Phong Quân Dương bạnh quai hàm, lạnh lùng nhìn Thuận Bình không nói.
Thuận Bình đi lên phía trước vài bước, tiến đến trước mặt Phong Quân Dương, nói: “Vương gia ngẫm xem, Trịnh Luân luôn thấy Tạ cô nương không vừa mắt. Tạ cô nương cũng chẳng hòa nhã gì với huynh ấy, làm sao huynh ấy còn có thể nảy sinh tâm tư như vậy?”.
Phong Quân Dương lạnh giọng nói: “Nói cho hết lời”.
Thuận Bình giờ mới vội nói thêm: “Tiểu nhân cảm thấy là bản thân Trịnh Luân suy nghĩ lệch lạc thôi. Vì huynh ấy luyện võ nhiều, ít tiếp xúc với nữ tử, chợt thấy Tạ cô nương là cô gái trẻ trung xinh đẹp như thế nên mới nhất thời hồ đồ. Nếu bên cạnh huynh ấy có cơ thiếp, có lẽ có thể hiểu ra”.
Bởi chuyện có liên quan đến Thần Niên, Thuận Bình không dám nói toạc ra, nhưng Phong Quân Dương cũng hiểu ý. Chàng nghĩ ngợi, nhịn cơn tức trong lòng, lệnh cho Thuận Bình: “Ngươi đi làm việc này đi”.
Thuận Bình lại dập đầu hai cái rồi mới đứng dậy, đang định đi ra ngoài thì lại nghe Phong Quân Dương gọi giật lại, nói nhỏ: “Mọi chuyện làm bí mật một chút, đừng để Thần Niên biết”.
Thuận Bình cẩn thận lên tiếng, nói: “Vương gia yên tâm, tiểu nhân biết”.
Phong Quân Dương ngồi trong phòng một lát rồi mới đứng dậy ra phía sau tìm Thần Niên. Thần Niên nghe nói chàng tiễn Hạ Trăn ra tận cổng thành, không khỏi hỏi: “Sao không giữ ông ta lại? Ông ta dám tùy tiện tới như thế, chúng ta nên giam ông ta vào, cho Hạ Trạch sốt ruột!”.
Phong Quân Dương nghe thế bật cười, nói: “Tốt xấu gì ông ta cũng là cha ruột của nàng, nếu ông ta nghe thấy câu này, nhất định sẽ tức đến hộc máu”.
Thần Niên lại nghiêm túc nói: “Ta sẽ không nhận người cha này”.
“Không nhận thì không nhận.” Phong Quân Dương chỉ mỉm cười, thấy Thần Niên vẫn đang nhìn mình thì mới tắt nụ cười, phân vân một chút, giải thích với nàng. “Về công về tư, đều phải thả Hạ Trăn. Chủ lực Hạ gia đều ở Tây Bắc, sắp chiếm lĩnh Tĩnh Dương, thời điểm này nếu chúng ta đấu một trận sống mái với ông ta, sẽ chỉ khiến Trương gia khi không vớ bở”.
Thần Niên chậm rãi gật đầu, nói: “Đại cục làm trọng, ta hiểu”.
Phong Quân Dương nhìn ra tâm trạng nàng không tốt, ngẩng đầu lên nhìn sắc trời bên ngoài, cười nói: “Bây giờ mà sang sông sợ là không kịp về, có điều buổi tối chơi thuyền trên sông lại có sự thú vị khác. Nào, ta đưa nàng đi”.
Thần Niên lại không có lòng nào đi du ngạn, chỉ nói: “Thời tiết đã lạnh, ta muốn đi xem dân lưu lạc trong thành đã an bài thế nào rồi. Chàng cũng đi lo việc của chàng đi, không cần lo cho ta”.
