Giang Bắc Nữ Phỉ

Chương 219: Việc quân cơ không nề Dối trá




Các đội nghĩa quân tập hợp lại là vì muốn chống lại Tiên Thị, chỉ hận không thể ngay lập tức tiêu diệt đại quân Tiên Thị mới tốt, lời Trịnh Luân nói ra đừng nói là đám Phương Huân không ủng hộ, ngay cả Linh Tước cũng đôi chút nghe không lọt tai. Trịnh Luân nhìn ra tâm tư của họ, không muốn nhiều lời, chỉ hỏi Linh Tước: “Lúc các người lên núi, có từng gặp lính gác ngầm của người Tiên Thị không?”.
Linh Tước mỉm cười, nói: “Gặp hai người Tiên Thị, có điều đã bị bọn muội xử lý sạch sẽ lâu rồi”.
Trịnh Luân nói: “Loại lính gác ngầm trong quân sẽ không chỉ phái một hai kẻ, bên trong còn có những mánh lới liên hệ đặc hữu, một khi kinh động, tin tức sẽ truyền lại trong quân rất nhanh”.
Tất cả đều là người trong giang hồ, đều không hiểu cận kẽ việc hành quân đánh giặc, nghe Trịnh Luân nói vậy mới biết hành tung của mình e đã bại lộ. Linh Tước nghĩ ngợi, bàn bạc với mọi người: “Chi bằng chúng ta xuống núi trước, quay về bàn bạc lại việc tấn công Trung Sơn”.
Đám Phương Huân cũng không có điều dị nghị, đều gật đầu đồng ý. Linh Tước phân vân một chút, lại hỏi Trịnh Luân: “Trịnh đại ca, huynh có muốn xuống núi cùng bọn muội không?”.
Tuy là hàm ý nói, nhưng trong giọng nói lại có một chút mong đợi, Trịnh Luân đột nhiên nhớ đến Thần Niên, nếu giờ phút này nàng cũng đứng trước mặt hắn, cũng sẽ nói với hắn như thế, cũng gọi hắn một tiếng “đại ca” thì sao? Hắn vốn không muốn đồng hành với những người này, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu, nói: “Đi thôi”.
Ai nấy nghe xong đều phấn khởi, đi xuống phía chân núi. Đám Phương Huân lại càng biết điều trốn ra xa, để chỗ cho Linh Tước và Trịnh Luân nói chuyện. Linh Tước cảm kích Trịnh Luân che giấu thân phận giúp mình, nói nhỏ: “Đa tạ”.
Trịnh Luân chưa lên tiếng, chỉ nhìn cô từ trên xuống dưới hai cái. Lần trước gặp cô, hắn nhớ vóc người cô cũng chỉ tầm tầm, lần này gặp lại lại cảm thấy hình như cô cao hơn rất nhiều. Linh Tước thấy hắn quan sát mình, bất giác bật cười, lén nhấc chân lên với hắn, để hắn nhìn giày của mình, hạ giọng giải thích: “Chủ ý của Ôn đại ca đấy, trong giày độn thêm chút đồ này nọ. Dù làm thế nhưng hình như vẫn thấp hơn Thần Niên, có điều không đứng cùng nhau, người khác cũng không nhận ra rõ lắm”.
Trịnh Luân khẽ gật đầu, không nói gì nữa.
Linh Tước là người tính tình ngay thẳng, không giữ được lời, cầm lòng không đặng hỏi hắn: “Ngài muốn đi đâu thế? Sao lại đến đây?”.
Trịnh Luân không đáp, ngược lại còn hỏi cô: “Các cô hiện có bao nhiêu nhân mã?”.
“Tất cả các đội nhân mã tập hợp lại đã sắp được hơn chín nghìn người.” Linh Tước đáp, cô nói đến đây khó tránh khỏi có phần hơi đắc ý, lại hỏi, “Trịnh tướng quân, giờ ngài không hoài nghi tôi là gian tế của Tiên Thị nữa chứ?”.
