Đoàn người nhận ra nàng hiện đang nổi giận nên đều hơi sợ, thành thật đứng im chờ nghe nàng giáo huấn. Tịnh Vũ Hiên không hề để ý đến Thần Niên, vẫn đang chỉ dạy đao pháp cho Lục Kiêu, nhưng không hiểu sao lại nhắc đến Thần Niên, bảo Lục Kiêu: “Tuy ngươi cố gắng, nhưng phải nói thật, về mặt ngộ tính võ học, ngươi không bằng nha đầu kia, chỉ tiếc nha đầu kia chẳng chịu để tâm học cái gì”.
Triêu Dương Tử luôn đứng bên cạnh dự thính, nghe đến đây cũng không nhịn được hừ một tiếng, nói hùa: “Nha đầu kia có quá nhiều tâm nhãn, khó tránh lúc làm việc không ổn định”.
“Đa tạ đạo trưởng khen ngợi.” Thần Niên cười giả lả cắt đứt câu chuyện của mấy người họ, lại chỉ sang một bên, nói: “Có điều xin mời các vị dời bước sang bên kia tán dóc, chỗ này của ta phải dùng để rèn quy củ cho họ”.
Triêu Dương Tử nghe Thần Niên nói thế, lập tức muốn trở mặt, quát: “Tiểu nha đầu, ngươi nói chuyện với tiền bối thế à?”.
Thần Niên lại nở nụ cười, nhưng lời nói lại chẳng khách khí, đáp: “Cứ nói vậy đi, mời ngài đứng sang bên cạnh, để tránh lúc ta giáo huấn thủ hạ lại nhầm sang ngài”.
Triêu Dương Tử trợn mắt muốn cãi tiếp với Thần Niên, Tịnh Vũ Hiên lại sốt ruột nói: “Hắc lão đạo nói nhảm ít thôi, đi vài bước là được, có mỗi con tiểu nha đầu mà cũng nổi cáu”.
Tịnh Vũ Hiên nói xong liền cùng Lục Kiêu bước qua một bên trước. Triêu Dương Tử tức tối trừng mắt lườm Thần Niên một cái rồi mới bước sang.
Tuy Thần Niên vẫn làm mặt lạnh nhưng trong lòng đang cười thầm không thôi. Nàng biết tỏng tính tình cổ quái của Tịnh Vũ Hiên rồi, phàm việc gì cũng muốn cãi lộn với Triêu Dương Tử, nếu muốn bảo bà đi hướng Đông, cho dù nói hết lời cũng đừng hòng dỗ bà ta đi được một bước, chi bằng khích Triêu Dương Tử đi đằng Tây, đến lúc đó Tịnh Vũ Hiên nhất định sẽ đối nghịch với ông.
Ba người đều đã đi cả, những người còn sót lại đều là người của núi Ngưu Đầu. Thần Niên lạnh lùng quan sát bọn họ mấy lần, mãi đến khi thấy tất cả cúi đầu xuống mới thờ ơ hỏi: “Hôm nay chúng ta chưa đi vội, có mấy câu cần nói rõ ràng. Trước kia ta tiếp nhận vị trí đại đương gia này chẳng qua là vì tình thế bắt buộc, lúc ấy mọi người cũng có thể không suy nghĩ kĩ. Hiện tại xem ra, bắt tất cả già trẻ gái trai phải nghe lời một tiểu nha đầu như ta, khó tránh khỏi sẽ có người cảm thấy trong lòng không phục, chuyện này ta có thể hiểu được”.
Ôn Đại Nha không ngờ Thần Niên lại nói những lời này, nhất thời nóng nảy kêu lên: “Sao đại đương gia nói thế?”.
“Ngươi câm miệng!” Thần Niên đột nhiên quát, không nóng không giận nhìn Ôn Đại Nha, chậm rãi hỏi hắn: “Nếu trong lòng ngươi thực sự kính trọng đại đương gia ta, ngươi lại dám ngắt lời ta thế sao?”
Ôn Đại Nha bị nàng quát sợ run lên, ngẩn ra một lát rồi lập tức quỳ xuống trước mặt Thần Niên, cúi đầu nói: “Thuộc hạ không dám”.
