Buổi đêm cùng ngày hôm đó, nàng và Lục Kiêu thay y phục dạ hành đi vào trong phủ thủ thành Tuyên Châu một chuyến, sau khi trở về liền nói với Phàn Cảnh Vân: “Trong kho cũng không có bao nhiêu tiền bạc, xem chừng chỉ là thuật che mắt”.
Phàn Cảnh Vân ngạc nhiên nói: “Sao lại biết là thuật che mắt?”.
Thần Niên lại cười đáp: “Ta xuất thân sơn tặc chính cống, làm việc cũng là làm ăn, chỉ cần đứng ngoài cửa nghe thử cũng biết bên trong có bạc hay không”.
Phàn Cảnh Vân lộ vẻ kinh ngạc, nửa tin nửa ngờ, Lục Kiêu thấy vẻ mặt y như thế, không nhịn được nói: “Huynh đừng nghe cô ấy nói mò, cô ấy đang trêu huynh đấy”.
Thần Niên mỉm cười, giờ mới giải thích với Phàn Cảnh Vân: “Chúng ta đặc biệt đến đó chờ quan quản kho đi kiểm tra kho, nhìn thần sắc trên mặt người đó liền đoán được bên trong không có mấy bạc. Nét mặt y tuy cũng nghiêm túc, nhưng bước đi lại nhanh lẹ, không có sức nén không lừa được kẻ khác”.
Phàn Cảnh Vân nghĩ ngợi, đoạn bàn bạc với Thần Niên: “Tôi đi điều tra lại, lần này sẽ không chỉ theo dõi phủ thủ thành không nữa”.
Thần Niên gật đầu, lại nói: “Theo dõi người, c tìm tòi cội rễ”.
Phàn Cảnh Vân được nàng căn dặn, cáo từ lui ra ngoài, người vừa đến cửa thang gác, Thần Niên lại từ trong phòng đuổi tới, cười nói: “Phàn đại ca, ta muốn ra ngoài mua vài thứ, huynh có thể đi cùng ta không?”.
Phàn Cảnh Vân lấy làm khó hiểu, không khỏi đưa mắt nhìn ra phía sau nàng.
Thần Niên theo tầm mắt của y quay đầu lại ngó xem thì thấy Lục Kiêu từ phía sau đi ra theo, liền xoay người giải thích với hắn: “Trong khách điếm cần có người ở lại, huynh ở đây chờ ta, ta bảo Phàn đại ca đi mua vài thứ với ta, khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, dù sao cũng phải mua chút gì về cho sư phụ ta”.
Lần này cùng đi có hơn chục người, ngoại trừ những người được phái ra ngoài làm việc, trong khách điếm còn bảy tám người, tất nhiên là cần để lại một người có thể cai quản. Lục Kiêu gật đầu, đáp: “Được”.
Thần Niên theo Phàn Cảnh Vân ra khỏi cửa, đợi đến chỗ không người, mới hỏi Phàn Cảnh Vân: “Huynh có thể tra ra Thác Bạt Nghiêu đang ở đâu không?”.
Phàn Cảnh Vân đã đoán Thần Niên có việc muốn tránh Lục Kiêu từ trước, chỉ không ngờ lại là việc này, thoáng cân nhắc, đáp: “Giờ người Tiên Thị trong thành Tuyên Châu tuy khá nhiều, nhưng nếu muốn điều tra những người đó thực tế lại không khó. Những người đó ban đêm thường ra ngoài thành ngắm hoa, chắc hẳn ngoài thành có chỗ trú chân”.
Thần Niên nói: “Tốt lắm, vậy làm phiền huynh điều tra xem”.
Phàn Cảnh Vân nhìn Thần Niên, lưỡng lự một chút nhưng vẫn nói: “Đại đương gia, có câu này tôi muốn khuyên ngài, nếu chúng ta vẫn muốn ở Tuyên Châu làm vụ làm ăn lần này, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Chi bằng nhịn cơn tức nhất thời, chờ sau này tính sổ là được”.
