Nàng cho tôi tớ lui, bàn bạc với Phong Quân Dương: “Những người bên cạnh theo thiếp đến đây đều là người của Hạ gia, thiếp vẫn chưa quyết định là có dùng họ hay không”.
Phong Quân Dương nói: “Trong đó khó tránh sẽ có tai mắt của Hạ gia, nhưng cũng không hẳn tất cả đều là tai mắt. Chọn lấy những ai có thể dùng được, không cần thì đuổi đi, không đáng hao tâm tổn sức.”
Thần Niên gật đầu, lại đòi hỏi: “A Sách, chàng phải cho thiếp vài người để sử dụng, thiếp không muốn làm kẻ điếc người mù bị vây bên trong”.
Phong Quân Dương rất thích tính cách thẳng thắn vô tư này của nàng, nghe thế liền hỏi: “Nàng muốn người như thế nào?”.
Thần Niên nghĩ ngợi, đáp: “Phải thông minh như Thuận Bình ấy, cũng phải ổn thỏa cẩn thận, làm việc khiến người khá yên tâm nữa”.
Phong Quân Dương bất giác bật cười, nói: “Người ổn thỏa cẩn thận thì chẳng thiếu, nhưng thông minh như Thuận Bình thì không nhiều lắm đâu”.
“Đúng là thế thật.” Thần niên suy tư một lát, chợt nhớ ra một người, hỏi Phong Quân Dương: “Khâu Tam vẫn ở Thanh Châu? Có thể điều y đến Thành Đô không?”
Khâu Tam tuy chưa đi theo Phong Quân Dương nhiều năm nhưng rất được chàng trọng dụng. Giờ Thần Niên nói thế, Phong Quân Dương không muốn bác lời nàng, trầm ngâm một lát toan đồng ý thì Thần Niên lại mở miệng trước khi chàng lên tiếng: “Thôi bỏ đi, không cần Khâu Tam nữa, y láu cá quá mức, thiếp đổi người khác vậy”.
Phong Quân Dương lại nhận ra Thần niên không muốn làm mình khó xử, bèn nói: “Không sao đâu, vừa may nàng và y cũng hiểu rõ nhau, ta sai người thay y, cho y về đây là được”.
Thần Niên vốn cố tình thử chứ không phải thật sự muốn Khâu Tam về, nghe thế bèn nghiêm chỉnh nói: “A Sách, lần đầu tiên thiếp làm vương phi, nếu có việc gì thiếp không biết nông sâu, làm mà không đúng, chàng phải nói thẳng với thiếp. Thiếp không phải người tùy hứng, chàng không cần bất chấp tất cả dựa theo tính thiếp mà làm việc”.
Phong Quân Dương thấy nàng nghiêm trang, không khỏi cười nói: “Khâu Tam do ta cố tình đặt ở Thanh Châu, thư từ báo cáo ở hai châu Thanh, Ký đều phải qua tay y. Có điều cũng không sao cả, nếu nàng thấy y tốt, ta triệu y về, đổi người khác đến đó là được”.
Thần Niên thấy chàng không giấu diếm mình chút nào, không nhịn được cong môi cười, nhất thời vui quá quên lễ nghi, đứng dậy đến ngồi lên đùi Phong Quân Dương, thân mật nói: “A Sách, chàng dỗ dành thiếp ít thôi, y là người quan trọng như vậy, sao có thể nói đổi là đổi? Thiếp cũng không phải trẻ con ba tuổi. Thiếp không cần Khâu Tam nữa, lát nữa chàng bảo Thuận Bình tìm cho thiếp một người khác là được rồi”.
Phong Quân Dương chậm rãi gật đầu, nén cười phụ họa bảo: “Ừ, năm nay nàng đã hai mươi tuổi rồi”.
Thần Niên liếc chàng một cái, nói: “A Sách chàng đừng cười, nếu thiếp đã làm vương phi thì sẽ làm vương phi thật tốt cho chàng xem”.
Phong Quân Dương thật sự không nín được cười nữa, bật cười khanh khách, đưa tay tóm lấy eo nàng, thân mật cọ lên trán nàng, hỏi nhỏ: “Vậy nàng đã từng gặp vương phi nào ngồi lên đùi vương gia chưa?”.
Thần Niên ngẩn ra, hai gò má đỏ bửng, lập tức muốn đứng dậy khỏi lồng ngực chàng, Phong Quân Dương lại bắt lấy tay nàng, trêu chọc: “Lại thành vương phi thẹn quá hóa giận rồi à?”.