Trịnh Luân mỉm cười, khẽ lắc đầu, dừng lại một lát, bỗng đâu nói nhỏ: “Cô ấy cũng không tốt tính, đối xử với người của mình thì ôn hòa chứ với người ngoài có nhu có cương, bị chọc giận cô ấy còn có thể đâm người. Nếu cô muốn giả dạng cô ấy, lúc nói chuyện với họ Phương kia phải kiên cường thêm một chút”.
Linh Tước nghe thế ngẩn người, giờ mới vỡ lẽ ra Trịnh Luân nói về Thần Niên rất đúng. Trịnh Luân nói xong, bản thân cũng thấy hối hận, vô thức bước nhanh hơn, đi lên phía trước. Lúc đi đến sườn núi thì chợt nghe Đại Ngốc nói: “Xem kìa, có binh Tiên Thị từ trong thành ra rồi”.
Mọi người nhìn xuống chân núi, chỉ thấy một đội binh sĩ Tiên Thị đã từ trong thành đi ra, xem phương hướng thì đúng là muốn lên núi bên này, hiển nhiên là bị Trịnh Luân nói trúng phóc, trong thành nhận được tin của lính gác ngầm, lại đây xem xét tình hình. Phương Huân nhìn Linh Tước, hỏi: “Tạ đại đương gia, làm sao bây giờ?”.
Linh Tước vô thức muốn hỏi ý kiến Trịnh Luân, nhưng bất chợt nhớ lại lời nhắc nhở của hắn ban nãy, vội nhịn xuống, cân nhắc một phen, trầm giọng đáp: “Đừng đánh rắn động cỏ, tránh bọn chúng trước đã”.
Cô nói xong rồi, liếc mắt nhìn trộm Trịnh Luân, chỉ thấy hắn gật đầu vô cùng kín đáo. Tất cả vội tìm một đường khác xuống núi, đợi xuống chân núi rồi, Trịnh Luân khước từ lời mời của bọn Linh Tước, dẫn theo thân vệ lập tức đi về hướng Nam, Linh Tước và đám Phương Huân lại vòng về phía Tây núi, quay lại chỗ đóng quân của nghĩa quân.
Ôn Đại Nha đang ở trong doanh trại chờ Linh Tước, thấy cô về vội vã hỏi tình hình trong thành Trung Sơn. Linh Tước nói tóm tắt, còn nói cả chuyện gặp Trịnh Luân. Ôn Đại Nha nghe xong, im lặng suy ngẫm một lúc lâu nhưng vẫn không đoán ra Trịnh Luân tại sao lại xuất hiện ở đây, không khỏi thở dài: “Nếu đại đương gia ở đây thì tốt rồi, cô ấy thông minh như thế, không cần hỏi cũng biết ngay họ Trịnh kia đến từ đâu, định đi đâu, đi làm gì”.
Mấy ngày nay Linh Tước đóng giả Thần Niên, cảm thấy rất trầy trật, hơn nữa nghĩa quân tụ họp ngày càng nhiều, tuy đều là để chống lại Tiên Thị nhưng vốn không đồng lòng như thế, ngộ nhỡ bị người ta nhận ra cô là hàng giả, nhất định sẽ gặp phải những chuyện không thể lường đến. Nghĩ đến mấy thứ này, Linh Tước bất giác cũng sầu não, nhỏ giọng: “Không biết phải xảy ra tình huống nào mới có thể tìm được Thần Niên”.
Ôn Đại Nha lại hỏi cô: “Rốt cuộc có đánh thành Trung Sơn không?”.
Linh Tước nghĩ ngợi, cắn răng nói: “Phải đánh, nếu không không thể lập uy”.
Ôn Đại Nha nhíu mày suy nghĩ một lát ra sức vỗ đùi đánh đét, nói: “Đánh thì đánh! Vì chuyện ở Nghi Bình, họ Trịnh luôn mặt không ra mặt, mũi không ra mũi với đại đương gia của chúng ta, lời hắn nói chưa chắc đã đúng, không cho chúng ta đánh núi Trung Sơn, không biết đang có tính toán gì nữa!”.
