"Sùng Ân, sự tình làm thế nào rồi?" Bên trong thư phòng, Từ Thanh Vân nghiêm mặt nói.
"Theo lời công tử..., Sùng Ân dùng bồ câu đưa tin đến Hàng Châu, tin tức truyền về nói, Thu Nguyệt cô nương là con gái của Lâm đại nương quản lí phòng bếp ở Từ gia trang."
"Chỉ có vậy?"
"Không, đây chỉ là mặt ngoài. Người bên Hàng Châu sau khi nói cho Lâm đại nương biết chuyện Thu Nguyệt cô nương bị người hạ độc, Lâm đại nương mới nói ra toàn bộ thân thế của Thu Nguyệt cô nương."
"Nói mau!" Từ Thanh Vân thúc giục.
"Lâm đại nương nói nàng mười sáu năm trước ở một thị trấn nhỏ, gặp được một người phụ nữ đang hoảng hốt, trong lòng ôm một bé gái; người ấy nói nàng là bà vú trong phủ của Hộ Bộ Thượng Thư, nhờ Lâm đại nương chăm sóc bé gái đó, không bao lâu, đã bị quan binh đuổi theo giết."
"Bé gái kia chính là Thu Nguyệt?" Từ Thanh Vân hỏi.
"Đúng vậy!" Sùng Ân gật đầu.
Thực ra phụ thân của Thu Nguyệt là Hồng Lâm, từng là mệnh quan triều đình, làm quan tới Hộ bộ Thượng thư. Bởi vì phản đối Vạn Lịch hoàng đế phái thái giám chung quanh khai thác mỏ, tăng giá thu thuế mà dâng tấu chương cực lực can gián, nói rằng dân chúng khốn khổ, thật sự không thể dùng chuyện thu thuế để bắt dân khai thác mỏ. Trong cung đình hoạn quan đối với trung thần luôn luôn chán ghét, trước mặt hoàng đế nói lời gièm pha, kết quả Hồng Lâm một lòng trung thành chẳng những bị cách chức, còn rơi vào kết cục chu di cửu tộc.
Thu Nguyệt lúc ấy vẫn còn trong tã lót, được bà vú trung thành bế trốn đi, tại thị trấn nhỏ gặp được Lâm đại nương. Phía sau lại có quan binh truy đuổi, bà vú vội vàng đem Thu Nguyệt giao cho Lâm đại nương, nói đây là tiểu thư của trung thần, thỉnh nàng nhất định phải chiếu cố tốt, bà vú kia cũng chỉ chạy qua được một con phố liền bị quan binh giết chết.
Lâm đại nương sau khi quay lại Từ gia trang, thêu dệt một câu chuyện giả, xin nghỉ về nhà, mười tháng sau, mang theo Thu Nguyệt trở lại Từ gia trang, nói dối rằng Thu Nguyệt là nữ nhi của bà, Thu Nguyệt từ đó ở Từ gia trang bình an lớn lên.
"Thì ra là thế!" Từ Thanh Vân gật đầu.
"Còn có một chuyện......"
"Sùng Ân, ngươi không thể nói xong trong một lần sao?" Từ Thanh Vân gắt gỏng nói.
"Vâng.... Đúng vậy, công tử. Nghe nói bên Hàng Châu đã phái ra rất nhiều cao thủ, muốn tìm Thu Nguyệt cô nương." Thái dương của Sùng Ân mồ hôi chảy ròng ròng, khẩn trương nói.
"Hừ! Đại ca sắc quỷ kia quả nhiên không bao giờ buông tha con mồi. Thu Nguyệt đã là người của ta, ai cũng đừng hòng mang đi." Từ Thanh Vân căm giận nói. Hắn hỏi lại thuộc hạ, "Chỉ như vậy thôi?"
"Vâng, công tử, đây là toàn bộ tin tức chúng ta thám thính được." Sùng Ân cung kính nói, trong lòng lại đang lẩm bẩm. Ngày thường công tử chẳng bao giờ quan tâm đến việc gì, sao mà khi gặp được Thu Nguyệt cô nương mọi chuyện liền thay đổi.
"Ngươi lui ra đi!"
"Dạ!"
Sau khi Sùng Ân lui ra, Từ Thanh Vân liền viết một lá thư, gửi cho bạn tốt Âu Dương Liệt.
Bởi vì hai ngày trước đều hôn mê, Thu Nguyệt bây giờ ngủ không được, dứt khoát đứng dậy, đem xiêm y hôm kia mua mặc trên người. Vì thân thể nàng nhỏ nhắn, quần áo có vẻ có chút rộng.
Nàng lấy kim chỉ ra sửa lại, chỉ mất một lúc, xiêm y tao nhã đã vừa người hơn. Bàn tay khéo léo của nàng vẫn thường đuợc tiểu Đình tán thưởng nha!
Không biết tiểu Đình dạo này thế nào? Hi vọng tiểu Đình không vì nàng mà chọc đại trang chủ tức giận......
Thu Nguyệt nhìn thoáng qua sắc xanh bên ngoài, nghĩ có lẽ nên ra ngoài sân đi dạo một chút, không nghĩ tới vừa đứng lên, giữa hai chân liền truyền đến cảm giác đau đớn.
"Ôi!" Thu Nguyệt chống tay lên đầu giường, miễn cưỡng đứng dậy.
Đợi đến khi ngồi xuống trên ghế, người nàng đã đầy mồ hôi, eo nhỏ cũng ẩn ẩn đau.