Thần Niên nghe thế lại nở nụ cười, nói: “Phàn đại ca, huynh nghĩ nhầm rồi, tâm nhãn của ta sao nhỏ như thế được. Ta điều tra hành tung của bọn chúng đều có dụng ý của ta cả, chứ không phải để kèn cựa hơn thua với gã”.
Phàn Cảnh Vân nghe nàng nói vậy bèn không hỏi nữa, đáp: “Được, tôi đi điều tra”.
Thần Niên lại nói: “Việc này phải cẩn thận, không được dùng người trong trại chúng ta. Mặc khác, huynh tiếp tục âm thầm tìm vài người Tiên Thị đến, phỏng theo trang phục của bọn Thác Bạt Nghiêu, tìm một căn nhà gần phủ thủ thành rồi thuê để ở, bảo họ ngày nào cũng đóng cửa ở trong nhà đừng ra ngoài, chỉ hai buổi sớm tối phái hai người đi ra dạo một vòng là được”.
Phàn Cảnh Vân gật đầu đồng ý với nàng.
Thần Niên chia tay y ở đầu phố, cười nói: “Huynh đi làm việc của huynh đi, cứ tha hồ đi dạo, trước khi trời tối thì về”.
Nàng nói cười vui vẻ, lúc nói chuyện đã khôi phục lại hòa khí thường ngày, toàn bộ vẻ lạnh lùng cay nghiệt trên phố ngày đó đã biến mất. Phàn Cảnh Vân thầm nghĩ tính tình cô gái này thật cổ quái, làm người ta không tài nào đoán đọc được, không biết trước kia vương gia tại sao lại ở bên nàng. Lại không khỏi thầm thấy hiếu kì, người như vương gia mà cũng chịu được tính tình của nàng?
Phàn Cảnh Vân không hổ là thủ lĩnh mật thám ở quan ngoại Phong Quân Dương phái đi, không quá ba ngày, y đã tìm được chỗ để bạc quan thực sự, còn tra ra cả hành tung của Thác Bạt Nghiêu, bí mật nói cho Thần Niên biết: “Bọn chúng đến sớm hơn chúng ta vài ngày, trước đó ngủ trong thành hai đêm, sau đó một mực ở ngoài thành, hôm nay lúc tôi đến đó, thấy có xe ngựa đang thu dọn hành lý, hẳn là muốn đi”.
“Có biết là đi đâu không?” Thần Niên lại hỏi.
Phàn Cảnh Vân đáp: “Có lẽ là trở về, nghe nói giờ Tiên Thị đang dời đô, gã hẳn nên quay về Thượng Kinh mới phải”.
Thần Niên lại lắc đầu nói: “Chưa chắc, huynh bảo người theo dõi sát sao, nhất định phải xem chúng chạy đi đâu. Còn nữa, mấy người Tiên Thị huynh thuê cũng không còn tác dụng nữa, lén giải tán họ đi, bỏ không căn nhà kia”.
Nàng lại nhỏ giọng dặn dò Phàn Cảnh Vân phải làm việc ra sao, Phàn Cảnh Vân nghe mà sắc mặt biến đổi, cả kinh nói: “Cô định đổ việc này lên người Thác Bạt Nghiêu ư?”.
Thần Niên mỉm cười: “Nhìn hành động của bọn chúng, đến Tuyên Châu tất nhiên là gạt người, cứ để Tuyên Châu đi điều tra bọn chúng trước đã rồi nói sau! Đợi đến khi hai bên đấu nhau thì người của chúng ta đã về sơn trại từ lâu rồi”.
Trong mắt Phàn Cảnh Vân tỏa ra hào quang, nói: “Đúng là như thế!”. Y phân vân một chút, lại nói: “Nhưng việc này sợ còn phải gạt Lục thiếu hiệp”.
Thần Niên cười nói: “Yên tâm, ta biết”.
Sáng sớm ngày hôm sau liền có người đến truyền tin cho Phàn Cảnh Vân, nói mấy người Tiên Thị đó lại đi về phía Tây Nam. Phàn Cảnh Vân có phần buồn bực, bàn bạc với Thần Niên, nói: “Sao lại đi hướng Tây Nam? Muốn đi Thanh Châu sao?”.