Tráiđều là lời chàng nói, Thần Niên hận đến nghiến răng, đánh mắt ra cửa thấy không có ai, dứt khoát giữ lấy đầu chàng cắn vào chóp mũi chàng. Phong Quân Dương mỉm cười hơi ngửa đầu lên, dùng môi đón lấy. Hai người lại quấn quýt một phen, sau đó Phong Quân Dương cũng rối loạn nhịp thở, giờ mới nhanh chóng buông nàng ra, nói: “Đêm qua chẳng ngủ được bao lâu, nàng về phòng nghỉ trước đi, ta đến tiền viện xử lý công việc một chút, muộn muộn sẽ đến tìm nàng”.
Thần Niên sáng ngời hai mắt nhìn chàng, hỏi: “Thế thiếp chờ chàng cùng ăn cơm tối nhé?”.
Phong Quân Dương ngọt hết cả lòng, khóe miệng cong lên rồi không bỏ xuống được, đáp: “Được, nàng chờ ta”.
Chàng giờ mới đứng dậy ra ngoài, chưa ra khỏi cửa đã có chút không đành, không nhịn được quay đầu lại nhìn nàng, hỏi: “Hay là nàng theo ta đến tiền viện?”.
Thần Niên cười lắc đầu, tiễn chàng ra khỏi viện rồi mới trở về phòng, tùy ý cầm một quyển sách trong tay, nghiêng dựa vào gối mềm suy nghĩ xuất thần.
Một lát sau, thị nữ khẽ khàng tiến vào, thấp giọng bẩm báo: “Vương phi, Thuận Bình tổng quản đến ạ”.
Thần Niên giờ mới hoàn hồn, đứng dậy đi ra bên ngoài gặp Thuận Bình, thấy động tác bước qua bậu cửa của y hơi kì lạ, biết vì quỳ lâu, bất giác mỉm cười hỏi: “Ta không biết ngươi thành thực như thế từ bao giờ đấy, chàng lại không cho người giám sát ngươi, ngươi sẽ không lén lười biếng đấy chứ”.
Thuận Bình quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với Thần Niên, nói: “Là tiểu nhân đáng chết, chỉ xin người niệm tình tiểu nhân không có ý xấu mà tha cho tiểu nhân”.
Thần Niên vội đỡ y lên, nói: “Qua rồi thì thôi, sau này đừng thế nữa. Ngươi hẳn hiểu rõ hơn ta, kiểu chuyện này cực kì phạm kị, ta thấy A Sách cũng không thích”.
Nàng nói thành khẩn chân tình, Thuận Bình bất giác thấy cảm kích, vội đáp: “Tiểu nhân nhớ kĩ”.
Thực ra trong lòng Thuận Bình đã nghĩ lại mà kinh lâu rồi, biết Phong Quân Dương và Thần Niên hòa hảo, y mới có thể bình an, ngộ nhỡ đêm qua chữa lợn lành thành lợn què, chắc chắn là y tự chôn mầm tai họa cho mình. Thân là nô tài, phỏng đoán tâm tư của chủ nhân không sai, nhưng tự tiện quyết định thay chủ nhân là sai mười phần rồi.
Thần Niên nói đến đây dừng lại, không nhiều lời nữa, chỉ chuyển sang đề tài muốn tìm người, Thần Niên bảo hai người râu ria không liên quan đi ra, lại nói với Thuận Bình: “Đúng rồi, bên cạnh Khâu Tam có một người tên Tiểu Bảo, lần trước ta đến Thanh Châu đã từng gặp, cậu bé ấy vừa thông minh lại có năng lực, ngươi hỏi cậu bé một câu giúp ta, xem cậu ấy có sẵn lòng đến đây làm việc cho ta không”.
Thuận Bình tất nhiên là rất quen thuộc với Khâu Tam, nhưng lại không biết Tiểu Bảo này thế nào, nghe Thần Niên chọn cậu ta, liền cười nói: “Được người vừa ý là cái phúc của cậu ta, việc gì phải hỏi, chắc chắn là hết sức sẵn lòng rồi”.
Thần Niên nghe thế cười nói: “Vẫn phải hỏi một câu mới tốt. Ngoài cậu bé ra, ngươi tìm giúp ta những người còn lại là được, phải thành thật an phận”.
Thuận Bình không thắc mắc gì, đều đồng ý hết, thấy Thần Niên không còn gì căn cặn nữa mới lui ra ngoài.
Thần Niên không còn việc khác, vốn định quay về nằm trước cửa sổ ngẩn người tiếp, lại sợ kẻ có lòng nhìn thấy, liền cố xốc tinh thần, gọi mấy thị nữ vào giúp kiểm kê của hồi môn Hạ gia cho nàng. Không ngờ chưa đến bữa tối Phong Quân Dương đã về, Thấy Thần Niên đứng giữa đống châu báu lụa là bất giác nở nụ cười, hỏi nàng: “Đang làm gì thế?”.
