Mở đầu
Đêm đó Bắc Gia Châu trời đổ mưa, Giang Dạ Vũ nằm mơ.
Anh mơ thấy Sở Sở mặc váy xanh dài, quay đầu lại ngạc nhiên nhìn mình, cô nói: “Giang Dạ Vũ, anh biết mà, em yêu anh suốt mười năm.”
Trong mơ, vẻ mặt cô đầy đau thương, trong mắt lại rơi lệ, thoáng chốc khiến anh chẳng phân rõ hết thẩy đây tột cùng là mơ hay là thật. Giang Dạ Vũ bật dậy khỏi giường, xoay người bật ngọn đèn màu vàng nhạt bên đầu giường, lắng nghe tiếng mưa “lách tách” ngoài cửa sổ, chợt nhớ ra đây là khung cảnh mà cô yêu thích nhất của nước Mỹ.
Giang Dạ Vũ nhớ rõ có một lần anh đến Seattle công tác, khi về máy bay trễ giờ, rạng sáng đã hơn ba giờ mới về đến nhà, nhìn Sở Sở dịch một cái ghế đến gần cửa sổ sát đất để chờ mình, mắt cười tựa trăng rằm, cô nói: “Có hai thứ mà em thích nhất, một là cảnh đêm, một là tiếng mưa rơi.”
Mà hai thứ đó đều là tên của anh.
Giang Dạ Vũ đưa tay cầm lấy đơn ly hôn trên ngăn tủ cạnh cửa sổ, ngày ngày anh thấy rất nhiều từ tiếng Anh, thế mà lúc này khi vừa đọc được ba chữ Hán này, anh lại cảm thấy nó chói mắt và xa lạ làm sao.
Anh tuyệt vọng khép mắt lại, ra sức ném đơn ly hôn xuống đất.
Mười năm ư? Anh cong khoé miệng, tự giễu mà cười.
Cô chẳng hề yêu anh dù chỉ là một giây.
Mùa thu năm 2001.
Mùa thu năm 2001, Sở Sở vô cùng quen thuộc với con đường từ nhà ga tới nhà Giang Dạ Vũ. Trước đình hoa quế nở, dù cho ban ngày cũng có thể ngửi thấy hương thơm đượm lòng người ấy, Sở Sở có hơi luyến tiếc đứng dưới tán cây chẳng nỡ cất bước.
“Sở Sở.” Người mẹ đứng bên kéo ống tay áo cô.
Bấy giờ Sở Sở mới khôi phục lại tinh thần, đỏ mặt cúi đầu, tiến lên vài bước lẳng lặng đứng trước biệt thự chờ người hầu bên trong ra mở cửa. Dư quang của Sở Sở liếc thấy ngón tay mẹ mình không tự chủ được cuộn lại, cha cô cũng cố gắng đứng thẳng lưng, đối mặt với vườn hoa biệt thự lộng lẫy cùng với gia đình cao quý tao nhã bên trong, ai nấy cũng đều căng thẳng như nhau.
Chỉ chốc lát sau, quả thật có người hầu áo quần tươm tất ra mở cửa: “Ôi, bà Giang đã chờ mọi người từ tận sáng, mau vào trong nào.”
Cả nhà Sở Sở cẩn thận bước trong đình viện, vừa tới cửa đương muốn thay giày thì bà Giang đã ra đón, bà ấy mặc chiếc áo sơ mi sọc ca rô sẫm màu dài đến đầu gối, tao nhã động lòng người. Bà ấy mỉm cười, ôm lấy Sở Sở: “Sở Sở thật khiến người ta rung động, càng ngày càng đẹp.”
Sở Sở ngượng ngùng cười, trên người bà Giang có một mùi hương dễ ngửi, cô lễ phép gọi bà Giang một tiếng: “Con chào mẹ đỡ đầu.”
Bốn người nói cười đi đến phòng khách, người hầu đã chuẩn bị sẵn trà và điểm tâm. Đang dịp Trung thu, bánh Trung thu xinh xắn cũng được xếp chồng lên với nhau, bà Giang mỉm cười hỏi Sở Sở thích vị nào, sau đó còn nói: “Con cầm hai cái hạt sen lòng đỏ trứng lên lầu chơi với anh đi con, anh con đang chơi game, bảo nó dẫn con đi chơi nhé!”
Sở Sở gật đầu nghe lời, bưng đĩa bánh cẩn thận bước lên lầu, căn phòng nằm ở trong cùng khu vực này chính là phòng của Giang Dạ Vũ, cô lau mồ hôi tay, nhẹ nhàng gõ cửa.
