Giang Sơn Không Yêu, Yêu "Thái Giám"

Chương 4:




Lâm Lĩnh ở ngoài điện đợi hơi lâu, có một tiểu thái giám chạy nhảy loạn xạ hướng hắn đi tới, đối hắn nở một nụ cười sáng lạn, khác với những thái giám khác đối với hắn luôn chỉ chỉ trỏ trỏ, tiểu thái giám này lại vỗ vai Lâm Lĩnh một chút, nói: “Này! chào ngươi, ta tự giới thiệu với ngươi, ta là tiểu thái giám hầu hạ bên người nhị hoàng tử, gọi là tiểu Hoành tử, ngươi gọi là tiểu Lâm tử phải không? Sớm nghe chủ tử ta nói, bên người Đại hoàng tử mới có một công công hầu hạ tên Tiểu Lâm Tử.”
Lâm Lĩnh bị tiểu Hoành Tử nói một tràng dài thì có chút sửng sốt, chớp hai mắt, nghĩ tới: “tiểu thái giám bên người nhị hoàng tử không phải là người nam nhân lần trước sao? Hắn như thế nào…”
Lâm Lĩnh nhớ đến chuyện lúc trước, vẫn rất thân thiết nói: “Đúng vậy, là ta, Tiểu Lâm Tử trong truyền thuyết được mọi người thường nói đến đây, ha ha…”. Lâm Lĩnh vẫn không thay đổi khẩu khí, vẫn dùng thanh âm có pha chút nghịch ngợm nói.
Tiểu Hoành Tử nhìn hắn, tò mò nói: “Ngươi thật đúng là lớn mật nha, câu ngươi vừa nói kia, nếu để bọn họ nghe được thì ngươi nhất định phải chết.” Nói xong tiểu Hoành Tử lại chỉa chỉa đến những thái giám khác đang đứng gần đó (chỗ này ta chém..)
Lâm Lĩnh nhức đầu nói: “Tại sao bị bọn họ nghe được thì sẽ chết? chẵng lẽ bị ngươi nghe được sẽ không chết sao?”
Tiểu Hoành tử dò xét khẩu khí của Lâm Lĩnh, sau đó mới liếc mắt một cái, nói: “Ngươi nha, thật là, bây giờ là lúc nào rồi mà còn không hiểu tình thế trong cung lúc này một chút đi, thôi thì để ta nói cho ngươi biết.”
Nói xong Hoành Tử chỉ vào ba thái giám nãy giờ vẫn đứng một bên nói: “Hoàng thượng tổng cộng có mười hai hoàng tử, mà ba người này, vốn là thái giám hầu hạ bên người bát hoàng tử và thập hoàng tử cùng thập nhị hoàng tử, mà bát hoàng tử cùng thập hoàng tử và thập nhị hoàng tử vốn là người bên Du Phi cung, mà ba hoàng tử này vốn là cùng một phe cho nên cho nên ba người này đây cùng một phe.”
Tiếp theo tiểu Hoành tử chỉ đến ba thái giám khác, tiếp tục nói: “Bọn họ đây vốn là thái giám bên người của Tứ,Thất, và Cửu hoàng tử , mà Tứ, Thất, Cửu hoàng tử vốn là ở cung Ngâm Phi. Về phần Tam, Ngũ, Lục hoàng tử đây là người bên cung Linh Phi , ngươi cũng đừng nên xem thường người bên Linh Phi, nghe nói Hoàng thượng vốn là một lần ra ngoài tuần tra thì gặp được, nghe nói nàng lớn lên cùng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân rất giống nhau, Hoàng thượng rất sủng nàng”.
Tiểu Hoành tử làm ra bộ mặt không phục, lại nói tiếp: “Người mà chúng ta hầu hạ chính là người bên Chính cung nương nương, Hoàng hậu là người sinh ra Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử, hai người bọn họ quan hệ rất tốt, còn có, Hoàng Hậu là tỷ muội của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Liễu Nhất Linh là Liễu Linh Hân, nghe nói hoàng hậu lúc còn trẻ tuổi rất xinh đẹp, ngươi xem tướng mạo của Đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử thì biết.” Rốt cuộc, tiểu Hoành tử cũng kết thúc câu chuyện dài của mình.
Lâm Lĩnh gật đầu, nhưng mà vẫn còn có chút nghi vấn, nói: “Na, vậy… bọn họ vốn chỉ là những thái giám hầu hạ bên người chủ tử mà thôi, vậy sao lại muốn kết bè kéo cánh như vậy?”