Hai người bàn bạc định đoạt xong, triệu tập các thủ lĩnh nghĩa quân lại, thương thảo việc tấn công thành Trung Sơn. Thủ lĩnh nghĩa quân đa số xuất thân giang hồ, luận võ công tất nhiên là không thành vấn đề, nhưng nói đến hành quân đánh giặc lại chẳng có mấy ai hiểu biết. Cả tốp người họp bàn thảo luận đến nửa đêm, cuối cùng định ra kế sách, ai nấy nhận nhiệm vụ của mình rồi mới tản đi.
Hôm sau, Phương Huân theo kế hoạch dẫn theo ba nghìn nhân mã đi tấn công thành Trung Sơn, đánh chỉ chốc lát rồi làm bộ tháo chạy. Ai ngờ người Tiên Thị vốn không mắc mưu, Phương Huân xông lên công thành, người Tiên Thị phản kích từ trên thành, Phương Huân tháo chạy, chúng cũng không đuổi theo. Giằng co hơn nửa ngày như thế, người Tiên Thị không tổn thất là bao, nhưng Phương Huân lại thiệt hại vài trăm nhân mã.
Tình hình này kém rất xa so với dự liệu lúc trước, mọi người đều thất vọng, không biết phải làm thế nào cho phải. Trong đó có người tính khí nóng nảy, kêu to: “Sao phải lằng nhằng như thế, không bằng tất cả chúng ta xông lên, ta không tin chúng ta nhiều người thế này lại không đánh được một thành Trung Sơn!”.
Những thủ lĩnh nghĩa quân đó phần lớn là mãng phu hữu dũng vô mưu, bị hắn nói thế cũng nhao nhao đòi chiến, Linh Tước nhất thời đâm lao phải theo lao, đành phải kiên trì đến cùng hạ quân lệnh. Nhưng công thành không thể so sánh với dã chiến, trong thành lại là quân đội chính quy của Tiên Thị, há lại không bằng đám nghĩa quân vừa mới hợp lại. Đám Linh Tước dẫn quân vây quanh thành Trung Sơn đánh nhiều ngày, không những không thể đánh hạ thành trì mà ngược lại còn dẫn dụ cả viện quân Tiên Thị đến.
Linh Tước cũng thấy luống cuống, nhưng Ôn Đại Nha vẫn còn trấn định, trước kia hắn chuyên quản quân nhu lương thảo trong Tụ Nghĩa trại, biết rõ tầm quan trọng của mấy thứ này, bèn nghĩ cách đi tập kích lương thảo của viện quân Tiên Thị. Nghĩa quân giờ đã sắp đến đường cùng, chỉ có thể dốc sức cứu vãn, Linh Tước tự mình dẫn theo hai nghìn tinh tráng vòng ra phía sau quân cứu viện của Tiên Thị, đi tập kích lương thảo của đối phương.
Không ngờ người Tiên Thị đã có chuẩn bị trước, chỗ lương thảo cũng có quân đội hùng hậu canh gác, nghĩa quân lại thảm bại, Linh Tước liều sống liều chết dẫn mấy trăm tàn quân chạy về, còn chưa kịp thở đã bị các thủ lĩnh nghĩa quân chỉ trích.
Phương Huân chất vấn đầu tiên, nói: “Chúng ta tin tưởng bản lĩnh của đại đương gia, nên mới đưa cô lên làm thủ lĩnh nghĩa quân của chúng ta, là phó thác toàn bộ tính mạng của bản thân và gia đình cho cô, nhưng giờ chưa giết được bao nhiêu tên Tiên Thị mà quân ta lại hao tổn quá nửa. Tạ đại đương gia, dù sao cô cũng phải nói gì với chúng ta đi chứ?”.
Hắn vừa dứt lời, lập tức đã có vài vị thủ lĩnh hưởng ứng. Linh Tước thân mang vết thương, người lại mệt mỏi, toàn bộ đều nhờ vào sự ngoan cường mới cắn răng cố chống cự ở đây, lạnh giọng hỏi: “Thắng bại là chuyện thường tình nhà binh, hơn nữa đánh Trung Sơn không phải chủ ý của mình ta, trước đó Phương thủ lĩnh chính là người chủ chiến nhất, giờ lại muốn ta nói gì?”.
