
Giản Thuệ nhìn theo hun hút rồi khẽ thở dài!
//Nhị thiếu phu nhân, người không sao chứ?
- Ta không sao.
//Đại thiếu phu nhân thật quá đáng mà.
- Được rồi, làm việc thôi em.
//Dạ!
…………
Cốc...cốc...
'Vào đi!'
- Đại thiếu phu nhân, canh sâm của cô đây!
Lưu Nhược Hà cười khẩy "đặt nó lên bàn".
Giản Thuệ đặt thố canh nhẹ nhàng lên bàn rồi quay lưng chuẩn bị rời đi.
'Khoan đã!'
- Đại thiếu phu nhân còn gì dặn dò?
'Tôi nghe người trong Tiêu gia bảo cô là nhị thiếu phu nhân à?'
Lòng Giản Thuệ chợt xuất hiện tia buồn tủi "phải!"
Lưu Nhược Hà cười cợt "hoá ra là một quả phụ!"
Giản Thuệ cúi mặt rồi tiếp tục bước về phía trước, vừa ra khỏi cửa phòng của Lưu Nhược Hà thì cô bật khóc rồi chạy như bay trên lối mòn...
Phịch...
Giản Thuệ bị ngã xuống đất nằm sõng soài.
"Cô đi đứng kiểu gì vậy?"
- Tôi xin lỗi!
"Cô là người giúp việc mới sao?"
Nghe người đàn ông trước mặt mình hỏi thế, Giản Thuệ nghe lòng chua chát nhưng rồi cô khẽ ừ!
Tiểu Đan đi từ xa, thấy Giản Thuệ nằm sõng soài trên mặt đất thì vội vàng chạy đến đỡ Giản Thuệ lên "nhị thiếu phu nhân, người đứng lên trước đi. Sao lại ra thế này?"
- Ta không sao.
//Để em đỡ người đứng lên.
Lúc bấy giờ Tiểu Đan mới nhìn thấy người đàn ông đang đứng hiên ngang trước mặt mình, cô liền hốt hoảng "Đại...đại thiếu gia!"
Giản Thuệ há hốc mồm "là đại thiếu gia nhà họ Tiêu sao? Anh ta là Tiêu Thần mà mọi người thường kể đến sao?"
Giản Thuệ nhìn thêm một lúc, trước mắt cô là một nam nhân có thân hình cao lớn với khuôn mặt đẹp đẽ đầy nét nam tính,, trên khuôn mặt ấy còn mang cả nét chính trực. Anh khoác trên người bộ quân phục, có lẽ là do anh hợp với bộ quân phục trên người nên nhìn anh càng cuốn hút hơn.
Giản Thuệ nhìn đến ngây ngốc.
"Cô nhìn đủ chưa?"
Giản Thuệ nghe hỏi thế thì giật mình, cúi đầu ấp úng "tôi xin lỗi đại thiếu gia, tôi...tôi!"
Lời còn chưa dứt, người đàn ông trước mặt mình đã biến mất. Giản Thuệ đưa mắt nhìn quanh nhưng không hề thấy bóng dáng anh đâu.
//Được rồi nhị thiếu phu nhân, người ta đã đi nghìn dặm rồi.
Giản Thuệ không nói gì, chỉ lầm lũi bước đi...
//Người sao vậy nhị thiếu phu nhân?
- Ta không sao đâu mà!
Tiểu Đan thở dài...
…………………
Két...
Cánh cửa phòng vừa được mở ra, bóng dáng kiêu sa của Lưu Nhược Hà đang ngồi nhìn chằm chằm về phía cửa.
'Tiêu Thần, anh về rồi!'
(Tiêu Thần là đại thiếu gia nhà họ Tiêu, anh trai của Tiêu Lang. Tiêu Thần là một thượng tướng, tuy tuổi đời còn khá trẻ...anh đã tham gia vào quân ngũ khi tròn mười tám)
Tiêu Thần không lên tiếng, sắc mặt lạnh lùng nhìn Lưu Nhược Hà rồi đi một mạch về phía thư phòng...
'Tiêu Thần, anh...'
Không thấy Tiêu Thần đối hoài đến mình, Lưu Nhược Hà bật khóc "Tiêu Thần, tại sao vậy chứ? Sao anh luôn lạnh nhạt với em?"
Vừa vào đến thư phòng, Tiêu Thần liền cởi quân phục treo lên giá móc đồ rồi ngồi dựa vào ghế. Hôm nay anh vô cùng phiền não, nên không có tâm trạng để ý đến mọi thứ xung quanh, anh chỉ muốn được yên tĩnh.
Cốc...cốc...
'Tiêu Thần, là em đây anh!'
Bị tiếng gõ cửa làm phiền, Tiêu Thần nhíu mày.
Cốc...cốc...
Quá bực bội, anh bước ra mở cửa.
'Tiêu Thần!'
"Cô vào đây làm gì?"
'Em là vợ của anh mà, sao em không được phép vào thư phòng của anh?'
"Tôi mệt rồi, cô ra ngoài đi!"
Rầm...
Lưu Nhược Hà khóc nức nở sau tiếng đóng cửa "tại sao...tại sao vậy anh?"
//Đại thiếu phu nhân, cô sao vậy?
Lưu Nhược Hà quay đầu lại nhìn người đứng sau lưng mình rồi chợt lạnh mặt.
Tiểu Đan khó hiểu nên nhíu chặt mày!
Cốc...cốc...
Tiêu Thần một lần nữa bực mình, anh lớn tiếng quát "cút..."
Tiểu Đan ngờ nghệch "xảy ra chuyện gì vậy chứ?"
Cốc...cốc...
"Không biết nghe tiếng người à?"
//Đại thiếu gia, em mang trà đến cho cậu đây ạ!
Két...
Tiểu Đan cười ngốc nghếch "đại thiếu gia, là trà của cậu!"
Tiêu Thần lạnh giọng lên tiếng "Đặt lên bàn rồi ra ngoài đi!"
Tiểu Đan nhanh nhẹn bưng khay trà đặt lên bàn rồi chạy vội ra khỏi phòng Tiêu Thần, miệng còn không quên lẩm bẩm "người gì mà lạnh như băng vậy chứ!"
Lưu Nhược Hà siết chặt tay "ả tiện tỳ kia còn được bước vào thư phòng của anh ta, mình thì không thể...lý lẽ quái quỷ gì đây?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.