Phong Quân Dương thấy thái độ nàng kiên quyết, không tiện khuyên nữa, lại thêm việc trong lòng chàng cũng có tâm sự sợ bị nàng nhận ra, bèn nói: “Cũng được, nàng đi đi. Bảo người lập danh sách những nhà không có nam đinh cho ta, ta nghĩ cách thu xếp ở Giang Nam”.
Thần Niên nghe thế mừng rỡ, vô cùng hứng khởi dẫn theo tốp người Lỗ Vinh Phong và Chu Chấn đi làm việc này, bận rộn đến khi trời tối mịt mới trở về phủ thủ thành. Thuận Bình đã chuẩn bị cơm canh nóng hổi xong xuôi, nói với Thần Niên: “Vương gia vốn luôn đợi cô nương về dùng cơm cùng, không ngờ vừa rồi lại có cấp báo, hiện đang triệu người đến thư phòng nghị sự. Người bảo tiểu nhân chuyển lời cho cô, nói cô không cần chờ người, ăn cơm xong thì về phòng nghỉ ngơi cho sớm”.
Thần Niên gật đầu tỏ ý đã biết, rồi lại không nhịn được hỏi Thuận Bình: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”.
Thuận Bình đáp: “Tiểu nhân không rõ lắm, hình như là việc trong quân”.
Y đã nói thế, bất kể là thật không biết hay giả không biết, Thần Niên cũng không tiện hỏi nữa. Nàng ăn qua loa, rồi tìm Lỗ Vinh Phong và mấy thủ lĩnh trong trại đến, bàn bạc việc thu xếp cho nạn dân vượt sông.
Đợi khi đã bàn thảo mọi việc thỏa đáng, Thần Niên nhìn những người trong phòng một lượt, nói: “Ta có vài lời tri kỉ muốn nói với mọi người. Mọi người biết tính tình của ta, ta không có dã tâm gì cả, trước tiên làm đại đương gia ở Ngưu Đầu trại chẳng qua là vì muốn giúp mấy chục người ấm no. Sau này gặp cơn loạn lạc, dân lưu lạc chúng ta thu giữ trong trại ngày càng nhiều, vì muốn cho ngàn vạn người ấm no nên mới buộc phải đi từng bước từng bước đến tận hôm nay. Mắt thấy những nạn dân đó sắp vượt sông ổn định rồi, ta cũng coi như viên mãn tâm nguyện, chức trại chủ, ta không muốn làm tiếp nữa”.
Nàng vừa mới dứt lời, đã có người lên tiếng: “Đại đương gia đừng đi, chúng tôi vẫn còn muốn theo cô đi giành thiên hạ!”.
“Thiên hạ đâu có dễ giành như thế!” Thần Niên bật cười, ngăn cản sự khuyên can của mọi người, nói, “Ta tuổi trẻ bồng bột, lại không có tài cao, tất cả đều nhờ sự trợ giúp to lớn của mọi người mới có thể ngồi yên trên cái ghế trại chủ, nếu còn tiếp tục không lượng sức mình mà dẫn mọi người đi giành thiên hạ, chỉ có thể là hại người hại mình. Tụ Nghĩa trại chúng ta mang tên Tụ Nghĩa, nếu đã tụ vì nghĩa, cũng nên tan vì nghĩa, tuyệt không thể làm hại bách tính. Ta thấy Vân Tây vương coi như minh chủ, nếu mọi người có lòng muốn dựng công danh sự nghiệp một phen, chi bằng đi theo hắn. Nếu muốn tiêu dao vui vẻ, hoặc là theo dân lưu lạc qua sông, hoặc là quay về Thái Hành của chúng ta, tha hồ muốn làm sao thì làm”.
Ai nấy nghe xong trầm mặc, đều tự cân nhắc.
Thần Niên mỉm cười, sau cùng nói: “Hôm nay ta đặt lời ở đây trước, mọi người cứ về kĩ càng cân nhắc một phen, dù đi hay ở, ta đều dốc sức giúp đỡ”.