Thần Niên không bảo hắn đứng dậy, trái lại nói tiếp với mọi người: “Giờ sẽ nói tiếp những lời ban nãy. Hiện tại, mối nguy của trại ta cũng coi như qua rồi, cho dù không có đại đương gia ta chống đỡ, mọi người vẫn có thể sống được. Nếu đã vậy, chúng ta hãy dốc lòng nói thật, được không?”.
Phía dưới lại chẳng ai đáp lại.
Thần Niên cười nhạt, nói tiếp: “Nếu các ngươi đã không chịu nói, vậy ta nói. Ta muốn hỏi, trong số các ngươi, bao nhiêu người thật lòng thật dạ muốn ta lên làm đại đương gia, bao nhiêu người do bất đắc dĩ nên không thể không cúi đầu trước tiểu nha đầu này? Tất cả mọi người cứ nói đi, yên tâm, Tạ Thần Niên ta tuy không có bản lĩnh gì, nhưng cũng không đến mức nằng nặc đòi ở lại đây, chỉ cần có một người không muốn ta làm đại đương gia, ta sẽ đi ngay lập tức”.
Nàng hỏi như vậy, mọi người nào ai dám đáp, im lặng một chốc, ấy thế mà Đại Ngốc lại lên tiếng trước: “Đệ thật lòng thật dạ phục đại đương gia”.
Gã đã mở miệng, mọi người cũng nhao nhao hưởng ứng, Ôn Đại Nha vẫn một mực quỳ đó, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, chờ mọi người dừng lại cả rồi mới dập đầu nói với Thần Niên: “Đại đương gia, thuộc hạ nhất thời thất lễ, xin đại đương gia hãy trách phạt”.
Thần Niên thấy mọi người như thế, thầm nghĩ làm vậy cũng hòm hòm rồi, trước tiên nhẹ giọng gọi Ôn Đại Nha dậy, sau đó mới nói với tất cả: “Mọi người đừng oán trách hôm nay ta chuyện bé xé ra to, ở núi Ngưu Đầu này, các ngươi kính hay không kính ta, nghe lệnh hay trái lệnh ta đều không sao cả, nhưng nếu muốn đến sườn Phi Long làm ăn, chúng ta phải nói quy củ. Tục ngữ có câu ‘không có quy củ sao nên vuông tròn’, nếu trong trại không có quy củ, đến chỗ nhỏ thì cùng lắm cũng chỉ bị người chế giễu, song nếu đến chỗ lớn thì ắt là điềm báo mất trại”.
Nói đến đây, giọng của Thần Niên nghiêm túc hơn hẳn, nói tiếp: “Tạ Thần Niên ta ở núi Ngưu Đầu này, là làm đại đương gia, chứ chẳng phải làm cái khiên cái mâu trong tay các ngươi! Nếu các ngươi còn muốn ta làm đại đương gia, ta sẽ định ra vài quy tắc. Thứ nhất, kẻ không nghe hiệu lệnh, tùy ý làm bậy, có thể giết; thứ nhì, kẻ phản bội sơn trại, bán đứng huynh đệ, có thể giết; thứ ba, kẻ lâm trận bỏ chạy, tham sống sợ chết, có thể giết; thứ tư, kẻ hiếp đáp bằng hữu, cưỡng bức đàn bà, có thể giết…”.
Đây phần lớn đều là quy củ thưởng phạt trong Thanh Phong trại, Thần Niên dù chưa làm được mấy vụ làm ăn nhưng những quy củ này đều thuộc nằm lòng, ngay tức khắc liệt kê một loạt những “Lệ giết” và “Lệ thưởng” ra, được đông đảo huynh đệ đồng thanh bằng lòng. Đám người Lục Kiêu phía xa không ngờ làm sơn tặc còn cần nhiều quy củ đến thế, nghe mà trợn mắt há mồm, Triêu Dương Tử lại càng không khỏi cảm thán: “Trật tự đến thế này, đây mà là sơn tặc ư, đến danh môn chính phái cũng chẳng hơn được là bao”.
