Giang Bắc Nữ Phỉ

Chương 90: Đồng sinh cộng tử




Triều Dương Tử lại lấy thêm mấy cây kim bạc đâm vào mấy điểm huyệt đạo trên đỉnh đầu Thần Niên, chân khí của Thần Niên đã cạn kiệt lập tức dâng lên, một lát sau, màu đen trên mấy cây kim bạc ở sau lưng Phong Quân Dương cuối cùng cũng đã tan hết, trở lại thành màu trắng bạc. Triều Dương Tử bất giác thở phào nhẹ nhõm, hai tay đồng loạt cử động, nhanh chóng rút hết những cây châm phía sau người Phong Quân Dương ra, sau đó lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn, miệng thấp giọng quát lên:
“Thu tay lại!”.
Thần Niên chỉ cảm thấy có một luồng nội lực mạnh mẽ từ lòng bàn tay rợp trời kín đất lao bổ tới, ép nàng bật ngửa ra phía sau, khí huyết cuồn cuộn lập tức dâng lên khoang ngực, một ngụm máu tanh ngọt tràn ra trong cổ họng. Tận đến lúc ấy, Thần Niên vẫn sợ Phong Quân Dương lo lắng cho mình, bèn gắng gượng nuốt lại búng máu tươi đó xuống, nhưng người lại không thể ngồi vững được, mệt mỏi từ từ chìm xuống làn nước.
Ngay từ lúc ban đầu Phong Quân Dương đã bị Triều Dương Tử phong bế huyệt đạo, nên cơ thể vẫn không thể cử động miệng chẳng thể nói năng gì được, nên giờ phút này chỉ có thể trơ mắt nhìn Thần Niên chầm chậm chìm xuống dưới nước, đầu tiên là miệng mũi, sau đó là đỉnh đầu…… trong khoảng khắc ấy hắn chỉ cảm thấy tim như bị dao cắt, đau đớn đến không sống nổi, nhưng cơ thể đến một cái nhúc nhích cũng không thể làm được. chỉ có thể khàn giọng rên lên những tiếng “ư ư” từ sâu bên trong cổ họng.
Triều Dương Tử vớt Thần Niên từ dưới nước lên, cười hì hì hai tiếng, nói với Phong Quân Dương:
“Cậu không cần phải lo lắng đến mức như vậy đâu, chỉ là sức lực của con bé đó nhất thời bị hao tổn kiệt quệ, ngủ một giấc thật ngon rồi tỉnh lại sẽ không sao nữa.”
Ông ta để Thần Niên dựa vào thành thùng, vòng đến bên người Phong Quân Dương giải huyệt đạo cho hắn:
“Chất độc sót lại trong cơ thể cậu đã được trừ hết, những việc còn lại sau này cứ từ từ mà làm, chỉ có một chuyện cậu phải nhớ có kỹ, trong ba năm tới phải kiêng nữ sắc, nhất định không được buông thả phóng túng.”
Phong Quân Dương không để tâm đến những lời nhắc nhở của ông ta, gắng gượng di chuyển cơ thể cứng nhắc đến gần Thần Niên, nhẹ nhàng ôm lấy đầu của nàng tựa vào vai mình, khàn giọng gọi tên nàng:
“Thần Niên……”
Thần trí của Thần Niên có hơi mê man, thân thể hoàn toàn không còn chút sức lực nào nữa, nhưng vẫn khẽ cười nói:
“A Sách, chúng ta không cần phải rời xa nhau nữa rồi.”
Vài chữ ngắn ngủi vậy thôi mà khiến Phong Quân Dương muốn rơi lệ, hắn dùng tay gạt những lọn tóc ướt đẫm của nàng ra, thì thầm:
“Ừ, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.”
Nghe những lời chua lè của hai người Triều Dương Tử liền rùng mình một cái, vội vàng thu dọn toàn bộ đồ nghề của mình vào trong thùng thuốc, lúc sắp ra đến cửa lại quay người lại dặn dò Thần Niên:
“Tiểu nha đầu, sau này hàng ngày vào lúc canh ba buổi trưa, ngươi phải vận nội tức bức độc dưới ánh nắng mặt trời, liên tục trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày ép hết chất độc ra ngoài, thì sẽ không sao nữa.”
Triều Dương Tử nói xong đeo hòm thuốc lên lưng đi ra khỏi phòng, vừa mới đến giữa sân thì đã bị đám người Thuận Bình canh giữ ở bên ngoài vây lấy. Trên mặt Thuận Bình không giấu được vẻ lo lắng, cuống quýt hỏi:
“Đạo trưởng, Thế tử gia nhà tiểu nhân thế nào rồi?”.
