Giang Bắc Nữ Phỉ

Chương 121: Ai là thủ phạm thật sự




Editor: Hạ Mộc
Hiện tại thân phận Trương Khuê Túc có chút khó xử, Thần Niên cố ý tránh nghi ngờ mới cố ý mời Giang Ứng Thần đi cùng.
Giang Ứng Thần hiểu được dụng ý của Thần Niên, liền sảng khoái đồng ý, dẫn theo hai vị đầu lĩnh khác, cùng Thần Niên đi tìm Trương Khuê Túc, trên đường đi lại không nhịn được thấp giọng thở dài: “Đại đương gia vì sao lại làm ra chuyện hồ đồ đến như vậy?”
Mọi người nhất thời không khỏi đều thổn thức, chỉ có Thần Niên ngẫm nghĩ, nói: “Lúc đầu con còn cho rằng ông ấy có dã tâm tranh đoạt thiên hạ, nhưng bây giờ lại thấy không giống như vậy, có lẽ ông ấy cũng chưa từng đoán được lòng người có thể hiểm ác như thế.”
Nàng cùng lắm cũng chỉ là một tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi, lại cảm thán phát biểu tang thương như vậy, làm Giang Ứng Thần có chút kinh ngạc nhìn Thần Niên một: “Sao có thể nói ra được lời này?”
Thần Niên cũng cười nói: “Cháu cũng chỉ là nói lung tung, Giang đại thúc đừng chê cười.”
Mọi người đi đến ngoài phòng giam giữ Trương Khuê Túc, Lưu đầu lĩnh mới vừa từ trong đi ra, nhìn thấy mọi người đi tới, liền giải thích: “Trương đại ca hôm qua đã trúng một chưởng của Đan Lập Khôn, bị thương khá nghiêm trọng, người lại bị phong bế huyệt đạo không thể vận công chữa thương, nên ta vội đem chút thuốc viên hóa ứ, giúp lưu thông máu cho huynh ấy dùng đỡ.”
Đan Lập Khôn là Đan đà chủ người đêm qua đứng về phía Văn Phượng Minh, tính tình nổi tiếng tàn nhẫn, lúc ấy mọi người đều nhìn thấy Trương Khuê Túc dính độc chưởng của hắn, hiện tại nghe Lưu đầu lĩnh nói vậy, Giang Ứng Thần liền nói: “Lý nào lại vậy, là ta nhất thời sơ sót, nếu mọi người đều đã ở đây, Đại đương gia cũng không chạy được, chi bằng trước tiên giải huyệt đạo, để huynh ấy chữa lành vết thương. Mọi người nói có được không?”
Trương Khuê Túc ngày thường đối đãi với thuộc hạ cực kỳ rộng lượng, lời ấy không ai phản đối, Lưu đầu lĩnh lại vô cùng cảm kích, xoay người lại dẫn mọi người vào trong phòng.
Sắc mặt Trương Khuê Túc cực kỳ khó coi, rõ ràng là dáng vẻ bị nội thương nghiêm trọng, nhưng khi nghe Giang Ứng Thần muốn giải huyệt đạo chữa thương, lại cự tuyệt, chỉ nói: “Ta là đúng người đúng tội, không thể vì ta mà phá hoại quy củ trong trại.”
Hắn kiên trì như vậy khiến mọi người tạm thời có chút khó xử, Thần Niên lại nói: “Ngài không phải còn muốn chứng kiến tên nội gián kia đền tội sao? Một khi đã như vậy, trước hết nên giữ gìn tính mạng mới phải, bằng không lỡ như có biến cố, không những không thể vì trại dốc sức, còn phải để Giang đại thúc phái người bảo vệ ngài.”
Những lời khuyên giải này khiến Trương Khuê Túc lay động, liền để người giải huyệt đạo trên người mình, ngồi xếp bằng điều tức hơn nửa canh giờ, ói ra một ngụm máu bầm, sắc mặt lúc này mới đỡ hơn chút.
