Thuận Bình không dám làm trái mệnh lệnh của hắn, thậm chí còn không dám hỏi tại sao lại thế, cúi đầu đi ra khỏi cửa quỳ dưới hành lang, cứ như vậy suốt một canh giờ, mới dè dặt quay trở lại phòng,
nhưng chỉ cúi mặt xuống không dám ngước nhìn Phong Quân Dương.
Phong Quân Dương hỏi: “Biết sai ở đâu chưa?”.
Thuận Bình lại quỳ sụp xuống, nhỏ giọng đáp: “Tiểu nhân tự cho mình là thông minh.”
Phong Quân Dương lạnh lùng nói: “Ngươi đi theo ta, là thân tín của thân
tín bên cạnh ta, nếu ngay cả tâm tư của ta cũng không đoán được, thì còn làm tâm phúc của ta làm gì nữa?’.
Thuận Bình bị dọa cho hoảng sợ vội vàng rạp mình xuống đất, “Thế tử gia, tiểu nhân biết sai rồi.”
Hồi lâu sau, mới nghe Phong Quân Dương hờ hững nói: “Đứng lên đi.”
Thuận Bình cẩn thận bò dậy, thõng tay đứng im một lúc, thấy Phong Quân
Dương không có dặn dò gì khác, mới cúi người dè dặt lui ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, hắn mới thầm thở phào nhẹ nhõm, ngoắc tay gọi một tên hầu tới đứng ở hành lang đợi nghe Phong Quân Dương sai bảo, còn mình thì đích
thân chạy tới chỗ ở của Thần Niên.
So với tiểu viện đèn đuốc sáng trưng của Phong Quân Dương, thì tiểu viện của Thần Niên tối hơn nhiều, ngoài trừ cánh cửa ngoài sân có treo hai
chiếc đèn lồng ra, thì trong sân và trong phòng đều là một mảng tối đen. Thị nữ mới đổi từ trong sân ra đón, nhún người với Thuận Bình một cái,
rồi khẽ gọi: “Bình gia.”
Lúc tối, hai thị nữ bên cạnh Thần Niên đều đã được đổi hoàn toàn, hiện
giờ nàng thị nữ này là do đích thân Thuận Bình sắp xếp, nói là thị nữ,
nhưng thực tế là ám vệ được vương phủ huấn luyện, người nào người nấy
đều biết võ công. Thuận Bình liếc nhìn về phía phòng chính, thì thầm hỏi nàng ta: “Thế nào rồi?”.
Nàng thị nữ đáp: “Bữa tối đã chịu ăn rồi, sau bữa cơm còn đi dạo hai
vòng trong sân, chỉ là vẫn không chịu gọi người vào hầu hạ.”
Thuận Bình gật gật đầu, nghĩ một lúc, lại dặn dò: “Trông chừng cho cẩn
thận, tuyệt đối không được có chút khinh mạn nào, nếu có chuyện gì xảy
ra phải nhanh chóng báo lại với ta.”
Nàng thị nữ cung kính vâng lời, lúc ấy Thuận Bình mới yên tâm quay về
chỗ Phong Quân Dương, không đợi hắn hỏi, đã cẩn thận bẩm báo chi tiết
tình hình bên chỗ Thần Niên cho hắn nghe. Nghe xong sắc mặt Phong Quân
Dương mới dịu đi đôi chút, xua xua tay với hắn, “Biết rồi, lui xuống
đi.”
Thuận Bình vừa ra khỏi cửa liền lau mồ hôi lạnh, lén lút nhìn thấy Trịnh Luân, lập tức than thở: “Thế tử gia thật sự đã đặt Tạ cô nương vào
trong tim rồi, không chấp nhận được người khác có mảy may bê trễ lạnh
nhạt, nếu không phải cách biệt thân phận thật sự quá lớn, thì không
chừng sẽ bất chấp tất cả lấy cô nương ấy về làm Thái tử phi mất. Mà Tạ
cô nương bình thường nhìn hiền hòa dễ tính vậy, nhưng tàn nhẫn lên rồi
thì chẳng còn chút mềm lòng nào nữa, thẳng tay cầm dao đâm Thế tử gia
hai nhát. Chẹp, với cái tính khí này, ngươi cứ đợi mà xem, cho dù tiểu
thư Vân Sinh có bao dung được với cô nương ấy, thì đến khi về tới vương
phủ, cũng chẳng thiếu những chuyện ồn ào.”
Hàng mày rậm của Trịnh Luân cau lại, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới
thấp giọng nói một câu, “Ta chỉ là thấy bất bình cho tiểu thư Vân Sinh
thôi.”