Triều Dương Tử đảo mắt, đáp:
“Còn có thể thế nào được? Đạo gia nhà người đã ra tay thì còn có thể thế nào?”.
Thuận Bình đã quen với việc nhìn mặt đoán ý, thấy dáng vẻ ông ta như vậy là biết ngay Phong Quân Dương ở trong đó bình an, không kìm được sung sướng mỉm cười, liên tiếp nói cảm ơn Triều Dương Tử:
“Đa tạ đạo trưởng, đa tạ đạo trưởng. Y thuật đạo trưởng cao siêu, cứu sống được tính mạng của Thế tử gia nhà tiểu nhân, tiểu nhân sẽ lập bài vị trường sinh cho đạo trưởng, ngày ngày thắp hương khấu đầu.”
Triều Dương Tự đắc ý được hắn tâng bốc, liếc nhìn hắn một cái, nói:
“Con người ngươi tốt hơn nhiều so với chủ tử nhà ngươi đấy, ta phí công phí sức nhiều như vậy để cứu lấy tính mạng hắn, vậy mà ngay cả một lời cảm ơn cũng không nhận được.”
Lão Kiều ở bên này nghe nói Phong Quân Dương không sao cũng liên mồm nói “tốt”, Trịnh Luân bất giác cũng thở phào nhẹ nhõm, duy chỉ có mình Lục Kiêu là trong lòng vẫn nhớ trong phòng còn có Thần Niên, liền lôi kéo Thuận Bình đang đứng chắn trước mặt ra, hỏi Triều Dương Tử:
“Tạ Thần Niên thế nào rồi? Sao không nghe thấy động tĩnh gì của nàng ta?”.
Triều Dương Tử vẫn nhớ tới mối thù đánh nhau với Lục Kiêu, nghe vậy trợn mắt lên, đáp:
“Ngươi là ai hả? Là ai mà cũng dám kêu gào trước mặt đạo gia. Ngươi là tên phương Bắc man di, ta chẳng có gì để nói với ngươi cả!”.
Ánh mắt Lục Kiêu như muốn bốc hỏa, Thuận BÌnh vội vàng ra hiệu bằng mắt với Trịnh Luân bảo hắn mượn cơ hội cản đám người Triều Dương Tử lại, còn mình thì sải bước đến căn tịnh thất xem xét tình hình của Phong Quân Dương. Vừa mới vào đến cửa, thì Thuận Bình đã bị Phong Quân Dương thấp giọng quát dừng lại, hắn ngước mắt lên nhìn, mới phát hiện ra Thần Niên lại cũng đang ở trong thùng tắm, sợ hãi cuống quýt cúi đầu xuống, không dám nhìn ngó nhiều nữa.
Phong Quân Dương bảo Thuận Bình gọi thị nữ vào dìu Thần Niên ra khỏi thùng tắm trước, giúp nàng thay một bộ quần áo khô ráo xong, thấy nàng nằm ngủ mê man trên sập mềm rồi, mới lại gọi Thuận Bình vào hầu hạ mình. Đến khi hắn được Thuận Bình dìu ra khỏi tịnh thất, thì lại chứng kiến cảnh tượng ồn ào trong sân. Hai người Triều Dương Tử và Lục Kiêu lại đang định động tay động chân, nhưng cứ bị hai người lão Kiều và Triều Dương Tử ở giữa ngăn cản, nắm đấm tung ra không đánh được lên người đối phương, thì lại bắt đầu chiến đấu bằng miệng.
Triều Dương Tử lời lẽ cay nghiệt, mắng người mà không cần phải phun ra những từ ngữ thô tục, còn thành ngữ tiếng Hán Lục Kiêu chăm chỉ vất vả học trong hơn một tháng trời, quả đúng là thông hiểu đạo lý các mặt, trong lúc suy một ra ba này, tuy hai người ai nấy đều được lão Kiều và Trịnh Luân ôm giữ lại không đánh được đối phương, nhưng miệng thương lưỡi kiếm đấu với nhau vô cùng kịch liệt.
Một màn ồn ào lộn xộn nhưng lại bừng bừng sức sống lao thẳng vào mặt, khiến khuôn mặt Phong Quân Dương bất giác lộ ra một nụ cười rất khẽ, lặng lẽ quan sát hồi lâu mới đẩy Thuận Binh ra chậm rãi bước đến, thản nhiên nói:
“Thả bọn họ ra.”
