Giang Bắc Nữ Phỉ

Chương 205:




Việc Hạ Trăn phái người đi cứu Vân Sinh tất nhiên không thể giấu nổi tai mắt của Phong Quân Dương, thánh chỉ đưa đến Thái Hưng trước lúc Vân Sinh quay về, hiển nhiên là muốn Hạ gia gả Thần Niên thay thế. Thần Niên cười một cái, lại nói: “Thế có gì là lạ? Nếu tôi là Phong Quân Dương, tôi cũng chọn Tạ Thần Niên có huyết thống vương nữ, đỡ bị ông đung đưa bất định, mang cô ấy ra để lấy lòng Tiên Thị”.
Hạ Trăn nghe vậy cười cười, không nói không rằng.
Thần Niên nhìn sắc mặt ông ta, mới nói thêm: “Tôi muốn Diệp Tiểu Thất theo tôi đến Thịnh Đô”.
Hạ Trăn ngẫm nghĩ một lát, nói: “Y có thể theo con đến Thịnh Đô, nhưng phải về theo Thập Nhị ca con”.
Đáp án này khiến Thần Niên hết sức hài lòng, nàng nén sự vui mừng, ngoài mặt tỏ vẻ bất mãn, có phần bực bội nói: “Nếu đã nói để cậu ấy làm cánh tay cho tôi, ở đâu ra cái lý không để cậu ấy bên cạnh tôi?”
“Sẽ giao y cho con, nhưng không phải bây giờ,” Hạ Trăn hờ hững nói, “Hơn nữa, quan hệ giữa con và Phong Thần Dương hiện giờ còn chưa khôi phục, nếu có Diệp Tiểu Thất bên cạnh, cho dù các con chỉ có tình cảm bằng hữu, Phong Quân Dương e cũng không thích”.
Thần Niên bĩu môi, ra vẻ không còn gì để nói, lặng đi một lát rồi cò kè bớt một thêm hai với Hạ Trăn: “Vậy được, để Tiểu Thất đưa tôi đến Thịnh Đô, chờ hôn lễ xong xuôi, lại cho cậu ấy theo Thập Nhị ca về”.
Hạ Trăn gật đầu đồng ý, quan sát Thần Niên vài lần, nói: “Thần Niên, tâm kế thủ đoạn của con đều rất khá, nếu gả con vào nhà bình thường, ta tất nhiên yên tâm. Nhưng con phải gả cho Phong Quân Dương, tên đó mưu trí hơn người, con đừng lừa gạt hắn, phải thật lòng đối tốt với hắn”.
Thần Niên nghe thế sững sờ một chút rồi không khỏi bật cười, mỉa: “Phụ thân, ông lấy mình làm gương, dạy tôi rất nhiều tâm kế thủ đoạn, rồi lại muốn tôi đừng lừa gạt Phong Quân Dương, thế là thế nào? Chẳng lẽ lại bảo tôi đi làm mẹ hiền vợ thảo cho hắn?”.
Hạ Trăn không để bụng giọng điệu của nàng, chỉ nói: “Mưu có mưu ngầm mưu hiện, dùng mưu nào còn phải xem dùng cho ai. Ưu điểm lớn nhất của con là thẳng thắn trong sáng, Phong Quân Dương thích con có lẽ cũng vì thế. Nếu đã vậy, con hãy tiếp tục thẳng thắn với hắn, tuy là có suy nghĩ mờ ám xấu xa cũng phải bộc trực thẳng thắn mà nói với hắn, để hắn hiểu hết lòng con”.
Thần Niên cái hiểu cái không, bất giác khẽ nhíu mày, nhìn Hạ Trăn không nói.
Hạ Trăn cười một cái, lại nói: “Về suy nghĩ cho kĩ, rồi sẽ có một ngày con hiểu ra”.
