Giang Nam Y Nương Tử

Chương 6:




Núi non xa xăm vời vợi, nước biếc tươi đẹp, Triệu Vô Ngôn nghiêng người dựa vào chiếc ghế sang trọng, cử chỉ vô cùng quyến rũ. Nàng hớp một ngụm trà Vân Vụ của vùng Giang Tây Lư Sơn, bàn tay non mềm nhỏ bé định để chén trà sứ màu trắng xanh xuống, lập tức có nha hoàn đưa hai tay đỡ lấy, một nha hoàn khác nhanh chóng đưa khăn ra, mời nàng lau tay. Sau lưng ghế là một đám nha hoàn gia nô hầu hạ cẩn thận cung kính.
Lúc này nàng giống như phu nhân trong phủ.
"Vô Ngôn, chúng ta chơi bài nhé, bài Tuyên Hòa được không?" Địch Dục Thiên đang ngồi một bên.
"Đến khi nào ngươi mới chịu thả ta?" Triệu Vô Ngôn nhìn hắn, ánh mắt sáng rực nhìn cảnh đẹp núi non.
"Vĩnh viễn không thả." Hắn thản nhiên nói, rất ư là tự tại, bàn tay to xoa xoa di chuyển quân bài, tiếng rải bài vang lên không ngừng.
Kể từ sau buổi tối ngày đại náo khách điếm, Ðịch Dục Thiên liền ép buộc Triệu Vô Ngôn đến ở tại biệt viện phủ Kiến Trữ, không cho phép nàng ra ngoài. Nàng cũng không ồn ào không ầm ĩ, sống cuộc sống yên tĩnh ở biệt viện tướng quân tráng lệ, để cho hắn nuôi nàng thành heo, cả ngày không phải là ăn thì chính là ngủ.
Triệu Vô Ngôn nằm nghiêng, làn váy lót mềm mại màu hồng nhạt làm nàng thoạt nhìn mảnh mai động lòng người. Nàng nhắm mắt lại, không thèm trò chuyện.
"Vô Ngôn..." Ðịch Dục Thiên rời chỗ ngồi bên giường, thấy dung nhan tuyệt mĩ của nàng thì cúi đầu thì thầm.
Nàng vẫn nhắm mắt.
Hắn than nhẹ một tiếng, cúi đầu, ngậm lấy cánh môi mềm nhỏ nhắn mê người, vô cùng dịu dàng hôn lên môi nàng. Hắn tiến vào dò xét răng nàng, nhưng nàng không hề đáp lại.
Hắn cũng lờ đi, tiếp tục xâm nhập hôn nàng, hôn dai dẳng, dùng lưỡi của hắn kích thích dẫn dụ nàng, bàn tay tách vạt áo nàng ra, chiếc áo màu hồng nhạt vị vén lên, đôi bầu ngực trắng nõn không tì vết hiện ra. Hắn hôn lên cần cổ thơm mát, lên xương quai xanh, rồi rê một đường đến đầu nhũ đỏ hồng, môi lưỡi lưu lại dấu vết mờ mờ trên da thịt nàng.
Bàn tay to lớn vén chiếc váy phía dưới lên, lộ ra phần cẳng chân trơn mịn, ngón tay chui vào mảnh váy che giữa hai chân... Nô bộc có mặt đều đỏ mặt cúi đầu, ai cũng không dám liếc mắt nhìn.
"Vô Ngôn..." Hắn khẽ gọi tên nàng.
"Địch đại tướng quân, giặc Oa ven biển vẫn chưa quét sạch, buông thả dục vọng thế này không đáng đâu!" Cuối cùng Triệu Vô Ngôn lạnh lùng lên tiếng, trong giọng nói không có tí cảm xúc nào.
Câu nói này làm cho Ðịch Dục Thiên hết sức thất vọng. Hắn vùi đầu vào hai bầu ngực nàng buồn rầu, lông mày nhíu chặt.
