Mấy người còn lại đều quay lại nhìn Phong Quân Dương, Vân Sinh lại nói: “Tai mọi người thật là thính, sao muội không nghe thấy ai hét bắt thích khách nhỉ?” Nàng nói xong quay sang hỏi thiếu nữ bên cạnh, “Nhàn Nhi, vừa nãy muội có nghe thấy không?”.
Tiết Nhàn lắc đầu nói: “Không, muội chẳng nghe thấy gì cả.”
Phong Quân Dương khẽ cười gạt tay Hạ Trạch đang gác trên vai mình ra, không nhanh không chậm nói: “Muội không biết đó thôi, trong Hi Viên của ta đã có tới mấy nhóm thích khách ghé thăm rồi, lần trước còn xông thẳng vào chỗ của Vân Sinh, làm bị thương đến mấy mạng người, nếu không phải có một người hầu gái hy sinh để bảo vệ cho Vân Sinh, thì e rằng ngay cả Vân Sinh cũng bị thương.”
Vân Sinh không biết Phong Quân Dương đang cố ý nói cho Hạ Trạch nghe, nghe vậy bèn gật đầu đáp: “Là Lục Diệp, may mà có nàng ta liều mạng cứu muội.”
Tiết Thịnh Anh nghe xong vội nói: “Đều là sơ suất của đệ, sau này nhất định sẽ phái nhiều người ngựa tới tuần tra khắp đêm ngày bên ngoài Hi Viên, tuyệt đối không để thích khách có cơ hội xông vào trong phủ nữa.”
Phong Quân Dương liếc nhìn Hạ Trạch một cái, rồi mới quay ra cười khẽ với Tiết Thịnh Anh nói: “Đúng là nên mượn hiền đệ chút binh mã, nếu không trong phủ của ta không chịu nổi nỗi giày vò này đâu, bên cạnh Vân Sinh cũng chỉ có một vài thị nữ đắc lực như vậy mà thôi, hôm nay không còn Diệp Lục, ngày mai lại thiếu một Hồng Hoa, thì không ổn chút nào? Huynh nói có phải không, Thập nhị công tử?”.
Lông mày Hạ Trạch mơ hồ giật giật, cố gắng đè ép lửa giận trong lòng mình xuống, cười mà như không cười nhìn Phong Quân Dương, đồng ý: “Đúng là không chịu nổi nỗi giày vò ấy thật.”
Trong lời nói của hai người đều ẩn giấu vẻ hăm dọa sắc nhọn, nhưng ba người còn lại ngồi đấy lại hoàn toàn không cảm thấy gì, ngược lại Thần Niên đứng ở chỗ chiếc cầu đá phía xa xa lại nghe hiểu được rất nhiều. Nàng vốn dĩ mang theo lửa giận lao đến đây, đứng trên cây cầu hồi lâu, bị hơi ẩm từ dòng nước dưới hồ thấm vào người, đầu óc đột nhiên bình tĩnh hẳn lại.
Việc xảy ra lúc tối nay có quá nhiều chỗ kỳ lạ, đầu tiên là hành vi của nàng thị nữ bên cạnh nàng khác hẳn ngày thường, khích khiến nàng nổi giận chạy ra khỏi tiểu viện, sau đó là hai nàng thị nữ ở trên đường, lại dám to gan bàn tán sau lưng về chủ tử, lại còn nói rất rõ ràng có đầu có đuôi, giống như đang cố ý nói cho nàng nghe vậy.
Tất cả rốt cuộc là trùng hợp hay cố ý sắp đặt? Nếu là sắp đặt, thì tại sao bọn họ phải làm vậy? Gã Trịnh Luân kia sắm vai gì trong vở diễn này?
Tính tính của Thần Niên tuy rằng vội vàng, nhưng cũng không phải dạng lỗ mãng, nàng đã phát giác ra chuyện này có chỗ kỳ quái, bèn dằn cái suy nghĩ muốn xông tới chất vấn Phong Quân Dương xuống, chỉ đứng trên cây cầu thêm một lúc nữa, rồi xoay người quay trở về, tự nhủ các ngươi càng muốn khích ta nổi giận mất kiềm chế, thì ta càng không để các ngươi được như ý.