Thần Niên trầm tư không nói, quan nội không thể so với quan ngoại, một tốp người Tiên Thị ở Tuyên Châu sẽ không làm người khác chú ý, chứ nếu vượt qua núi Yến Thứ, chắc chắn sẽ bị người có lòng chú ý, nếu Thác Bạt Nghiêu dám đi, bên kia nhất định đã có kẻ tiếp ứng rồi. Mà Thanh Châu hiện tại đang nằm trong tay Tiết Thịnh Anh, xem như địa bàn của Phong Quân Dương, Thác Bạt Nghiêu đến đó làm gì?
Nàng bất giác nhìn Phàn Cảnh Vân một cái, Phàn Cảnh Vân đoán được suy nghĩ của nàng, lập tức đáp: “Phía vương gia chắc hẳn còn chưa biết, những tin tức ở quan ngoại đều do tôi báo về”.
Thần Niên nhất thời cũng không rõ, bất giác hơi rầu rĩ, nhưng nghĩ lại, bất kể Thác Bạt Nghiêu làm gì đi nữa, dù sao cũng chẳng liên quan đến cái sơn trại be bé của nàng, tội gì hao phí tâm tư. Nàng liền nói: “Mặc gã đến đó làm gì, chỉ cần giám sát chặt chẽ con đường gã đi, đến lúc đó dẫn người Tuyên Châu đến là được”.
Mấy ngày nay bọn họ mua được rất nhiều hàng hóa phương Bắc, đều là những thứ cồng kềnh mà lại rẻ tiền. Thần Niên liền bảo mọi người chất hàng hóa lên, ngông nga ngông nghênh ra khỏi thành, đi về hướng Ký Châu. Cùng đêm hôm đó, nàng dẫn theo Lục Kiêu và mấy người có năng lực trong trại lén vòng lại Tuyên Châu, tìm được chỗ giấu bạc quan, dùng thuốc đánh ngã thủ vệ, cướp bằng sạch vàng bạc trong hầm ngầm không sót thứ gì.
Thần Niên tự mang không ít hoàng kim, Đại Ngốc thân thể cường tráng, lưng mang nhiều nhất, nhưng leo tường thì thể trọng của y lại kém nhất, Thần Niên với Lục Kiêu phải hợp lực mới dùng dây thừng kéo được cả người y vác ra ngoài. Thần Niên mệt mỏi thở hồng hộc, oán giận nói: “Cứ tưởng đệ khỏe cõng được nhiều, không ngờ đệ lại nặng thế, xem như là làm ăn lỗ vốn rồi”.
Đại Ngốc cười hì hì ngốc nghếch, túm lấy cái bọc trên lưng Thần Niên, ngu ngơ nói: “Đại đương gia, đệ vác thay người”.
Phàn Cảnh Vân đã dẫn người tiếp ứng bên ngoài thành, Thần Niên đưa một túi bạc quan cho y, nói: “Chúng ta chia nhau làm việc, sau khi huynh xong việc thì tự quay về trại”.
Trước đó bọn họ đã có sắp xếp, Phàn Cảnh Vân cũng không lắm lời, liền dẫn theo bảy tám người phóng ngựa đi theo một đường khác. Đại Ngốc lấy làm kì quái, không nhịn được hỏi Thần Niên: “Đại đương gia, mấy người bên cạnh Phàn huynh đệ cũng là huynh đệ trong trại chúng ta à? Sao trước giờ chưa từng thấy?”.
Thần Niên lại cười mắng: “Nói nhảm ít thôi, chạy nhanh lên, mọi người còn đang chờ chúng ta ở phía trước”.
Mấy người họ vẫn chưa cưỡi ngựa, Thần Niên dẫn đầu lao về phía trước, ai nấy cũng vội vàng đuổi ở phía sau, cứ đi như thế vài chục dặm, đến lúc hừng đông mới đuổi kịp đoàn đội xuất phát đầu tiên, giấu vàng bạc vào trong hàng trên xe, giả dạng làm những người lái buôn bình thường, đi về phía Ký Châu.
