Tô Chuyết nói ra hình xăm khô lâu, đám người trong đại sảnh biểu lộ khác nhau. Đa số người đưa mắt nhìn nhau, không rõ chuyện gì xảy ra. Còn có mấy người đứng trong góc, cúi đầu, tựa hồ sợ người khác nhìn thấy mặt của bọn họ. Vệ Tú khẽ chau mày, lặng lẽ liếc mắt ra hiệu cho một người bên cạnh.
Tô Chuyết cũng không chú ý đến thần sắc của rất nhiều người, hỏi Đỗ Thanh Phong: "Đỗ chưởng môn, không biết trên giang hồ có môn phái nào lấy hình xăm khô lâu làm tiêu ký không?"
Đỗ Thanh Phong nghĩ nghĩ, chậm rãi lắc đầu, đáp: "Loại tiêu ký tà môn này chắc hẳn chỉ có thứ tà ma ngoại đạo mới dùng."
Tô Chuyết cau mày, khẽ gật đầu, nói: "Hôm qua tại hạ phát hiện, trên cánh tay Âu Dương Cát có một hình xăm khô lâu! Kỳ quái hơn chính là, trên cánh tay Lưu Phi rõ ràng cũng có một tiêu ký như vậy!"
Đám người nghe được lại càng kỳ quái, Đỗ Thanh Phong nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ hai người bọn họ cùng một môn phái sao?"
Tô Chuyết lắc đầu, nói ra: "Sẽ không! Nếu như bọn hắn là đồng môn thì sẽ không cừu thị nhau như thế. Chắc chắn trong bọ họ có một người xăm hình là giả!"
"Giả? Ai là giả?" Tất cả mọi người đều thì thầm với nhau.
Tô Chuyết nói: "Bởi vì Âu Dương Cát xăm hình ở cánh tay trái, mà Lưu Phi xăm hình ở cánh tay phải. Nếu tại hạ đoán không lầm, trên cánh tay trái của Nghiêm Hổ lão tiền bối, chắc hẳn cũng có một hình xăm như vậy chứ?"
Ánh mắt mọi người cùng tập trung ở trên thân Nghiêm Hổ, rất nhiều người âm thầm kỳ quái, hôm nay lão đứng trong góc làm gì thế. Bình thường Nghiêm Hổ đều kêu to nói lớn, giống như sợ người khác quên lão vậy. Nhất là chuyện ngày hôm nay, có quan hệ đến cái chết của đồ đệ lão. Sao lão lại lẩn đi xa xa thế?
Nghiêm Hổ sững sờ, mờ mịt quan sát đám người, trong mắt lóe lên quan mang khác thường. Lão lạnh giọng nói với Tô Chuyết: "Nói bậy, ta làm gì có hình xăm nào..."
Lão nói câu này như là nghĩ một đằng nói một nẻo, không có chút sức lực nào. Người ngoài đều nổi lên nghi ngờ, không biết Nghiêm Hổ đang giấu giếm thứ gì. Tô Chuyết trực tiếp đi lên trước, khẽ vươn tay bắt lấy cánh tay trái của Nghiêm Hổ. Nghiêm Hổ thoáng thấy bàn tay y chộp tới, thế mà không thể né tránh, không khỏi giật nảy cả mình.
Tô Chuyết vén lên ống tay áo của lão, quả nhiên thấy rìa ngoài cánh tay trái có một hình vẽ khô lâu, âm trầm dọa người. Đám người kinh hô một tiếng, trên cánh tay trái Nghiêm Hổ quả nhiên cũng có một hình xăm giống như đúc. Nói như vậy, cái của Lưu Phi nhất định là giả!
Đỗ Thanh Phong nghi ngờ nói: "Tại sao Lưu Phi phải đâm lên một hình xăm trên cánh tay phải chứ? Hình xăm khô lâu này đến cùng đại biểu thứ gì?"