Nàng vừa mới quay về tới trước tiểu viện, thì đã đụng mặt hai người Trịnh Luân và Thuận Bình. Trên đường tới đây Thuận Bình đã nghe được nguyên do từ chỗ Trịnh Luân, nên giờ khuôn mặt mang vẻ đầy khẩn trương, thấy Thần Niên liền đi tới trước chặn nàng lại, thì thầm khuyên nhủ: “Tạ cô nương, chuyện này rất kỳ quái, chúng ta không được trúng gian kế của kẻ khác. Rốt cuộc Thể tử gia đối xử với cô nương thế nào, trong lòng cô nương nên hiểu rõ nhất.”
Thần Niên ngước mắt lên nhìn hắn, nói: “Ta chỉ đứng trên cầu một lúc thôi, không hất tung bàn của Thế tử gia nhà các ngươi đâu.”
Thuận Bình nghe xong thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Cô nương thật thông minh, vừa nhìn đã thấu triệt được kế hoạch của kẻ khác rồi.”
Thần Niên bật cười lạnh, nhưng lại nói: “Ta không thông minh, không hề thông minh một chút nào, ta chỉ không muốn mất mặt trước kẻ khác thôi.” Nàng nói xong vòng qua hai người Thuận Bình và Trịnh Luân, cũng không quay về nơi ở của mình, mà xoay người vén rèm đi vào thư phòng của Phong Quân Dương.
Thuận Bình không nhịn được nhấc tay quệt quệt mồ hôi lạnh đang túa ra trên trán, âm thầm chỉ chỉ vào cánh cửa thư phòng với Trịnh Luân, ra hiệu bảo hắn canh ở đây, còn mình thì mặt mày nhăn nhó lui ra khỏi hậu viện.
Phong Quân Dương vẫn luôn chờ đợi tin tức ở chỗ Thuận Bình, từ đằng xa nhìn thấy vẻ mặt Thuận Bình rất khó coi bất giác trái tim run lên, chỉ nghĩ là Thần Niên thật sự xảy ra chuyện, không nghĩ ngợi gì nhiều lập tức đứng phắt dậy khỏi bàn tiệc. Hành động của hắn khiến tất cả mọi người đều sững sờ, nhất loạt nhìn về phía hắn, cũng may Thuận Bình phản ứng mau lẹ, thấy thế vội vàng ghé lại gần nói: “Thế tử gia, tiểu nhân hầu người thay y phục.”
Hạ Trạch ở bên cạnh khẽ bật cười giễu, nói: “Thuận Bình, nhìn ngươi lanh trí như vậy, sắp thành con giun trong bụng của Thế tử gia nhà ngươi rồi!”.
Thuận Bình cúi người hành lễ với hắn cười hì hì, trả lời: “Phận nô tài như tiểu nhân, không phải cũng chỉ dựa vào chút xíu nhanh trí này thôi sao!”.
Trong lòng Phong Quân Dương lo lắng cho Thần Niên, nên không để tâm tới lời mỉa mai của Hạ Trạch, chỉ liếc nhìn hắn đầy cảnh cáo, sau đó xoay người để Thuận Bình hầu mình rời khỏi bàn. Đi tới chỗ không người rồi, hắn mới đè giọng xuống hỏi Thuận Bình: “Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?”.
Thuận Bình nhanh chóng kể lại chuyện xảy ra vừa nãy một lần, ngước mắt lên nhìn trộm sắc mặt Phong Quân Dương. Tuy giờ đang là giữa hè, nhưng mặt mày hắn như phủ một màn sương lạnh, Thuận Bình do dự một lúc, rồi bạo gan hỏi: “Tạ cô nương hiện giờ đang ở trong thư phòng, có lẽ đang đợi Thế tử gia, Thế tử gia có tới không ạ?”.
Phong Quân Dương khẽ lắc đầu, trầm mặc hồi lâu mới nói với vẻ âm hiểm: “Điều tra đi, điều tra cẩn thận cho ta, xem xem rốt cuộc Hạ Thập nhị cài bao nhiêu người vào trong tiểu viện, moi hết từng người từng người ra một, bất kể là nam hay nữ, chỉ cần có dính dáng, thì xử lý sạch sẽ cho ta!”.
Thuận Bình bất giác rùng mình, tuân mệnh: “Vâng.”