Nàng hoàn toàn không nghĩ tới trên đường đi sẽ gặp nhiều chuyện như vậy, còn cùng Nhị trang chủ phát sinh quan hệ ; thảm hại hơn là, nàng một chút ấn tượng cũng không có... Nghĩ đến đây, hai má Thu Nguyệt ửng hồng.
Tuy rằng hắn nói hắn sẽ chịu trách nhiệm, nhưng nàng không muốn để cho người khác hiểu lầm, cho rằng nàng muốn lợi dụng cơ hội này để chim sẻ hóa thành phượng hoàng. Hơn nữa nàng chỉ là một tỳ nữ! Cùng Nhị trang chủ...... Ai! Nàng nên làm như thế nào đây?
Thu Nguyệt ngồi trước bàn tròn tỉnh táo tự hỏi. Nếu nàng không đi một mình tới Tô Châu, sao có thể gặp kẻ xấu như Bạch Vũ......
Bạch Vũ? !
Nàng nhớ rồi! Nàng nhớ tới ngày xuống thuyền có cảm giác không đúng!
Thu Nguyệt phút chốc đứng bật dậy, cảm giác đau đớn giữa hai chân vẫn chưa bớt đi, nàng cố nén khó chịu, nhẹ nhàng đi đến thư phòng.
Thật vất vả mới đến thư phòng, chỉ thấy Từ Thanh Vân đem một phong thư đã dán miệng lại đóng dấu, biểu tình nghiêm túc nàng chưa từng thấy. Thật đáng sợ.... Nàng có nên đi vào hay không ?
Từ Thanh Vân vừa thấy Thu Nguyệt đứng trước cửa, biểu tình nghiêm túc lạnh lùng lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười ấm áp.
"Nguyệt nhi, tại sao lại không ngủ thêm chút nữa? Độc trong người nàng vừa mới giải, thân mình còn rất yếu !" Từ Thanh Vân tiến nhanh tới dìu Thu Nguyệt ngồi xuống.
"Ta... Ta có việc muốn hỏi ngươi." Thu Nguyệt cúi đầu, lộ ra cái cổ trắng như tuyết, mê hoặc ánh mắt của Từ Thanh Vân.
"Ta không phải nói ta sẽ phụ trách đấy sao? Ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi nàng, Nguyệt nhi." Trong đôi mắt màu nâu nhạt ánh lên tia sang dịu dàng, một cỗ dục vọng nổi lên, chỉ chờ đợi được bùng nổ, buổi tối mất hồn kia vẫn luôn luẩn quẩn không đi trong đầu Từ Thanh Vân.
"Không phải chuyện này. Ta... Ta muốn hỏi ngươi một việc." Thu Nguyệt cố gắng làm hai má ửng hồng trở lại bình thường. Trời ạ! Như thế nào mà vừa thấy hắn, nàng lại có cảm giác hưng phấn khó hiểu?
"Chuyện gì?" Từ Thanh Vân nắm bàn tay nhỏ bé của Thu Nguyệt.
"Nhị... Từ..." Thu Nguyệt không biết nên xưng hô với hắn như thế nào.
"Gọi ta Thanh Vân, Nguyệt nhi ngoan." Hắn nhéo một chút vào lòng bàn tay của nàng.
"Thanh... Thanh Vân." Hai gò má của Thu Nguyệt ửng hồng, ngượng ngùng gọi.
" Nguyệt nhi ngoan." Từ Thanh Vân gật đầu tỏ vẻ khích lệ."Nàng muốn hỏi ta chuyện gì?"
"Là như vậy, ngươi còn nhớ không, hôm kia, lúc chúng ta rời thuyền, ta từng yêu cầu Sùng Ân ngừng thuyền, nếu hắn không ngừng, ta liền nói ta muốn nhảy sông?"
"Nhớ rõ. Thì sao?" Từ Thanh Vân tỏ vẻ hiểu biết.
"Sau đó ngươi đã nói: giống như lần trước sao?" Thu Nguyệt chậm rãi khôi phục bình thường, dùng ngữ điệu bình tĩnh nói.
"Uh! Cho nên?" Từ Thanh Vân vẫn giữ thái độ nhàn nhã, bàn tay nghịch mái tóc của Thu Nguyệt.
"Ta hỏi chính là, vì sao lúc ấy ngươi lại nói như vậy?" Thu Nguyệt bắt lấy bàn tay của hắn, hai mắt nhìn chằm chằm Từ Thanh Vân. Nàng sẽ không bị bộ dáng giả bộ ngớ ngẩn của hắn lừa.
"Ách.... Ta thuận miệng nói thôi." Lời nói của Từ Thanh Vân có chút ngập ngừng.
"Gạt người! Thanh Vân, ngươi thành thật nói cho ta biết, làm sao ngươi biết ta bị rơi vào giữa sông là vì tự nhảy xuống?" Hiện tại nàng kêu một tiếng Thanh Vân cực kỳ thuận miệng.
"Ách! Là ta đoán." Từ Thanh Vân vẫn nói dối cho qua.
Thu Nguyệt nghe vậy vành mắt hoe đỏ : "Thì ra ngươi nói phải chịu trách nhiệm căn bản là lừa ngạt ta! Trong lòng ngươi cũng chỉ xem ta là người ngoài!"
"Không, Nguyệt nhi, ta như thế nào xem nàng như người ngoài ? Ta là thật tâm, cũng không phải muốn lừa ngạt nàng !" Từ Thanh Vân trấn an tiểu mỹ nhân đang khóc nức nở.
"Nếu ngươi không xem ta là người ngoài, vậy nói cho ta biết sự thật đi." Thu Nguyệt vẫn che mặt khóc.