Mười hai tháng Hai, Thần Niên được Hạ Trạch hộ tống, lên thuyền khởi hành đến Thịnh Đô. Diệp Tiểu Thất cũng đi theo, Hạ Trăn sợ Diệp Tiểu Thất một đi không trở lại, lại lệnh cho Quỷ thủ Bạch Chương hạ độc Diệp Tiểu Thất, định ra kỳ hạn, nếu không thể uống thuốc giải đúng hạn, Diệp Tiểu Thất sẽ trúng độc mà chết.
Thần Niên trong lòng cáu giận tột độ, ngoài mặt lại không lộ mảy may, thầm nghĩ sau khi đến Thịnh Đô phải đi tìm Triêu Dương Tử trước, chờ giải được độc của Diệp Tiểu Thất xong sẽ tính tiếp.
Thuyền qua Hằng Châu xong đi vào Thanh Hồ, lại đi thêm nửa tháng nữa mới tới bên ngoài thành Thịnh Đô, lúc này Giang Nam đã tiết xuân nồng, hoàn toàn như hai thế giới với Thái Hưng.
Thuyền lớn thong thả cập bến, chưa dừng hẳn đã có người lên thuyền đón, là tổng quản Thuận Bình bên cạnh Phong Quân Dương. Y tươi cười đến hành lễ với Hạ Trạch, nói: “Vương gia nhà tiểu nhân vốn muốn đích thân đến đón Thập Nhị công tử, đã đi được nửa đường rồi nhưng lại vì trong triều có việc, lại bị thái hậu triệu về gấp. Vương gia đành lệnh cho tiểu nhân đến nghênh đón, xin Thập Nhị công tử lượng thứ”.
Hạ Trạch tươi cười hiền hòa, nói: “Không sao, có phải người ngoài gì đâu, không cần nhiều nghi lễ như thế”.
Trong khi gã nói chuyện, Thần Niên được thị nữ dìu ra ngoài khoang thuyền, Thuận Bình liếc mắt nhìn thoáng qua một cái liền tiến lên khách khí hành lễ: “Lần trước từ biệt, vương gia một lòng mong nhớ cô nương, chẳng hay cô nương có mạnh giỏi chăng?”.
Y rõ ràng có hàm ý khác, Thần Niên đầu đội mũ che, khuôn mặt bị che kín như bưng, không nhìn ra hỉ nộ, chỉ hờ hững đáp: “Rất ổn”.
Hạ Trạch bên cạnh cười ha ha nói: “Ngồi thuyền lâu quá, đã thấy mệt rồi, ta phải tìm một chiếc giường chắc chắn ngủ một giấc ngon lành đã rồi nói sau”. Gã nói xong, cất bước xuống thuyền, rồi lại ngoảnh lại bảo Thuận Bình, “Thuận Bình, về nói với chủ nhân ngươi, bảo hắn lo việc của hắn trước, chờ khi nào ta nghỉ đủ rồi sẽ tìm hắn uống rượu”.
Gã đi rồi, Thuận Bình không tiện tụt lại phía sau bèn vội đi theo. Hạ gia cũng có trạch viện ở Thịnh Đô, Thuận Bình một mực tiễn Hạ Trạch và Thần Niên đến Hạ phủ mới quay về. Về đến viện của Phong Quân Dương nhưng y không vào nhà, chỉ đứng ngoài hành lang vẫy tay gọi tiểu tư đến gần, hỏi nhỏ: “Vương gia có hỏi đến ta không?”.
Tiểu tư đáp: “Chưa từng hỏi ạ”.
Thuận Bình bất giác thấy ngoài dự đoán, nói tiếp: “Ngươi ngẫm lại kĩ xem, vương gia chưa từng nhắc đến ta?”.
Tiểu tư nghĩ ngợi, đột nhiên nhớ ra một chuyện, đáp: “Trước đó có kêu ngài vào rót trà, tiểu nhân đi vào, vương gia chỉ liếc mắt một cái, không nói gì nữa”.
“Thế mới đúng chứ.” Thuận Bình thì thào độc thoại, thái độ của Phong Quân Dương đối với Thần Niên ra sao, trong lòng y đã hiểu rõ, liền phủi phủi bụi bặm trên người, nhanh chân bước vào trong phòng.