Mọi người bắt đầu bàn bạc làm thế nào thẩm vấn Văn Phượng Minh cùng Lỗ Vinh Phong, Giang Ứng Thần nhỏ nhẹ hỏi Trương Khuê Túc, nghe ông ấy đem toàn bộ những lời tối qua nhắc lại, phía sau cũng không có nói nội dung gì mới, nhân tiện nói: “Đại đương gia, việc này tuy hiềm nghi Văn Nhị đương gia là lớn nhất, nhưng chỉ với bằng này chứng cứ, không thể kết luận Văn Nhị đương gia chính là nội gián.”
Lưu đầu lĩnh vội hỏi: “Chẳng lẽ Hắc y nhân kia không phải bằng chứng? Nếu bọn chúng không chột dạ, đêm qua vì sao phải đánh lén Thần Niên, Văn Phượng Minh lại giết Hắc y nhân diệt khẩu?”
Giang Ứng Thần nói: “Hiện tại Hắc y nhân đã chết, liền đã không còn chứng cứ, vả lại không phải Văn Nhị đương gia giết hắn mà là Đan đà chủ lỡ tay giết người.”
Lưu đầu lĩnh không nhịn được căm giận nói: “Lỡ tay giết người? Rõ ràng là Văn Phượng Minh và Đan Lập Khôn cấu kết lẫn nhau, Đan Lập Khôn ra mặt giết người diệt khẩu.”
Giang Ứng Thần nói: “Tình hình thực tế là như vậy, trước mắt cũng chỉ là suy đoán của ngươi mà thôi, nếu không có cái gọi là bằng chứng xác thực khiến mọi người tâm phục khẩu phục, làm sao ăn nói với hàng nghìn huynh đệ trong trại.”
Lưu đầu lĩnh tuy rằng bất bình, nhưng không thể phản bác lời này. Trương Khuê Túc ở đó không nói gì, hắn vốn không phải là người đa mưu túc trí, nếu không ban đầu cũng sẽ không bị Dương Thành hãm hại, sau đó cũng sẽ không bị Văn Phượng Minh bức đến bước này.
Thần Niên vẫn trầm mặc không nói, lúc này nhìn vào đôi mắt Trương Khuê Túc, hỏi: “Cháu có một chuyện nghĩ không thông, sự việc ở sườn Phi Long qua lâu như vậy, vì sao bây giờ mới vạch trần Văn Phượng Minh?”
Khuôn mặt Trương Khuê Túc hiện vẻ xấu hổ, đáp: “Là hắn ngụy trang quá tốt. Bọn ta vừa mới từ sườn Phi Long trở về liền bị Lí Sùng tấn công trại, lúc ấy toàn bộ trên dưới trại đều muốn cùng bọn chúng đồng quy vu tận, cũng may có Văn Phượng Minh, trại mới có thể còn những người này. Ta thấy hắn toàn tâm toàn ý vì trại lo lắng mưu tính, lại có mười mấy năm tình nghĩa lúc trước, ta nghĩ nội gian thế nào cũng không thể là hắn, chỉ nghi ngờ Lỗ huynh đệ.”
Thần Niên thầm nghĩ Văn Phượng Minh vì để Thanh Phong Trại kết thù với Ký Châu, không tiếc bán đứng mấy già trẻ trăm khẩu trong trại, lại đem việc này giá họa cho Dương Thành, để Thanh Phong Trại cùng Thanh trở thành kẻ thù. Nhưng hắn lại không muốn để Thanh Phong Trại bị tiêu diệt hoàn toàn, chỉ muốn làm hai châu Thanh Ký rối loạn, đồng thời lật đổ Trương Khuê Túc.
Trong phòng đều là những người tập võ thô kệch, bên trong tầm thường, Giang Ứng Thần coi như có chút tính toán, suy nghĩ, nhìn về phía Thần Niên, hỏi: “Thần Niên nha đầu, đêm qua cháu nói Hắc y nhân đến từ Thái Hưng, lời này là thật sao?”
Thần Niên nhìn trong phòng cũng không có người thân cận của Văn Phượng Minh, liền cười khổ nói: “Cháu cũng chỉ là lừa hắn.”