Phương Huân đã nghi ngờ thân phận của Linh Tước từ lâu, nghe thế cười nhạt ha ha hai tiếng, nói: “Được! Cho dù chúng ta không so đo thắng bại, nhưng có một chuyện Phương mỗ lấy làm khó hiểu, nghe nói lúc Tạ đại đương gia ở Tụ Nghĩa trại không có thói quen che mặt, chẳng biết tại sao giờ lại khăn đen che mặt sùm sụp suốt ngày, cô đang sợ điều gì?”.
Linh Tước nghe thế cứng đờ cả người, lạnh giọng quát hỏi: “Phương Huân, ngươi có ý gì?”.
Phương Huân chậm chạp đáp: “Không có ý gì, chỉ muốn biết tại sao vị Tạ đại đương gia này không dám cho người khác xem mặt thật, hay vì bộ mặt này không thật nên mới không dám?”.
Hắn đã nói đến nước này, rõ ràng là đang nói “Tạ Thần Niên” trước mắt là giả. Linh Tước dù gì vẫn còn trẻ, vừa tâm thần hoảng loạn, lại nhất thời bị hắn hỏi khó, vẫn là Ôn Đại Nha phản ứng lanh lẹ, lập tức cả giận nói: “Họ Phương, ngươi đừng ngậm máu phun người! Ôn Đại Nha ta từ núi Thái Hành này đi ra, ngươi đi hỏi xem, Ôn Đại Nha ta có phải giả mạo không! Còn cả Đại Ngốc, chỉ bằng thân thể này của y, còn cả hai thanh búa đá, ai có thể giả mạo?”.
Phương Huân cười khẩy, tiến một bước lại gần Linh Tước cưỡng ép cô, nói: “Có phải ngậm máu phun người hay không, mời vị Tạ đại đương gia này lộ mặt với chúng ta đi!”.
Ôn Đại Nha và Đại Ngốc vội đứng ra, chắn trước người Linh Tước. Đúng lúc này, trên gốc cây bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng cười giễu cợt, chợt nghe một giọng nói trong trẻo vui tai hỏi: “Lộ mặt thật là có thể phán đoán thật giả ư? Các hạ này, chẳng lẽ ngươi từng gặp Tạ Thần Niên?”.
Ai nấy đều cả kinh, nhất tề ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên ngọn cây chẳng biết từ khi nào đã có thêm một nữ tử áo xanh, chưa quá đôi mươi, thân hình duyên dáng, dung mạo xinh đẹp, liếc mắt nhìn một cái, tựa như tiên tử thần nữ, làm kẻ khác kinh tâm động phách.
Đám người Phương Huân đều sửng sốt, bọn Ôn Đại Nha và Linh Tước lại vui mừng kinh ngạc vạn phần, đồng thanh kêu lên: “Đại đương gia!”.
Thần Niên nhảy từ trên cây xuống, nhẹ nhàng dừng lại trước mặt Phương Huân, hỏi: “Phương Huân, Phương thủ lĩnh, phải không?”.
Phương Huân bị phong thái của nàng làm cho chấn động, vẫn còn đang trố mắt, đáp: “Phải”.
Thần Niên lại hỏi: “Nếu ta nói ta là Tạ Thần Niên, Phương thủ lĩnh có tin không?”.
Phương Huân cũng coi như có bản lĩnh, giờ đã hồi phục tinh thần, nghe thế liền đáp: “Nói suông không bằng chứng, phải chứng minh một chút mới được”.
Thần Niên lại hỏi: “Chứng minh thế nào?”.
Phương Huân nói: “Nghe nói Tạ đại đương gia tuy còn trẻ tuổi nhưng võ công siêu phàm, chi bằng các hạ đấu với Phương mỗ đôi chiêu, nếu có thể thắng Phương mỗ, mỗ sẽ tin cô là Tạ đại đương gia”.