Vì sao nàng trở nên lãnh cảm thế này? Trước đây nàng không phải như vậy mà... Có vấn đề! Ánh mắt sắc sảo của hắn nhướng lên, hít mũi, ngửi thấy mùi thơm bất thường trên người nàng...
Nàng vừa mới uống trà? Địch Dục Thiên bèn cầm bình trà trên bàn ngửi một cái, nháy mắt khuôn mặt tuấn tú sắc lạnh, băng giá phủ trùm. "Vô Ngôn! Nàng vừa bỏ cái gì vào bình?"
"Bình đó là ta uống, cái bình bên cạnh là Hoàng Sơn mao của ngươi." Nàng nghe hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
"Đừng làm bộ giả ngu lừa ta! Nói! Nàng đã trộn cái gì vào đây?" Hắn chộp cổ tay, trừng mắt nhìn nàng.
Nếu hắn đoán không sai, đó là... Trời ạ! Sao nàng lại có thể đối xử với cơ thể mình như vậy?!
Triệu Vô Ngôn quần áo xốc xếch nằm nghiêng trên giường, nở nụ cười lười biếng, thản nhiên đáp lại: "Thiên nữ thanh tâm tán."
Quả nhiên là Thiên nữ thanh tâm tán! Chết tiệt! Nàng sao lại đối xử với cơ thể của mình như vậy?! Khó trách đêm hôm đó, hắn phải sử dụng ám thị mới có thể kích thích được ham muốn của nàng.
Thiên nữ thanh tâm tán là một loại dược liệu tiêu bỏ dục vọng, nếu uống thường xuyên, thể chất sẽ chuyển sang âm lãnh, không còn ham muốn nam nữ, đến cuối cùng sẽ mất đi khả năng sinh sản, vĩnh viễn không thể mang thai.
Địch Dục Thiên trừng mắt nhìn nàng, tay hắn như gọng kiềm khóa trên cổ tay nàng, lực tay bất giác siết mạnh, suýt nữa bóp nát cổ tay mảnh khảnh của nàng.
"Đau nha, tướng quân." Triệu Vô Ngôn không thèm chú ý đến cặp mắt đen phủ đầy giông bão, liều lĩnh lên tiếng.
"Thiên nữ thanh tâm tán! Không ngờ nàng dám bỏ thứ thuốc này vào trong trà để uống?!" Hắn rống lên.
"Vì sao không dám? Thật sự uống ngon lắm mà." Nói xong nàng lại bướng bỉnh vói tay đến bên bàn định lấy trà uống.
Bàn tay to cứng như thép lướt qua, toàn bộ bình trà, chén trà, điểm tâm, khăn trải bàn đều bị hất xuống. Tất cả nô bộc sợ hãi, không dám gây ra tiếng động, sợ bị tướng quân tức giận ngút trời trút lên đầu bọn họ.
Hắn trừng mắt nhìn nàng, lực tay càng lúc càng mạnh, nàng cứng đầu không kêu đau thành tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đau đến rịn mồ hôi.
Bách Thụy đứng một bên thấy vẻ mặt Triệu Vô Ngôn không bình thường, hấp tấp lên tiếng, "Tướng quân! Xin nhẹ tay, Triệu đại phu là nữ nhi không chịu nổi sức lực của ngài."
"Nữ nhi? Nàng dám uống Thiên nữ thanh tâm tán, còn gọi là nữ nhi sao?!" Hắn nóng nảy gầm thét.
Mặt của đám hạ nhân lộ vẻ kinh hoảng, chỉ mong tìm tảng đá lớn nào đó mà ẩn núp.
"Đáng chết!" Hắn không chút thương xót kéo Triệu Vô Ngôn ngồi dậy, túm tay nàng kéo vào trong phòng. Đạp tung cửa phòng, Địch Dục Thiên ném nàng lên giường, hai tay chống nạnh, dữ tợn hỏi: "Bao lâu rồi?"
"Không mượn ngươi xen vào." Triệu Vô Ngôn xoa xoa cổ tay sưng đỏ. Hắn đúng là không nương tay... Ai da!