Thần Niên giảng giải quy củ với mọi người xong thì nhảy từ chóp tường xuống, sai Ôn Đại Nha bỏ hết mấy thứ đồ vô dụng đi, chỉ mang theo lương khô đủ dùng. Trong lòng Ôn Đại Nha dù không muốn cũng không dám tỏ thái độ với Thần Niên, vội chỉ huy đám Đại Ngốc đặt những thứ đồ vô dụng đó về lại phòng.
Giờ Thần Niên mới đi tới chỗ mấy người Triêu Dương Tử cười bảo: “Để các ngài chê cười rồi”.
Triêu Dương Tử liếc mắt khinh thường không nói năng gì, Tịnh Vũ Hiên lại nhìn Thần Niên thật kĩ càng, nói: “Đối xử với người khác tốt là chưa đủ, còn phải để bọn chúng sợ ngươi nữa, sợ mới có thể kính! Tiểu nha đầu có bản lĩnh lắm, ta không nhìn lầm ngươi”.
Thần Niên mỉm cười, nói lời cảm ơn: “Đa tạ tiền bối chỉ dạy”.
Vì bị chuyện này trì hoãn nên khi mọi người đến sườn Phi Long đã là chuyện của hai ngày sau, Thần Niên tìm một chỗ bí mật bảo mọi người đợi ở đó, lệnh cho Tiêu Hầu Nhi và một trại viên khác vào sườn Phi Long thăm dò tình hình.
Chưa đầy một canh giờ, Tiêu Hầu Nhi đã khấp khởi trở lại, nói: “Đại đương gia, lần này chúng ta gặp may rồi, người trong sườn núi khá nhiều, chúng tôi chỉ quan sát tình hình một chốc thôi đã thấy có mấy tốp đi qua rồi, trong đó chẳng những có dáng lái buôn mà hình như còn có cả gia quyến đi theo, vì dùng cả xe, nhìn vết bánh xe thì có lẽ là đầy đồ đạc”.
Thần Niên nghe vậy không khỏi khẽ nhíu mày, sườn Phi Long tuy là con đường giao thông quan trọng giữa hai châu Thanh Ký, nhưng cũng không thể tấp nập thế được. Nếu đúng như những gì Tiêu Hầu Nhi nói, e là có lý do khác. Nàng hỏi lại Tiêu Hầu Nhi: “Những người kia hướng về phía Thanh Châu, hay là hướng về phía Ký Châu?”.
“Ký Châu, hai tốp ấy đều đi về phía Đông cả.” Tiêu Hầu Nhi đáp, “Nếu chúng ta đuổi theo về phía Đông, nhất định có thể đuổi kịp một trong hai tốp”.
Thần Niên vẫn đang suy nghĩ việc này. Trước đó vài ngày họ có nghe phong thanh rằng phía Tây sắp đánh trận, hiện tại có rất nhiều người chuyển nhà từ Thanh Châu đến Ký Châu, có thể thấy là mạn Thanh Châu sắp sửa dấy nạn binh đao. Nói như vậy, Trương gia ở Tĩnh Dương sắp đánh Tiết Thịnh Anh sao?
Nàng bất giác quay đầu nhìn Thôi Tập. Đám Lục Kiều và Triêu Dương Tử không tham dự công việc trong trại, bởi vậy mỗi lần có việc gì, Thần Niên đa số đều thương lượng với Thôi Tập. Mặc dù cậu ta còn trẻ, nhưng lại nhiều mưu kế, nếu nàng có thể nghĩ đến việc Trương gia muốn đánh Thanh Châu thì ắt Thôi Tập cũng có thể nghĩ ra. Cậu là con trai của Dương Thành, vì tránh sự đuổi giết của Tiết Thịnh Anh nên mới đến ẩn náu tại núi Ngưu Đầu, hiện tại nếu Trương gia đến đánh Thanh Châu thì cậu có thể đến tìm Trương gia hòng khôi phục thân phận của mình.
Thôi Tập thấy Thần Niên nhìn mình, trầm mặc một lát rồi mới nói: “Đuổi theo gánh lái buôn này cũng được, chỉ sợ trong sườn núi sẽ có quan binh tuần tra, phải cẩn thận”.