Không có ai trả lời, Sở Sở cũng không dám đánh tiếng gọi anh, lại thử gõ thêm vài lượt, sau cùng cô đành phải ngồi dựa xuống vách tường, đối diện cô là một khung cửa sổ sát đất sáng ngời, đúng lúc có thể nhìn thấy hồ nước bên ngoài biệt thự. Mấy hôm trước trời mưa, lúc này trên bầu trời là một màu xanh thẫm, ánh nắng rọi xuống, mặt hồ dao động lấp lánh, cảnh vật này không hề giống với nông thôn nơi mà cô đã trưởng thành.
Không biết đã bao lâu, Giang Dạ Vũ mở cửa phòng, anh kinh ngạc bắt gặp Sở Sở ngồi canh giữ trước cửa cùng với đĩa bánh ngọt bên cạnh. Sở Sở lập tức đứng dậy, ngượng ngùng cúi đầu, dè dặt nói: “Anh Giang, mẹ đỡ đầu bảo em đến tìm anh ạ.”
Nhìn tình hình trước mắt, Giang Dạ Vũ cũng đoán được phân nửa, cúi người bưng đĩa bánh ngọt lên, xoay người đi vào trong, thản nhiên nói: “Vừa rồi anh không nghe thấy, vào đi.”
Trước kia Sở Sở cũng từng bước vào phòng của Giang Dạ Vũ. Phòng của anh không giống với phòng của mấy nam sinh khác, sáng sủa rộng rãi, đồ đạc rất ngăn nắp. Trên bàn anh trưng bày những quả bóng rổ quý giá có chữ ký của các ngôi sao bóng rổ. Thế nhưng, anh chẳng bao giờ dán áp phích của các ngôi sao NBA khắp nơi, trong trí nhớ của Sở Sở, Giang Dạ Vũ vẫn luôn là sự tồn tại đầy thờ ơ lạnh lùng chẳng thể nào tiếp cận.
Giang Dạ Vũ bật màn hình máy tính lên, nhấp chuột mở “Hiên viên kiếm”, sau đó hỏi Sở Sở: “Chơi không? Anh dạy em.”
Vào lúc đó, một chiếc máy nhắn tin cũng đã là một sự xa xỉ đối với gia đình sống tại thôn nhỏ như Sở Sở chứ nói chi đến máy tính, cô trợn tròn mắt nhìn hình ảnh chiếu trên máy tính, bỗng chốc lắc đầu. Giang Dạ Vũ từ lâu đã quen thói nhát gan của cô, thái độ đầy cẩn trọng, bước đến mở giá sách ra, giọng điệu lạnh băng: “Thế thì đọc sách nhé?”
Sở Sở đoan chính ngồi trên ghế, vốn muốn lắc đầu, lại nhìn thấy sắc mặt của Giang Dạ Vũ đành nuốt nước bọt: “Dạ.”
Giang Dạ Vũ tiện tay rút quyển “Harry Potter và Hòn đá phù thuỷ” đưa cho cô, nom thấy vẻ mặt dè dặt nhận lấy, vô cùng trân quý mà mở ra của cô, anh lại thờ ơ lấy tập tài liệu ra tự mình làm bài, không hề muốn nói chuyện với cô.
Giang Dạ Vũ vốn chẳng ưa cả nhà Sở Sở. Nhà họ Giang từ bao đời nay đều là thế gia thương mại, cha anh là nho thương vang danh, mẹ anh là Phó Viện trưởng của bệnh viện lớn nhất tỉnh. Tám năm trước, trong một hoạt động tình nguyện nghề y của bệnh viện, mẹ anh đã đi đến thôn xa xôi nhất, nơi mà nhà Sở Sở đang ở. Bấy giờ Sở Sở năm tuổi đang phát sốt tiêu chảy, bệnh viện địa phương và các phương pháp dân gian đều không thể chữa khỏi. Đang lúc cả nhà bọn họ vô cùng tuyệt vọng, bà Giang đã kê lên một phương thuốc vô cùng hữu hiệu, chữa khỏi cho Sở Sở đang cận kề cái chết.