Trong ranh giới Ký Châu coi như bình an, song mọi người đều lo lắng đề phòng suốt dọc đường, mãi đến khi đi vào trong núi Thái Hành rồi mới thở phào nhẹ nhõm, tìm một nơi dốc đứng, đẩy hết cả xe chở hàng xuống vách núi, chỉ mang theo vàng bạc cưỡi ngựa chạy đi. Lục Kiêu chỉ biết Phàn Cảnh Vân dẫn người đi dẫn dụ truy binh, thấy đoạn đường mình đi thuận lợi, bất giác có phần lo lắng cho chỗ Phàn Cảnh Vân, thừa lúc nghỉ ngơi bèn tự mình nói với Thần Niên: “Không biết bên Phàn Cảnh Vân thế nào rồi, huynh ấy không có võ công, lỡ xảy ra bất trắc nữa, đáng lẽ để ta đi thì tốt rồi”.
Thần Niên lặng đi một lát rồi mới khẽ nói: “Khỏi cần huynh lo cho y, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, không về được mới là tốt nhất”.
Lục Kiêu không hiểu vì sao Thần Niên lại đột ngột nói ra lời lẽ vô tình đó, bất giác hơi cau mày, lại nghe Thần Niên giải thích: “Y không phải dân lưu lạc chạy nạn gì cả, y là người của Phong Quân Dương, có bản lĩnh lắm, đến sơn trại là vì điều tra thân thế của ta”.
Lời vừa mới dứt, thân mình Lục Kiêu lập tức cứng đờ.
Thần Niên bình tĩnh nhìn hắn, hỏi: “Ta mới là đứa con mồ côi thực sự của vương nữ, đúng không?”.
Lục Kiêu lại im thít nửa ngày không nói nên lời.
Nếu không phủ định thì tức là khẳng định rồi. Thần Niên cười nhạt, rời mắt khỏi Lục Kiêu, hơi cúi đầu, một lát sau, nhỏ giọng bảo: “Ta vốn định một mực giấu huynh, làm bộ không biết gì cả. Nhưng ta hận nhất là bị người khác dối gạt, sao có thể giấu huynh được. Sao lại phải giấu giấu giếm giếm, quá mệt mỏi”.
Lục Kiêu nhìn nàng, nói nhỏ: “Ta không cố ý giấu nàng”.
“Bất kể ra sao, huynh đều đối xử với ta rất tốt, là thật lòng đối tốt với ta, ta vẫn phân biệt được phải trái.” Thần Niên ngước mắt nhìn hắn, mới lại hỏi: “Lục Kiêu, ta bất chấp vì sao huynh đến bên ta, giờ ta muốn hỏi huynh, sau này huynh có thể chỉ coi ta là Tạ Thần Niên không?”.
Lục Kiêu hiểu ý nàng, muốn nói với nàng trong lòng hắn nàng vẫn luôn là Tạ Thần Niên, song việc của Thiền vu chưa giải quyết được, còn việc vẫn chưa hoàn thành, hắn không thể đảm bảo với nàng được.
Thần Niên thấy hắn rất lâu không đáp, trong lòng liền có đáp án, đôi mắt sáng ngời ảm đạm đi vài phần, khóe miệng vẫn ra sức cong lên, nói nhỏ: “Xin lỗi, là ta tùy hứng quá mức, xem như ta chưa bao giờ nói những lời hôm nay đi”.
Nàng nói xong liền đứng dậy bảo mọi người gấp rút lên đường, giọng nói lanh lảnh truyền đi rất xa trong núi: “Mau lên nào, cố thêm chút nữa, có lẽ trước khi trời tối là có thể về đến sơn trại, là nam tử thì đứng lên hết cho ta! Chúng ta làm một vụ làm ăn lớn thế này trở về, ai nấy đều là anh hùng hảo hán, đừng làm như thể gấu chó nữa!”.
Mọi người tuy hết sức mệt mỏi, nhưng bị lời nói của nàng kích động, đua nhau đứng dậy, dắt ngựa tiếp tục lên đường, quả nhiên trước khi trời tối đã về đến đỉnh Hổ Khẩu. Thôi Tập và Ôn Đại Nha xuống núi đón đoàn người Thần Niên lên núi, nói: “Đạo trưởng cũng đã về rồi”.