Thần Niên nghe vậy không khỏi nhìn Thôi Tập thêm đôi cái, thấy gương mặt cậu ta không lộ vẻ khác thường nào mới gật đầu bảo: “Vậy làm việc cẩn thận nhé”.
Nếu nàng đã chủ trì vụ làm ăn lần này, đám Tiêu Hầu Nhi đương nhiên phấn khởi. Mọi người cùng nhau thảo luận một phen, định ra kế hoạch thật tỉ mỉ, Tiêu Hầu Nhi và Thôi Tập sẽ dẫn Mậu Nhi đuổi theo trước, giả bộ như người đi đường trà trộn vào bên trong tốp lái buôn, những người còn lại thì đi đường nhỏ trong núi, lặng lẽ vượt lên trước, chờ ám hiệu của Tiêu Hầu Nhi rồi ra tay.
Trong khi nói chuyện, mặt trời đã lên cao quá đỉnh đầu, mọi người ăn lương khô qua quýt rồi chia nhau đi về hai hướng. Con đường của đám Tiêu Hầu Nhi thì khỏi cần nhắc đến, Thần Niên dẫn những người còn lại băng đèo lội suối, may mà chân tay ai nấy cũng coi như nhanh nhẹn mới có thể đuổi chặn kịp phía trước tốp người trước khi trời tối.
Lần làm ăn này cực kì thuận lợi, tốp người kia có năm sáu lái buôn và gia quyến của một hộ thân sĩ, mặc dù có mời thêm bốn năm hộ vệ nhưng võ công đều chỉ làng nhàng. Đại Ngốc nổi cơn điên, một chùy đá đập nát nửa chiếc xe, đáng sợ đến mức tất cả đều dừng phản kháng. Thần Niên vận nam trang dùng khăn đen che mặt, đứng trên một tảng đá bên đường, tay cầm đao thép cao giọng nói: “Chúng ta cầu tài không cầu mạng, chỉ cần các vị sảng khoái để lại tiền mãi lộ, chúng ta sẽ tha cho”.
Tất cả đều kinh ngạc sợ sệt, không ai dám thò đầu ra. Lát sau, có một lái buôn trung niên tiến lại gần, lấy túi tiền trong người ra ném tới trước chân Thần Niên, cẩn thận cầu xin: “Xin hảo hán bớt lại cho vài đồng vốn lận lưng”.
Ôn Đại Nha toan tiến lên soát người nọ thì bị Thần Niên cản lại, bảo hắn dốc nửa số ngân lượng trong túi ra, phần còn lại trả cho lái buôn, cười nói: “Lão huynh là người thông minh, sau này nhất định sẽ phát tài”.
Tay lái buôn cười ảo não, lắc đầu: “Nhờ cát ngôn của ngài”.
Thần Niên thả tay lái buôn nọ đi trước. Mọi người thấy sơn tặc quả thật chỉ xin chút tiền tài, không tổn thương mạng người nên mới yên tâm, tuy rằng xót ruột vô vàn nhưng cũng chẳng dám lấy mạng mình ra cược, ào ào rút hết tiền trong người ra. Thần Niên đa số chỉ lấy một nửa, nếu thấy ai đó có vẻ bần cùng khốn khổ thì cũng chẳng lấy đến một xu.
Tốp lái buôn không ngờ sơn tặc lại làm vậy, tuy bị cướp tiền bạc nhưng cuối cùng vẫn đội ơn rối rít rồi rời đi. Đợi những người đó đi rồi, Thần Niên vội lớn tiếng căn dặn đám Ôn Đại Nha: “Mau thu dọn rồi đi thôi, đừng để gặp phải quan binh”.
Mọi người vội thu nhặt tiền của tài vật rồi cất vào trong núi lánh xa con đường cái, tìm một chốn bí mật ổn thỏa để qua đêm. Ôn Đại Nha bỏ tiền ra đếm, chừng hơn hai trăm lượng bạc, bất giác sung sướng vô cùng, không nén nổi lòng bèn hỏi Thần Niên: “Đại đương gia, tay lái buôn lúc trướcom thì có vẻ thành thật, thực ra rất láu cá, tôi đoán trên người lão vẫn còn cất giấu ngân phiếu, cớ gì không cho tôi soát người lão?”