Nàng đúng là tùy ý nói một cái quân trấn, không ngờ lại đoán mò trúng. Đáng tiếc Hắc y nhân kia bị giết, không thể hỏi ra gì nữa. Vả lại, nàng nghĩ vẫn không hiểu, nếu Hắc y nhân kia thật sự đến từ Thái Hưng, bọn chúng sao lại phải giết Phong Quân Dương? Mặc dù lúc ấy Phong Quân Dương đã mạo danh dùng thân phận của Trịnh Luân, nhưng Vân Tây có quan hệ Thái Hưng, Thái Hưng cũng không nên ra tay giết Trịnh Luân mới phải.
Mọi người nghe nàng nói cũng không biết Hắc y nhân kia đến từ đâu, bất giác vô cùng thất vọng, Giang Ứng Thần khó xử nói: “Thế này đúng là không ổn? Bây giờ cái gì cũng không bắt được, sao có thể thẩm vấn Văn Nhị đương gia và Lỗ đầu lĩnh?”
Lúc trước Trương Khuê Túc tự mình bắt được chứng cứ phạm tội của Văn Phượng Minh, không ngờ chuyện tới nước này cũng không có tác dụng, oán hận nói: “Ta dám chắc Văn Phượng Minh là nội gián, đáng hận thay con người này quá mức giảo hoạt lại xảo ngôn thiện biến, sớm biết như thế, nên một đao giết chết ở sườn Phi Long báo thù cho người thân mới phải!”
Thần Niên lườm Trương Khuê Túc một cái, thầm nghĩ, bây giờ mới suy nghĩ cẩn thận, nếu lúc trước một đao giết chết Văn Phượng Minh sao có thể gặp phải sự tình đêm qua! Chỉ tiếc Trương Khuê Túc dũng mãnh có thừa mà tài trí không đủ, trước kia Thanh Phong Trại, mặc dù là Đại đương gia nhưng không biết có bao nhiêu việc bị Văn Phượng Minh điểu khiển.
Lại nói Văn Phượng Minh người này lòng dạ thâm sâu, e rằng ở Thanh Phong Trại là người lợi hại nhất, cũng khó trách hắn võ công yếu ớt như vậy nhưng lại có thể an ổn trong trại ngồi ở vị trí thứ hai.
Có thể thấy rằng trong nhiều thời điểm, cho dù đó có là sơn trại thổ phỉ thì vũ lực tốt cũng không so được với tâm cơ tốt.
Không biết tại sao, trước mắt Thần Niên bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt của Dương Quý, trong lòng không khỏi động, hỏi Trương Khuê Túc: “Đại đương gia, ngài nói ngài tra ra được Dương Quý cùng Văn Phượng Minh Nhị đương gia từng có lui tới?”
Trương Khuê Túc đáp: “Ngày ấy Dương Thành đáp ứng với ta sẽ điều tra rõ việc ở sườn Phi Long, sau đó lại chuyển cho ta tất thảy đồ vật trong nhà Dương Quý, nên ta mới biết trong tay Dương Quý chẳng những có lệnh bài thông hành, còn có bố cục phòng ngự của trại. Mấy thứ này, ngoại trừ ta chi có Văn Phượng Minh và Tam đương gia, ba người đứng đầu trại mới có thể có những thứ này, lúc này ta mới bắt đầu nghi ngờ Văn Phượng Minh.
Tam đại đương gia Lưu Trung Nghĩa đã tử trận khi trại bị phá, càng không nói đến ông ấy có người thân chết ở sườn Phi Long, nội gián kia không thể là ông ấy, quả nhiên, Văn Phượng Minh là người có hiềm nghi lớn nhất.
Trương Khuê Túc giải thích rõ ràng tỉ mỉ kể lại, Thần Niên cũng quan tâm đến chuyện này, nàng trầm ngâm một lát, lại hỏi Trương Khuê Túc: “Đại đương gia, ngày ấy ở sườn Phi Long ngài đã trông thấy thi thể của Dương Quý, có phát hiện ra gì không?”
Trương Khuê Túc mờ mịt lắc đầu, lúc đó người thân bị giết, hận đến mức chỉ muốn đem Dương Quý bầm thây vạn đoạn nghiền xương thành tro, sao có thể nhìn kỹ thi thể của Dương Quý.