Phong Quân Dương đang ngồi sau bàn phê duyệt tấu sớ các nơi đưa tới, thấy Thuận Bình vào chỉ thờ ơ hỏi: “Đã đón được người chưa?”.
“Đón rồi ạ, tiểu nhân đưa họ đến Hạ phủ rồi mới về.” Thuận Bình âm thầm liếc nhìn sắc mặt của Phong Quân Dương, phân vân một chút, nói tiếp, “Tạ cô nương gầy đi rất nhiều, đứng nơi mũi thuyền bị gió thổi qua, như thể có thể bị thổi bay luôn”.
Đầu bút của Phong Quân Dương hơi khựng lại, nghĩ một chút, môi lại thốt vài lời mỉa mai, nói: “Tính tình nàng như vậy, võ công bị phế hết, lại ở lại Hạ gia cho người ta khống chế, hiện giờ chịu sống tiếp đã là khó lắm rồi”.
Phong Quân Dương không hề kiêng dè mà bình luận Thần Niên, làm Thuận Bình hơi bất ngờ, trong lòng lại càng mơ hồ, sợ mình trước đó đã đoán sai tâm tư của Phong Quân Dương. Y do dự một chút mới hỏi dò: “Vương gia, người thật sự muốn thả Tạ cô nương đi? Đã từng bái đường thì ắt là phu thê, trên đá tam sinh cũng đã đề tên”.
“Cho dù có đề tên cũng không phải là Tạ Thần Niên.” Phong Quân Dương dừng bút, ngước mắt nhìn Thuận Bình, nói tiếp: “Ta nợ gì nàng, trả nàng là được, từ nay về sau, đôi nơi từ biệt, tự mình vui hoan”.
Thuận Bình chớp chớp mắt rồi mới lên tiếng: “Vậy thì cũng tốt, tiểu nhân luôn cảm thấy tính tình của Vân Sinh tiểu thư rất tốt”.
Phong Quân Dương lấy một bản tấu trên bàn, cúi đầu đọc, không để ý đến Thuận Bình nữa.
Thuận Bình đứng đó trù trừ một hồi lâu, lén nhón chân liếc nhìn trên bàn trước, thấy cái chặn giấy không nằm trong tay Phong Quân Dương mới ai oán nói: “Không phải tiểu nhân nói, tính nết Tạ cô nương cũng cương liệt quá đi, một lời trái tai đã động gươm đao, ai mà chịu được chứ! Một đao lần trước làm tiểu nhân sợ hết hồn”.
Phong Quân Dương hơi sắt mặt lại, nhưng không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ giọng mắng: “Ồn ào, ra ngoài”.
Thuận Bình vội ngậm miệng, tự thấy mất hứng, đành phải nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi phòng. Y vừa đến hành lang thì gặp Phàn Cảnh Vân – một tâm phúc khác của Phong Quân Dương – từ bên ngoài vội vàng lao đến, gấp giọng hỏi y: “Vương gia đâu?”.
Thuận Bình vội đáp: “Ở trong phòng”.
Phàn Cảnh Vân cũng không dừng lấy một bước, không đợi Thuận Bình thông báo đã xông vào. Phong Quân Dương nghe tiếng ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh trấn định, hỏi y: “Là Tiên Thị phát binh à?”.
“Vâng.” Phàn Cảnh Vân đáp, vì y đi nhanh quá nên hơi thở khá dồn dập, bất giác hít một hơi thật sâu trước rồi nói, “Vừa mới nhận được bồ câu đưa thư ở quan ngoại, nửa tháng trước, Tiên Thị phát binh bốn mươi vạn, vượt qua Túc Thủy, tới thẳng hướng Nam”.
“Thác Bạt Nghiêu làm soái?” Phong Quân Dương trầm giọng hỏi.
“Đúng thế! Vương của Tiên Thị Thác Bạt Nghiêu làm nguyên soái trong quân, tả tướng quân Khâu Mục Lăng Việt, hữu tướng quân Mộ Dung Hằng, Bộ Lục Cô Kiêu dẫn quân tiên phong theo chủ soái”.