Giọng nói của hắn không lớn, nhưng mấy người lại nhất loạt ngẩn hết cả ra, bất giác đều dừng hết động tác lại, lão Kiều và Trịnh Luân quay đầu lại nhìn Phong Quân Dương, thấy mặt mày hắn trầm tĩnh, cũng chẳng đoán được là đang vui hay đang giận, chần chừ một lúc rồi cũng thả hai người là Triều Dương Tử và Lục Kiêu ra. Ở bên này Phong Quân Dương ung dung nở nụ cười, dặn dò Thuận Bình:
“Dựng cho đạo trưởng và Lục Kiêu một lôi đài, mời bọn họ ra tay đánh một trận, cũng gọi hết những ám vệ canh chừng ở ngoài sân vào đây quan sát, có thể học được một hai chiêu thức thôi cũng là rất tốt rồi.”
Hắn nói như vậy, nhưng trái lại cả hai người Triều Dương Tử và Lục Kiêu đều không tiện động thủ nữa. Triều Dương Tử hừ lạnh một tiếng, vẩy vẩy góc áo, khinh thường nói:
“Đạo gia ta không thèm so đo với tên mọi phương Bắc.”
Ông ta nói xong xoay người bỏ đi, Lục Kiêu cũng không tính toán với ông ta, lại đi tới trước người Phong Quân Dương nhìn chằm chằm vào hắn rồi hỏi:
“Tạ Thần Niên đâu? Các ngươi mày mò làm những thứ gì vậy? Tại sao lúc trước nàng ta lại nói những lời kỳ quặc như vậy? Giống như là sắp chết đến nơi vậy, còn bảo ta gửi lời cho nghĩa phụ nàng ta nữa.”
Phong Quân Dương thoáng ngây người, đến giờ mới biết lúc trước Thần Niên ra ngoài tìm Lục Kiêu là để dặn dò di ngôn, rồi mới vào phòng chuẩn bị cùng chết với hắn. Cổ họng của hắn nghẹn lại, qua một lúc lâu mới có thể trả lời được Lục Kiêu:
“Nàng ấy không sao, chỉ là mệt mỏi quá độ thôi, vừa nãy đã ngủ rồi. Đợi nàng ấy tỉnh lại, ta sẽ bảo người tới gọi ngươi.”
Lục Kiêu không chịu dễ dàng tin những lời của hắn, cuối cùng bước vào phòng liếc nhìn Thần Niên, thấy trên mặt nàng tuy rằng trắng bệch nhợt nhạt, nhưng hơi thở vẫn bình ổn, mới yên tâm quay về chỗ mình ở.
Thần Niên vẫn ngủ rất say, Phong Quân Dương không cho phép người khác di chuyển nàng đi, bản thân mình cũng ngồi trông bên sập của nàng không chịu rời. Thuận Bình vội vàng gọi người vào dọn dẹp lò than cùng thùng tắm và những thứ linh tinh khác trong phòng đi, lại khiêng một cái sập mềm khác đến đặt cạnh chiếc sập Thần Niên đang ngủ cho Phong Quân Dương, để tiện cho hắn nghỉ ngơi.
Đến nửa đêm Thần Niên tỉnh lại từ trong cơn mê, hai mắt nhìn bốn phía xung quanh có phần xa lạ, nhất thời không khỏi có cảm giác mơ hồ, bèn hỏi Phong Quân Dương ở bên cạnh:
“Đây là đâu vậy?”.
Phong Quân Dương kéo bả vai nàng ôm vào lòng, dịu dàng nói:
“Có ta ở bên cạnh nàng rồi, ngủ đi, không sao đâu.”
Thần Niên chui vào trong lòng hắn, lại bình an chìm vào giấc ngủ. Nàng có cảm giác vừa ngủ thì mặt trời đã lên tít trên cao, trong lúc mơ mơ màng màng thì hình như nghe thấy giọng nói của Triều Dương Tử gọi:
“Dậy đi, gọi con tiểu nha đầu đó dậy đi, bức độc không được để lỡ thời gian được.”
Nàng mở mắt ra, thì nhìn thấy trong phòng không biết từ bao giờ có rất nhiều những tấm bình phong, giọng nói của Triều Dương Tử từ bên ngoài bình phong vọng vào,
“Mau gọi con tiểu nha đầu đó rời giường đi, chuyện này nếu cậu thương con bé, thì ngược lại chính là đang hại nó đấy, gọi nó dậy ăn thứ gì đó, rồi nhanh chóng ra ngoài vận công bức độc. Trong vòng bảy bảy buốn mươi chin ngày, thiếu một ngày thì không trừ hết độc được đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.