EFFEFFEFFEFF.
||||| Truyện đề cử: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn |||||
Giờ đã là đêm khuya, tất cả đều tản đi, trở về phòng nghỉ ngơi. Thần Niên cũng từ trong phòng đi ra, lúc đi qua thư phòng thấy bên đó vẫn đèn đuốc sáng trưng, biết Phong Quân Dương vẫn đang bàn việc với mọi người, trong lòng tuy tò mò nhưng cũng chỉ đứng nhìn từ xa, rồi trở về tiểu viện của mình.
Người trong thư phòng cũng không tính là đông. Ngoài một phụ tá tâm phúc Phong Quân Dương nể trọng nhất thì chỉ có hai người là Tống Diễm và lão tướng Mạc Hằng, không thấy bóng dáng Trịnh Luân. Phong Quân Dương nhấp khẽ một hụm trà, nhẹ giọng hỏi: “Chư vị thấy thế nào?”.
Mạc Hằng trầm ngâm một lát, lên tiếng đầu tiên: “Theo tình hình Trương gia bây giờ, căn bản không thể tác chiến song tuyến, nếu tin tức là thật, đại quân Tiên Thị thật sự xuôi Nam, các quan ngoại tất sẽ mất. Giờ phải xem Trương Hoài Mân có thể ngăn được Tiên Thị bao lâu. Hạ Trăn có thể tới đúng lúc để đoạt lại Tĩnh Dương, chống cự với Tiên Thị ngoài quan ngoại hay không”.
Tay phụ tá họ Hàn tên Hoa, ngoài năm mươi tuổi, là một người béo mập, nghe vậy nói: “Nếu ta là Trương Hoài Mân, tuyệt đối sẽ không liều chết kháng Tiên Thị, ngược lại còn mượn binh để đánh Hạ Trăn”.
Mạc Hằng và Tống Diễm đều ngẩn ra, Mạc Hằng không cầm nổi lòng, hỏi: “Lẽ nào Trương Hoài Mân định dẫn ngoại tộc vào quan ải, chuốc tiếng nhơ thiên cổ?”.
Phong Quân Dương nói: “Theo trinh thám ở Thượng Kinh báo về, thật sự có sứ giả của Trương gia ra vào vương đình”.
Mạc Hằng lộ rõ vẻ căm phẫn, nói: “Nếu là như vậy, e là chúng ta phải nhanh chóng xuất binh Tây Bắc, đoạt lấy Lam Đồng, giúp Hạ Trăn một tay”.
Phong Quân Dương mỉm cười không nói. Hàn Hoa đưa mắt nhìn chàng trước rồi mới hỏi ngược lại Mạc Hằng: “Vì sao chúng ta phải giúp Hạ Trăn một tay?”.
Lời vừa nói ra, Mạc Hằng bất giác trố mắt, lập tức bèn nói: “Quan nội địa thế bằng phẳng, một khi để Tiên Thị vào Tĩnh Dương là sẽ có ngàn dặm đất màu để thiết kỵ tha hồ rong ruổi. Dự Châu mất tiếp, rồi cả Thái Hưng, cũng chẳng khác nào Mạc Bắc xâm lược phía Nam thời Thịnh Nguyên, chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, chiếm hết các nơi Giang Bắc. không chống Tiên Thị ở quan ngoại, chẳng lẽ còn muốn để ngựa của bọn chúng uống nước sông Uyển?”.
Hàn Hoa trầm giọng: “Nếu không cho Tiên Thị vào, lẽ nào ngài muốn đoạt Giang Bắc từ tay Hạ Trăn?”.
Mạc Hằng bị y hỏi khó, câm nín hồi lâu mới nói: “Bất kể thế nào, cũng không thể trơ mắt nhìn bách tính Giang Bắc bị gót sắt ngoại tộc giày xéo!”.