Thần Niên quay đầu lại thấy chàng đã về, bất giác cười rạng rỡ, hỏi: “Sao sớm thế mà chàng đã về rồi?”.
Phong Quân Dương không đáp, liếc bừa mắt qua mấy tráp châu báu vàng bạc, cười nói: “Trong kho cũng có mấy thứ này rồi, lát nữa nàng bảo người kiểm đếm cho xong, thích thì giữ lại, không thích thì thưởng cho chúng, đỡ tốn chỗ”.
Thần Niên cười cười, bảo thị nữ thu gom hết mấy tráp trang sức lại, chờ khi trong phòng chỉ còn lại hai người mới cười bảo: “Thiếp nhất thời đúng là chưa làm gì với mớ này, muốn tặng cho người ta thì cũng phải lựa đồ tốt mới có thể tặng chứ, sao có thể tặng đồ không tốt được”.
Phong Quân Dương nghe thế bất giác bật cười, rất thích tính cách của nàng bèn đi tới bưng mặt nàng lên, hôn lên trán nàng trước đã, sau thấy chưa đủ lại hăng hái hôn lên môi thêm cái nữa mới cười nói: “Nha đầu ngốc, thưởng cho chúng chứ không phải là tặng cho chúng”.
Ánh mắt chàng sáng ngời, trong mắt mơ hồ toát ra vẻ hưng phấn, ngừng lại một chút rồi bất ngờ nói với Thần Niên: “Trương gia mở ải Tĩnh Dương, cho đại quân Tiên Thị vào quan ải rồi”. Truyện Teen Hay
Thần Niên bất giác sững sờ, rất nhanh bèn hỏi: “Ai trấn thủ Tĩnh Dương?”.
Đại quân Thác Bạt Nghiêu vào quan ải, đương nhiên lo lắng cứ điểm quan trọng phía sau vẫn còn trong tay tộc khác, đích thị là phải đổi người của mình.
“Đích thân Thác Bạt Nghiêu.” Phong Quân Dương đáp, “Gã ở lại Tĩnh Dương, nghĩa phụ nàng và Lục Kiêu mỗi người lĩnh mười vạn đại quân, chia làm hai ngả hướng về phía Nam, còn Mộ Dung Hằng đi về Tây”.
“Tập kích đường dài sao?” Thần Niên lại hỏi.
Phong Quân Dương nghe thế lại lắc đầu, nói: “Không phải. Trước kia vào năm Thịnh Nguyên, người Bắc Mạc từng lợi dụng ưu thế kỵ binh tập kích đường dài, chia ra làm ba đường xâm nhập vào Giang Bắc, trong vòng nửa năm ngắn ngủi đã chiếm được hơn nửa Giang Bắc, cuối cùng vì lực lượng không đủ đông đảo, bị Mạch soái giành lại ải Tĩnh Dương, tất cả đều bị ngăn lại trong quan ải. Tiên Thị lần này hiển hiên đã rút ra được bài học của người Bắc Mạc, muốn lấy bình ổn để giành chiến thắng, từ Bắc về Nam, đẩy mạnh từng bước”.
Thần Niên không nhìn Phong Quân Dương, trong đầu ráp lại bức bản đồ Giang Bắc, thành trì lớn nhỏ đều ở trong đầu nàng. Nàng nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi mới lên tiếng: “Mộ Dung Hằng đi về phía Tây là ở đâu nhỉ? Lam Đồng?”.
“Trước là Tân Dã, mới tới Lam Đồng.” Phong Quân Dương cười, “Sau đó tấn công Vũ An, từng bước từng bước đến gần Thanh Châu”.
Thần Niên cân nhắc một lát, lắc đầu nói: “Không đâu, nếu thiếp là Thác Bạt Nghiêu, có lẽ sẽ không đến Vũ An, tiếp đó chỉ chuyên tâm đi về phía Nam, đoạt được Thái Hưng. Gã Tây tiến không phải vì tấn công chàng mà là vì phòng bị chàng”.
Phong Quân Dương sững người, ánh mắt bỗng chăm chú hơn vài phần.
Thần Niên nhìn chàng chằm chặp, trầm giọng hỏi: “A Sách, chàng có muốn đoạt lấy Tiên Thị, giống như Thánh Võ hoàng đế, nhất thống thiên hạ?”.