Thần Niên cười bảo: “Làm việc đừng có quá đáng. Hơn nữa số bạc lão đưa đã khá lắm rồi, tiền mãi lộ của mình lão thế là đủ, chúng ta không thể quá tham lam được. Như thế này là tốt nhất, chúng ta chiếm được lợi từ lão, mà lão cũng cảm thấy kiếm được món hời từ chúng ta, đôi bên vừa lòng, thế là tốt nhất”.
Ai nấy nghe xong đều cười, Tiêu Hầu Nhi lại càng cười to: “Vẫn là đại đương gia giỏi mưu tính, rõ ràng là chúng ta cướp của chúng, thế mà chúng còn vẫn cảm thấy mình kiếm được món hời nữa chứ”.
Tịnh Vũ Hiên một mực ngồi nơi cao, nghe vậy hừ mũi khinh thường: “Nhiều người như vậy mà chẳng có chút chí khí tinh lực nào, bị tốp hơn chục người dọa sợ thì không nói làm gì, nhưng rõ ràng bị các ngươi đoạt tiền, thế mà vẫn cảm tạ đội ơn chỉ vì các ngươi không cướp sạch, đây là đạo lí gì? Chẳng lẽ cướp một nửa thì không gọi là cướp à?”
Mọi người đang vui vẻ vì có tiền, giờ nghe Tịnh Vũ Hiên nói vậy thì bất giác cấm khẩu hết, nhất thời chỉ biết nhìn nhau, không biết nên trả lời thế nào. May nhờ Triêu Dương Tử trước kia hành nghề y bên ngoài, đã gặp nhiều tình huống như vậy, không nhịn được nói: “Dân chúng bình thường chẳng phải là như vậy sao, tính khí nhu nhược dễ ức hiếp giống loài dê vậy, chỉ cần không bị ép vào đường cùng thì sẽ không biết phản kháng. Cho dù phản kháng, phàm chỉ cần được chút lợi ích sẽ lập tức thỏa mãn, tất cả sẽ quên rằng lợi ích này vốn nên là của bản thân họ”.
Tịnh Vũ Hiên nghe xong lại càng căm giận: “Cũng bởi đám người này đức hạnh quá mà, nên mới để cho kẻ khác lăng nhục thế chứ, nếu tất cả đều cầm dao găm liều mạng thì sao có thể rơi vào tình trạng thế được!”.
Ôn Đại Nha nghe hai người nói chuyện càng lúc càng xa chủ đề, không nhịn được ngắt lời cả hai, nói: “Chúng ta tuy đi làm ăn nhưng cũng chú ý đến hòa nhã sinh tài, có thể không thấy máu thì sẽ không thấy máu, vậy là tốt nhất”. Hắn nói xong thì nhìn về phía Thần Niên, cười hỏi: “Đại đương gia, cô nói có phải không?”.
Thần Niên chỉ cười hờ hững, vẫn không trả lời câu hỏi.
Đêm buông xuống, mình Thần Niên ngồi ngẩn ngơ trên núi đá, Lục Kiêu ngồi xuống cạnh nàng, nghiêng đầu hỏi nhỏ: “Làm sao thế?”.
Thần Niên đáp: “Suy nghĩ về chuyện đã xảy ra ngày hôm qua. Rõ ràng là đồ đạc của ta bị ngươi đoạt đi, thế mà chỉ vì ngươi trả lại cho ta một ít, ta không những sẽ không oán hận ngươi mà còn mang ơn ngươi, thế là cớ làm sao? Tại sao lại như thế?”.
Lục Kiêu suy nghĩ một lát, đoạn bảo: “Bởi vì ngươi không đánh được ta”.
Thần Niên bất giác bật cười: “Đúng vậy, nói trắng ra cũng là vì ta không đánh được ngươi, sợ cường quyền, cho nên không thể không như thế”.