Phong Quân Dương hiển nhiên là đang vô cùng tức giận, dừng lại một lúc lại lạnh lùng dặn dò: “Bảo lão Kiều tới trông chừng Thần Niên, thay cho Trịnh Luân, ngươi và hắn lập tức đi điều tra hai nàng thị nữ kia, tối nay trước khi Hạ Thập nhị đi phải tìm ra được cho ta!”.
Trịnh Luân cũng nghe thấy giọng của hai nàng thị nữ đó, dựa vào thính lực của hắn, chỉ cần hai nàng thị nữ đó vẫn còn ở trong phủ, thì nhất định có thể nhận ra. Phong Quân Dương đã dặn dò như vậy, hiển nhiên là muốn lập tức cho Hạ Trạch biết thế nào là lợi hại. Thuận Bình nhận lệnh lui đi, Phong Quân Dương vẫn đứng đằng xa hồi lâu, nhìn đăm đăm về phía thư phòng đến ngây ngẩn cả người, sau đó sắc mặt mới trở lại như bình thường quay trở lại bàn rượu.
Hắn quay lại nhanh như vậy, khiến Hạ Trạch có chút kinh ngạc, quét ánh mắt liếc nhìn hắn một cái.
Phong Quân Dương cười nhạt, biểu cảm như thể tiện miệng hỏi hắn: “Lần này huynh định ở lại Thanh Châu bao lâu?”.
Hạ Trạch nâng chén rượu hờ hững nhấp một ngụm, cười nói: “Dài thì có lẽ là không thể, nhưng dăm bữa nửa tháng thì không vấn đề gì, sao vậy? Huynh muốn ta đi sớm hay đi muộn?”.
Phong Quân Dương còn chưa đáp lời, thì Vân Sinh đã chen ngang: “Thập nhị ca, huynh ở đây lâu vào, chúng ta cùng lên núi Thái Hành săn bắn. Bọn họ đều nói sói hoang trên núi rất hung dữ, da lông cũng rất tốt, chúng ta săn vài con lấy da sói về cho cha muội làm đệm giường đi, nhân thể để ông được đắc ý trước mặt thuộc cấp!” Nàng ta nói xong lại quay sang hỏi Tiết Nhàn, “Nhàn Nhi, muội có đi không, chúng ta cùng đi nhé!”.
Tiết Nhàn người cũng giống như tên, tính cách nhẹ nhàng trầm tĩnh hơn Vân Sinh rất nhiều, nghe vậy chỉ cười khẽ rồi lắc đầu.
Nhưng Hạ Trạch lại nói: “Ừ, đi, sói trên núi Thái Hành đều đang chờ muội tới săn lấy da làm đệm giường đấy, cả một mùa hè không nỡ rụng lấy một cọng, thì giờ cho người phủ đầy rôm luôn!”.
Mọi người đều bật cười, nhưng Vân Sinh lại không hiểu gì, Tiết Thịnh Anh cố nhịn cười giải thích: “Vân Sinh muội tử à, săn sói mùa này không đủ để làm đệm giường đâu, phải đợi thời tiết chớm vào đông mới là lúc thích hợp nhất, chờ đến tháng Mười, ta sẽ dẫn muội lên núi săn sói hoang.”
“Vậy thì còn phải đợi đến bao giờ đây?” Vân Sinh bất giác có chút tiếc nuối, quay đầu nhìn Phong Quân Dương, hỏi: “Biểu ca, chúng ta có thể đợi đến lúc đó được không?”.
Tình hình trong thành Thanh Châu đang dần dần được ổn định, Phong Quân Dương thân là Thế tử Vân Tây đương nhiên là không thể cứ ở mãi chỗ này, thêm nữa hắn còn phải đi đường vòng đến Thịnh Đô, sau khi tham kiến Phong quý phi xong mới có thể trở về Vân Tây. Phong Quân Dương còn đang trầm ngâm chưa lên tiếng, thì Tiết Thịnh Anh đã mở lời giữ hắn lại: “Thế tử gia đừng đi vội, đợi đệ sắp xếp sự vụ ở Thanh Châu ổn thỏa rồi, sẽ đích thân đi cùng Thế tử gia tới Thịnh Đô.”