Sức hấp dẫn của bốn chữ “nhất thống thiên hạ” này thực sự quá lớn, nhất là với nhân vật như Phong Quân Dương, càng làm chàng nhiệt huyết sôi trào, có điều lý trí vẫn còn đó, chàng chỉ bình tĩnh hỏi Thần Niên: “Muốn thì sao, mà không muốn thì sao?”.
Thần Niên đáp: “Nếu muốn, ngồi trên núi xem hổ đánh nhau cái đã, chờ khi Tiên Thị và Thái Hưng hai hổ cắn nhau, con què con bị thương, xuất binh chặt đứt đường lui của Tiên Thị, làm ngư ông đắc lợi”.
Phong Quân Dương và phụ tá đã thảo luận việc này nhiều lần, giờ nghe Thần Niên cũng nói thế, bèn giải thích: “Thác Bạt Nghiêu cũng vì đề phòng chiêu này cho nên mới đích thân trấn thủ Tĩnh Dương, không chịu vào quan ải, sợ giống Trần Khởi của Bắc Mạc năm đó bị chúng ta chặn trong quan nội”.
Thần Niên lại khẽ nhướng mày, nói: “Chặn hay không chặn được Thác Bạt Nghiêu cũng không sao. A Sách, chàng chẳng phải cũng nói hai thế lực cũ mới của nội bộ Tiên Thị đang đấu tranh kịch liệt sao? Đến lúc đó, chỉ cần Thác Bạt Nghiêu đại bại, vậy là đủ rồi. Chúng ta lại nghĩ cách chia rẽ nội bộ Tiên Thị tự tranh đấu với nhau, làm Thác Bạt Nghiêu không ngồi yên trên vương vị, làm Tiên Thị của gã phải đổi chủ”.
Phong Quân Dương nghe thế dao động, lập tức hỏi: “Nàng có chủ ý gì?”.
“Thiếp vẫn chưa có chủ ý gì, có điều, dần dần sẽ có thôi. Nhưng trên người thiếp vẫn còn huyết thống của vương tộc Thác Bạt, cũng có tư cách kế thừa vương vị Tiên Thị đấy.” Thần Niên nói xong, lại vui đùa bảo, “A Sách, chàng mưu ma chước quỷ đầy bụng, dứt khoát nghĩ một cách thật hay, để thiếp làm nữ chủ Tiên Thị là được”.
Phong Quân Niên bật cười, kéo nàng vào lòng, cười hỏi: “Thần Niên, nàng đang khen hay đang mắng ta đấy?”.
Thần Niên ngoái lại nhìn chàng, mặt lạnh tanh nói: “Không khen cũng chẳng mắng, chỉ nói thật thôi”.
Vừa mới dứt lời, chính nàng cũng không nhịn được bật cười.
Phong Quân Dương thấy nàng tươi cười tuyệt đẹp, trong lòng chỉ thấy ngẩn ngơ, bất thình lình sợ tất cả chỉ là một cơn ảo mộng, không biết một khắc nào đó tỉnh lại, nàng sẽ biến mất không còn dấu vết. Chàng bất giác siết chặt hai tay, ôm chặt thân thể mềm mại của nàng hơn nữa. Thần Niên cảm thấy chàng dùng thêm lực, có phần kinh ngạc, ngửa mặt lên nhìn chàng, ngạc nhiên gọi: “A Sách”.
“Ừ” Phong Quân Dương lên tiếng, đột nhiên bế nàng lên, đi vào trong phòng ngủ.
Mãi đến khi bị chàng đè lên giường, Thần Niên mới nhận ra chàng muốn làm gì, bất giác xấu hổ, vội vàng đẩy chàng ra, thấp giọng nói: “A Sách, A Sách, giờ vẫn chưa đến giờ ngủ”.
“Nhưng trời đã tối rồi”.
Phong Quân Dương cởi áo nàng ra, đôi môi nhiệt tình lướt dọc theo phần cổ lộ ra của nàng xuống thẳng phía dưới. Nàng giãy ra không được, chẳng mấy đã đối diện chàng. Trán chàng kề sát trán nàng, hơi thở quấn bện, thấp giọng hỏi nàng: “Thần Niên, nàng có muốn ta không?”.
Thần Niên dùng hành động trả lời, chủ động hôn môi chàng, hai chân quấn lên hông chàng, nỉ non: “A Sách…”.
Không ngờ Phong Quân Dương không thuận theo cũng không buông tha, hơi nhích người lên né nàng, chỉ khàn giọng hỏi: “Nàng có muốn ta không?”.
Trong mắt nàng bất giác gợn lên một tầng hơi nước, trong vẻ nôn nóng lại đượm vài phần vô tội, nũng nịu nói: “A Sách, chàng lại bắt nạt thiếp!”.