Thuận Bình nghe vậy bất giác liếc nhìn Trịnh Luân một cái, mở miệng định nói gì đó nhưng rồi lại đè những lời đó xuống, nghĩ ngợi một lúc, quay
lại thì thầm bảo: “Ta nói nhỏ với ngươi, ta thấy có vẻ như ý của Thế tử
gia là để ngươi ở lại Thanh Châu, không gọi ngươi cùng đến Thịnh Đô
đâu.”
“Ở lại Thanh Châu?” Trịnh Luân có chút kinh ngạc, hắn là thống lĩnh thị
vệ cho Phong Quân Dương, theo lý mà nói nên đi theo bên cạnh Phong Quân
Dương, sao lại có thể bắt hắn ở lại Thanh Châu được?”.
Thuận Bình đáp: “Dương Thành chết ở đèo Phi Long, tuy chụp mũ hết lên
đầu trại Thanh Phong, nhưng Trương gia ở Tĩnh Dương cũng đâu phải là gã
ngốc, sao lại không nhìn ra sự tình đó? Bọn họ nhất định không chịu từ
bỏ ý đồ đâu. Thế tử gia đi Thịnh Đô cũng là vì muốn giải quyết chuyện
này, muốn biến sự việc ở Thanh Châu thành ván đã đóng thuyền. Ngài ấy
luôn lo lắng về Thanh Châu, nên nhất định sẽ để lại một thân tín ở đây,
bên ngoài thì nói rằng giúp đỡ cho Tiết Thịnh Anh quản lý binh lính,
nhưng trên thực tế cũng là khống chế hắn.”
Trịnh Luân chậm rãi gật gật đầu, “Ta hiểu rồi.”
Thuận Bình thấy hắn như vậy, bèn sán lại gần hắn thì thầm nói: “Ngươi chẳng hiểu gì hết.”
Trịnh Luân nghi ngờ nhìn Thuận Bình, hắn liền đi ra cửa, cẩn thận liếc
nhìn ra bên ngoài, thấy xung quanh không có bóng dáng ai khác, mới đóng
cửa lại quay người nói nhỏ với Trịnh Luân: “Nể tình chúng ta cùng xông
pha mưa gió với nhau suốt bao nhiêu năm qua, những lời này ta chỉ nói
một lần duy nhất với ngươi thôi, ngươi nghe vào thì nghe, không nghe vào thì cho qua. Trịnh Luân, nếu ngươi ở lại Thanh Châu làm tướng, thì từ
đây về sau sẽ không còn giống ta nữa. Ngươi là ngoại tướng, tương lai sẽ là cận thần đắc lực của Thế tử gia, ngàn vạn lần không được nói những
lời bất bình thay cho ai đó như vậy nữa. Ta là nô tài của Thế tử gia,
chỉ cần còn ở bên cạnh hầu hạ người, thì sau này sẽ không thể nào tránh
được việc có giao tiếp qua lại với hậu viện, cho dù có phạm chút lỗi
nhỏ, thì Thế tử gia cũng có thể sẽ tha thứ cho ta. Nhưng ngươi thì không giống vậy, chủ tử của ngươi chỉ có thể là một mình Thế tử gia, bất luận là tiểu thư Vân Sinh hay Tạ cô nương, đều không liên quan gì đến ngươi. Bất luận ngươi đã từng nảy sinh tình cảm gì với tiểu thư Vân Sinh……”
“Thuận Bình!” Trịnh Luân nổi cáu cắt ngang lời hắn, nóng nảy nói: “Ngươi nói vớ vẩn cái gì vậy hả! Ta chưa từng nảy sinh tình cảm gì với tiểu
thư Vân Sinh cả!”.
“Không có là tốt nhất!” Thuận Bình khẽ mỉm cười an ủi hắn, duỗi tay vỗ
vỗ lên bả vai Trịnh Luân, cười bảo: “Chỉ dựa vào hùng tâm chí lớn của
Thế tử gia nhà chúng ta, sau này ngươi nhất định sẽ thăng quan tiến chức rất nhanh, tương lại sáng lạn còn ở phía sau kìa.”
Thế nhưng khuôn mặt Trịnh Luân lại chẳng thấy có chút vui vẻ, khóe miệng bình tĩnh không nói lời nào. Thuận Bình thấy vậy chỉ đành khẽ thở dài
một tiếng, không tiếp tục khuyên nhủ nữa, mà tiễn hắn ra khỏi cửa. Đêm
đó Trịnh Luân mất ngủ, lúc sắp đến canh năm mới thở dài chán nán, quét
sạch mọi tạp niệm trong lòng đi, ngả xuống giường kéo chăn trùm đầu ngủ
vùi một giấc.