Sắc mặt Phong Quân Dương trầm xuống, lệnh cho tìm phụ tá tâm phúc Hàn Hoa đến, Hàn Hoa vốn ở trong phủ, chẳng mấy chốc đã đến, nghe được tình hình, không khỏi ngạc nhiên nói: “Khâu Mục Lăng Việt là ai? Sao chưa từng nghe nói? Hơn nữa trước kia nói là ba mươi vạn nhân mã, sao lại bỗng nhiên nhiều thêm mười vạn?”.
Phàn Cảnh Vân liếc nhìn Phong Quân Dương một cái, thấy chàng chậm gãi gật đầu bèn tiến lên một bước, giải thích: “Khâu Mục Lăng Việt từng làm hộ vệ cho vương nữ Nhã Thiện, con gái của Thác Bạt Hề. Sau khi vương nữ chết, ông ta dùng tên giả là Mục Triển Việt ẩn thân ở Thanh Phong trại mười sáu năm, sau lại dùng tên giả trở về Tiên Thị, âm thầm đến Tây Hồ liên hệ với những thành phần tàn dư Bắc Mạc trốn về Tây năm đó, mượn được mười vạn binh”.
Hàn Hoa bất giác nhíu mày, nói: “Số quân này tuy Tiên Thị mượn tới, nhưng e là khó giải quyết nhất. Một là người Tiên Thị dũng mãnh thiện chiến, ngay cả nhân vật như Thánh Võ hoàng đế năm xưa cũng chỉ khiến người Bắc Mạc dời về Tây chứ cũng không thể tiêu diệt được chúng. Hai là bọn người này chỉ cần vàng bạc không màng đất đai, còn không e dè hơn người Tiên Thị nhiều”.
Phong Quân Dương nói: “Không chỉ hai điều này, ta đã từng gặp Tả tướng quân Khâu Mục Lăng Việt rồi, người này dũng mãnh vô địch, lại sống ở Giang Bắc, khắp nơi tinh tường, sẽ cực kì khó đối phó”.
Hàn Hoa càng nhíu mày chặt hơn, cúi đầu trầm tư một lát, nói: “Vương gia, bốn mươi vạn đại quân của người Tiên Thị đều vượt Túc Thủy xuôi Nam, có thể thấy là muốn nhập quan ải từ Tĩnh Dương, tám chín phần là Trương gia đã đầu hàng Tiên Thị rồi. Nhưng vẫn chưa biết là Hạ Trăn sẽ ứng phó thế nào, tôi đoán ông ta sẽ bỏ qua Tĩnh Dương, thu gom chiến tuyến, lùi về giữ đất Dự Châu”.
Phong Quân Dương trầm mặc một lát, nói: “Ông ta ứng phó như thế nào, không quá hai ngày nữa sẽ biết thôi”.
Quả nhiên, chưa quá hai ngày đã có mật báo từ Giang Bắc truyền đến, Hạ Trăn biết đại quân Tiên Thị xuôi Nam vượt Túc Thủy, quả quyết bỏ qua tấn công Tĩnh Dương, rút đại quân về Dự Châu.
Hạ Trạch cũng đã nhận được tin trong nhà truyền tới, ngồi một mình một lát, đứng dậy đi tìm Thần Niên, thấy nàng đang ngồi chơi kết dây với một thị nữ ngoài hành lang, bất giác cười nói: “Mấy ngày nữa sẽ phải thành thân mà giờ vẫn còn chơi trò con nít này, thật là không sợ người ta chê cười. Sau này định bảo Phong Quân Dương chơi trò này với cô à?”.
Thị nữ kia sợ hãi vội đứng dậy, cúi người thi lễ với Hạ Trạch, cúi đầu lui sang một bên.
Hạ Trạch mắng khẽ: “Lui xuống đi”.
Thị nữ không dám nhiều lời, lặng không tiếng động lui xuống. Thần Niên giờ mới ngước mắt nhìn Hạ Trạch, hỏi gã: “Thập Nhị ca đuổi thị nữ của ta đi, có chuyện gì muốn nói sao?”.