Địch Dục Thiên nghe vậy, lửa giận càng bốc lên cao. "Chuyện không liên quan đến ta? Vô Ngôn, nàng nói lại lần nữa xem." Giọng nói của hắn thật dịu, thật nhẹ, nhưng làm cho người ta nghe thấy cũng phải lạnh cứng cả người.
Triệu Vô Ngôn không nói lời nào, biết hắn đã giận lắm rồi. Tuy nàng không sợ vuốt râu hùm, chẳng qua thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Hôm qua Âu Dương Liệt gởi thư đến, cửa hàng Tô gia ở Hấp huyện có việc, cần nàng đi một chuyến, dường như rất khẩn cấp, nên nàng không muốn vào giờ phút quan trọng này còn phải hao tổn sức lực đi đối phó với tên nam nhân này.
"Không nói à?" Hắn tiến sát nàng, thân hình cao lớn chen lên giường, bàn tay bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. "Nàng nghĩ không nói là không có chuyện gì sao? Vô Ngôn, nói ta biết, nàng uống Thiên nữ thanh tâm tán bao lâu rồi?"
Ánh mắt Triệu Vô Ngôn lóe lên nhìn hắn, vung vung cổ tay sưng đỏ, bình tĩnh nói: "Hai năm."
Địch Dục Thiên nghe vậy, sắc mặt bỗng chốc tái nhợt, cả thân người căng thẳng, lực tay lại tăng mạnh hơn, cũng không sợ bóp nát quai hàm yếu ớt của nàng, hung hăng quát: "Chết tiệt! Nàng có biết uống thứ đó liên tục ba năm thì cả đời sẽ không có thai, đối với chuyện nam nữ cũng hoàn toàn tắt dục hay không?! Nàng vì cái gì phải ngược đãi bản thân như thế? Vì cái gì?!"
"Ồ, nói vậy còn một năm à. Ta phải cố thêm một chút." Triệu Vô Ngôn cố ý nói nhỏ.
"Triệu Vô Ngôn!" Nam nhân khôi ngô tức đến cả người đều run rẩy, thân thể cao lớn như hổ đói nhanh chóng lao vào nàng, đặt nàng lên giường lớn.
"Ngươi đừng hòng lại dùng cùng một chiêu ám thị đó, ta sẽ không mắc lừa đâu! Buông ra!" Nàng không nhìn hắn, tránh không bị hắn thôi miên.
"Tại sao nàng phải uống loại thuốc quỷ quái đó? Tại sao?!" Hắn rống to.
"Bởi vì ta muốn du hí nhân gian, lại không muốn có thai. Làm như vậy ổn thỏa đôi đường, vừa không có con, vừa không cần phí sức tìm cha cho đứa bé... Đàn ông của ta nhiều lắm, tìm ra được cũng tốn công lắm." Nàng cố ý nói.
"Nàng có người đàn ông khác?!" Hắn càng thêm nổi giận.
"Chẳng lẽ những năm gần đây ngươi không có người đàn bà khác? Địch Dục Thiên, dục vọng vốn là sự tồn tại hợp với trời đất, ta vì sao phải đè nén dục vọng của mình? Nhân sinh khổ đoản, mặc tình phóng túng thì nữ nhân mới có thể biết rõ hoan ái chi nhạc là thế nào. Khư khư với một nam nhân, nữ nhân cơ bản không có cơ hội so sánh, nên ta làm vậy là phải. Vệ Đình Long kia so với ngươi khá..."
"Câm mồm! Câm mồm! Vân nhi, đây không phải là thật! Nàng chỉ chọc tức ta! Nàng chính là không tha thứ cho ta..." Hắn giống như dã thú gào thét.
"Vệ Đình Long ở trên giường mang lại cho ta cực khoái. Nếu không có quân tình khẩn cấp..." Triệu Vô Ngôn liều lĩnh nói tiếp.
"Câm mồm!" Hắn điên tiết gầm lên giận dữ, bàn tay cùng lúc hạ xuống, giáng cho nàng một bạt tai!
Hai mắt hắn vằn đỏ, trông như dã thú bị chọc tức.