Tiểu Hoành Tử bĩu môi, nhíu mày, nói: “Ngươi, ngươi, ngươi… bảo ta nói như thế nào với ngươi mới tốt đây? Nhìn ngươi lớn lên mi thanh mục tú như vậy nguyên lai lại là một người ngu ngốc hả? ta nói cho ngươi biết, bọn họ đây là đang tranh thủ sự đồng tình của chủ tử của mình, mà những hoàng tử ở các cung lúc này cũng chỉ tạm thời làm huynh đệ trong hòa bình mà thôi, đến lúc tranh đấu thật sự, ngươi lúc đó hãy nhìn mà xem, bọn họ nói không chừng ngay cả thân phụ mẫu cũng có thể không nhận.” tiểu Hoành tử ngữ khí đột nhiên có chút ngưng trọng mà đứng lên…
Lâm Lĩnh há to miệng, biểu tình cực kỳ khoa trương, cà lăm nói: “Không… không thể nào? Đáng sợ như vậy sao? na, vậy bọn họ rốt cuộc là tranh nhau cái gì hả?”.
Tiểu Hoành Tử cho Lâm Lĩnh một cái đánh vào đầu nói: “Ngươi đúng là quá ngu ngốc mà, cái mà họ tranh trên đời chỉ có một, hơn nữa còn có thể thống trị thiên hạ, ngươi có rõ hay không? Hôm nay nói không chừng Hoàng thượng chính là muốn đem thứ này cho một người trong số bọn hắn, ngươi giờ đã hiểu rõ hay chưa?”.
Lâm Lĩnh suy nghĩ một chút, nói: “Oh, rõ rồi, không phải vốn là ngôi vị thái tử mà…” còn chưa nói hết đã bị tiểu Hòanh Tử bước đến che lại miệng…
Tiểu Hoành Tử thật sự muốn phát điên rồi, nói: “Ngươi… thật không nên cùng ngươi nói nhiều như vậy, được rồi các chủ tử cũng đi ra, ngươi sau này không nên đi nói lung tung, sẽ mang phiền phức đến cho chủ tử mình, biết không? Nếu không phải chủ tử của ta từ nhỏ đã nghĩ muốn giúp chủ tử của ngươi leo lên vị trí kia, ta mới không tới đây mà cảnh tỉnh ngươi”. Nói xong còn tặng cho Lâm Lĩnh một ánh mắt sắc bén…
Lâm Lĩnh nhìn thấy Tiêu Nghệ Hàn đi ra, bên cạnh còn có một nam tử, mà nam tử này vốn là người lần trước…
Mà người nam tử kia nhìn thấy Lâm Lĩnh thì cũng ngây ngẩn cả người, không khỏi đỏ mặt, chỉ vào Lâm Lĩnh, nói: “Ngươi là…”
Lâm Lĩnh vừa nhìn thấy nam tử, liền lập tức lộ ra má lúm đồng tiền cười, nói: “Là ngươi hả, ha ha, ngươi không phải là thái giám hầu hạ bên người của Nhị hoàng tử hay sao? Như thế nào lại…”.
Nam tử cười cười, nói: “Thật sao? ta có nói ta làm thái giám hay sao hả? ha ha”.
Tiểu Hoành tử tiến đến nhéo Lâm Lĩnh một cái, nói: “Ngươi không có mắt sao, Tiêu Lâm Tử, hắn chính là nhị hoàng tử, ngươi sao dám nói như vậy?” Sau đó trừng mắt nhìn Tiêu Lâm Tử một cái.
Lâm Lĩnh ngẩn người, tiếp theo lập tức quỳ xuống, nói: “Nhị hoàng tử tha tội, nô tài vừa rồi có mắt như mù… mới…”
Nhị hoàng tử lập tức nâng Lâm Lĩnh dậy, Lâm Lĩnh ngẩng đầu, nhìn người nam tử trước mắt, vẫn tuấn tú như trước kia, mà ánh mắt nhị hoàng tử đối với hắn lại để lộ ra một tia ái mộ, nói: “Ha hả… không nên đa lễ, cứ gọi ta là Tiêu Nghệ Uẩn, ngươi sau này cứ gọi ta Nghệ Uẩn là được, bọn hạ nhân cũng gọi ta như vậy, tiểu Hoành Tử cũng gọi ta như vậy, nên ngươi cũng gọi giống như vậy đi? Nhưng mà… ở bên ngoài trước mặt người khác thì đừng gọi như vậy, bởi vì trong cung còn có cung quy… ha hả…”
Lâm Lĩnh gật đầu, nở nụ cười sáng lạn, lộ ra hai má lúm đồng tiền, nghịch ngợm nói: “Uh… Uh… sau này ta cứ gọi nhị hoàng tử là Nghệ Uẩn…”
Tiêu Nghệ Hàn nhìn bọn họ thân mật như thế, lập tức lại nổi lên cơn ghen tuông, nói: “Khụ, các ngươi có cảm tình tốt lắm sao? Mới vừa gặp nhau mà hai ngươi đã thân thiết nắm tay không buông? Tiểu Lâm Tử ta thấy ngươi hay là nên đi theo Nghệ Uẩn đi, ngươi ở tại bên người ta, ta cũng không thấy ngươi cao hứng như vậy đi?”