Thần Niên nhìn lướt qua mọi người trong phòng, nói: “Ta từng ở Thanh Châu gặp qua Dương Quý vài lần, trước kia cũng chưa từng nghĩ tới Văn Nhị đương gia nơi này, cũng không có cảm giác gì, hiện giờ đem hai bọn họ để cùng một chỗ, ta thật ra có chút phát hiện.”
Giang Ứng Thần hỏi Thần Niên: “Phát hiện cái gì?”
Thần Niên vừa cẩn thận nhớ lại một chút diện mạo của Dương Quý, lúc này mới đáp: “Khuôn mặt Văn Nhị đương gia và của Dương Quý kia có vài phần giống nhau.”
Mọi người cực kỳ bất ngờ, Trương Khuê Túc cả kinh nói: “Thật sao?”
Thần Niên gật đầu nói: “Không phải nói thời gian Dương Quý đi Thanh Châu trùng với thời gian Văn Nhị đương gia rời khỏi Thanh Phong Trại sao? Chúng ta mạnh dạn đoán một chút, không chừng hai người đó đến cùng một nơi, cũng có thể có quan hệ thân thích.”
Trương Khuê Túc và Giang Ứng Thần trước kia chưa từng nghĩ đến điều này, mọi người trầm mặc một lát, Giang Ứng Thần không khỏi cảm thán nói: “Nếu thực sự là như thế, có thể nói Văn Phượng Minh là con người tâm cơ thâm trầm đến cực điểm. Ngày ấy chúng ta đem thi thể Dương Quý mang về, cứ như vậy nghiền xương thành tro, mặt Văn Phượng Minh không những không thất sắc lại còn có thể trấn định tự nhiên, người bình thường sao có thể làm như thế?”
Giang Ứng Thần đối nhân xử thế bình tĩnh lý trí, lúc trước đối với Trương Khuê Túc cùng Văn Phượng Minh đều là thái độ công bằng, bởi vậy nên vẫn xưng hô Văn Phượng Minh là Văn Nhị đương gia, giờ phút này đột nhiên thay đổi, có thể thấy đã tin Văn Phượng Minh là nội gián của sơn trại.
Thần Niên nghĩ nếu Văn Phượng Minh cùng Dương quý có quan hệ sâu xa như vậy, chứng tỏ rằng từ mười mấy năm trước đã có người nhắm vào hai châu Thanh Ký, đưa hai quân cờ này vào Thanh Châu và Thanh Phong Trại. Sau đó đợi khoảng chừng mười mấy năm, lúc này mới nhân cơ hội gây rối loạn, bởi vậy có thể thấy được, người đứng sau này phải có một sự kiên nhẫn vô cùng tốt.
Thần Niên cân nhắc một lát, lại hỏi Trương Khuê Túc nói: “Đại đương gia, Dương Thành có từng nhắc tới ngoại thất của Dương Quý với ngài không?”
Trương Khuê Túc lắc đầu nói: “Việc này thật ra chưa từng, lúc ấy Dương Thành trở về Thanh Châu sai người giết sạch gia quyến của Dương Quý, đem đầu đến tặng cho ta, nhưng trong đó không có ngoại thất.”
Thần Niên nhớ Khâu Tam từng nói Dương Thành dưỡng ngoại thất cực kỳ bí mật, chắc chắn không phải nói dối, nàng lo nghĩ nói: “Ta vô tình biết được, Dương Quý ở Thanh Châu ngoại trừ vợ, bên ngoài còn có dưỡng một ngoại thất, ngoại thất kia sinh cho hắn một đứa con trai, làm cho Dương Quý vô cùng yêu thích. Dương Quý làm nhiều việc nguy hiểm như thế, tất sẽ có an bài, không chừng đã chuẩn bị cho ngoại thất ấy bỏ trốn. Chúng ta hiện giờ không có chứng cứ không bắt được Văn Phượng Minh, có thể thử lừa hắn!”
Mấy người Trương Khuê Túc và Giang Ứng Thần chẳng có chút phản ứng, ngược lại Lục Kiêu bên cạnh nghe vẫn hiểu ý của Thần Niên, lại thấy những người này quả thực ngu ngốc, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: “Ý của Tạ Thần Niên chính là muốn các ngươi mạo danh tên tuổi của ngoại thất này đi lừa Văn Phượng Minh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.