Trên phố loáng thoáng truyền đến tiếng trống canh bốn nhanh một chậm,
mới chỉ vừa qua giờ Dần, nhưng nô bộc ở khắp nơi đã bắt đầu chuẩn bị
thức giấc, người trực đêm chịu đựng cả một tối cũng đã đến lúc buồn ngủ
nhất. Thần Niên nghỉ ngơi dưỡng sức quá nửa đêm, đợi đến đúng giờ khắc
này, nàng nhẹ nhàng thức dậy rời giường, nhẹ tay nhẹ chân đi về phía
cổng, ai ngờ vừa mở cửa phòng, thì thị nữ ở ngoài hành lang đã bước đến
đón đầu, cúi đầu ngoan ngoãn hỏi: “Cô nương có gì cần dặn dò?”.
Tay Thần Niên vịn lên khung cửa đứng im hồi lâu, mới lạnh lùng nói: “Không có gì.”
Nàng nói xong liền đi thẳng ra khỏi cửa vào trong sân để luyện quyền.
Nàng thị nữ kia thấy vậy cũng không đi theo nữa, mà lo chuẩn bị nước
sạch, khăn mặt và những vật dụng khác đứng hầu ngay bên cạnh, chờ Thần
Niên đánh quyền xong, liền nhanh nhẹn hiểu ý dâng khăn ướt đến. Thần
Niên nhận khăn lau qua mồ hôi trên trán, vô tình liếc nhìn nàng thị nữ
đó một cái, bèn mở miệng hỏi: “Cô biết võ?”.
Nàng thị nữ thoáng chần chừ giây lát, rồi khiêm tốn đáp: “Chỉ biết võ vẽ chút công phu thôi.”
“Được.” Thần Niên ném chiếc khăn vào chậu nước, lùi về sau hai bước, đoạn nói: “Nào, đấu với ta vài chiêu.”
Nàng thị nữ còn đang do dự, thì ở bên này Thần Niên đã nhanh nhẹn ôm nắm tay đẩy ra từ phía ngực trái coi như chào hỏi, sau đó không chút khách
khí tung quyền đánh về phía mặt cô gái. Nàng thị nữ vội vàng lạng người
tránh đi, theo bản năng duỗi tay gạt cánh tay Thần Niên ra, tay còn lại
quét ngang xuống khoảng trống sơ hở dưới sườn của Thần Niên. Thần Niên
mỉm cười, thu tay lại che chắn, trong nháy mắt, hai người đã giao đấu
liên tiếp mấy chiêu liền.
Thần Niên cố ý thăm dò công phu của nàng ta, nên xuất chiêu vừa nhanh
lại vừa mạnh, hoàn toàn không nể tình. Còn nàng thị nữ kia đầu tiên tuy
có mất tiên cơ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, hóa giải hết tất cả
những chiêu thức tấn công của Thần Niên, phòng thủ cẩn thận kín kẽ. Lại
qua thêm hai mươi ba mươi chiêu nữa, trong lòng Thần Niên đã nắm rõ,
liền thu tay lại trước rồi nhảy lùi ra sau, đoạn nói: “Không đánh nữa,
ta đánh không lại cô.”
Nàng thị nữ kia chỉ sợ chọc giận khiến Thần Niên không vui, vội vàng xin lỗi nàng, nhưng Thần Niên lại không chút để bụng bảo: “Là tài năng của
ta không bằng người, chẳng liên quan gì tới cô cả.”
Nàng thị nữ thấy thần sắc Thần Niên không giống như đang giận dỗi, lúc
đó mới hơi yên yên dạ, quay người bưng nước tới hầu Thần Niên rửa mặt
chải đầu. Đợi đến khi ăn điểm tâm xong, Thuận Bình lại lén lút chạy tới, hắn vốn dĩ muốn gọi nàng thị nữ ra ngoài để hỏi, không ngờ lại bị Thần
Niên nhìn thấy, gọi lại.
Thuận Bình chỉ còn cách đi tới, cung kính chào một tiếng, “Tạ cô nương.”
Thần Niên liếc nhìn hắn, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Thế tử gia
nhà các ngươi có dặn dò rằng ta có thể được gặp Lục Kiêu không?”.
Thuận Bình nghe xong câu này chỉ cảm giác đầu mình như sưng lên, nhủ
thầm bà trẻ của ta ơi cô nương thật đúng là biết cách hỏi khó ta rồi, cô nương bảo ta phải trả lời cô nương thế nào đây? Chuyện này còn cần Thế
tử gia dặn dò sao? Hiện giờ cả hai người đều bế tắc đến mức độ này, cô
nương còn muốn đi gặp Lục Kiêu nữa, cô nương sợ không thể chọc Thế tử
gia tức đến thổ huyết phải không? Thuận Bình oán thầm vài câu, rồi mới
cúi đầu ngoan ngoãn trả lời Thần Niên: “Từ hôm qua Thế tử gia về đến
phòng là ngủ mê man suốt, vẫn chưa kịp dặn dò gì tiểu nhân.”