Tô Chuyết thở dài, đáp: "Bí mật của hình xăm khô lâu này, tại hạ khó có thể biết được. Bất quá, tại hạ đại khái có thể đoán được tại sao Lưu Phi lại có hình xăm như thế. Mọi người chắc hẳn còn chưa quên Lưu Phi và thầy trò Âu Dương Cát là bởi vì sao mà kết thù kết oán chứ?"
Mọi người trăm miệng một lời nói ra: "Đương nhiên là bởi vì sư phụ Lưu Phi thua dưới tay Nghiêm Hổ, buồn bực sầu não mà chết. Nên Lưu Phi đem món nợ này ghi tạc trên thân thầy trò Âu Dương Cát."
Tô Chuyết nói: "Không sai, ta nghĩ Lưu Phi nhất định là hoài nghi trận luận võ năm đó tồn tại điều bí ẩn, vậy mới âm thầm điều tra thầy trò Nghiêm Hổ, Âu Dương Cát. Về sau Lưu Phi tra được bọn hắn kỳ thật đều thuộc về một tổ chức bí mật, cũng chính là tổ chức có hình xăm khô lâu này. Lưu Phi liền hoài nghi chuyện năm đó có quan hệ với hình xăm khô lâu. Thế nên hắn cũng xăm hình khô lâu, muốn trà trộn vào để điều tra. Chỉ bất quá hình xăm trên cánh tay trái, Lưu Phi lại xăm nhầm lên cánh tay phải."
"Về sau mọi người tới tham gia thọ yến của Vệ hầu, Lưu Phi cũng đi theo Nghiêm Hổ, Âu Dương Cát tới chỗ này. Mà hắn chợt phát hiện, thầy trò Âu Dương Cát thế mà âm thầm nghênh đón kẻ cầm đầu của tổ chức hình xăm khô lâu. Lưu Phi muốn điều tra rõ ràng bọn hắn đang giở trò quỷ gì, nhưng không cẩn thận bị nhìn thấu thân phận, bị người đánh trọng thương!"
Bỗng nhiên có người nhớ tới lời Tô Chuyết vừa nói, lớn tiếng nói: "Đúng đúng đúng, vừa rồi Tô công tử đã nói, sở dĩ vào đêm đó Lưu Phi không dám ứng chiến, là bởi vì bản thân bị trọng thương!"
Tô Chuyết gật đầu, nói: "Mặc dù Lưu Phi thụ thương, nhưng nhất định còn chưa bại lộ thân phận. Thế nên mới có Âu Dương Cát khiêu khích, chỉ vì tra ra người tìm được bí mật của bọn hắn là ai. Mà Lưu Phi biết, một khi động thủ, tất nhiên rơi vào bẫy, lúc đó mới ẩn nhẫn lại."
Đỗ Thanh Phong nói: "Vậy rốt cuộc là ai đả thương hắn? Tổ chức hình xăm khô lâu trong miệng ngươi là những người nào?"
Tô Chuyết mỉm cười, nói: "Các vị còn nhớ được không. Mấy chỗ vết thương trên người Lưu Phi? Có quyền có cước, có phải rất giống với một sự kiện vào buổi sáng hay không?"
Bỗng nhiên có người kịp phản ứng, lớn tiếng nói: "Là..." Nhưng hắn mới nói một nữa thì không dám nói tiếp.
Tô Chuyết tiếp lời nói: "Không sai, chính là cận vệ của Vệ cô nương, tứ kim cương!"
Đám người lập tức đều không nói, con mắt cùng nhìn xem Vệ Tú. Tứ kim cương đứng ở sau lưng nàng, mặt vẫn không biểu tình, phảng phất chuyện phát sinh không có bất cứ quan hệ nào với bọn hắn. Vệ Tú mỉm cười, nói ra: "Thế mà tiểu nữ không biết tứ Kim Cương đã từng động thủ một lần với Lưu Phi. Chắc là Lưu Phi gây chuyện thị phi trong thành Nhạc Châu, tứ kim cương phụ trách giữ gìn an toàn thọ yến, không thể không động thủ đi."