Thần Niên nghe vậy, lòng lấy làm vui vẻ, liên tục hỏi han: “Bọn họ cũng về rồi ư? Về từ khi nào? Đi đường có thuận lợi không?”.
“Vừa mới về hôm qua, mua được nhiều dược liệu về lắm. Lúc ở Vân Tây cực kì thuận lợi, chỉ có vài ngày trước phía Thịnh Đô xảy ra chuyện, làm cho cả Giang Nam đều vô cùng hỗn loạn, đạo trưởng cũng bị ảnh hưởng một chút, có điều may là hoảng sợ mà không nguy hiểm, dọc đường bình an trở về rồi.” Thôi Tập đáp.
Thần Niên nghe nói Giang Nam lại loạn, bất giác nhíu mày thật chặt, nói: “Thiên hạ không còn nơi thái bình nữa rồi!”. Nàng dừng lại, hỏi Thôi Tập: “Phàn Cảnh Vân đã về chưa?”.
Thôi Tập lắc đầu đáp: “Vẫn chưa, nhưng huynh ấy cho người đưa tin về. Sao huynh ấy không đi cùng cô?”.
Thần Niên đáp: “Vì một vài nguyên nhân, đã tách nhau ở Tuyên Châu, chờ sau này sẽ nói tỉ mỉ cho cậu nghe”.
Thôi Tập đồng ý, nhìn Thần Niên, lại nhìn sang Lục Kiêu bên cạnh nàng, trù trừ một chút mới nói nhỏ: “Đạo trưởng còn dẫn theo một người về, nói là muốn gặp cô”.
“Gặp ta?” Thần Niên lấy làm kinh ngạc, hỏi Thôi Tập, “Ai thế?”.
Không ngờ Thôi Tập lại không đáp, chỉ bảo: “Cô gặp sẽ biết ngay”.
Thấy cậu thần thần bí bí như thế, Thần Niên lại càng bối rối. Đến khi vào trong trại, cha con họ Lỗ cũng giấu tin tức, Thần Niên chỉ đơn giản bắt chuyện với hai người, cười nói: “Ta đến gặp sư phụ ta đã, lát nữa sẽ nói chuyện với hai người sau”.
Nói xong, lại dặn Ôn Đại Nha luôn theo sau nàng rằng: “Ôn đại ca đi chuẩn bị rượu nồng đồ ngon nhanh lên, tối nay chúng ta uống một bữa thỏa thuê, không say không nghỉ”.
Suốt dọc đường Ôn Đại Nha không nói tiếng nào, thần sắc lúc này lại càng thêm kì lạ, ấp úng một chút, đáp: “Được”.
Thần Niên không để tâm vì sao, chỉ bước nhanh đến chỗ Tịnh Vũ Hiên, vừa mới vào sân đã nghe giọng Tiêu Hầu Nhi từ trong nhà truyền ra: “Sư phụ, người không biết rồi, tình hình lúc đó nguy hiểm đến mức nào, đồ đệ sợ choáng váng luôn, trong đầu thầm nghĩ đến mấy món khinh công người đã truyền cho, con liền lập tức dùng nó để tháo chạy, nào là chạy thẳng, rồi cả chạy vòng quanh nữa chứ…”.
Nghe tiếng gào to tướng của Tiêu Hầu Nhi, Thần Niên bất giác bật cười, đứng ở ngoài chốc lát rồi mới xốc mành vào phòng, cười nói: “Sư phụ, con đã về”.
Nàng nở nụ cười ấm áp, nhưng khi nhìn thấy chàng trai ngồi đối diện với Tịnh Vũ Hiên thì tắt ngấm ý cười, ngay cả mành cửa đang cầm trên tay cũng nhất thời quên buông.
Phong Quân Dương ung dung đứng dậy, mỉm cười nói: “Tạ đại đương gia”.