Tống Diễm nghĩ ngợi, đáp: “Theo ngu kiến của mạt tướng, dấy binh Tây Bắc tạm thời chưa cần thiết, song nên đoạt lấy Vũ An. Một khi làm thế, tiến, có thể công Lam Đồng, đánh thế gọng kìm với Hạ Trăn cùng Tiên Thị. Lùi, có thể thủ Thanh Châu, ngồi trên đất Thanh, Ký xem Hạ Trăn và Tiên Thị tranh đấu”.
Lời này rất hợp tâm ý Phong Quân Dương, chàng chậm rãi gật đầu, lại hỏi Hàn Hoa: “Ý của Hàn tiên sinh thế nào?”.
Hàn Hoa hiểu ý Phong Quân Dương nhất, nghe thế bèn nói: “Đây là thượng sách”.
Phong Quân Dương cân nhắc một lát, căn dặn: “Nghi Bình vẫn để Tống Diễm thủ”.
Tống Diễm trầm giọng đáp: “Mạt tướng tuân mệnh”.
Phong Quân Dương lại nhìn về phía Mạc Hằng, nói: “Thanh Châu phải phó thác cho Mạc lão tướng quân rồi”.
Nếu Tiên Thị vào quan ải, Thanh Châu sẽ thành cửa ngõ của hai châu Thanh, Ký, hết sức trọng yếu. Hơn nữa, Thanh Châu trước thuộc Dương Thành, sau của Tiết Thịnh Anh, giờ lại do Trịnh Luân chiếm đóng, chỉ ba bốn năm ngắn ngủi đã đổi chủ mấy lần, tình thế trong thành cực phức tạp. Mạc Hằng suy xét một lát, thản nhiên nói: “Chỉ trông vào quân Thanh Châu, thuộc hạ sợ là không thủ nổi Thanh Châu”.
“Không bảo một mình ông thủ, còn có Dương Tập - con út của Dương Thành nữa.” Phong Quân Dương cong môi cười, nhìn hai người Tống Diễm và Mạc Hằng không hiểu, bèn giải thích, “Đó là Thôi Tập của Tụ Nghĩa trại. Tên thật của y là Dương Tập, là con riêng của Dương Thành, trước kia lúc bị Tiết Thịnh Anh đuổi giết đã chạy vào núi Ngưu Đầu làm cướp, dùng tên giả Thôi Tập. Thanh Châu vốn là của Dương gia, đúng lúc vật về chủ cũ, là danh chính ngôn thuận nhất”.
Mạc Hằng có phần không hiểu nổi, trù trừ nói: “Vương gia muốn mượn danh Dương Tập?”.
Phong Quân Dương cười nhạt, lắc đầu nói: “Dương Tập khác Tiết Thịnh Anh, y khá có tài, ta thật lòng muốn dùng y. Bằng sự trầm ổn của lão tướng quân, nhuệ khí của Dương Tập, nếu hai người có thể chung lưng đấu cật, Thanh Châu không lo”.
Mạc Hằng tuy không biết Dương Tập nhưng lại rất rõ Phong Quân Dương giỏi dùng người, nghe vậy liền đáp: “Vương gia yên tâm, thuộc hạ chắc chắn sẽ cùng Dương Tập giữ vững Thanh Châu”.
Phong Quân Dương lại dặn dò ông và Tống Diễm thêm vài câu nữa rồi mới bảo cả hai lui xuống. Trong phòng nhất thời chỉ còn lại Phong Quân Dương và Hàn Hoa, Hàn Hoa nhìn Phong Quân Dương, hỏi: “Thanh Châu giao cho Mạc lão tướng quân và Dương Tập, vương gia định sắp xếp Trịnh Luân thế nào?”.
Phong Quân Dương hơi buông mắt xuống, xoay xoay chén trà trên tay, thờ ơ đáp: “Ta muốn hắn đi đoạt Vũ An”.