Bởi vì ẩn nhẫn, trán Phong Quân Dương đã túa ra một lớp mồ hôi, nhưng vẫn kiên trì hỏi nàng: “Thần Niên, nàng có muốn ta không?”.
Thấy làm nũng không xong, tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tuấn tú của chàng, thản nhiên đáp: “Muốn, rất muốn”.
Còn chưa dứt lời, chàng đã nặng nề quấn lấy cơ thể nàng…
Chàng tham lam không thôi, quấn quýt không ngừng, thể lực nàng không còn tốt như trước nữa, đã bại trận xin tha từ lâu. Nhưng chàng muốn nàng lâu như thế, làm sao dễ dàng buông tha.
Chàng hạ thấp người hôn lên tấm lưng đã ướt đẫm mồ hôi của nàng, khàn giọng thì thầm bên tai nàng: “Thần Niên, ta rất nhớ nàng, nhớ đến phát điên. Nàng chịu trở về, cho dù là về gạt ta, ta cũng cảm thấy vui mừng”.
Lời này đâm thẳng vào lòng Thần Niên, thân thể Thần Niên bất giác cứng lại, nhắm mắt một lát, dùng hết chỗ sức lực còn sót lại ngoái đầu hôn chàng, đôi môi cận kề, vấn vương khôn bỏ.
Thần Niên đã mệt đến mức không nhúc nhích nổi ngón tay, Phong Quân Dương lại hồng hào cả mặt. Chàng gọi người chuẩn bị nước ở tịnh phòng, bế Thần Niên đi tắm xong lại bế nàng trở lại, thấy nàng hình như ngồi cũng không vững, không khỏi bật cười, ôm nàng vào lòng, mỉm cười trêu: “Thần Niên, lát nữa chúng ta cùng bù lại đêm động phòng hoa chúc được không?”.
Thần Niên nổi cáu, cúi đầu cắn vào tay chàng, không ngờ còn chưa dùng sức đã lại nhả ra.
Phong Quân Dương lấy làm lạ, không nhịn được hỏi: “Sao không cắn nữa?”.
Thần Niên lại tội nghiệp nhìn chàng: “Cắn rồi, nhưng mà hết sức”.
Phong Quân Dương sững người, lập tức lại bật cười ha ha.
Hôm sau chính là ngày lại mặt của Thần Niên, dù không thích Hạ Trạch nhưng nghĩ có thể gặp Diệp Tiểu Thất một lần, bởi vậy từ sáng sớm nàng đã cùng Phong Quân Dương đến Hạ phủ. Hạ Trạch đón phu thê hai người từ ngoài cửa, liếc mắt nhìn Thần Niên một cái rồi mới cười bảo Phong Quân Dương: “Quân Dương, sau này đệ không thể gọi ta là Hạ Thập Nhị được nữa rồi, phải gọi là đại cữu ca mới đúng!”.
Phong Quân Dương nghe nói thế chỉ cười nhạt, Thần Niên lại sẵng giọng: “Thập Nhị ca đừng ăn nói không suy nghĩ thế nữa, vương gia không thích ngôn hành lỗ mãng đâu”.
Nụ cười của Hạ Trạch liền cứng đờ, ngay lập tức trỏ tay vào Thần Niên, cười nói với Phong Quân Dương: “Xem kìa, đúng là con gái hướng ngoại, vừa mới gả cho người ta một cái là đã một lòng bênh vực phu quân rồi”.
Phong Quân Dương nói: “Xuất giá tòng phu, vốn nên là thế”.
Hạ Trạch không nói gì chỉ cười gượng gạo, mời hai người vào trong phủ. Thần Niên một lòng nghĩ đến Diệp Tiểu Thất, ngồi được một lát bèn nhắc nhở Hạ Trạch muốn gặp Diệp Tiểu Thất. Hạ Trạch cũng rất thẳng thắn, sai người đưa Diệp Tiểu Thất đến, lại quay sang nhìn Phong Quân Dương, cười như có như không hỏi: “Đệ cũng biết tên này chứ nhỉ?”.
“Vài năm trước đã gặp ở Thanh Châu hai lần, xem như là biết.” Phong Quân Dương cười nhạt, lại nói: “Hạ Thập Nhị, hai ta ngồi không nhàm chán, chi bằng đến thư phòng làm ván cờ?”.
Hạ Trạch cười đáp: “Được”.
Sau khi hai người họ đến thư phòng phía sau chơi cờ, Thần Niên liền một mình ngồi chờ gặp Diệp Tiểu Thất.