Mái tóc dài đen nhánh mượt mà của nàng bung ra.
Thời gian ngưng đọng trong tích tắc, trong phòng lặng như tờ làm người khác ngạt thở.
Triệu Vô Ngôn xoa nhẹ gò má sưng tấy, cắn chặt răng, không để nước mắt rơi xuống. "Đánh nữ nhi mà coi là anh hùng hảo hán ư!"
Địch Dục Thiên ngây dại. Sao hắn lại tát nữ nhân yêu mà mình yêu thương nhất?!
"Vô Ngôn, ta không phải cố ý! Ta chỉ... Nàng không nên... Ta..." Hắn không biết mình đang nói gì. Hắn không phải muốn tổn thương nàng, chỉ là trong nháy mắt dường như có một bàn tay bóp nghẹt tim hắn, làm hắn không thở nổi.
"Ngươi cho là như vậy có thể bức ta phục tùng sao? Nói cho ngươi biết, thân thể của ta là của ta, ta yêu ai cũng là chuyện của ta, ngươi đừng tưởng ngươi từng chạm vào ta, ta sẽ nghe lời ngươi!" Nàng đẩy mạnh hắn ra, bước xuống giường, cầm lấy xiêm y mặc lại lên người.
"Vệ Đình Long so với ngươi còn tốt hơn nhiều, ít ra hắn còn dịu dàng! Ít ra hắn không đánh nữ nhân! Ít ra hắn không ép buộc ta khuất phục! Ít ra hắn là một nam nhân bình thường, sẽ không giở thủ đoạn hèn hạ!" Nàng giận dữ quay qua hắn gào lên.
"Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng!" Địch Dục Thiên nổi giận điên cuồng gào thét, hai mắt đỏ ngầu.
"Nói cho ngươi biết, ta vĩnh viễn sẽ không khuất phục dưới uy quyền của ngươi!" Nàng căm hận nói xong, xoay gót, quay đầu bước đi.
Địch Dục Thiên đờ đẫn ngồi bệt bên giường, miệng thì thào tự nói, "Vì sao nàng không phục tùng ta? Vì sao... Chỉ cần nàng thuận theo ta, không phải sẽ không chết sao..." A! Cảm giác đau đớn nghẹt tim lại đến nữa. Hắn... Hắn đang làm gì? Hắn là ai? Tại sao bị trói chặt hai tay... Đau! Đau vì roi quất... Á a a... Ký ức hỗn loạn như tầng tầng lớp lớp ùa về, hắn đau đầu kinh khủng!
Triệu Vô Ngôn không phát hiện hắn bất thường, căm tức hướng cửa phòng bước ra, định mở cửa phòng, cánh cửa bị hai bàn tay đóng ập trở lại.
"Tại sao nàng không chịu ngoan ngoãn, không chịu khuất phục? Đừng chết..." Miệng hắn vẫn lẩm bẩm, cơn đau đầu làm hai mắt hắn hiện lên ánh đỏ, ánh mắt mơ hồ không có trọng tâm.
"Ðịch Dục Thiên, ta có chuyện quan trọng, không rảnh chơi với ngươi. Tránh ra!" Nàng rít khẽ.
"Sao lại ngang bướng với ta? Thuận theo ta, nàng sẽ không phải chết... Diễm nhi..." Mắt hắn rã rời hạ giọng.
"Ðịch Dục Thiên! Ta là Triệu Vô Ngôn, đừng đem tên những người bạn chung giường với ngươi gán ghép lung tung cho ta! Buông tay! Ta phải đi khỏi đây!" Triệu Vô Ngôn tức giận không nhìn hắn, một lòng chỉ muốn chạy đi.
"Không... Ta vĩnh viễn sẽ không buông tay! Ta sẽ không để nàng rời khỏi ta... Diễm nhi, nàng dám chống lại ta, con trai nàng nhất định phải trả giá thật nhiều... Ta không cố ý! Đừng chết mà..." Đầu hắn đau quá! Giống như có gì đó siết chặt đầu hắn...