Hạ Trạch nghe vậy bật cười, chỉ vào Tiết Thịnh Anh trêu: “Ta thấy đệ tiễn Thế tử gia đi là giả, muốn lấy quận chúa mới là thật!”.
Tiết Thịnh Anh bị hắn nói vậy mặt mũi liền đỏ bừng, vội vàng giải thích: “Không phải, không phải, đệ muốn đưa Nhàn Nhi tới đó mà.”
Mọi người đang cười nói vui vẻ, thì Thuận Bình từ bên ngoài chạy tới, đi thẳng đến bên cạnh Phong Quân Dương, nói thầm vào tai hắn mấy câu. Phong Quân Dương hơi hơi gật đầu, thản nhiên nói: “Ta biết rồi.”
Thuận Bình không nói gì thêm nữa, thả tay lui xuống đứng sang một bên.
Phong Quân Dương quét ánh mắt nhìn mấy người trên mặt đang mang theo vẻ tươi cười kia, nói bâng quơ nhẹ bẫng: “Vừa nãy thích khách xông vào trong phủ, có hai thị nữ không khéo đụng mặt, không may đã mất mạng.”
Lời vừa thốt ra, mọi người trên bàn rượu nhất thời lặng đi. Thân thể Tiết Nhàn Nhi có hơi run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn thoắt cái trắng nhợt. Hạ Trạch tuy cúi đầu không nhìn rõ vẻ mặt ra sao, nhưng chén rượu bị xiết chặt trong tay đã tố cáo cảm xúc của hắn. Chỉ có hai người Vân Sinh và Tiết Thịnh Anh là lộ ra vẻ kinh hãi, ánh mắt Tiết Thịnh Anh tỏ rõ sự giận dữ, hỏi: “Đã bắt được thích khách chưa?”.
Phong Quân Dương thản nhiên nhếch khóe môi, lắc đầu nói: “Vẫn chưa, bị thương đôi chút, chạy thoát mất rồi.”
Tiết Thịnh Anh phẫn nộ đứng bật dậy, hét to: “Thế tử gia cứ đợi xem, đệ sẽ bảo người tìm kiếm khắp trong thành, dù có phải đào ba tấc đất lên cũng phải tìm cho ra tên thích khách đó!”.
Phong Quân Dương đích thân đứng dậy ấn Tiết Thịnh Anh ngồi trở lại ghế, nói: “Bỏ đi, không nên vì hai nàng nô tì đó mà làm to chuyện, đợi ngày mai rồi nói tiếp.” Hắn nói xong quay sang nhìn hai người Vân Sinh và Tiết Nhàn Nhi, khuôn mặt mang theo áy náy: “Thị nữ bị giết hại là người bên cạnh Vân Sinh, người kia là Nhàn Nhi dẫn tới. Vô tình khiến bọn họ mất mạng, trong lòng ta thấy vô cùng áy náy, sau này sẽ thưởng chút ngân lượng, để chôn cất cho hai người bọn thật tử tế.”
Vân Sinh kinh ngạc há hốc miệng, “Lại là thị nữ bên cạnh muội sao?”.
Phong Quân Dương hơi nghiêng đầu, dặn dò với người đằng sau: “Thuận Bình, ngươi qua đây nói cho rõ xem rốt cuộc tình huống là như thế nào.”
“Vâng,” Thuận Bình cung kính tiến lên một bước, bẩm báo: “Có một người là người ở trong tiểu viện của biểu tiểu thư, người còn lại nhìn rất lạ, không giống người trong phủ chúng ta, về sau hỏi ra mới biết là người do tiểu thư của Tiết gia dẫn theo, hình như tên là Sơ Hạ.”
Tiết Nhàn Nhi nghe vậy liền bật khóc, Vân Sinh vội vàng quay sang ôm nàng ta vào lòng an ủi. Thuận Bình thấy Phong Quân Dương không nói gì, lại thả tay xuống lui về phía sau lưng hắn. Nhưng Hạ Trạch vẫn luôn trầm mặc không nói gì ở bên cạnh lại ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên thoáng mỉm cười lạnh lùng, nói với Phong Quân Dương: “Thế tử gia, tên thích khách này quả nhiên rất lợi hại.”