Tiêu Nghệ Uẩn le lưỡi, buông Lâm Lĩnh ra, đi qua kéo kéo tay áo Tiêu Nghệ Hàn, nói: “Ca, đừng nóng giận mà, Tiểu Lâm Tử là người bên huynh, ta nào dám như vậy? Được rồi, chúng ta hay là bàn chính sự đi, lão nhân cũng đã nói như vậy rồi, huynh rốt cuộc là có ý định như thế nào hả? không bằng, huynh đi nơi ấy thương lượng một chút.”
Tiêu Nghệ Hàn nhíu mày, nói: “Được, chúng ta đi tới nơi ấy thương lượng”. Nói xong cùng Tiêu Nghệ Uẩn trở lại Lân cung…
Lâm Lĩnh cùng Tiểu Hoành Tử thì đứng ở bên ngoài hầu…
Tiêu Nghệ Uẩn nhíu mày, vừa tự hỏi vừa nói: “Ca, ta xem lần này lão nhân muốn làm thật sự rồi, chuyện này cũng thật không bình thường, tấu chương này nghĩ như thế nào thì cũng đều dẫn đến một chữ “Tử” hả?”.
Tiêu Nghệ Hàn chọn mi, nói: “Oh? Nghệ Uẩn, chỉ giáo cho?”.
Tiêu Nghệ Uẩn nói: “Ca, huynh không phân tích qua sao? Những điều khác không nói tới, trong các hoàng tử, bụng dạ khó lường thì có Tam đệ, Lục đệ hai người, bọn họ như thế nào có thể làm cho chúng ta thuận lợi đem tấu chương giao đến tay cho lão nhân? Đó là việc nhỏ, trở lại, lão nhân xem ra vốn là không được, nếu không, hắn cũng nhịn đã 20 mấy năm, chết sống không chịu lập thái tử, hôm nay đột nhiên nói muốn lập thái tử, xem ra là có sự tình đáng khả nghi, còn nữa, theo quy củ của tổ tông để lại, tử bằng mẫu quý, huynh là do chính cung sinh ra, lão nhân ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn, xem ra lão nhân còn có ý định khác, chỉ sợ khi đem tới, căn bản cũng không thèm mở ra, sợ hắn nhìn cũng không nhìn tới đi? Cho nên, ta xem chuyện không đơn giản như vậy.” Tiêu Nghệ Uẩn phân tích từng chi tiết thật rõ ràng.
Tiêu Nghệ Hàn chọn mi, nói: “Ha hả… vậy thì đệ sai lầm rồi.”
Tiêu Nghệ Uẩn tò mò nói: “Oh? vậy ý của huynh vốn là…”
Tiêu Nghệ Hàn cười cười, nói: “Ta nghĩ lão nhân tâm lý đã xác định được là chọn người nào lên làm thái tử rồi, nhưng chưa chắc có phải là một trong hai ta hay không, ngươi hãy ngẫm lại mà xem, hắn sỡ dĩ đem đề tài nói rõ như vậy, nói đúng là cấp cho mỗi người một lần cơ hội, xem ai có thể đủ hiểu biết mà hiểu rõ ý tứ trong lời nói, mà ý tứ của lão nhân chính là xem ai có đủ can đảm giao phần tấu chương này, ta nghĩ tất cả mọi người đều biết rõ quy củ trong triều đình, hoàng tử không được tham chính, nếu giao lên thì cũng đồng nghĩa với một chữ chết, mà nếu không giao cũng là một chữ chết, lão nhân lúc nói lại không nói rõ vấn đề này, nhưng mà nhất định có rất nhiều người không dám giao, nhưng nếu như giao rồi thì sao? Chưa chắc là chết, không giao thì nhất định cùng ngôi vị hoàng đế kia là vô duyên… cho nên, lão nhân vốn là một bậc cao thủ.”
Tiêu Nghệ Uẩn lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Đúng vậy! thì ra là như vậy sao, ta đây là không giao rồi.”
Tiêu Nghệ Hàn lập tức nhảy dựng lên, nói: “Đệ nói bậy cái gì vậy? đệ đường đường là nhị hoàng tử sao có thể không có can đảm như vậy? không nên lo lắng cho ta, đệ phải giao, hơn nữa phải giao ra một đáp án tốt nhất, nếu như tấu chương của ta không được chọn thì nghĩa là ta cùng ngôi vị hoàng đế kia là vô duyên, ít nhất còn có đệ, đừng quên chúng ta là huynh đệ, đệ sau này đừng có nói lời ngu ngốc như vậy, có nghe thấy không?”.
Tiêu Nghệ Uẩn lập tức gật đầu, nói: “Được rồi, huynh dạy sao thì chính là như vậy, Nghệ Uẩn sẽ dùng hết khả năng để nghĩ đến đáp án tốt nhất…”
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng Tiểu Hoành Tử “Hoàng thượng giá lâm…”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.