"Ðịch Dục Thiên, ta là Triệu Vô Ngôn, không phải Diễm nhi! Nghe thấy không? Ngươi mau tránh ra!" Nàng đưa tay định đẩy hắn ra.
"Rời đi? Không, không được! Bất cứ kẻ nào từ dưới thân Tĩnh Hãi đại tướng quân ta cũng không được chạy trốn, không được chống đối ta! Nàng cũng vậy!"
Hai cánh tay sắt siết ngang eo chặn nàng lại, ném nàng lên giường.
"Ngươi làm gì?!" Triệu Vô Ngôn nổi giận. Hắn không biết thương hương tiếc ngọc là gì, làm nàng đau chết mất!
Lúc này Ðịch Dục Thiên u ám như ma quỷ, miệng không ngừng lẩm bẩm mấy câu khó hiểu, người cứng ngắc máy móc làm vài động tác, nhanh chóng gọn gàng đè ép nữ tử trên giường.
"Ðịch Dục Thiên, không được cởi y phục của ta! Ta nói rồi, ngươi không có quyền làm vậy với ta! Còn ta, ta không phải tên Diễm nhi chết tiệt gì hết, ta tên Triệu Vô Ngôn! Buông ra!" Cái tên này nói đi nói lại sao không lọt tai vậy nè?!
Ðịch Dục Thiên từ phía sau khóa cứng tay nàng, nàng vung chân đá một cái, bị hắn né được. Nàng nửa quỳ muốn đứng lên, vừa xoay eo, vừa đá xoáy ra sau nhanh như gió, hắn như con mèo nhẹ nhàng tránh thoát, rồi thuận đà từ ống tay áo rút ra một sợi tơ màu trắng bạc, vòng một vòng dễ dàng buộc nó vào cổ tay gầy yếu của nàng.
"Ðịch Dục Thiên, ngươi làm gì vậy?!" Triệu Vô Ngôn cắn răng gầm nhẹ, muốn thoát khỏi sợi tơ cột trên cổ tay, nhưng càng giãy dụa càng bị trói chặt, cổ tay nàng giống như bị siết thành từng đoạn.
"Đừng giãy dụa... Đây là Thiên Tàm Ti do phủ Nghiễm Châu tiến cống, càng giãy dụa nó càng siết chặt..." Hắn lơ đễnh lẩm bẩm. "Diễm nhi... Nhìn con nàng xem, nó và nàng thật giống nhau, không ngoan ngoãn hầu hạ ta... Ta sẽ cho nó trả giá..."
"Ðịch Dục Thiên, ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Mau thả ta ra!" Triệu Vô Ngôn bị đè nằm sấp trên nệm giường, quần áo trên người đã bị xé rách. Trên thân không còn một mảnh, hai tay bị trói, nàng cảm thấy thật vô cùng nhục nhã.
Đồ hạ lưu! Lại đem thứ bàng môn tả đạo đi hành hạ nữ nhân! Đê tiện! Trong lòng nàng chửi rửa Địch Dục Thiên, trên mặt lộ vẻ khinh thường.
Hắn nâng mông nàng lên cao, đôi môi mỏng nhếch lên nụ cười kì dị. "Diễm nhi, con nàng so với nàng càng mê người... Hôm nay ta sẽ dạy nó cách hầu hạ nam nhân như thế nào..."
Triệu Vô Ngôn lúc này mới phát giác hắn không bình thường. Nàng rõ ràng là nữ, sao như lời Địch Dục Thiên nói từ nãy đến giờ lại bảo nàng là nam tử?
Nàng khó nhọc quay đầu nhìn hắn, mắt hắn thất thần rã rời, rực đỏ lạ lùng, trên khuôn mặt tuấn mĩ có vẻ hoảng hốt... Không tốt! Sự tình không hợp lí!
"Dục Thiên, đừng vậy mà. Chúng ta từ từ nói chuyện, trước tiên ngươi cởi trói cho ta..." Nàng buông giọng êm ái.
