An Thái cùng Vân Hinh rời đi, Lâm Lĩnh dựa theo phân phó của Tiêu Nghệ Hàn ra tiễn các nàng, Thu Nhi lưu luyến nhìn Lâm Lĩnh không rời, trong lòng chất chứa vô số lời muốn nói cùng hắn, nhưng mà, đến cuối cùng cái gì cũng không thể nói ra.
Tiêu Nghệ Hàn rất nhanh chóng nhận thấy được giữa Thu Nhi cùng Lâm Lĩnh có quan hệ với nhau, nhưng hắn cũng không nghĩ muốn phá rối bọn họ cho nên liền trở lại trong phòng, tiếp tục đọc sách, thời gian phải giao tấu chương chỉ còn lại hai ngày, mà hiện tại phía bên bọn Tam đệ cũng không có động tĩnh gì, Tiêu Nghệ Hàn ngồi ở trước thư bàn, Lâm Lĩnh đứng ở một bên, Tiêu Nghệ Hàn liếc mắt nhìn hắn, nói: “Tiểu Lâm Tử, vừa rồi… Ta cùng An Thái… trao đổi cái điều kiện kia, ngươi cảm thấy nó có đáng giá hay không?” Chỉ là những lời nói chuyện thuần túy, không có mang theo bất kỳ ý nghĩa nào khác, chỉ là muốn cùng hắn nói chuyện…
Lâm Lĩnh ngẩng đầu, mỉm cười, khóe miệng cong lên thành một độ cong rất miễn cưỡng, hắn thương tâm sao? Hắn có quyền lợi để thương tâm sao? Lâm Lĩnh nói: “Đại hoàng tử đã quyết định, Tiểu Lâm Tử không dám có ý kiến.”
Bọn họ trong lúc đó liền lâm vào trầm mặc, Tiêu Nghệ Hàn nhìn Lâm Lĩnh, trong lòng đột nhiên lại nghĩ muốn kéo tay hắn, muốn đem thân hình nhu nhược của hắn ôm vào trong lòng, nhưng Tiêu Nghệ Hàn không có làm như vậy, từ trước đến nay, hắn luôn cảm giác được chính mình luôn mang một thứ tình cảm cấm kị, nhưng lại không có cách nào đối mặt với tình cảm đó, hắn cười cười, nói: “Thật sao? Thì ra là như vậy hả, được rồi, ngươi còn nhớ rõ cái này không?” Tiêu Nghệ Hàn từ ngăn tủ lấy ra một miếng ngọc bội.
Lâm Lĩnh có chút kinh ngạc mà nhìn miếng ngọc bội kia, hắn còn giữ nó sao… miếng ngọc bội đính ước của hai người… Lâm Lĩnh nói: “Nhớ kỹ, vẫn… nhớ kỹ, chỉ là… nó bây giờ đã không còn ý nghĩa ước định nữa rồi!” Lâm Lĩnh rất rõ ràng An Thái cùng Tiêu Nghệ Hàn đã trao đổi ước định kia với nhau là có ý gì, hắn lại càng rõ ràng chính mình vĩnh viễn không có khả năng, cũng không thể hoàn thành cái ước định ngày xưa giữa bọn họ.
Tiêu Nghệ Hàn mỉm cười, nói: “Nếu như có thể, ta nghĩ sẽ hoàn thành cái ước định này, cho dù có như thế nào cũng không hối hận, nhưng đáng tiếc…”
Hắn không có nói tiếp, nhưng Lâm Lĩnh rất rõ ràng cái chữ đáng tiếc kia mang ý nghĩa gì, đáng tiếc hắn không phải là nữ tử, đáng tiếc hắn chỉ là một thái giám nho nhỏ; đáng tiếc, hắn đã cùng An Thái trao đổi cái điều kiện kia; đáng tiếc, bọn họ vĩnh viễn cũng không có khả năng…
Lâm Lĩnh quỳ xuống, nói: “Tiểu Lâm Tử cầu xin Đại hoàng tử một việc.”
Tiêu Nghệ Hàn bị hành động không đầu không đuôi của Lâm Lĩnh dọa cho sợ hãi, hỏi: “Chuyện gì?”
Lâm Lĩnh cúi đầu, cũng không nhìn đến Tiêu Nghệ Hàn khẽ đảo hai mắt, nói: “Nếu như Đại hoàng tử thật sự lên làm Hoàng thượng, thì xin Đại hoàng tử đem Tiểu Lâm Tử điều đi đến nơi khác.
Tiêu Nghệ Hàn có chút khó hiểu, tại sao hắn phải rời khỏi chính mình? Tiêu Nghệ Hàn đứng lên, thanh âm mang theo chút kích động mà nói: “Tại sao? Ngươi không có làm sai cái gì? Tại sao lại muốn ta đem ngươi đưa đến nơi khác?”