Thần Niên hơi nhướng nhướng mày, khuôn mặt lộ ra chút ngạc nhiên, hỏi lại: “Ngủ mê man suốt?”.
Thuận Bình lập tức trưng ra khuôn mặt khổ sở, gật đầu đáp: “Cô nương
cũng biết mà từ khi quay về từ trong núi thân thể của Thế tử gia vẫn
luôn không tốt, lần này tuy không bị thương đến chỗ yếu hại, nhưng lại
mất máu quá nhiều, lang trung đã kê đơn thuốc bổ máu cho Thế tử gia rồi, nhưng ngài ấy lại không chịu uống, tiểu nhân khuyên thế nào cũng không
nghe. Hôm qua đường thì xa như vậy, mà ngài ấy cứ nằng nặc đòi đến bằng
được, kết quả là vết thương ở đùi bị rách, lúc quay về còn chảy nhiều
máu hơn!!”.
Thuận Bình thủ thà thủ thỉ kể lể hồi lâu, miêu tả tình hình của Phong Quân Dương vô cùng thê thảm.
Thủ đoạn kiểu này nếu như dùng với người khác thì có lẽ còn có tác dụng, chứ hiện giờ mà dùng chiêu này với Thần Niên thì đúng là đại sai cực
sai. Nàng của lúc trước bị chữ “tình” làm cho mờ mắt, nên mới bị Phong
Quân Dương che giấu lừa gạt, nay nàng đã tỉnh táo lại rồi, những lời này của Thuận Bình sao còn có thể qua mắt nàng được nữa! Thần Niên nhìn ra
được Thuận Bình cố ý phóng đại lên để khiến nàng mềm lòng, nghĩ ngợi một lúc bèn tương kế tựu kế, chơi cùng với hắn.
Từ đầu đến cuối Thuận Bình vẫn âm thầm quan sát sắc mặt của Thần Niên,
thấy nàng lắng nghe mà đầu mày cau cả lại, vội vàng lén cấu vào đùi mình một cái, hốc mắt liền đỏ lên nói: “Lúc sáng khi tiểu nhân đến đây, Thế
tử gia vẫn còn đang hôn mê, nhưng vẫn giục tiểu nhân tới nói với cô
nương rằng không được ăn đồ lạnh, luyện công xong phải vào trong nhà
nghỉ ngơi một lúc rồi mới có thể ăn những món đồ được ướp đá.”
Ánh mắt của Thần Niên thoáng chút ngây ngẩn, qua một lúc lâu sau mới
phản ứng lại được, nói: “Hắn không chịu uống thuốc, thì ngươi bịt mũi
rồi cứ thể đổ thẳng vào miệng hắn là được, dù sao thì hắn vẫn còn đang
hôn mê, sau này nếu hắn có hỏi đến, ngươi cứ sống chết không chịu thừa
nhận là được.”
Thuận Bình thầm than thế thì có mà xong đời, nếu là cô nương đổ thì
đương nhiên là không sao, chứ đổi lại là ta mà dám làm vậy, thì sau này
chắc chắn ngài ấy sẽ lột da ta luôn mà không cần phải hỏi. Tuy hắn nghĩ
vậy, nhưng trên mặt lại hiện ra vẻ do dự, nói: “Vậy để tiểu nhân về thử
xem sao?”.
Thần Niên giống như quên luôn chuyện phải gặp Lục Kiêu, chỉ khoát khoát tay giục Thuận Bình, “Đi mau, đi mau đi.”
Thuận Bình có được mấy lời này của nàng liền quay người chạy về tiểu
viện của Phong Quân Dương. Lúc ấy Phong Quân Dương vừa uống thuốc xong,
đang nghiêng người trên sập đọc quân báo của Tiết Thịnh Anh đưa tới,
nghe Thuận Bình tường thuật lại, liền tiện tay vớ luôn miếng ngọc bội
gần đấy ném vào người hắn, khẽ quở: “Toàn nói hươu nói vượn!”
Thuận Bình vội đưa hai tay bắt lấy miệng ngọc, cợt nhả nói: “Tiểu nhân đa tạ Thế tử gia ban thưởng.”
Phong Quân Dương lườm hắn một cái, nhưng bản thân lại không kiềm chế
được khóe miệng hơi cong lên, hỏi lại hắn: “Có thật là nàng ấy nói như
vậy không?”.