Phong Quân Dương nhìn hắn, hờ hững đáp: “Có thể gây sóng tạo gió trong phủ của người khác, thì đương nhiên cũng phải có chút bản lĩnh rồi.”
Bầu không khí trên bàn ăn chẳng còn chút vui vẻ nào nữa, ngồi thêm một lúc, Vân Sinh đề nghị giải tán trước tiên, nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai muội phải đến miếu thắp hương. Nhàn Nhi, tối nay muội đừng đi đâu cả, ngủ cùng với ta, ngày mai chúng ta cùng đi.”
Nhưng Tiết Nhàn Nhi lại kiên quyết muốn quay về Thủ phủ thành với Tiết Thịnh Anh. Phong Quân Dương mỉm cười không giữ người, đứng dậy tiễn bọn họ ra ngoài. Lúc ra khỏi cửa tiểu viện, vừa hay gặp Trịnh Luân dẫn theo người khiêng thi thể của hai nàng thị nữ đó từ bên đường đi tới, Tiết Nhàn Nhi liếc nhìn, sợ đến mức cả kinh, chẳng kịp nghĩ ngợi gì vươn tay tóm chặt lấy tay áo của Hạ Trạch.
Phong Quân Dương thấy vậy khóe môi hơi nhếch lên, cố ý hỏi Tiết Nhàn Nhi: “Nhàn Nhi, nàng thị nữ này muội muốn đưa về an táng, hay gọi người đến chôn?”.
Tiết Nhàn Nhi run rẩy nói không ra tiếng, ngược lại Hạ Trạch lại lạnh lùng đáp thay: “Cứ chôn chung với nhau là được rồi!”.
Vân Sinh đang muốn đi lên trước nhìn thử, thì Phong Quân Dương đã duỗi tay ngăn nàng ta lại, hờ hững nói: “Con gái con nứa, đừng đi nhìn mấy thứ này.” Nói đoạn khoát khoát tay với Trịnh Luân, ra hiệu cho hắn khiêng người đi. Vân Sinh không chịu nghe theo, bướng bỉnh nói: “Nàng ấy hầu hạ muội đã lâu, muội phải nhìn mặt nàng ấy lần cuối.”
“Vân Sinh!” Hạ Trạch đột nhiên lạnh lùng quát một tiếng, hắn thu lại vẻ tươi cười cố hữu, sắc mặt âm u kéo Vân Sinh lại gần bên người mình, “Muội nhìn cái gì mà nhìn! Chẳng qua chỉ là một nô tỳ thôi, có gì hay ho mà nhìn? Hôm nay muội theo ta về, thúc phụ có lời muốn ta chuyển đến muội.”
Vân Sinh không hiểu tại sao đường huynh của mình đột nhiên nổi giận, theo bản năng quay đầu nhìn Phong Quân Dương, thấy hắn khẽ gật đầu với mình, nói: “Đi đi, chỗ ta công việc bề bộn, nhất thời không không thể chăm sóc cho muội được, chi bằng theo đường huynh của muội về nghỉ tại Thủ phủ thành, như vậy sẽ an toàn hơn, cũng có thể bầu bạn với Nhàn Nhi.”
Cho dù là người không nhanh nhạy như Tiết Thịnh Anh, cũng loáng thoáng cảm thấy chuyện ngày hôm nay có gì đó không bình thường, hắn đương nhiên không có cái bản lĩnh mạnh vì gạo bạo vì tiền, khéo bề xoay xở chẳng mất lòng ai, lên dứt khoát ngậm chặt miệng giả làm kẻ câm người điếc.
Vân Sinh nhìn Phong Quân Dương, rồi lại quay đầu nhìn đường huynh, cuối cùng gật đầu nói với Phong Quân Dương: “Được, hôm nay muội sẽ đi cùng với Nhàn Nhi.”
Phong Quân Dương gật đầu cười khẽ, tiễn bọn họ ra khỏi phủ. Đợi xe ngựa của mọi người đi xa rồi, lúc quay người lại, trong ánh mắt vẫn luôn ung dung trấn tĩnh mới thấy bao phủ một tầng phiền muộn u ám. Thuận Bình liếc trộm sắc mặt hắn, biết tâm tình hắn đang không vui, nhất thời cũng không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ đi theo sau hắn tới thư phòng.