"Không, ta cởi trói xong, nàng chạy trốn ngay, chạy lên tới trên trời... Không được..." Hắn hôn lên cặp mông trắng mịn đẹp đẽ của nàng.
"Dục Thiên, ngươi thả ta ra trước, như vậy ta... ta rất không thoải mái..." Triệu Vô Ngôn vẫn nằm sấp trên nệm giường.
"Không thoải mái? A, đúng rồi, con là nam. Ngoan, đừng sợ... Phụ thân sẽ bôi cho con Mị Ngọc cao, như vậy con sẽ không đau..." Nói xong, hắn từ ngăn kéo nhỏ bên giường lấy ra một cái lọ nhỏ, xoay qua mở nút lọ, lấy chất lỏng thơm ngát nhờn trơn bôi lên đóa hoa hé mở cùng huyệt khẩu nơi mông nàng...
"Dục Thiên, ngươi đang nói gì vậy?! Ta là Triệu Vô Ngôn, là nữ mà! Ngươi không được làm càn!" Triệu Vô Ngôn bị dọa đến kinh sợ! Đây là chuyện gì? Địch Dục Thiên dường như thay đổi hành người khác, nói những lời nàng nghe không hiểu, hơn nữa dường như là nói với một ai khác.
"Dục nhi ngoan, phụ thân biết con muốn làm nữ nhi. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của con xem, thật giống như đúc mẫu thân con... Mẫu thân con không ngoan, trốn lên trời rồi, con sẽ không trốn, con là của ta... Con sẽ vì ta trở thành nữ nhi, hôm nay phụ thân sẽ biến con thành nữ nhi... Dục nhi xinh đẹp..." Địch Dục Thiên bệnh hoạn nói xong, hai tròng mắt cuồng loạn.
"Không! Dục Thiên! Không được như vậy... Ta là Triệu Vô Ngôn mà!" Triệu Vô Ngôn nghe lời nói rì rầm của hắn xong, nỗi hoảng sợ từ đáy lòng dấy lên, đan vào nhau thành một tấm lưới to lớn, ngắt hết toàn bộ suy nghĩ của nàng.
Nàng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra! Hắn đã phải chịu đựng sự quan hệ biến thái bất thường của phụ thân hắn đối với hắn...
"Á--" Hắn thô bạo đẩy vào cơ thể hoàn toàn chưa được chuẩn bị sẵn sàng của nàng, cơn đau xé toạc các giác quan nhạy cảm của nàng, cơn đau bị kéo căng khiến nàng không chịu nổi ngửa đầu thét chói tai.
"Không! Đừng làm vậy!" Toàn thân nàng đều bị xé đôi, nàng giãy dụa, nhưng hai tay đều bị trói, hai bên hông bị bàn tay cứng như thép của hắn giữ chặt.
"A a! Đừng--" Nàng cắn chặt răng, không để nước mắt chảy xuống.
Đau! Đau quá! Cơ thể hắn đau, lòng nàng cũng đau, vì hắn mà đau lòng... Hắn lại bị phụ thân coi như thế thân cho mẹ hắn, ở trên giường làm nhục hắn, xâm phạm hắn, bị biến thành công cụ tiết dục...
"Diễm nhi, nhìn thấy không? Đây là kết quả của việc nàng không thuận theo ta... Con trai nàng phải trả giá thật nhiều cho phản kháng của nàng! Đừng tưởng rằng nàng đã chết là không còn chuyện gì... Hahaha! Dục Thiên, tiếp tục kêu lớn nữa đi! Khiến Diễm nhi trên trời có linh thiêng cũng không được yên lòng! Hahaha..." Hắn vừa điên cuồng hét lớn, vừa điên cuồng đâm vào, thẳng tay không lưu tình! Hắn thậm chí còn cố ý làm đau người dưới thân, khiến nàng không kiềm nổi tiếng thét chói tai!
"Dừng tay! A..." Triệu Vô Ngôn rốt cục khóc la thành tiếng, vì thân thể đau đớn, cũng vì tận đáy lòng đau thay cho hắn.