Nàng chợt thấy lòng mình sáng tỏ thông suốt, trước kia nàng một mực muốn giữ vững hai chữ “đạo nghĩa” nhưng luôn thấy lực bất tòng tâm, bởi vậy bản thân cũng bắt đầu dao động việc giữ “đạo nghĩa” này là đúng hay sai. Hiện giờ mới biết, không phải chữ “đạo nghĩa” kia sai, mà là vì nàng chưa đủ lớn mạnh để bảo vệ thứ “đạo nghĩa” này!
Thần Niên đứng lên, quay người lại cúi đầu nhìn Lục Kiêu, cười nói: “Bây giờ ngẫm ra, nói suông hai chữ ‘đạo nghĩa’ thì có khác gì trò cười, trong lòng có đạo nghĩa nhưng còn cần cả bản lĩnh để duy trì đạo nghĩa nữa mới được”.
Tuy Lục Kiêu không thể hiểu tại sao ánh mắt nàng lại đột nhiên chói ngời lóa mắt đến thế, nhưng ngắm thần thái sáng láng của nàng như vậy hắn cũng lấy làm vui thay nàng, càng muốn bảo vệ nụ cười rực rỡ trước mắt. Chẳng biết vì đâu, hắn chợt thấy mặt nóng bừng tím dập dồn, lại không dám nhìn nàng, quay đầu đi đặng che giấu tâm tư, nhìn những rặng núi cao thấp điệp trùng trong bóng đêm.
Thần Niên thấy hắn như vậy, lại ngồi xuống cạnh hắn, hỏi: “Huynh thấy ta nói đúng không?”.
Ai ngờ Lục Kiêu lại chỉ im lặng không nói một lời, đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn nàng một cái.
Thần Niên bất giác nhíu mày, nói tiếp: “Lục Kiêu, nói đi”.
Lục Kiêu giờ mới nghiêng đầu liếc nàng, chợt hỏi: “Tạ Thần Niên, cô còn thích Phong Quân Dương không?”.
Thần Niên không ngờ hắn lại đột ngột hỏi đến chuyện này, khẽ ngẩn ra.
Lục Kiêu không thấy nàng trả lời, dường như có phần mất kiên nhẫn, nói tiếp: “Tạ Thần Niên, trả lời đi”.
Thần Niên ngẫm nghĩ rồi đáp: “Ta không biết”. Nàng đáp xong rồi lại thấy rầu lòng, không nhịn được trừng mắt nhìn Lục Kiêu, “Đang yên đang lành thì hỏi đến hắn làm gì? Bao nhiêu ngày nay, ta vừa mới có thể không nghĩ đến hắn nữa thì huynh lại nhắc đến làm phiền ta”.
Nghe nàng nói thế, Lục Kiêu nhếch mép cười với nàng, nói: “Sau này, khi nào cô cảm thấy mình không còn thích hắn nữa thì nhớ nói với ta một tiếng”.
Thần Niên cảm thấy Lục Kiêu thật kì lại, ngạc nhiên nói: “Nói cho huynh làm gì?”.
Lục Kiêu không đáp, chỉ cười lắc đầu. Thần Niên chỉ cho rằng hắn cố tình úp mở nên cũng không truy hỏi nữa. Hai người sóng vai trong bóng đêm một lát, Lục Kiêu chợt huých huých vai vào người Thần Niên, nhẹ giọng bảo: “Đằng sau có người tới tìm cô”.
Thần Niên ngoái đầu lại thì thấy Thôi Tập đang thong thả đi về đằng này bên đứng dậy đón tiếp, hỏi: “Có chuyện gì thế?”.
Thôi Tập đáp: “Hôm nay tôi nghe được tin từ đám lái buôn đó, Trương gia đã tìm thấy Dương Tập rồi”. Thấy Thần Niên sửng sốt, khuôn mặt thiếu niên bất giác lộ vẻ tự giễu, “Trương gia chỉ cần có một Dương Tập trong tay thôi, không cần biết Dương Tập kia là thật hay giả, có lẽ giả lại càng hợp ý họ hơn, ít nhất sẽ biết nghe lời”.