Hạ Trạch lấy mật thư trong tay áo ra đưa cho nàng, hờ hững nói: “Tiên Thị đã xâm lược phương Nam rồi”.
Thần Niên lướt đại qua bức thư, trả lại cho Hạ Trạch, nói: “Nếu Tiên Thị không xâm lược phương nam mới là lạ đó, mấy chục vạn đại quân tiến đến cùng lúc, đến đánh thỏ à?”.
Hạ Trạch nghe thế bật cười, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Khâu Mục Lăng Việt là nghĩa phụ của cô à?”.
“Ừ, hẳn là thế.” Thần Niên lơ đễnh gật đầu, nghiêng đầu ngó Hạ Trạch nói: “Thập Nhị ca, huynh nên mang ta về Thái Hưng đi, đến lúc đó trói ta trước trận hai quân, xem ông ấy có điều kiêng nể không”.
“Nếu ông ta kiêng nể cô thì đã không để cô một thân một mình ở lại Giang Bắc rồi.” Hạ Trạch nói đến đây dừng lại, nhìn Thần Niên một lát mới thấp giọng nói, “Thần Niên, cô là muội muội của ta”.
Thần Niên đưa mắt, lại nói: “Nếu coi là muội muội thì đừng giam giữ ta. Ai cũng nói Thịnh Đô là nơi phồn hoa nhất thế gian, chi bằng Thập Nhị ca đưa ta ra ngoài đi dạo, được không?”.
Hạ Trạch khẽ lắc đầu, nói: “Ta không dám, cô quỷ kế đa đoan, ngộ nhỡ tìm tiếp một cơ hội bỏ trốn, đến lúc đó ta lấy ai để gả cho Phong Quân Dương? Ta chỉ nhốt cô vài ngày thôi, chờ khi cô gả vào nhà họ Phong rồi, cô có bay lên trời cũng không liên quan gì đến ta nữa”.
Thần Niên không nhịn được phì cười: “Vừa rồi còn nói ta là muội muội của huynh, trong lòng thì toàn tính toán đến thiệt hơn của bản thân mình. Thập Nhị ca, ta xấu hổ thay cho huynh đấy”.
Hạ Trạch nói: “Cô khỏi khích ta, ta không mắc mưu cô đâu. Ta biết cô muốn liên lạc với Triêu Dương Tử và sư phụ cô. Không lừa cô làm gì, họ đều không ở Thịnh Đô. Đầu năm nay hai người họ đi đến Vân Tây rồi, vẫn chưa về”.
Tâm tư Thần Niên dời chuyển cực nhanh, nói lời bịa đặt chưa bao giờ cần bản nháp, nghe thế cười híp mí nói với Hạ Trạch: “Thập Nhị ca, ta cũng không nói dối huynh, ta đã biết hai người đó không ở Thịnh Đô, ta còn biết vì sao họ đến Vân Tây nữa kìa. Người ta muốn gặp không phải họ, mà là Tuệ Minh hòa thượng”.
Hạ Trạch nghe vậy bất giác ngẩn ra, bọn gã mới đến Thịnh Đô chưa quá ba ngày, Thần Niên chưa từng ra khỏi viện này, không biết nàng liên lạc với người ngoài bằng cách nào. Gã nhìn Thần Niên, không khỏi hỏi: “Sao lại muốn gặp Tuệ Minh?”.
“Vì Phong Quân Dương.” Thần Niên đáp.
Ánh mắt Hạ Trạch lộ vẻ hồ nghi, Thần Niên không chờ gã hỏi đã giải thích: “Tuệ Minh hòa thượng và Phong Quân Dương qua lại thân thiết, mà ta vì việc dân lưu lạc của Giang Bắc trước kia cũng coi như có chút tình cảm mặt mũi với Tuệ Minh. Nếu có lời muốn chuyển cho Phong Quân Dương, qua miệng Tuệ Minh là thích hợp nhất”.