Lời giải thích của nàng cũng là hợp lý, Tô Chuyết không truy hỏi, nói tiếp: "Mặc dù Lưu Phi không động thủ, nhưng cũng làm nhóm người kia hoài nghi. Mà Lâu Loan từng giúp Nghiêm Hổ nói chuyện trên thọ yến, tự nhiên cũng thành mục tiêu hoài nghi của Lưu Phi. Có lẽ cũng bởi vì thế lực của Lâu Loan, mới khiến Nghiêm Hổ lớn lối như thế."
"Bởi vậy Lưu Phi vụng trộm ẩn nấp lên thuyền, theo tới nơi đây. Mà hắn đem một chút nội tình mà mình điều tra được, viết ở vạt áo của mình. Hắn biết nếu như đám người Loan Lâu có bí mật gì không thể cho ai biết, chuyến đi này tất nhiên là cửu tử nhất sinh. Hắn để ý, giấu miếng vải kia trong đống đồ lộn xộn ở đuôi thuyền, chờ lúc trở vệ rồi lại lấy ra
Tô Chuyết thở dài, nói tiếp: "Đáng tiếc, sau khi Lưu Phi lên đảo thì phát hiện một chuyện khác. Chuyện này càng khiến người nghe kinh sợ, thế là Lưu Phi muốn tranh thủ thời gian lấy ra miếng vải kia, nói ra sự thật cho mọi người. Thế nhưng lúc hắn đến bờ sông thì phát hiện thuyền đã trôi chìm rồi. Hắn muốn lên thuyền, thế nhưng mới đi hai bước trên bãi sông, phát hiện rất khó đi, vì vậy đành phải trở về. Đây cũng chính là vì sao trên vùng ngập nước ở bãi sông lại thấy được mấy dấu chân của Lưu Phi. Nước bùn trên chân Lưu Phi cũng vì vậy mà có."
Đỗ Thanh Phong nghi ngờ nói: "Chiếu theo lời ngươi nói, không phải Lưu Phi đục chìm thuyền sao?"
Tô Chuyết nói: "Ta nhặt được một lưỡi búa ở bãi sông, chính là lưỡi búa này đã chặt đứt dây kéo thuyền trên bến tàu. Lưu Phi có một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn, vì sao cần dùng lưỡi búa đây? Kẻ đục chìm thuyền cũng chính là kẻ ta vừa nói, là kẻ cầm đầu sát hại ba người này! Nguyên nhân hắn đục chìm thuyền cũng rất đơn giản, bởi vì hắn biết Lưu Phi đi lên đảo, cũng đoán được hắn nhất định để lại manh mối trên thuyền. Vì che giấu bí mật này, hắn chỉ có thể làm chìm thuyền! Tiếp theo, đương nhiên hắn cũng sợ Lưu Phi còn có đồng bọn, lặng lẽ nói ra bí mật này. Dứt khoát đục chìm thuyền, nhốt tất cả trên đảo, chậm rãi điều tra cho rõ."
Đỗ Thanh Phong lại hỏi: "Vậy ngươi nói xem bí mật này rốt cục là gì? Miếng vải mà Lưu Phi ghi chép bí mật bây giờ đang ở nơi nào?"
Tô Chuyết nói: "Đêm qua, ta bò lên trên thuyền, quả thật tìm được miếng vải kia. Bất quá, ta chưa kịp nhìn kỹ, một kẻ áo đen đã cướp mất miếng vải. Bất quá mặc dù hắn cướp đi chứng cứ mấu chốt duy nhất, nhưng cũng làm ta hiểu rõ hoàn toàn, nghĩ thông suốt mọi chuyện."
Một lão đầu hỏi: "Kẻ áo đen? Chẳng lẽ chính là hung phạm sao? Hắn là ai?"
Tô Chuyết đưa tay chỉ về phía một người đứng ở nơi hẻo lánh, nghiêm mặt nói: "Hung thủ thật sự sát hại Lưu Phi, bức tử Âu Dương Cát, Lâu Loan, chính là lão!"
"Nghiêm Hổ?! Làm sao có khả năng?"