Mọi người lúc đó vô cùng chất phác, đặc biệt là người nông thôn, cả nhà Sở Sở đều gọi bà Giang là Bồ Tát sống của họ, bảo Sở Sở bái bà Giang làm mẹ đỡ đầu, cả đời phụng dưỡng như mẹ ruột của mình. Thật ra chuyện này chẳng hề hiếm gặp ở bệnh viện, bà Giang tính tình hiền lành, y thuật cũng giỏi, đã từng nhận rất nhiều con trai nuôi, con gái nuôi, thế nhưng đều là sự nhiệt tình nhất thời. Rất lâu sau, gia đình vẫn kiên trì vào tết âm lịch hằng năm, tết Đoan ngọ hay Trung thu đều đến thăm hỏi nhà bà Giang chỉ còn sót lại mỗi nhà Sở Sở.
Giang Dạ Vũ từ khi còn nhỏ đã sống trong sung sướng an nhàn, tính cách lạnh lùng, đều khinh thường nhà nông như rất nhiều người thành thị khác. Anh không lý giải nổi vì sao mẹ mình lại vô cùng vui vẻ trước sự thăm hỏi của gia đình này, anh chán ghét con gà vườn mà họ mang đến, kêu om sòm không thôi, lại còn làm bẩn nhà, còn có cả túi đậu phộng tươi mới đó, bên trên toàn là bùn đất.
Nghĩ đến đây, Giang Dạ Vũ nghiêng đầu liếc sang Sở Sở đang đoan chính ngồi đấy, cô đang mải mê, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào quyển sách trong tay. Cô tết một bím tóc nom trưởng thành, mặc một chiếc váy hoa đặt may trên trấn, vừa cuốn hút nhưng cũng thật khó coi.
Giang Dạ Vũ ăn một cái bánh quế hoa, đầu bếp biết rõ khẩu vị của anh nên không để thêm đường, thoang thoảng một mùi thơm nhàn nhạt. Ngẫm lại, mấy điều này chẳng can hệ đến anh, cô gái bần cùng đáng thương trước mặt này, cả đời này, anh với cô khác nhau một trời một vực. Nghĩ đến đây, anh không kiềm được có hơi cảm thông với Sở Sở, vì thế anh dửng dưng mở miệng: “Em có muốn ăn một chút không?”
Thế nhưng, Giang Dạ Vũ mãi mãi cũng chẳng biết được, đối với cả nhà Sở Sở lúc đó, gà vườn vừa béo vừa mềm cùng với túi đậu phộng tươi mới của nhà cô đã là đồ biếu tốt nhất rồi. Còn mấy bộ đồ đặt may mà bọn họ đang mặc cũng là mấy bộ đồ mà một năm bọn họ chỉ có thể mặc trong ba ngày này thôi. Vì để lên tỉnh sớm hơn, cả nhà Sở Sở đã xuất phát từ tận sớm tinh mơ, mỗi ngày xe buýt chỉ có một chuyến, sau đó còn phải di chuyển trên hai chuyến xe đò, mỗi lần như vậy, cả nhà lại phải tốn cả trăm đồng cho phí xe cộ, với bọn họ, đây là đã là sự chi tiêu mạnh tay nhất rồi.
Gia đình Sở Sở chỉ là một trong số những bệnh nhân mà bà Giang từng gặp, trên thế gian bao la này, thông thường sự gặp nhau giữa bệnh nhân và bác sĩ cùng lắm gói gọn trong việc kê đơn thuốc mà thôi.
Bọn họ ngàn dặm xa xôi đi đến nơi này không phải để nịnh bợ gia tộc giàu sang hơn mình như Giang Dạ Vũ đã nghĩ, mà chỉ là thành tâm thành ý cảm kích mẹ của anh đã cứu con gái bọn họ, cũng như đã cứu cả gia đình họ. Trong tám năm qua, mưa gió bão bùng nhưng bọn họ tuyệt đối chẳng thể nào quên.
“Cảm ơn ạ.” Sở Sở vui vẻ cầm lấy cái bánh quế hoa nọ, sự mềm mại ấy chậm rãi hoà tan trong miệng, cô không khỏi cảm thán: “Ngon quá!”
Bộ dạng như gặp được bảo vật khiến Giang Dạ Vũ hơi không đành lòng, anh cầm lấy sách trong tay cô, dùng bút máy viết lên trang đề mục: Tặng Sở Sở, chúc em bình an vui vẻ.
Chữ của anh mạnh mẽ tiêu sái, nét chữ cứng cáp.
Năm đó Sở Sở mười ba tuổi, Giang Dạ Vũ mười sáu tuổi. Trung thu trăng rằm, quế hoa thơm ngon, dường như tương lai là một chuyện không thể đạt được.