Lâm Lĩnh tiếp tục nói: “Bởi vì, Tiểu Lâm Tử sẽ làm liên lụy đến Đại hoàng tử…”
Tiêu Nghệ Hàn nhanh chóng cắt đứt lời nói của Lâm Lĩnh: “Được rồi, ta đáp ứng ngươi…” Hắn hiểu rõ ý tứ của Lâm Lĩnh là như thế nào, có lẽ cả hai đều có cảm giác với nhau…
Tiêu nghệ Hàn nâng Lâm Lĩnh đứng dậy, nhưng không có can đảm nắm chặt lấy bàn tay của hắn…
“Nhị hoàng tử giá lâm.” Đột nhiên, tiểu thái giám thông báo;
Tiêu Nghệ Hàn buông tay Lâm Lĩnh ra, xoa xoa vai mà nói: “Mau mời vào!” Nói xong liền đi ra đại sảnh để nghênh đón.
Lâm Lĩnh mĩm cười một chút, sau đó liền đi theo phía sau hắn.
Tiêu Nghệ Uẩn thần thái sáng lạng bước đến, vừa nhìn thấy Lâm Lĩnh hai mắt không khỏi sáng lên, trong ánh mắt chứa đựng đầy ôn nhu, Tiêu Nghệ Hàn thấy Tiêu Nghệ Uẩn đối với Lâm Lĩnh mà nhìn chằm chằm, ngay cả hai tròng mắt đều không hề chuyển động một chút, hơn nữa, khi quay đầu lại liền nhìn thấy Lâm Lĩnh cũng hướng Tiêu Nghệ Uẩn mà mỉm cười, trong lòng đột nhiên khó chịu vô cùng, hắn ghen…
Tiêu Nghệ Hàn liếc nhìn Tiêu Nghệ Uẩn một cái, nói: “Khụ ~! ! Nghệ Uẩn, hôm nay sao ngươi lại tới đây?”
Tiêu Nghệ Uẩn le lưỡi, cười nói: “Không có gì, chỉ là muốn hỏi mượn người chỗ hoàng huynh mà thôi, ta đang định quét dọn lại Nam Cung, ha ha ~ ”
Tiêu Nghệ Hàn sửng sốt, hỏi: “Sao? Dọn dẹp lại? Nếu muốn quét dọn thì cứ trực tiếp đến phòng nội vụ để cho họ phái người đến làm là được rồi, chứ bản thân cần gì phải đi quét dọn như vậy hả?”
Tiêu Nghệ Uẩn cười sáng lạn, nói: “Không được, ta không thích bọn họ chạm vào đồ của mình, có vài thứ ta muốn tự tay chính mình quét dọn ~ cho nên ta mới phải tự thân làm việc ~ được rồi, hoàng huynh, ta chỉ là muốn hỏi mượn ngươi một vài người mà thôi, ngươi rốt cuộc có đáp ứng hay không?”
Tiêu Nghệ Hàn cười khổ một chút, nói: “Ngươi… Ai ~ ngươi nói đi, muốn người nào?”
Tiêu Nghệ Uẩn vừa nghe hắn nói lời đồng ý, tâm trạng liền hưng phấn không thôi, thiếu chút nữa không giữ được hình tượng mà nhảy cẫng lên, nói: “Thật sự là được sao? Vậy ta muốn Tiểu Lâm Tử đi giúp ta!”
Tiêu Nghệ Hàn nhíu mày, lên tiếng: “Uhm… Được rồi…” Vốn không nghĩ sẽ cho Lâm Lĩnh đi, nhưng mà Nghệ Uẩn là đệ đệ của mình, lại khó được một lần nhờ cậy như vậy…
Tiêu Nghệ Hàn vừa dứt lời, Tiêu Nghệ Uẩn liền lôi kéo Lâm Lĩnh rời đi…
Tiêu Nghệ Hàn suy nghĩ lại mọi chuyện, hắn cảm thấy bản thân của mình đôi khi lại rất hâm mộ Tiêu Nghệ Uẩn, có thể ngây thơ như vậy, đối với cảm tình của chính mình cũng không cần che dấu, không giống như bản thân không bao giờ có thể dám đối diện với nó, có lẽ, mình thật sự…
Lâm Lĩnh theo Tiêu Nghệ Uẩn đến Nam Cung…
Tiêu Nghệ Uẩn rất nhiệt tình mà chiêu đãi Lâm Lĩnh, cho cậu xem hết thứ này đến thứ khác, đến cả những vật mà bản thân mình đã cất giấu rất kỹ để vui chơi cũng nhanh chóng đem ra hết toàn bộ, Lâm Lĩnh thế nhưng lại có chút xấu hổ, ở phía sau nghe Tiêu Nghệ Uẩn giới thiệu…
Tiêu Nghệ Uẩn quay đầu lại, hỏi: “Nhàm chán sao? Có phải hay không rất nhàm chán?”
Lâm Lĩnh bị hù dọa đến sửng sốt, nói: “Không… Không có, chỉ là không phải ta đến đây để quét dọn hay sao?”
Tiêu Nghệ Uẩn cười cười, nói: “Ha hả, cứ để cho bọn họ quét dọn đi, ngươi phụ trách hầu hạ ta, hiểu chưa?”
Lâm Lĩnh gật đầu.
Tiêu Nghệ Uẩn rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Mượn người đến nhưng lại không có quét dọn…