Hạ Trạch ngạc nhiên nói: “Cô muốn nói gì với Phong Quân Dương?”.
“Đương nhiên là vài câu sa sút mê man rồi, để Phong Quân Dương nổi lên chút tình thương tiếc.” Nàng nghiêm mặt, hai tay bên người khẽ khép lại, rèm mi phảng phất nỗi sầu, giọng nói đượm phần chua chát, cúi đầu xuống nói với Hạ Trạch, “Đại sư, vì sao yêu là khổ, mà không yêu cũng là khổ? Người sống trên đời, chính là sống để chịu khổ ư?”.
Nàng diễn quá thật, giống như người ngồi trước mắt thật sự là cao tăng chỉ vẽ bến mê vậy. Hạ Trạch thấy mà sửng sốt, một lúc sau mới cười phá lên, chỉ vào Thần Niên cười nói: “Nha đầu cô, sao có thể giả bộ như thế? Suýt chút làm ta sợ hết hồn rồi”.
Thần Niên lại không cười, im lặng nhìn Hạ Trạch, nói: “Thập Nhị ca, ta không giả bộ, ta thật sự nghĩ như thế”.
Hạ Trạch nghe vậy, không khỏi từ từ thu lại nụ cười trên mặt, nhẹ nhàng nói: “Thần Niên, phàm việc gì cũng phải suy nghĩ tích cực lên, cuộc sống sẽ thoải mái hơn nhiều”.
Thần Niên cụp mắt xuống, một lúc lâu sau mới nói nhỏ: “Đa tạ”.
Hạ Trạch cười cười, đứng dậy ra ngoài viện. Ra khỏi viện rồi, trên trán bất giác tăng thêm vẻ u ám. Gã chậm rãi tản bộ dọc theo đường mòn lát đá xanh trong vườn, một lúc lâ sau mới ảm đạm cười, nói với tâm phúc bên cạnh: “Vừa rồi ta đúng là bị nha đầu ấy làm cho mềm lòng”.
Tâm phúc kia trước đó đã được sự căn dặn của Phong phu nhân, nghe thế vội dợm bước tiến lên, khuyên nhủ: “Công tử nhất định đừng mềm lòng, người nghĩ xem, người mà còn có thể bị cô ấy làm mềm lòng, Vân Tây vương chẳng phải sẽ càng thêm mềm lòng sao? Đến lúc đó Vân Sinh tiểu thư trở về, làm sao có thể tranh được với cô ấy?”.
Hạ Trạch im lặng không nói, một lát sau mới cười như có như không hỏi tâm phúc kia: “Thẩm mẫu cho ngươi bao nhiêu lợi ích mà ngươi lại có thể nói đỡ cho bà như thế?”.
Tâm phúc kia sợ tới mức vội quỳ xuống trước Hạ Trạch, giải thích: “Tiểu nhân trung thành với công tử, tuyệt không hai lòng”.
Y nói xong còn cúi sát người, trán dán chặt xuống đất, không dám nhúc nhích. Hạ Trạch nhìn y, thò mũi chân đá nhẹ vào vai y, cười nói, “Xem ngươi bị dọa kìa, có điều trêu thì trêu thế thôi, hơn nữa cho dù nhận được lợi ích của họ cũng không hề gì, cho không ấy mà, không nên uổng phí”.
Tâm phúc kia giờ mới từ dưới đất lồm cồm bò dậy, lấy ông tay áo quệt mồ hôi trên trán, oán trách: “Công tử không thể đổ oan cho người khác thế được”.
Hạ Trạch nhếch miệng, nói: “Giả ngu với ta ít thôi, ta là ông tổ giả ngu rồi! Đi! Lén vào cung một chuyến, hỏi thái hậu nương nương, hiện Vân Sinh đến đâu rồi, khi nào mới có thể đến Thịnh Đô. Tiện thể nói cho nàng ta biết, mạng của Diệp Tiểu Thất hiện đang nằm trong tay thúc phụ ta, ta cũng không dám động đến. Nếu nàng ta muốn động vào y thì mời nàng ta tự nghĩ cách đi”.