Thần Niên chưa đáp lời chàng, mà nhìn Tịnh Vũ Hiên đang nhìn về hướng khác, ngạc nhiên nói: “Sư phụ, đây là ai?”.
Tịnh Vũ Hiên nheo mắt lại, hỏi lại nàng: “Quái lạ, chẳng phải hắn đến tìm con à? Con không quen hắn? Ờ, nếu con đã không quen thì cứ giết quách đi, đỡ lắm chuyện”.
Tiêu Hầu Nhi vừa nghe thế, sợ tới mức nhảy từ mép giường xuống, vội nói: “Sư phụ! Không thể giết được!”. Gã nói xong lại vội vàng nhìn Thần Niên, “Sư tỷ, đây là Vân Tây vương đó!”.
Thần Niên bỏ mành đi vào trong, ngồi xuống mép giường sát Tịnh Vũ Hiên, cười liếc Phong Quân Dương một cái, nói: “À, là thế tử Vân Tây vương trước kia, ban nãy ngài gọi ta một tiếng Tạ đại đương gia, ta nhất thời chưa nhận ra. Ngồi, ngồi đi, mời ngài ngồi. Phong vương gia, sao ngài lại đến sơn trại của ta? Có chuyện gì sao?”.
Phong Quân Dương làm như không hề để ý, hờ hững cười, lại ngồi xuống ghế, nói: “Đúng là có vài chuyện”.
Thần Niên bất giác nhíu mày, cười như có như không hỏi: “Chuyện gì? Không phải là muốn bảo người của sơn trại ta giúp ngài làm việc gì đó không thể để lộ chứ? Nơi này của ta không phải Thanh Phong trại, lẽ nào ngài đến nhầm chỗ?”.
Phong Quân Dương mỉm cười lắc đầu: “Không phải, là việc riêng liên quan đến đại đương gia”.
Thần Niên cúi đầu chỉnh lại vạt áo mình, thờ ơ hỏi: “Việc riêng gì?”.
Phong Quân Dương lại không trả lời, mãi đến khi Thần Niên đưa mắt nhìn chàng, chàng mới cười khẽ, nói: “Không tiện nói trước mắt Tịnh tiền bối”.
Thần Niên tức đến bật cười, hỏi chàng: “Ngài rắp tâm đến chia rẽ quan hệ thầy trò chúng ta sao?”.
“Không dám.” Phong Quân Dương đúng mực đáp.
Thần Niên nhìn chàng cười khẩy không nói năng gì, trên mặt Phong Quân Dương có nét cười nhàn nhạt, nhưng cũng đang nhìn nàng không hề chớp mắt. Tiêu Hầu Nhi thấy hai người họ sóng đôi như vậy, lòng thầm sốt ruột, lại không dám nói chuyện. Ngược lại Tịnh Vũ Hiên lại mất kiên nhẫn trước, kêu lên: “Cút hết cho ta, có việc thì ra ngoài nói, đừng có làm chướng mắt ta”.
Tiêu Hầu Nhi như được đại xá, vội lùi ra cửa vén mành lên, nói: “Sư tỷ và vương gia có việc thì ra ngoài nói đi, đừng làm phiền sư phụ”.
Thần Niên rũ mí mắt xuống, đượm vài phần tủi thân, nhẹ nhàng bảo Tịnh Vũ Hiên: “Con không có gì giấu giếm sư phụ đâu”.
Tịnh Vũ Hiên không nhịn được, khoát tay nói: “Ta biết, ta chỉ ngại phiền, cũng thấy tiểu tử này không vừa mắt, hắn đã ngồi ở chỗ ta cả nửa ngày rồi, con mau đưa hắn ra ngoài đi, tránh ta nổi cáu lên, trong một phút không kiềm chế được lại giết hắn, gây rắc rối cho sơn trại của con”.
Thần Niên gật đầu, nhảy từ mép giường xuống, đưa tay khẽ mời Phong Quân Dương, nói: “Vương gia, xin mời”.
Phong Quân Dương cười, đứng dậy đi ra ngoài, khi đi tới cửa lại đi sang bên cạnh một bước, nói với Thần Niên: “Thôi thì mời Tạ đại đương gia đi trước”.