Nhưng Thần Niên nghe xong lại lắc đầu: “Không được, ngươi là thủ lĩnh nghĩa quân đến cậy nhờ ta, ta làm ngươi bị thương sẽ ảnh hưởng đến hòa khí”. Nàng nói xong, với tay lại chỉ gốc đại thụ mình ẩn thân phía sau, cười hỏi Phương Huân, “Phương thủ lĩnh, ta thấy ngươi cũng dùng đao, mạo muội hỏi ngươi một câu, có thể dùng một đao chém đứt thân cây kia không?”.
Cái cây nọ là đại thụ nhiều năm, to chừng hai người ôm, trừ phi là trời sinh thần lực, bằng không vốn không thể một đao chặt đứt. Phương Huân nhìn một cái, đáp: “Không thể”.
Thần Niên cười nhạt, nghiêng đầu nói với Linh Tước: “Đưa đao cho ta”.
Linh Tước vội tháo bội đao đưa tới, Thần Niên đón lấy, rút đao ra khỏi vỏ, quay lại nhìn thoáng qua đại thụ, nhưng lại lấy đao chỉ vào mấy người đang đứng bên cạnh cây, cười nói: “Tránh ra, lát nữa đừng để nó đè bị thương”.
Mấy người kia nửa tin nửa ngờ tránh xa chỗ đó, Thần Niên đủng đỉnh đi đến dưới tàng cây, nhìn ngó xung quanh thân cây rồi đột nhiên giơ đao vung tay, chém thật mạnh xéo thân cây, thật sự dùng một đao chém đứt gốc đại thụ đó.
Gốc đại thụ đứng một lát rồi mới đổ rầm xuống đất. Thần Niên nhún người nhảy lên nửa gốc cây còn lại, quét mắt nhìn mọi người một lượt, nói to: “Ta chính là Tạ Thần Niên của Giang Bắc, trước đó vì có việc quan trọng bên mình nên mới không thể không nhờ Linh Tước cô nương đóng giả ta làm việc, chính là vì để mau chóng triệu tập nghĩa quân, không chậm trễ nghiệp lớn chống lại Tiên Thị. Hiện giờ nếu còn ai hoài nghi thân phận của ta, cứ bỏ đi là được”.
Mọi người trong sân đều bị một đao của Thần Niên làm sững sờ, lặng ngắt như tờ, ngay cả Phương Huân cũng không nói năng nữa, quên cả truy cứu việc Linh Tước đóng giả Thần Niên.
Thần Niên cười một cái, lại nói: “Nếu không ai đi, vậy phải nghe ta chỉ huy. Mọi người nghe kĩ đây, ta cho các người thời gian nửa canh giờ chuẩn bị chiến đấu, nửa canh giờ sau, chúng ta lại đi tập kích đại doanh lương thảo của Tiên Thị!”.
Nghĩa quân vừa mới thảm bại trở về, lại muốn đi tập kích Tiên Thị tiếp, ngay tức thì có kẻ không nhịn được lên tiếng hỏi: “Vì sao lại phải đi?”.
Thần Niên nhìn về phía người nọ, hỏi: “Ngươi cảm thấy chúng ta không nên đi?”.
Người nọ nói thẳng: “Đúng”.
Thần Niên mỉm cười, giải thích: “Ta đoán người Tiên Thị cũng nghĩ giống như ngươi. Tiên Thị vừa mới đánh bại quân ta, chắc chắn nghĩ rằng chúng ta khiếp đảm sợ chiến, chỉ có chạy trối chết về đằng xa chứ sao dám quay lại đánh lén bọn chúng. Chúng đã nghĩ vậy, tất phòng bị lơi lỏng, chúng ta làm theo cách ngược lại, đánh cho bọn chúng không kịp trở tay”.
Mọi người giờ mới hiểu ra, cùng kêu vang đồng ý, tự mình lui xuống chuẩn bị. Ôn Đại Nha và Đại Ngốc tìm được cơ hội, lập tức vây lấy Thần Niên. Ôn Đại Nha càng không ngừng dụi mắt, nói với Đại Ngốc: “Đệ tát ta một cái, xem có phải ta đang nằm mơ không?”.