Tâm phúc kia vội vâng lời rời đi, Hạ Trạch chắp tay đứng nguyên tại chỗ một lát rồi mới cất giọng cười mỉa.
Trong cung thái hậu, Phong Quân Dương báo tin Tiên Thị xuôi Nam cho Phong thái hậu, Phong thái hậu nghe xong ngước mắt nhìn đệ đệ, lại nói: “Đệ lại muốn đi Giang Bắc?”.
Phong Quân Dương nói: “Còn xem tình hình, có lẽ sẽ đi”.
Phong thái hậu cân nhắc một lát, nói: “A Sách, tỷ tỷ không hiểu quân sự, nên làm sao đệ cứ quyết định là được. Nhưng tuổi tác đệ không còn nhỏ nữa, hiện đến đứa con nối dõi cũng chưa có, không chỉ tỷ tỷ sốt ruột thay đệ, mà mẫu thân ở Vân Tây cũng hết sức trông mong. Hai ngày trước Hạ Trạch đến, nói con của gã, đứa lớn cũng đã sáu tuổi rồi. Luận về tuổi, Hạ Trạch còn nhỏ hơn đệ mấy tháng đấy”.
Phog Quân Dương nghe thế cười mỉm, nói: “Chẳng phải sắp thành thân rồi sao?”.
Phong thái hậu phân vân một chút, hỏi: “Vân Sinh hiện đang ở đâu?”.
“Mùng mười tháng Ba bọn Kiều Vũ mới cướp được Vân Sinh khỏi tay Tiên Thị, tính ra thì hiện nên qua Thanh Châu rồi.” Phong Quân Dương đáp.
Phong thái hậu tỏ vẻ vui mừng ra mặt, nói: “Vậy là tốt rồi, con bé cũng khổ sở đủ rồi, chờ khi nó đến, đệ nhất định phải đối xử thật tốt đấy. Cô vì Phong gia chúng ta nên mới gả đến Thái Hưng, chịu khổ nửa đời, hiện chỉ có mỗi đứa con gái Vân Sinh này, chúng ta không thể có lỗi với cô”. Nói đến đây, mắt nàng không khỏi hơi đỏ hoe, lại thấp giọng nói, “A Sách, đệ không biết, bức thư của cô, ta đọc lần nào khóc lần ấy. Nghe người truyền tin nói, trước đó cô đã dập đầu bao lần với y, chỉ mong y gửi thư cho chúng ta, chỉ mong Vân Sinh về đoàn tụ”.
Thư Phong phu nhân gửi tới từ năm ngoái, Phong Quân Dương cũng từng thấy bức thư này, giờ nghe Phong thái hậu nhắc tới, không khỏi lặng người đi, nói: “Chờ qua trận này, đệ sẽ nghĩ cách đón cô từ Hạ gia ra”.
Phong thái hậu gật đầu, lấy khăn lau nước mắt, nói: “A Sách, nếu đệ thật sự không bỏ được Tạ cô nương, chi bằng cứ giữ cô ấy lại bên cạnh. Ta hiểu rõ tính tình Vân Sinh, con bé sẽ không nhỏ mọn đâu”.
Phong Quân Vương cụp mắt xuống, lãnh đạm nói: “Đại tỷ, việc này đệ tự có an bài”.
Phong thái hậu nhận ra đệ đệ không muốn bàn việc này, nhưng vẫn nói: “Nếu Tạ cô nương không chịu, để ta khuyên cô ấy”. Thấy Phong Quân Dương nhíu mày, trước khi chàng từ chối, Phong thái hậu vội bồi thêm, “Cho dù không muốn ta khuyên, dù gì cũng phải cho ta gặp mặt một lần mới được, ta phải nhìn xem là kiểu con gái thế nào lại có thể cho đệ đệ ta nếm mùi khổ sở như thế”.
Trong lòng Phong Quân Dương tuy không vui, nhưng thấy trưởng tỷ kiên trì như thế, đành phải đáp: “Được, đến lúc đó đệ đưa nàng đến là được”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.