Ông trời ơi! Trước kia hắn phải sống cuộc sống gì vậy?!
Nàng khóc, đầu óc, giác quan bị hủy hoại đến cực hạn, làm nàng kêu khóc khản cả giọng.
"Đừng! Buông ra... Dục Thiên, là ta! Ta là Triệu Vô Ngôn! Là Vân nhi mà..." Nàng giãy dụa, sợi tơ bạc trên cổ tay ấn vào da thịt, làm nàng rên rỉ đau đớn.
"Nàng không ngoan! Nàng ở trên giường tên là Diễm nhi, không phải Vân nhi, hiểu chưa? Diễm nhi..." Khóe miệng nam nhân xinh đẹp lạnh lùng hiện ra vẻ tươi cười quỷ quái.
"Không... Đừng mà..." Triệu Vô Ngôn lắc đầu lia lịa, muốn thoát khỏi sự hành hạ đau đớn này. Nàng chưa từng nghĩ đến hắn có thể đối xử thế này với nàng, nước mắt giống như sợi dây trân châu bị bứt đứt, rơi rớt trên tấm đệm thêu tinh xảo, nhưng không làm nam nhân bừng tỉnh.
"Hử? Nàng không nghe lời? Mẹ con nàng thật giống nhau, tính tình đều bướng bỉnh... Được! Hôm nay nếu ta không bắt nàng khuất phục dưới thân, ta không gọi là Tĩnh Hải tướng quân nữa!"
Hai tròng mắt hắn đỏ rực, bất chấp tiếng khóc lóc đau đớn của người bị đè dưới thân, sắc mặt nàng tái nhợt, chỉ có thể nhắm nghiền hai mắt, cắn chặt răng, mặc cho nước mắt rơi lã chã.
Triệu Vô Ngôn theo tiếng lẩm bẩm không đầu không đuôi của hắn, thì hiểu Địch Dục Thiên bây giờ đang hóa thân thành phụ thân hắn, nàng còn biết hồi còn bé phụ thân hắn đối với hắn thế nào, hắn liền đối với nàng thế ấy, nàng kêu khản cổ cũng vô dụng, đó là cơn ác mộng tiềm ẩn sâu tận đáy lòng hắn, một khi bị tác động bên ngoài thúc đẩy, thì không thể dễ dàng khống chế được. Địch Dục Thiên hiện giờ bị lún sâu vào hồi ức bi thảm đã qua, có gọi cũng không tỉnh, nàng chỉ còn biết cắn môi, rơi lệ chịu đựng.
Có điều nàng không nghĩ đến phải chịu cảnh bị xúc phạm thê thảm thế này... Thân thể nàng hoàn toàn bị xem như công cụ tiết dục, cả trong lẫn ngoài không bỏ sót chỗ nào.
Mấy lần nàng không chịu đựng nổi đối xử thô bạo của hắn đau đến ngất đi, hắn liền đem lọ thuốc xông cho nàng tỉnh lại, tiếp tục giày vò nàng, lăng nhục nàng.
Hắn dường như không bao giờ thỏa mãn thú tính, trên người nàng hết lần này đến lần khác lồng lộn thỏa mãn dục vọng sâu không thấy đáy, dùng cách thức kì dị nhất, điên cuồng nhất làm nhục thân thể nàng, khiến nàng lần đầu tiên ở trên giường có ý nghĩ sống không bằng chết.
Màn đêm buông xuống, thân thể Triệu Vô Ngôn khắp nơi đều là vết trói, dấu đỏ dấu bầm xen lẫn nhau, khóe miệng sưng đỏ, mặt trong đùi bị thương nghiêm trọng, còn thêm những vệt máu lớn, trên tấm lưng thon có những vết roi mảnh, chất lỏng màu trắng đục của nam nhân sau khi thỏa mãn trút ra đầy trên người, giữa hai chân, giữa ngực, hai mông, thậm chí cả trên khóe miệng đều có...
Nàng bị xâm phạm một cách tàn bạo! Hoàn toàn, triệt để không chút lưu tình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.