Đại Ngốc giơ bàn tay to như cái quạt hương bồ lên, suýt nữa tát cho Ôn Đại Nha ngã xuống đất, Ôn Đại Nha cũng không giân, chỉ cười hì hì nói: “Không phải nằm mơ, không phải nằm mơ”.
Hắn nói thế, mắt lại không ngăn nổi đỏ lên.
Thần Niên có thể gặp lại họ cũng thấy vui mừng, giơ nắm tay đấm một cái lên bả vai Ôn Đại Nha và Đại Ngốc, lại xoay người sang nhìn Linh Tước, thấy vết thương của cô cũng không đáng ngại, giờ mới yên tâm, lấy kim sang dược trong ngực ra, nói: “Đi, tìm một chỗ nào đó, ta băng bó vết thương cho cô”.
Hai cô tìm một chỗ không có người, Thần Niên băng bó cẩn thận cánh tay bị thương của Linh Tước, nói: “Cứ thế trước đã, sau này sẽ xin ít thuốc xóa sẹo của đạo trưởng, bôi lên trên”.
Linh Tước luôn trầm mặc không nói, giờ mới đột nhiên hỏi nhỏ: “Đại đương gia, cô cũng không muốn dây vào việc này, phải không?”.
Thần Niên nghe thế sững người, một lúc sau mới cong môi cười, cẩn thận kéo tay áo xuống cho Linh Tước, nhẹ giọng nói: “Đừng nghĩ nhiều, nếu ta không muốn thì không ai có thể ép buộc ta. Giờ nếu ta đã đến đây thì sẽ không phụ sự tín nhiệm của mọi người. Cố nghỉ ngơi cho khỏe đi, lát nữa còn trận ác chiến phải đánh nữa đấy”.
Rất nhanh, cac đội nhân mã đã chuẩn bị xong. Thần Niên dẫn Linh Tước đến hành lễ với mỗi người trong đám thủ lĩnh Phương Huân, xem như nhận lỗi, sau đó trước mặt mọi người lấy một chiếc khăn đen ra che kín mặt, nói đùa: “Lần này mọi người phải nhìn cho rõ nhé, lát nữa đừng nhầm ta với Linh Tước đấy”.
Dung mạo nàng xinh xắn, vốn dễ giành được thiện cảm của người khác, tính tình lại sảng khoái hào phóng nhường này, càng làm cho người ta yêu mến. Ai ai nghe thế đều cười ha ha, trái lại đã bỏ qua hết những điều không vui lúc trước. Chờ khi mọi người cười xong, Thần Niên mới tắt nụ cười, nghiêm mặt nói: “Chiến dịch lần này quyết định tồn vong sinh tử của nghĩa quân ta, mong chư vị bỏ qua ân oán cũ, đồng tâm hiệp lực, anh dũng giết địch, giương cao uy phong quân ta!”.
Tất cả cùng đồng thanh dạ ran, giọng vang sơn cốc. Thần Niên thúc ngựa đi trước, dẫn nghĩa quân quay lại đánh đại doanh lương thảo của viện quân Tiên Thị. Nhân mã Tiên Thị vừa mới giành thắng lợi, quả nhiên phòng bị lỏng lẻo, Thần Niên đột nhiên quay lại chém giết, đánh cho bọn chúng không kịp trở tay, một mồi lửa lớn thiêu sạch sành sanh đồ quân nhu lương thảo của bọn chúng.
Ôn Đại Nha đau lòng muốn chết, giậm chân bình bịch nói: “Ôi giời ơi, sao lại đốt hết? Bao nhiêu thứ như thế, chúng ta dùng cũng được chứ sao?”.
Thần Niên cười nói: “Cần mấy thứ này làm gì? Thứ chúng ta cần là thành Trung Sơn kìa”.
Mọi người nghe mà sửng sốt, Phương Huân lại càng không dằn nổi lòng, hỏi: “Tạ đại đương gia, chúng ta vẫn đi tấn công thành Trung Sơn?”.
Thần Niên gật đầu, nói: “Viên quân Tiên Thị rất nhanh sẽ đến, mọi người đừng rề rà, lột hết trang bị quân phục của Tiên Thị, mau chóng lui quân”.