Đoạt được Vũ An, lãnh binh ra bên ngoài, nếu Trịnh Luân trung thành là tốt nhất, còn nếu có ý khác, cũng sẽ không uy hiếp được hai châu Thanh, Ký. Hàn Hoa nghĩ bụng cách này quả không tồi, vừa có thể dùng Trịnh Luân lại vừa có thể phòng Trịnh Luân, không khỏi chậm rãi gật đầu, nói: “Cũng được”.
Hàn Hoa thấy Phong Quân Dương không còn chuyện gì căn dặn liền cáo lui. Phong Quân Dương ngồi im lặng một lát, gọi Thuận Bình vào hỏi: “Thần Niên đã về chưa?”.
Thuận Bình vội đáp: “Tạ cô nương đã về lâu rồi, ăn cơm xong rồi, lại gọi mấy thủ lĩnh của Tụ Nghĩa trại đến nghị sự”.
Phong Quân Dương bất giác mỉm cười, hỏi: “Vẫn là việc thu xếp cho dân lưu lạc qua sông?”.
“Vương gia đoán chuẩn quá.” Thuận Bình tươi cười, lại nói, “Có điều Tạ cô nương cuối cùng còn bảo chờ sau khi dân lưu lạc qua sông, cô ấy sẽ không làm trại chủ nữa. Cô ấy còn hỏi mấy người Lỗ Vinh Phong có tính toán gì không, nếu muốn kiến công lập nghiệp thì đi theo vương gia, còn nếu không muốn thì cứ nói với cô ấy, cô ấy sẽ an bài ổn thỏa”.
Phong Quân Dương đoán Thần Niên đang tính đường lui cho mình, vậy thì xem ra, nàng thật sự muốn từ bỏ thân phận Tạ Thần Niên vì mình. Trong lòng Phong Quân Dương đã thấy vui mừng song lại có vài phần hổ thẹn với Thần Niên, chàng lặng người đi, đột nhiên hỏi Thuận Bình: “Bây giờ là giờ nào rồi?”.
Thuận Bình cực thông minh, nghe vậy đáp ngay lập tức: “Không muộn, không muộn, vừa mới qua giờ Tý. Tạ cô nương mới về hậu viện chưa được bao lâu, lúc đi qua thư phòng còn nhìn vào đây nữa”.
Nghe y nói vậy, trong lòng chàng như có cỏ mọc, thoáng do dự rồi đứng dậy, cười nói: “Đi, chúng ta đến nhìn nàng một cái, nếu nàng ngủ rồi, chúng ta cũng không làm ồn, trở về là được”.
Chủ tớ hai người không mang theo tùy tùng nào khác, ra khỏi thư phòng đi về hậu viện, thấy trong viện tối mịt hoàn toàn không có động tĩnh, Phong Quân Dương bất giác có chút thất vọng, đứng ngoài cửa một lát, quay sang nói nhỏ với Thuận Bình: “Đi thôi”.
Thuận Bình im lặng xoay người đi trước dẫn đường, vừa mới đi được hai bước, chân lại cố tình trẹo một cái, thất thanh kêu lên: “Á! Vương gia, chân tiểu nhân lại trật rồi!”.
Vốn là đêm khuya yên tĩnh, giọng y lại to, nhìn thấy hậu viện sau lưng châm đèn lên, chốc lát sau, còn có tiếng bước chân đi ra nơi cửa viện. Phong Quân Dương nhận ra Thuận Bình cố tình quấy phá, lại sợ Thần Niên nhận ra cho là mình sai khiến, bỗng dưng thấy hơi xấu hổ, tức giận đến mức giơ chân đá Thuận Bình, thấp giọng mắng: “Sao không gãy luôn cái chân chó của ngươi đi!”.
Thuận Bình miệng kêu đau thảm thiết nhưng đi đứng lại nhanh nhẹn lắm, bèn lách mình né chân của Phong Quân Dương, cười khì khì bảo: “Tiểu nhân toàn là vì vương gia nên mới đau chân, vương gia không thương tiểu nhân thì cũng thôi vậy, sao còn muốn đánh tiểu nhân?”.