Tuy mọi người không biết nàng cần quân phục Tiên Thị làm gì, nhưng vẫn theo lời cướp rất nhiều quân phục loan đao này nọ của Tiên Thị, Thần Niên lại bắt sống mấy binh lính Tiên Thị rồi mới dẫn nghĩa quân nhanh chóng rút vào trong núi. Chờ khi nghĩa quân rút đến một nơi an toàn, Thần Niên mới lệnh cho đại quân hạ trại nghỉ ngơi, dặn Ôn Đại Nha tìm người biết nói tiếng Tiên Thị trong quân.
Vì phía Bắc Ký Châu là Tuyên Châu, nơi đó có rất nhiều thương nhân Tiên Thị, trong quân cũng có vài người biết tiếng Tiên Thị, Ôn Đại Nha chẳng mất bao thời gian đã tìm cho Thần Niên hai người nói tốt nhất, bảo: “Đại đương gia, tìm đến cho cô rồi đây”.
Thần Niên liếc mắt nhìn hai người nọ, ra lệnh: “Các ngươi dẫn mấy tên binh lính Tiên Thị này ra thẩm vấn, hỏi danh tính, cấp bậc, tuổi tác, dáng vẻ của tướng lĩnh viện quân Tiên Thị, dẫn theo bao nhiêu nhân mã”.
Hai người kia vội lĩnh mệnh mà đi, một lát sau đã hỏi ra được hết những chuyện đó. Tuy có binh lính Tiên Thị không chịu khai thật, nhưng vì chia vài người ra để hỏi riêng, so lại cũng có thể phân được thật giả.
Phương Huân tuy là kẻ ba gai, nhưng đầu óc cũng tính nhanh hơn người khác, thấy Thần Niên làm như vậy đã láng máng đoán được dụng ý của nàng, không nhịn được hỏi: “Tạ đại đương gia, người muốn giả mạo binh mã Tiên Thị trà trộn vào thành Trung Sơn?”
Thần Niên cười, gật đầu nói: “Đúng thế, viện quân Tiên Thị mất lương thảo, chỉ có thể lui giữ thành Trung Sơn. Việc chúng ta phải làm là bắt kịp trước khi chúng tiến vào thành Trung Sơn, để chúng không có chỗ để đi”.
Phương Huân phân vân nói: “Chủ ý này tất nhiên không tồi, nhưng trong thành vốn có bốn năm nghìn quân canh gác, không ít hơn nhân mã của chúng ta hiện giờ là bao, cho dù có thể đóng giả viện quân Tiên Thị trà trộn vào thành, nhất thời nửa khắc e là cũng không đoạt được thành. Hơn nữa, người Tiên Thị còn có hai vạn viện quân theo sau sắp tới, chúng ta đoạt được thành, cũng không thủ được thành!”.
Tất cả những điều này Thần Niên đều đã từng nghiêm túc suy nghĩ, thấy mọi người vẫn còn nghi vấn, đành giải thích: “Chỉ trông vào mấy người chúng ta, tất nhiên là không thể được việc, cho nên còn cần mượn danh người khác. Tiết Thịnh Hiển của Ký Châu là một kẻ nhát gan, ngay cả giao đấu với Tiên Thị cũng không dám, tên của y là vô dụng. Có cái, Thanh Châu tuy bại bởi Tiên Thị ở sông Tử Nha, nhưng lại lấy ít đấu nhiều, dù bại vẫn vinh, chúng ta muốn mượn là mượn danh nghĩa của quân Thanh Châu…”.
Nàng nói tỉ mỉ dự tính của mình với mọi người, ai nấy giờ mới hiểu ra, đều khen diệu kế, Phương Huân lại càng bội phục Thần Niên sát đất, nói: “Không dối gạt người, trước kia chỉ nghe uy danh của Tạ đại đương gia, còn tưởng mọi người thổi phồng nói quá, giờ vừa gặp mới biết Tạ đại đương gia danh bất hư truyền, quả là bậc anh thư”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.